Cả ngày hôm nay Mai Anh đã không ra ngoài, sợ cô không ăn không uống sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Diên đành xuống nước, đi đến gõ cửa phòng Mai Anh:
- Em ra ngoài ăn đi được không? Có gì chúng ta từ từ nói.
Mai Anh nằm trên giường, cô vừa lướt điện thoại vừa đưa tay vào bịch đồ ăn vặt đã được cô mua giấu trong phòng từ khi nào.
Nghe tiếng nói của Diên, Mai Anh dừng lại động tác ăn, giọng nói phụng phịu:
- Em muốn đi làm, mọi người không đồng ý, em sẽ không ra đâu.
- Mai Anh... cả ngày nay em đã không ăn gì rồi, ra ngoài đi được không? Chuyện đi làm, để từ từ chị tính.
- Không... chị lại gạt em. Chị không cho em đi.
- Thật sự Phạm Minh không phù hợp với em, em muốn đi làm vậy thì chị mở một cửa hàng cho em, có được không?
- Không… em muốn làm ở Phạm Minh cơ.
Diên không biết phải làm sao với Mai Anh nữa. Cô không thể kể chuyện trong quá khứ cho Mai Anh biết. Nhưng nếu để Mai Anh đi làm, cô sẽ không chấp nhận. Phải làm gì để vẹn cả đôi đường đây.
- Hay như thế này đi, em ra ngoài ăn trước đã. Cho chị hai ngày đi giải quyết một số việc, rồi em muốn đi làm cũng được.
Nghe Diên nói có vẻ xuôi xuôi, Mai Anh hỏi lại:
- Em cho chị hai ngày thôi đấy, hai ngày sau em phải được đi làm ở Phạm Minh, nếu không em… em sẽ nhìn ăn cho đến khi nào được đi làm mới thôi.
- Ừ… Em mở cửa ra đi.
Mai Anh đứng dậy giấu vội mấy gói đồ ăn vặt vào trong tủ, khuôn mặt cô giả vờ buồn bã, đi ra mở cửa.
- Em xuống ăn cơm đi, nhanh lên.
- Vâng.
Diên đi trước, Mai Anh đi sau liền ôm miệng cười trộm vì cô biết kiểu gì ba mẹ và chị cũng phải chiều theo ý cô.
- --
Ngày hôm sau Diên đến công ty Phạm Minh.
Lễ tân thấy có khách đến không hẹn trước mà cứ như vậy muốn lên phòng Tổng giám đốc, vội chắn trước mặt Diên nói:
- Xin lỗi, cô không thể tự tiện như vậy đâu.
- Tôi muốn gặp Phạm Minh Dương, cô thông báo với anh ta tôi là Nguyễn Mai Diên.
- Tổng giám đốc hiện đang có cuộc họp, nếu cô không hẹn trước mời cô ngày mai hãy đến.
Diên đẩy lễ tân đang đứng trước mặt sang một bên, đi về phía thang máy, lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ, anh ta nghe đến tên tôi không chừng bỏ luôn họp đấy.
Lễ tân thấy như vậy, vừa đuổi theo Diên, vừa gọi bảo vệ.
Khi tháng máy dừng lại ở tầng mười, Diên bước ra liền đã nhìn thấy bóng dáng Dương vừa tan họp đang quay về phòng. Không quan tâm sự ngăn cản của lễ tân, Diên cất tiếng lạnh lùng gọi cả họ lẫn tên Dương:
- Phạm Minh Dương…
Nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy Diên đến tìm mình, anh nói với lễ tân đang đứng bên cạnh:
- Cô xuống làm việc của mình đi.
- Vâng.
Trong phòng làm việc, Dương ngồi xuống ghế, nhàn nhã hỏi Diên:
- Chị đến tìm tôi có việc gì?
- Tôi không dám nhận một tiếng “chị” của anh, tổn thọ lắm.
Chân mày Dương hơi nheo lại, ngước đôi mắt nhìn Diên, đợi cô nói tiếp.
Diên không muốn dài dòng với Dương, cô vào thẳng vấn đề.
- Anh rốt cuộc đã làm gì khiến mà Mai Anh đòi đến công ty anh làm.
- Tôi không làm gì cả, em ấy muốn đến tôi biết sao được.
Chuyện Mai Anh muốn đến công ty làm việc Dương cũng không hay biết gì. Ngày hôm qua còn mới nói chuyện với Mai Anh không hề thấy cô nhắc đến chuyện muốn đến Phạm Minh làm việc.
- Anh đừng có dở trò với chúng tôi… Những gì anh gây ra cho Mai Anh, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu.
- Tôi là còn đang muốn hỏi, tại sao Mai Anh bị như vậy mà gia đình bên ngoại không ai nói với tôi một lời? Tại sao giấu tôi?
Diên cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Nói với anh sao? Anh nghĩ mình còn đủ tư cách để chúng tôi nói cho anh biết chuyện liên quan đến Mai Anh.
- …
- Anh qua lại với Lê Khánh Ngọc, ly hôn với Mai Anh, anh để cho người tình của anh đến nhà đánh Mai Anh đến nỗi xảy thai. Vì muốn chạy thoát khỏi cô ta mà Mai Anh bị tai nạn đó. Anh nghe rõ chưa hả?
Dương sững sờ, chuyện ngày hôm đó như thế nào anh không hề biết, hôm nay nghe Diên nói vậy, anh rất muốn biết sự tình ra sao.
- Tại sao chị biết những chuyện này?
- Là chính miệng Lê Khánh Ngọc thừa nhận với tôi, còn nữa, người tình của anh hiện giờ đang ngồi bóc lịch trong nhà giam rồi đó.
Giọng nói Dương trầm thấp, mang theo sự đau lòng không thôi:
- Ngày tôi đi công tác trở về đã không còn thấy Mai Anh ở nhà, nghe Lưu Ly nói Mai Anh đã đi, suốt thời gian đó tôi vẫn đến nhà tìm Mai Anh nhưng đều không thấy em ấy. Tôi cứ nghĩ em ấy chọn rời đi để có cuộc sống hạnh phúc. Thật không ngờ lại là hôn mê trong bệnh viện.
- Chắc Lưu Ly không nói cho anh biết lúc Mai Anh đau đớn đã xin Lưu Ly điều gì.
Ánh mắt Dương âm u nhìn chăm chăm vào Diên chờ cô nói tiếp:
- Con bé xin Lưu Ly nếu nó còn sống đừng để cho anh tìm thấy nó, còn nếu nó chết, nó không muốn anh xuất hiện trong tang lễ của nó… Chắc anh cũng biết, nó phải hận anh như thế nào mới nói với Lưu Ly những lời đó.
Thì ra, anh đã chọn sai cách để bảo vệ cô, đến cuối cùng lại khiến cô hận anh đến như vậy hay sao?
- Tôi không mong anh và Mai Anh có bất kì liên quan nào nữa, vậy nên nếu con bé nộp hồ sơ xin việc, anh vẫn là không nên nhận.
- Không! Tôi sẽ nhận, tổn thương của Mai Anh tôi sẽ bù đắp cho em ấy.
Nãy giờ đã cố gắng nói chuyện hòa hoãn nhất với Dương nhưng giờ phút này thấy anh không đồng ý với yêu cầu của mình, Diên bực mình nói:
- Tôi nói anh không hiểu gì à? Anh và Mai Anh đã không thể tiếp tục, anh cố chấp như vậy làm gì?
- Mai Anh trước giờ vẫn là vợ tôi, tôi yêu Mai Anh.
Nghe vậy, Diên cáu kỉnh nói:
- Nói chuyện với người như anh sao ức chế thế nhỉ?
- Nếu tôi nói cho chị biết lí do vì sao ngày ấy lại chọn ly hôn với Mai Anh, chị có cho tôi một cơ hội để chăm sóc Mai Anh không?
Diên không nghĩ ra Dương còn có lí do gì mà khiến anh phải chọn cách ly hôn bảo vệ Mai Anh. Mặc dù không muốn đồng ý cho Dương cơ hội nhưng Diên cũng muốn biết lí do. Cô suy nghĩ mấy giây, trả lời:
- Được, tôi cho anh giải thích, nếu như không hợp lí, anh chết chắc với tôi.
- Mai Anh trước nay chỉ biết sống vì người khác, đến ngay cả việc bảo vệ bản thân em ấy còn không làm tốt, nếu ngày đó còn tiếp tục để em ấy bên cạnh tôi, Mai Anh sẽ vì tôi mà cùng sống cùng chết… Tôi thì không đành lòng, chỉ có thể đẩy em ấy ra xa.
Diên vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, cô không kiên nhẫn mà hỏi lại:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói nhanh lên, dài dòng quá đấy?
Dương thở hắt một hơi, anh từ từ kể lại cho Diên nghe mọi chuyện, không có bất kì sự giấu diếm nào.
Sau khi nghe xong, Diên đúng là đã thay đổi cách nhìn khác về Dương, nhưng cô vẫn có một chút trách cứ, không đồng tình:
- Sao ngày trước anh không nói với tôi, tôi có thể giúp anh.
- Chuyện công ty Phạm Minh làm sao dám làm phiền đến chị.
Diên lắc đầu, thể hiện quan điểm của mình:
- Nhưng anh vẫn không bảo vệ được Mai Anh, đó là lỗi rất lớn của anh.
- Đương nhiên tôi biết, vậy nên sau khi gặp lại tôi rất muốn có được tình yêu của Mai Anh lần nữa.
Diên khẽ thở dài, cô nói:
- Có được tình yêu của Mai Anh lần nữa hay không, tôi nghĩ anh không nên quá tự tin vào bản thân. Bởi vì, Mai Anh muốn đến công ty anh làm không phải vì anh mà vì thích người bạn tên Phong của anh đấy.
Nghe đến đây, chân mày Dương xoắn lại, anh không vui hỏi:
- Sao chị biết?
- Con bé nói với tôi mà.
Thấy vẻ mặt Dương xám lại, Diên nói tiếp:
- Tôi còn có việc, không rảnh nói chuyện với anh. Đi trước đây.
Khi bàn tay Diên nắm lên tay vặn cửa, Dương nói:
- Chuyện hôm nay chị đừng nói gì với Mai Anh nhé.
- Biết rồi… Tôi sẽ không làm khó anh nữa, chúc anh may mắn.
Không còn bị Diên phản đối, tâm trạng Dương vui vẻ hẳn lên, nói lời phấn khởi:
- Cảm ơn chị vợ.
- Không dám.
- --
Diên về đến nhà, mẹ cô liền gọi lại hỏi tình hình:
- Sao rồi con? Thằng Dương nó có chịu làm theo ý con không?
- Mẹ à… con nghĩ kệ cho duyên phận của hai đứa đi, chúng ta không cần cản nữa đâu.
Mới hôm qua còn thấy Diên gay gắt phản đối, hôm nay đi gặp Dương về liên đã thay đổi, bà tò mò hỏi:
- Sao vậy?
- Con thấy anh ta cũng không đến nỗi quá tệ, chỉ là chúng ta có chút hiểu lầm thôi. Cứ kệ hai đứa đi mẹ, Dương sẽ không làm tổn thương Mai Anh nữa đâu, mẹ đừng lo.
- Có chuyện gì con nói rõ xem nào, cứ giấu mẹ vậy.
- Được rồi, con kể cho mẹ nghe là được mà.
Diên đỡ mẹ ngồi xuống ghế, cô từ từ kể lại những gì Dương đã nói với mình. Mẹ cô nghe xong thì cũng đồng cảm cho Dương nhưng cũng xót xa cho con gái.