• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Hắn và cậu dưới cây anh đào (kết)

Năm ba đại học Tần Thâm tiến vào bộ đội đặc chiến, ngoài trừ Nhan Húc và ba mẹ cậu ra, thì hắn không nói chuyện này với bất kì ai khác.

Ngay sau khi vừa kết thúc năm nhất, với thành tích và thể lực xuất sắc, giáo viên đã hỏi hắn tương lai có muốn ra tiền tuyến hay không.

Không vào cơ sở bộ đội sĩ quan, cũng không vào văn chức cán bộ.

Cho nên nửa chặng đường sau này là Tần Thâm tự mình lựa chọn, lúc bấy giờ hắn không suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý với vị giáo viên có quân hàm ba sao này.

Trải qua nom nửa năm quen nhau với bạn trai nhỏ, trái tim sắc đá và cô độc của Tần Thâm hết lần này đến lần khác vẫn luôn mềm lòng không buông xuống được, tất cả lo lắng phòng ngừa, chu đáo cân nhắc trước đó đều không có nghĩa lý gì.

Hắn cũng rất chân thành cùng Nhan Húc bàn chuyện tương lai, cho dù việc này còn quá sớm để nói ở lứa tuổi chỉ mới mười bảy của cậu.

Tuy Nhan Húc chưa trưởng thành, nhưng cậu lúc nào cũng có thể mang đến cho hắn những điều ngạc nhiên đến bất ngờ.

“Không sao đâu, em sẽ đợi anh.”

Tình yêu của tuổi trẻ chính là cuồng nhiệt và thuần túy như thế.

Huống chi Tần Thâm chưa từng có ý nghĩ rời xa Nhan Húc, hắn sợ cậu sẽ chịu khổ, sợ cậu bị tổn thương, sợ nếu cậu xảy ra chuyện mà mình chẳng thể biết, vì vậy đối với tương lai phải xa cách nhau nhiều khiến hắn lo lắng và áy náy vô cùng.

Khi đó lời nói của Nhan Húc rất thoải mái ung dung, mà sau này lại thầm rủ rĩ với Tần Thâm rằng: “Mấy ngày nay tự nhiên em mơ thấy em không liên lạc được cho anh, làm em sợ muốn chết….Thật ra không gặp được anh mới là điều khiến em cảm thất khó chịu nhất.”

Sau đó Nhan Húc liền biến thành cậu bé không xương thích dính người, năm nay dứt khoát muốn theo hắn về nhà.

“Tần Thâm, các con đến nơi rồi sao?….Đến rồi thì tốt, thay bác hỏi thăm sức khỏe sư phó và người nhà của con nhé….Năm nay Nhan Húc thi cử khá tốt nên nhà bác cho thằng bé đi chơi cho khuây khỏa, mấy ngày tiếp theo phải làm phiền con rồi…Ừm — nhân tiện con nhớ nhắc nhở thằng bé đừng quên làm bài tập giùm bác nha con.”

Tần Thâm thầm áp lực trong lòng, đáp lời từng câu với Nhan tiên sinh ở bên kia điện thoại, vừa cất điện thoại đi, Nhan Húc lập tức lại gần hỏi: “Ba em nói gì với anh vậy?”

Tần Thâm quay đầu trả lời: “Nhắc em nhớ làm bài tập.”

Nhan Húc dẩu môi, cả nhà lúc nào cũng nhắc cậu chuyện này quài, làm như cậu là học sinh tiểu học cần phụ huynh phải để tâm không bằng.

Cơ mà Nhan Húc rất nhanh đã vui vẻ lại ngồi trên đoàn xe khách lắc lư, nhìn ra cửa sổ mím môi khẽ tươi cười.

Hơi thở ấm áp ngưng tụ thành lớp sương trắng trên mặt kính, ngoài kia là những tán cây sum suê xanh mướt, hoàn toàn khác biệt với mùa đông tiêu điều ở Bắc Kinh, hầu hết những người trên xe đều là về quê ăn tết đón xuân, còn có hai người nhận ra Tần Thâm, khiến cảm giác khi về nhà trở nên đặc biệt rõ ràng.

Bởi vì có Nhan Húc bên canh, nên chuyến đi này càng thêm chờ mong và mừng rỡ. Tần Thâm tựa ra sau nghiêng đầu ngắm Nhan Húc lúc lâu, không biết cậu lại tự mình vui vẻ cái gì, mà bản thân hắn cũng theo đó nở nụ cười.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã điểm dừng chân, Tần Thâm nắm bàn tay đeo đôi bao tay dày cộm của Nhan Húc đứng tại trạm xe ngắm trăng, nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, lại nhìn Nhan Húc quấn người tròn vo như chú héo mập mạp.

Nhan Húc rất sợ lạnh, khăn choàng cổ che khuất cả nửa gương mặt, đội mũ lưỡi chai, chỉ lộ ra hai cặp mắt mèo sáng ngời và gò má trắng nõn xinh xinh, cậu nói với Tần Thâm: “Vui quá anh ơi.”

Tần Thâm cố ý hỏi: “Vui lắm sao? Lát nữa gặp bà nội em không khẩn trương à?”

Nhan Húc ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn, đánh lên tay hắn cái tát, nhỏ giọng bảo: “Bà nội cũng đâu có biết, anh đừng nói cho bà nha.”

Tần Thâm dỗ dành người ta: “Anh không nói, để em âm thầm hiếu kính với bà.”

Nhan Húc tinh thần phấn chấn nói: “Em phải hiếu kính bà thật tốt, khiến bà cảm thấy ngoài em ra không ai được như em cả.”

Tần Thâm cười cười: “Ừ.”

Nói thì nói thế thôi, nhưng đến khi đứng bên ngoài ngôi nhà nhỏ vuông vức, Nhan Húc đột nhiên dừng bước, ánh mặt sợ sệt nhìn cánh cửa màu đen chống trộm trước mặt.

Tần Thâm kéo cậu tới: “Sao rồi em?”

“Đợi em tí, để em tháo khăn choàng cổ với mũ xuống đã, lụm thụm không đẹp chút nào.”

“Đẹp mà, không ai đẹp bằng em cả đâu.” Tần Thâm lấy chìa khóa mở cửa, đẩy ra, nhường Nhan Húc vào trước.

Nhan Húc vươn cổ lộ ra khuôn mắt bị giấu trong khăn choàng vì sợ gió lạnh, vào rồi cũng không dám bước tiếp, vô thức quay đầu tìm Tần Thâm.

Tần Thâm sách hành lý vô nhà, đóng cửa lại, thoáng nhìn căn nhà được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, xoay qua véo cái cằm Nhan Húc, nói: “Bà nội không có ở đây đâu, anh chưa hề thông báo ngày về cho họ hay.”

Nhan Húc thở một hơi thật dài, cảm thấy mất mặt, đảo mắt xung quanh thấy ngoài sân như đã được trang hoàng lại, thứ duy nhất không thay đổi chính là gốc cây cao gầy trụi lủi kia, cậu giơ tay chỉ: “Cây anh đào của em.”

“Của em lúc nào vậy?”

“Là của em.” Nhan Húc bước tới, sờ lên cành cây, cúi đầu thì phát hiện có hai vết khắc, “Dấu hiệu em lưu lại vẫn còn nè. Hồi trước em cũng tìm thấy, ở trên cây luôn đó anh.”

Tần Thâm đứng sang bên cạnh nhìn, Nhan Húc im lặng, chính hắn đã quên mình cũng từng tự cầm dao khắc lên cái cây này.

Lần đầu tiên đến đây, Nhan Húc giống như một cô gái, bà nội sợ cậu không thể cao lên, nên nhờ Tần Thâm đo cho cậu xem cậu cao được bao nhiêu.

Tần Thâm tìm không thấy thước dây, vì thế bảo tiểu sư đệ tới đứng ngay gốc cây anh đào, lấy con dao rạch một đường trên thân cây ở đỉnh đầu của cậu.

Lúc ấy Nhan Húc có hỏi: “Nó sẽ không chết đúng không anh?”

Tần Thâm: “Không chết được, bà nội cũng chặt vài nhát, nhưng nó vẫn phát triển rất tốt như thường.”

Nhan Húc còn nói: “Nếu bà nội mà chặt ở chỗ này, thì em khó mà nhận ra được.”

Tần Thâm gật đầu đồng ý, năm thứ hai tiếp tục giúp Nhan Húc rạch thêm một đường, không biết có phải những lời ngụy biện của Tần Thâm thực sự hiệu quả hay không, mà cây anh đào gầy teo ấy cho đến hiện tại vẫn rất kiên cường tràn đầy sức sống. Thời gian thấm thoát ba bốn năm trôi qua, Nhan Húc trưởng thành, cây anh đào cũng cao lớn hơn, Nhan Húc bước lại đo, so với ba năm trước cậu đã cao hơn bản thân lúc đó nửa cái đầu.

“Ôi trời ơi!” Nhan Húc xác nhận mấy lần, muốn nhảy cẫng lên, “Anh Thâm, anh xem nè.”

Tần Thâm gật đầu: “Ừ, sai rồi, em cao hơn mức đó nhiều lắm.”

Nói xong hắn duỗi tay kéo Nhan Húc tới gần mình, giơ tay lên đo: “Hồi đó em cao tới đây anh, bây giờ đã tới cằm anh rồi. Chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn anh.”

Nhan Húc vốn dĩ lịch sự đáp lời “Anh cũng cao hơn rồi”, thì bờ môi đang mỉm cười bị tập kích, xung quanh lạnh giá, nhưng bàn tay được Tần Thâm nắm trọn rất nóng bỏng, đôi môi hắn quấn lấy cậu càng bùng cháy hơn thế, nhiệt độ và dưỡng khí đều từ Tần Thầm truyền vào người cậu, khiến Nhan Húc thật sự muốn hòa tan.

Đột nhiên Tần Thâm bật cười, cặp mắt sắc bén nghiền ngẫm nhìn Nhan Húc, niết gương mặt trắng hồng của cậu, nói: “Bé cưng, em mặc dày quá, làm anh cứ tưởng mình ôm phải chú heo ụt ịt ấy.”

Mới nãy hắn muốn ôm cái eo nhỏ của Nhan Húc, mà chiếc áo khoác lông cùng với bộ đồ dày cộm bên trong khiến Tần Thâm vui vẻ bóp vài lần, sau liền không nhịn được mà cười to.

Nhan Húc đỏ rần mặt, nói: “Em sợ lạnh lắm, lát vào nhà em sẽ cởi ra.”

Tần Thâm dẫn cậu vô phòng của hắn, trước đây khóa lại không cho thuê, tuy không ai ở nhưng sư phó của hắn vẫn cho người tới quét dọn nên cũng sạch sẽ.

Phòng ngủ của con trai rất đơn giản, bàn học đặt ngay ngắn những cuốn sách giáo khoa và từ điển, cạnh giường treo một bộ đạo phục màu đen, trên nóc tủ để đôi bao tay, trong ngăn thì chứa bằng khen và giải thưởng, không chút hạt bụi, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc ban đầu, cảm giác tất cả chỉ mới như ngày hôm qua mà thôi.

“Không khác gì so với lần trước em đến.” Nhan Húc hỏi, “Anh Thâm, anh cho người tới đây dọn dẹp sao?”

“Ừm, dọn sơ thôi, còn lại anh tự mình làm, em đến đây.” Tần Thâm ngoắc tay với cậu, lấy bộ chăn mền ga gối từ trong tủ quần áo, “Em biết trải không?”

Nhan Húc kích động gật đầu.

Tần Thâm cách lớp chăn hôn lên mặt cậu, nói: “Làm đi, tí nữa anh Thâm dẫn em đi ăn.”

Khi Tần Thâm đang quét dọn, thì Nhan Húc rất chuyên chú bọc chăn mền, khi Tần Thâm đang lau nhà, thì Nhan Húc đã chui vào chăn bông.

Tần Thâm đặt cây lau nhà qua một bên, ôm người từ trong chăn ra ngoài.

Nhan Húc nắm góc chăn: “Ơi, mới nãy rõ ràng em bao đúng rồi, nhưng sao vẫn ngược ngược nhỉ.”

“Cái chăn gì lạ lùng.” Tần Thâm mổ lên cái môi chu chu của cậu, “Để anh ấy lại cho, em đi xếp quần áo đi.”

Vài phút sau khi Nhan Húc treo đống quần áo trong hai cái vali, Tần Thâm đã bọc xong mền, trải xong ga giường, còn theo thói quen gấp gọn thành khối đậu hủ hình vuông, rồi đặt ngay ngắn giữa giường không chút nếp nhăn.

Một loạt động tác của Tần Thâm thật không khác gì nhân viên buồng phòng khách sạn, đối diện với ánh mắt tràn đầy sùng bái của Nhan Húc, hắn mím môi ho khan, ngồi xuống giường, vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tới đây nằm nghỉ ngơi tí đi.”

Nhan Húc bước qua ngồi cạnh Tần Thâm, dựa vào vai hắn, ngón tay ve vuốt lướt dọc theo khe hở giữa những ngón tay của hắn.

Ở nơi kin đáo lại thoải mái như thế này, Nhan Húc mặt dạn mày dày nói: “Vừa rồi anh có thấy tụi mình giống một đôi vợ chồng không?”

Tần Thâm cầm bàn tay cậu xoa nắn, trên mặt toát ra nụ cười khó nhịn, “Giống chứ, em chính là nàng dâu mà anh mang về nuôi từ bé đấy.”

Nhan Húc nhoẻn miệng vui vẻ, chợt hỏi một vấn đề nhàm chán nhất vũ trụ: “Anh thích em từ khi nào nha?”

“Anh không nhớ nữa.”

Nhan Húc cùng hắn đan xen mười ngón tay, không cam lòng nũng nịu: “Một chút ấn tượng anh cũng không nhớ luôn sao?”

Tần Thâm ngẫm nghĩ hồi lâu, nghiêng đầu nhẹ trả lời: “Chắc là rất lâu về trước.”

Đối diện với ánh mắt thâm thúy và chuyên chú của Tần Thâm, Nhan Húc không chịu nổi đỏ mặt, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn cái chụt, nói: “Em cũng vậy.”

Tần Thâm mày kiếm hơi nhíu, muốn nên hỏi kỹ vấn đề này, “Là từ lúc nào?”

Nhan Húc rất thành thật, xấu hổ nói: “Là lần đâu tiên khi em đến nơi đây.”

Không biết có phải Tần Thâm lại bị cậu làm cho kinh ngạc hay không, mà khóe mắt khẽ động, chờ cậu nói xong.

Nhan Húc không nhìn hắn, gẩy gẩy đầu ngón tay đầy vết chai của Tần Thâm, “Cái lần anh dẫn em đến cái quán bi-a, rồi có người cười nhạo em, anh liền xông tới đá gãy răng tên đó, lúc ấy anh rất dữ, cũng rất đẹp trai.”

Tần Thâm đánh nhau vô số lần, nên không nhớ rõ được chuyện cậu nói, nhưng hắn vẫn có thể mường tượng ra suy nghĩ của mình khi đó, từ khoảnh khắc đưa tiểu sư đệ về nhà, thâm tâm Tần Thâm cảm thấy Nhan Húc chịu không nổi oan ức, mà càng về sau thì càng không nỡ để cậu phải chịu tội.

Thẳng thắn bày tỏ lòng mình khiến Nhan Húc nóng mặt không thôi, bổ sung thêm: “Ưm, em không rõ thời gian cụ thể cho lắm, biết đâu là vừa thấy đã yêu anh rồi!”

Tần Thâm: “Cảm ơn em, vì đã chờ anh nhiều năm đến thế.”

Nhan Húc: “Có gì đâu anh, với lại anh cũng không khiến em phải trông đợi uổng công mà.”

Tần Thâm có chút miệng đắng lưỡi khô, nắm lấy cằm Nhan Húc hôn sâu.

“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa đột ngột vang lên.

Người bên ngoài căng họng gào to: “Lão đại! Lão đại! Anh về rồi hả?”

“Lão đại! Lão đại! Tụi em tới tìm anh nè!”

Lão đại! Lão đại! Mở cửa đi!”

“Rầm rầm rầm!”

Nghe như quân ăn cướp không bằng, Nhan Húc nhanh chóng xuống khỏi đùi Tần Thâm, đỏ bừng mặt nói: “Sao mấy sư huynh lại đến mau vậy anh?”

Tần Thâm dùng ngón cái lau bờ môi bóng loáng của cậu, rồi đưa áo khoác cho cậu và nói: “Để anh đi mở cửa.”

Cả đám ngoài cửa đang xì xào to nhỏ, cánh cửa chống trộm bị họ đập nãy giờ mở ra, đứng đó là Tần Thâm mặc áo len cổ lọ, dáng người cao lớn mạnh mẽ tựa vào khung cửa, rất có cảm giác áp bách, vẻ mặt như trước không lộ biểu tình, nói: “Tôi mới về tới, chưa gì các cậu đã đến phá cửa nhà tôi.”

Mấy người sư đệ ngu ngốc như đầu gấu này xông tới ôm chầm hắn: “Lão đại — anh về thật rồi.”

“Tụi em nghe có người nói nhìn thấy anh, nên lập tức đến xem thử.”

“Ha ha, em nghe sư phó nói lần này anh về có dẫn theo bạn gái, em muốn diện kiến chị dâu.”

“Em cũng vậy.”

“Chị dâu có ở đây không anh?”

“Ủa? Là thập hai của chúng ta đây mà?”

Mấy anh chàng đang cười xấu xa cùng nhau quay đầu nhìn người bước ra với cái áo khoác lông dày cộm, còn không phải là tiểu thập hai môi hồng răng trắng của họ sao?

“Các sư huynh khỏe ạ, năm nay em sẽ cùng ăn tết với mấy anh nha.” Nhan Húc cầm áo khoác của Tần Thâm, nhiệt tình vẫy chào mọi người, khóe môi hồng hào toe toét cười.

Vẻ mặt của mấy sư huynh chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ, một người trong số đó ôm lấy Nhan Húc, hồi lâu cũng chưa chịu buông, nếu không phải Tần Thâm đang dứng bên cạnh, thì có người đã tính tiến lên hôn cậu một cái luôn rồi.

Tần Thâm mặc áo khoác vào, kéo Nhan Húc lại, thuận tay chỉnh khăn choàng cổ cho cậu, nói: “Vừa đi vừa nói. Gặp sư phó trước đã.”

Sau khi sư phó nhận được điện thoại của Tần Thâm, cứ đi qua đi lại trong nhà, từ khi nghe bà nội Tần Thâm nói, ông vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của hắn.

Chắc là học cùng trường nhỉ?

Tần Thâm cứ nhất định muốn như vậy, tìm một cô gái mạnh mẽ quật cường thì làm sao mà sống chung được cơ chứ?

Có lẽ là bởi vì mối quan hệ giữa ba mẹ, nên Tần Thâm đối với phương diện tình cảm đặc biệt hờ hững, một cậu chàng cao to đẹp trai cứ thế hơn mười năm chả bao giờ yêu đương hẹn hò, rồi giờ gia nhập quân đội chẳng khác nào đi tu.

Nếu thật sự có người có thể trị được tật xấu này của hắn, thì cùng trường cũng được.

Đang suy nghĩ miên man chợt nghe thấy tiếng nói ồn ào ầm ĩ của mấy cậu học trò, sư phó có chút khẩn trương xoa lòng bàn tay vào quần, không biết cô gái Tần Thâm quen là người như thế nào đây.

“Sư phó!” Đám học trò như quân ăn cướp của ông khua chiêng đánh trống gọi to, “Lão đại về rồi thầy ơi!”

“Có cả thập hai nữa ạ!”

Sư phó Dư Quang liếc mắt nhìn cậu học trò như bức tường người này đây, khẽ gật đầu với Tần Thâm, sau đó quay qua Nhan Húc, nói: “Con cũng về à. Thế mà ba con không nói tiếng nào cho thầy biết, không thì thầy đã đi đón các con rồi.”

Nhan Húc: “Tụi con về chung xe đó ạ, không cần phải phiền đến thầy đâu mà.”

Một người thô kệch như sư phó nhưng cũng cảm thấy học trò nhỏ của mình càng ngày càng tuấn tú, hồi còn bé nhận không ra nam nữ, hiện tại vẫn xinh đẹp thông minh, là vẻ đẹp kết hợp từ hai vợ chồng Nhan gia.

Sư phó nở nụ cười từ ái: “Tới đây xem nào, thầy xem xem con đã cao lớn bao nhiêu rồi.”

Ba đóa kim hoa được nghỉ đông ra khỏi phòng, Đại Hoa nói: “Tần Thâm có nói sẽ dẫn theo một người cùng về, hóa ra là em, hại ba chị căng thẳng chưa kìa.”

Tam Hoa vừa mới lên sơ trung vỗ ngực: “Thật may người anh Thâm dẫn về là tiểu Húc.”

Tam Hoa trạc tuổi Nhan Húc: “Nhan Húc, có phải cậu giúp amh Thâm bao che không? Chị dâu của tụi mình đâu rồi?”

Đại Hoa nháy mắt ra hiệu với Tần Thâm: “Chừng nào cậu mới ra mắt chị dâu với mọi người đây?”

Tần Thâm chọt cái cằm Nhan Húc: “Ở đây, nhìn đi.”

Ba đóa kim hoa vây quanh Nhan Húc cười ha ha, không ai nghĩ lời hắn là thật.

Bởi vì hồi trước mấy cô rất hay trêu chọc tiểu thập hai đến khóc hu hu như em gái nhỏ.

Thấy Nhan Húc đã đỏ mặt muốn bốc cháy, sư phó hung hăng trừng Tần Thâm: “Bớt đùa sư đệ của con đi, càng lớn càng lì lợm.”

Mấy vị sư huynh âm thầm trao đổi ánh mắt, biểu tình của lão bát lộ ra vẻ thâm sâu.

Cùng ngày, bà nội cũng nhận được “tin tức giả” của Tần Thâm trong điện thoại, thế là bà gọi điện phàn nàn với Tần Thâm, sau đó chuyển điện thoại qua cho Nhan Húc, hiền từ nói: “Húc Húc, bà nội nhớ con lắm.”

“Anh Thâm con nói muốn dẫn người nào về, thì ra là con, bà nội rất vui.” Bà nội thở dài một hơi, nói: “Cũng may không phải con gái, mới có bây lớn đâu mà dẫn người ta về, như thế thì thật không biết giải thích làm sao với ba mẹ nhà người ta.”

Giọng nói của bà bên kia điện thoại không hề nhỏ, Tần Thâm kế bên nghe được gẩy chóp mũi.

Tần Thâm về sớm hơn dự định, Dương Mục Tâm không về ăn tết, lão tam còn ở Bắc Kinh, buổi tối sư phó đãi tiệc, tuy thiếu đi vài người, nhưng vẫn rất náo nhiệt đông vui như bình thường.

Tần Thâm một mình uống rượu, lúc về có hơi say, ánh mắt sâu sắc của ngày thường giờ đây thêm mấy phần lườn lờ ngẩn ngơ, hơi thở trắng xóa từ đôi môi nồng đậm mùi rượu, nghe thấy Nhan Húc đang đỡ hắn vào cửa than thở “lạnh quá, lạnh quá”, hắn liền mở khóa kéo ôm người vây lại trong lòng, giọng năm trầm nặng nói: “Không lạnh, không lạnh.”

Nhan Húc cảm giác Tần Thâm say thật rồi, giữ chặt eo Tần Thâm, lắc lư đi vào phòng ngủ như hai đứa trẻ sinh đôi dính lấy nhau.

Vừa tới phòng, Tần Thâm đạp cửa đóng sầm cửa lại, ôm cả người cậu ngã xuống giường.

Nhan Húc bị một người to con một mét tám tám đè đến nỗi khó thở, Tần Thâm tháo khăn choàng trên cổ cậu ra, cuối đầu mút thật mạnh hai phát, làn da cậu thật trơn mịn như một loại thuốc mỡ, hắn cắn lên cằm cậu, hơi thở giao hòa quấn quýt quyện vào nhau, trâm khàn nói: “Cục cưng à, em thơm quá.”

Nhan Húc nhìn con ngươi ẩn giấu nồng cháy của Tần Thâm, có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong.

Yêu sớm không ổn chút nào, một tuần chỉ gặp được một lần, mà thời gian chủ yếu toàn là kèm cặp cho Nhan Húc, nếu ngoan thì sẽ được thưởng một cái hôn, còn nếu phạm lỗi thì tuần sau cậu phải chép lại «dang chương».

Hiện tại lượng cồn trong người hắn hơi cao, Tần Thâm lột từng thớ đồ trên người Nhan Húc như đang mở từng tầng búp bê gỗ, vừa thấy cánh tay trắng bóc của cậu, hắn chợt mỉm cười: “Trong ngôi nhà bằng sợi đay màu đỏ, có một chàng trai béo trắng sống ở đó. Thật là trắng.”

Đây là bài đồng giao gì vậy ta?

Nhan Húc không ngẩng mặt lên được, bắp chân cọ xát trên thắt lưng của Tần Thâm, nói: “Em không có mập nha.”

“Ừ, em không mập, em là bảo bối đáng yêu của anh.” Tần Thâm hôn lên mặt cậu, bàn tay nắm trọn cặp mông trắng bạch, nắm ngón tay thon dài mạnh mẽ lõm sâu vào trong mông thịt mềm như bông, đến khi nới lỏng ra thì hằn một vết đỏ rõ ràng trông thấy, “Để anh xem nào, bảo bối yêu dấu của anh có mặc yếm không đây.”

Bình thường Tần Thâm không say rượu thì luôn giả vờ nghiêm túc, một khi rượu vào thì không biết giới hạn là gì nữa, thẳng tay cởi cái áo ngắn tay của Nhan Húc xuống, đặt nụ hôn lên bả vai cùng xương quai xanh của cậu: “Vậy mà nói em sợ lạnh, cả đồ mùa thu cũng đâu thèm mặc.”

Mặc đồ mùa thu ảnh hưởng tới nhan sắc của em á.

“Dang chương» chép gần xong có đánh chết Nhan Húc cũng không nói thật ra mình có dùng chút mưu kế đâu, cắn môi dưới duỗi bàn tay lành lạnh chui vào trong áo, trượt tới vòng eo rắn chắc của Tần Thâm, mập mờ nói: “Anh cũng cởi đồ ra đi.”

Tần Thâm ngồi dậy, cởi áo ném xuống đất, cơ bắp cường tráng nửa thân trên xuất hiện trong tầm mắt, dây lưng quần lỏng lẻo mắc kẹt trên háng, lộ ra thương hiệu quần boxer màu đen, không khác gì người mẫu nam đang quay quảng cáo.

Nhịp tim Nhan Húc đập nhanh một cách thất thường, con ngươi ngấn nước nhìn ngắm Tần Thâm, khoảnh khắc được Tần Thâm ôm lấy, cậu nuốt nước bọt, làn da mỏng manh dưới khóe mắt khe khẽ run.

Tần Thâm giơ bàn tay có vị tanh chạm vào đôi môi đỏ ửng của cậu, cố ý hỏi: “Em muốn nếm thử không?”

Nhan Húc tựa trên vai hắn, như chú mèo con lười biếng, đuôi mắt hồng hồng chứa sắc xuân, yếu ớt lắc đầu, ngón tay ấn nhẹ dương v*t còn đang cương cứng nóng bỏng của Tần Thâm, mà trả lời: “Em muốn nếm của anh cơ.”

Nhan Húc cả đầu mơ hồ không nhớ nỗi cái gì “Hiến pháp của đảng” nữa.

Tần Thâm cả người sung huyết, toàn thân cứng đờ, bụng dưới đã cứng tới nỗi như sắt thép, thật muốn lập tức nuốt trọn Nhan Húc vào trong bụng, hắn đè đầu cậu hôn sâu, mạnh mẽ dùng sức mút mát đầu lưỡi của cậu, hai tay lả lơi vuốt ve thân thể Nhan Húc một cách mất kiểm soát.

“Rè — “

Điện thoại nằm trên giường chợt đổ chuông, Tần Thâm cau mày duỗi tay cầm lấy, Nhan Húc cùng hắn mặt đối mặt, tạm thời bình ổn lại hô hấp và nhịp tim, trong đầu toàn nghĩ đến những sự tình không thể miêu tả.

Tần Thâm lôi cái chăn qua bọc cậu lại, đưa điện thoại tới: “Là ba của em.”

Nhan tiên sinh hỏi bọn họ đã về chưa, đã ngủ chưa, sau cùng vẫn không quên nhắc nhở Nhan Húc nhớ làm bài tập về nhà.

Cúp điện thoại xong, Tần Thâm cũng đã tỉnh rượu, vọt lẹ vào nhà tắm, Nhan Húc một mình đành lạnh te đi rửa mặt, khi về lại giường, Tần Thâm và cậu đắp chung một cái mền, nửa ôm Nhan Húc đang khó chịu trong lòng, hôn nhẹ lên trán cậu, nói: “Ngủ đi em.”

Nhan Húc túm áo ngủ của Tần Thâm mấy lần muốn nói lại thôi, dần dần cứ thế rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tần Thâm mở mắt nhìn Nhan Húc trong không gian u tối, hồi lâu sau hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, im lặng nở nụ cười.

Mặc dù rất nhớ cặp mông đầy xúc cảm của Nhan Húc, nhưng khi chỉ đơn giải mà ôm lấy cậu như thế này, so với hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của hắn, thì lại mang đến cho hắn cảm giác ngập tràn thỏa mãn hơn là ham muốn tình dục.

Ngày hôm sau, Tâm Thâm dẫn Nhan Húc đi thăm mộ ông nội của mình.

Nhan Húc chưa bao giờ đến đây, ăn tết tảo mộ thông thường toàn là người một nhà với nhau thôi, và giờ Tần Thâm muốn tự mình mang theo Nhan Húc tới diện kiến một chút.

Ông nội Tần Thâm đã qua đời được mười năm rồi, ngôi mộ của hai ông bà ở lưng chừng núi đã được tu sửa rất xa hoa, trên tấm bia đá là hình ảnh của một ông lão đoan chính oai hùng, ánh mắt sáng ngời.

“Ông nội, đây là Nhan Húc, Nhan Húc gọi ông nội đi em.”

“Con chào ông nội, con là Nhan Húc ạ.” Nhan Húc cởi mũ và khăn choàng ra, cung kính nghiêm chỉnh thắp ba nén nhan cho ông, rồi nghe Tần Thâm chậm rãi kể: “Hồi còn trẻ ông nội là lính viện trợ ở Tây Tạng, sau khi giải ngũ thì trở về mở xưởng đóng tàu, mặc dù ông làm ăn kinh doanh hơn nửa đời người, nhưng sâu trong dòng máu ông vẫn luôn là một người lính, ngay từ khi anh còn nhỏ ông đã mong muốn anh trở thành một người chiến sĩ tốt.”

Ông nội hắn bảo rằng, trong nhà nên có người tham gia quân ngũ, vác đao cầm súng, vì thế ông tha thiết hi vọng Tần Thâm sau này lớn lên sẽ trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, bất khuất kiên cường.

Nhan Húc nghe vậy vô thức ưỡn thẳng lưng, ngón tay siết lấy ống quần.

Tần Thâm nhéo phần gáy để cậu thả lỏng, nói tiếp: “Ban đầu anh không có ý muốn đi lính, cũng không muốn quan tâm đến chuyện trong nhà, nhưng bà nội kiên quyết phản đối, bà không muốn anh phụ lòng kỳ vọng của ông nội, cũng không muốn anh về sau phải chịu nhiều khổ cực.” Tần Thâm bất đắc dĩ cười cười, “Đến sau này khi anh thấy ba anh đối xử với bà rất tốt, anh không còn gì để lo lắng nữa. Ấy vậy mà bọn họ chưa bao giờ yên tâm đối với anh.”

Đây là lần đầu tiên Tần Thâm chia sẽ chuyện gia đình của mình cho một người, nên lúc nói xong hắn có chút ngượng ngùng mỉm cười, nắm tay Nhan Húc, cầm ly rượu nhỏ vẩy xuống mặt đất, “Ông nội, sang năm là con chính thức nhập ngũ rồi, sau này không thể thường xuyên đến thắp nhang cho ông nên ông đừng trách con, ông phải nhớ kỹ em ấy, cháu dâu của ông đó ạ, đến lúc đó em ấy sẽ thay con thắp nhang cho ông.”

Nha Húc thật sự sợ hắn chọc tức ông nội, chột dạ liếc nhìn bia đá, lập tức thưa: “Dạ, chúng con tốt lắm ạ, sau này khi anh Thâm không có nhà, con sẽ thường xuyên về thăm bà nội với ông nội ạ.”

Tần Thâm mỉm cười, đội mũ lên cho cậu, quấn khăn choàng cho cậu, hôn lên trán cái chóc, nói: “Mình về thôi em.”

Trong lúc theo Tần Thâm xuống bậc thang, Nhan Húc lại quay đầu nhìn ông cụ, nói thầm trong lòng: “Con sẽ chờ anh ấy trở về, anh ấy chờ con trưởng thành, con tiễn anh ấy đi hành quân, đợi anh ấy, nên ông nhất định phải phù hộ cho anh ấy nhé.”

Trên đường vắng bóng không có người, Nhan Húc cởi găng tay bỏ vào túi áo của Tần Thâm, bước tới hai bước, hỏi: “Anh Thâm, anh có lạnh không?”

Tần Thâm liếc nhìn cậu, nắm chặt tay cậu nhét vào trong.

Từ từ lê bước đi về, Nhan Húc chợt nhớ về cái ngày đầu tiên của năm năm trước khi cậu đến nơi đây, lần ấy Tần Thâm cũng giống như bây giờ tự mình dắt cậu bé đang khóc bù lu bù loa này về nhà của hắn.

Lúc cậu mới đến, cây anh đào trong sân rất xanh tươi, đã đơm hoa kết quả, tuy không phải thời khắc đẹp nhất, nhưng lại gặp gỡ được một Tần Thâm tốt nhất, cứ thế bốn mùa tới rồi lại đi, đứng dưới gốc cây đã rụng hết lá, Nhan Húc đột nhiên giữ chặt Tần Thâm, vươn tay sờ lên thân cây gầy teo: “Anh Thâm.”

“Sao em?”

“Em muốn cùng anh già đi.”

Tần Thâm bật cười trả lời “Được”, ôm chầm cậu vào lòng, trao nụ hôn ấm áp nhu hòa lên gương mặt Nhan Húc, như có những ánh sáng lấp lánh và ấm áp của mùa hè lay động dưới tán cây

Chương 32: Phiên ngoại 01: Vì sao của cậu

Trong đợt nghỉ tháng sáu sau kì thi tuyển đại học, Nhan Húc mới có cơ hội được ăn quả anh đào của cây nhà mình.

Cậu, Trình Phi Phàm và Chu Văn Cẩm, ba người cùng nhau đi du lịch mừng tốt nghiệp, nơi đến là quê hương của Tần Thâm.

Nghe nói ba của Trình Phi Phàm có báo danh cho hắn học ở liên đoàn Ivy*, nhưng hắn không chịu đi

*Liên đoàn Ivy: là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Cụm từ này được sử dụng chính thức trên danh nghĩa thể thao sau sự thành lập của liên đoàn thể thao Division I trực thuộc Hiệp hội Thể thao Đại học Hoa Kỳ vào năm 1954.

Sự có mặt của Chu Văn Cẩm trên đường đến thăm sư phó khiến cậu ta cảm thấy mình không khác gì cái bóng đèn sáng chưng, sau khi tới nơi còn rất khéo hiểu lòng người mà không cùng hai người kia ở chung nữa.

Nhưng Nhan Húc và Trình Phi Phàm cứ cương quyết giữ cậu ta lại làm cậu ta ngượng nghịu vô cùng, đến tối vẫn biết điều ở yên trong phòng không ra ngoài.

Cơ mà đời người có ba gấp, lúc cậu ta ra khỏi phòng thì chợt phát hiện Nhan Húc đang ngồi dưới gốc cây anh đào nói chuyện điện thoại.

Nhan Húc dựa lưng vào thân cây, mặc áo ngắn tay cộng quần đùi, tay chân mảnh khảnh trắng nõn phát họa dưới ánh đèn sợi vôn-fram mờ nhạt, giọng điệu rất hào hứng: “….em sợ tín hiệu không được tốt, nên mới chạy ra ngoài.”

Chu Văn Cẩm đoán chắc bên kia điện thoại là Tần Thâm.

Cũng đã gần một năm trời cậu ta không gặp Tần Thâm, khi bọn họ lên lớp mười hai thì không thấy hắn được bao nhiêu lần, nghe tam sư huynh đồn rằng, anh Thâm bị điều đi rồi.

Ngay lúc Chu Văn Cẩm định bước tới thể hiện sự tồn tại của bản thân, thì lập tức nghe Nhan Húc nói âm cuối với chất giọng yêu kiều: “Không có muỗi đâu, em nhớ anh lắm, em còn tưởng anh sẽ không gọi cho em cơ….Vâng, hôm nay bà nội nói em là em trai của anh đó….”

Không biết người trong điện thoại nói cái gì, mà Nhan Húc xinh xắn của chúng ta “Hừ” một tiếng, rồi nói: “….Em mới không thèm….”

Chu Văn Cẩm thu chân lại, len lén men theo bức tường chạy tới nhà vệ sinh, trong lúc đứng tiểu còn suy nghĩ về chuyện đời người.

Hình như cậu ta ý thức được vài điều.

Là con trai thì ai mà chẳng mộng xuân, huống chi Chu Văn Cẩm còn là trai thẳng, cậu ta vô cùng hâm mộ và sùng bái anh Thâm, bình thường Nhan Húc hay gần gũi với Tần Thâm nên cậu ta cảm thấy rất bình thường, nói thật cậu ta cũng thích kiểu người đẹp trai cao to như anh Thâm.

Thế cho nên trước lúc bắt gặp Nhan Húc nói chuyện điện thoại, cậu ta chưa bao giờ nghĩ nhiều về sự kì lạ của hai người, nhìn Tần Thâm thì biết hắn là người cứng rắn cường ngạnh, đá một phát đến sắt thép cũng đau, làm sao có thể phát sinh quan hệ đó với Nhan Húc cơ chứ?

Nhưng vấn đề bây giờ không phải là có thể hay không, hiện tại xem ra người ta là áo bông nhỏ ủ ấm tấm thép thành nóng đây mà.

Ơ không đúng, còn Trình Phi Phàm thì sao?

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà trong đầu của Chu Văn Cẩm đã nhanh chóng phóng đoán hàng loạt tình tiết, anh Thâm đập chậu cướp bông? Hay Nhan Húc thay lòng đổi dạ? Nên bọn họ chia tay, và lần này Trình Phi Phàm là muốn cứu rỗi cuộc tình?

Chết tiệt, mình nên làm chút gì đó mới phải ha? Nhưng mình nên giúp ai đây?

Shit, thật rắc rối.

Chu Văn Cẩm không biết làm sao bây giờ, đành tùy cơ ứng biến vậy.

Rón rén trở về phòng thì tình cờ bắt gặp Trình Phi Phàm đang đi ra, cậu ta giật cả mình: “Đêm hôm khuya khắc cậu đi đâu thế?”

Trình Phi Phàm đội cái mũ lưỡi chai, chỉ nhìn nửa mặt dưới của hắn cũng biết tâm trạng của hắn khá vui, nói: “Dương Mục Tâm về đây.”

“Tứ ca về làm gì? Không phải anh ấy nói bận, không về à?”

Khuôn mặt rám nắng của Trình Phi Phàm mỉm cười đắc ý: “Về thì về thôi chứ sao, tôi đi đón anh ấy, nếu lát nữa không thấy tôi về, thì cậu cứ khóa cửa luôn đi.”

Lúc đi ngang qua sân, Trình Phi Phàm còn đánh tiếng với Nhan Húc một câu.

Chờ Trình Phi Phàm đi rồi, Chu Văn Cẩm lại nghe Nhan Húc nói với điện thoại: “Phi Phàm lại đi gây sự với tứ ca đó anh.”

Trình Phi Phàm cứ hễ sáp tới tứ ca là rất hay chọc tức y, nên mỗi lần như thế Chu Văn Cẩm đều nghĩ rằng họ sắp đánh nhau tới nơi.

Thấy vậy chứ thật ra không phải thế, vì tứ ca chưa bao giờ ra tay đánh thật dù chi một lần.

Chu Văn Cẩm cuối cùng cũng nhận ra khả năng là mình hiểu lầm nội dung sự việc, trầm mặt quay về phòng.

Ba giờ sáng cậu ta đứng cạnh giường Nhan Húc, lay cậu tỉnh dậy, hỏi: “Cậu đang quen ai?”

Nhan Húc không ngồi dậy, có điều sợ cậu ta lập tức muốn mua vé về nhà, cẩn thận nói: “A Cẩm, cậu không biết hả?”

Chu Văn Cẩm chán nản ngồi xuống giường cậu, xoa đầu: “Tôi biết cái gì mà biết, tôi cứ tưởng cậu và Phi Phàm là một đôi, mãi đến hôm qua tôi mới cảm thấy không đúng như mình nghĩ.”

Nhan Húc: “Tôi với cậu ấy không phải như cậu nghĩ đâu, tôi cho rằng từ từ rồi cậu cũng sẽ nhận ra.”

Chu Văn Cẩm: “Có phải cậu với anh Thâm quen nhau đúng không?”

— lần trước bởi vì bạn tốt đi vào gay bar khiến Chu Văn Cẩm cảm thấy suy sụp, nên hiện tại cậu ta không còn thấy khó chịu khi thảo luận về đề tài này nữa.

“Quen hơn một năm rồi.”

Chu Văn Cẩm sững sờ vài giây, nhìn Nhan Húc to gan lớn mật, rốt cuộc hỏi: “Tôi không phải là người cuối cùng biết đấy chứ?”

Thời điểm ra đi, tuy Tần Thâm không nói gì, nhưng mấy sư huynh khác đều tự hiểu trong lòng hết cả.

Ngoại trừ Chu Văn Cẩm.

Nhan Húc: “Sư phó vẫn chưa biết.”

“…” Chu Văn Cẩm gật đầu, “Ổn thôi, Húc, còn Phi Phàm…. Được rồi, để tôi tự mình ngẫm vậy.”

Mặc kệ Chu Văn Cẩm muốn tự hiểu cái gì, Nhan Húc ôm gối ngã đầu ngủ tiếp, mới nhắm mắt mấy phút lại mở ra, cầm lấy điện thoại mở album ảnh chụp của cậu và Tần Thâm lên xem.

Là một chàng trai tinh tế biết liệt kê ra mẹo nhỏ khi yêu, cậu rất thích ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp của hai người, tất cả đều dùng chung một blog chia sẻ với Tần Thâm.

Lướt nhìn từng tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của cả hai, trong lòng Nhan Húc như trồng một cái cây, bộ rễ dày đặc cắm sâu vào trái tim, có đôi khi sẽ cảm thấy thỏa mãn tràn đầy, có đôi khi lại cảm thấy chát như vị chua của trái cây.

Nhan Húc che tim, tự hỏi không biết bao lâu nữa thì gốc cây trong lòng mình mới phát triển và đơm quả ngọt.

Nhan Húc xem một tấm hình bộ đội của Tần Thâm, thầm nói: “Em nhớ anh.”

Ba người bọn họ ở chơi hơn nửa tháng, về chưa được mấy ngày mà thành tích đã tuột xuống.

Nhan Húc thi tạm được, vẫn có thể đậu trường mà cậu muốn học.

Trình Phi Phàm thi rất tốt, cũng có thể đậu trường hắn mong muốn, đó là ngôi trường mà mỗi người đều khao khát muốn vào học khi còn bé.

Trình gia mừng rỡ vô cùng, ngay khi nhận được thư thông báo, họ đã mời cả nhà cậu qua dùng bữa cơm chung vui.

Ngày hôm đó, mẹ con Nhan Húc về nhà trước, cậu ở trong phòng hít sâu vài hơi, rồi gọi bà Nhan tới phòng khách trịnh trọng thổ lộ: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Bà Nhan xinh đẹp thanh nhã, nhìn con trai đã trưởng thành cao hơn mình, nắm tay cậu hỏi: “Chuyện gì vậy con?”

“Hôm nay ở trường có người tỏ tình với con.”

Bà Nhan tức khắc bật cười, thấy thật bất ngờ, nói: “Sao đâu con, con yêu đương ba mẹ không phản đối. Con có thích cô gái ấy không?”

Nhan Húc: “Cô ấy là bạn cùng lớp với con, trông xinh xắn lắm, cao ngang ngữa với chị, được rất nhiều người thích, nhưng con không có cảm giác với cô ấy.”

Bà Nhan chưa kịp mở lời, Nhan Húc đã nói tiếp: “Mẹ, con hình như không thích con gái.”

Bà Nhan bình tĩnh nuốt lời sắp nói lại, tay đang nắm Nhan Húc chợt cứng đờ.

Bà hơi giật mình, nhưng không quá ngạc nhiên, đối diện với ánh mắt căng thẳng của Nhan Húc, không nghĩ nhiều nhẹ nhàng nói: “Thật hả con?”

Nhan Húc gật đầu.

Bà Nhan không hỏi cậu “Con thích con trai sao”, mà là hỏi: “Vậy con có thích ai chưa?”

Nhan Húc sốt sắng gật đầu lần nữa.

“Là con trai phải không?”

Nhan Húc lại gật đầu, nhanh chóng trả lời: “Anh ấy tốt lắm, còn rất ưu tú luôn đó ạ.”

Lòng bà Nhan không chút gợn sóng, giọng điệu vẫn không thay đổi: “Là Tần Thâm đúng không con?”

Nhan Húc càng khẩn trương hơn, líu lưỡi, hối hận sao khi nãy trên bàn mình không uống thêm một cốc rượu để tăng thêm can đảm.

Bà Nhan ngắm nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn của cậu, khẽ thở dài, “Vất vả lắm phải không con?”

Nhan Húc lắc đầu ngay, “Không đâu ạ. Anh ấy tựa như vì sao sáng của con, tuy có đôi lúc đột nhiên sẽ biến mất không thấy nữa, nhưng đến khi anh ấy xuất hiện thì con sẽ giữ anh ấy lại, sau này con còn có thể bắt vì sao ấy đáp xuống mặt đất mình luôn.”

Mối tình đầu dại khờ mà thuần túy như thế, thật khiến bà Nhan chỉ biết đành chịu mỉm cười.

Trong vòng hai năm gần đây con trai của bà đã thay đổi rất nhiều, vóc dáng ngày càng cao, diện mạo ngây ngô dần dần biến mất, nhưng nói cho cùng cậu vẫn còn trẻ, như sâu trong lòng cậu luôn là một tiểu hoàng tử chưa trưởng thành.

Bà Nhan trò chuyện với cậu hơn nửa giờ, sau cùng dặn dò cậu: “Trước hết khoan hãy nói với ba con, để mẹ nói chuyện với ông ấy.”

Nhan Húc gật đầu, về lại phòng thì thờ phào một hơi, từ trong túi quần áo lấy điện thoại, bóp tiền, bàn chải đánh răng….

Quá sợ hãi lo lắng, nên cậu đã lôi bài tập ra làm thật nhiều, cứ nghĩ trong đầu rằng đêm nay mình sẽ bị đuổi khỏi nhà.

Nhưng không có gì xảy ra, niềm vui vì được người nhà chấp nhận lập tức được nhân đôi, Nhan Húc cầm điên thoại muốn gọi báo cho Tần Thâm ngay, nhưng chợt nhớ hắn đã nộp điện thoại mất rồi, tức khắc tới ngồi xuống bàn, cảm xúc tuôn trào viết thư cho hắn.

Lúc nâng bút lại không biết nên viết cái gì.

Nhan Húc ngồi trước bàn học, tư thế vai lưng thẳng tắp, phần gáy trắng nõn dưới ngọn đèn ánh lên tia sáng dịu dàng, gò má nghiêm trang hạ bút viết: “Anh Thâm, hôm nay em nhận được thư thông báo gửi về rồi, ở trường không nóng lắm vì Bắc Kinh đổ một trận mưa. Tối nay em định tới chỗ tứ ca, nhưng nghĩ lại nên không đi nữa, vì em muốn yên tĩnh để viết thư cho anh, em nhớ anh.

Ngày đó khi em tiễn anh, không biết tại sao em lại khóc, anh nói rằng gió lớn quá. Hôm nay ở Bắc Kính cũng có gió rồi.

Nơi anh ở có phải càng lạnh hơn đúng không, lần trước anh nói tay anh bị thương, bây giờ đã đỡ lên chút nào hay chưa, em có thể gửi đồ cho anh không, chắc là không nhỉ.

Nếu như có thể, thì em sẽ gửi mình tới, mỗi ngày sẽ trốn dưới gầm giường của anh, không cho ai phát hiện được cả….”

Nhan Húc viết đầy cả hai trang giấy, đến dòng cuối cùng vẫn giống lần trước viết là: “Anh Thâm, anh nhớ phải chú ý an toàn, ông nội sẽ phù hộ cho anh được bình an.

Em rất yêu anh, cũng rất nhớ anh.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK