- Luân Thành, đừng phá em, em đang ngủ mà. - Thùy Chi khẽ nói trong cơn mê.
- Heo lười, em đã ngủ nguyên ngày rồi. - Luân Thành hôn lên trán Thùy Chi.
- Mấy giờ rồi? - Thùy Chi hé mắt ra nhìn thấy người đàn ông đối diện.
- Em nghĩ bây giờ là mấy giờ mà anh có mặt tại nhà. - Luân Thành cười đáp
Thùy Chi chợt nhận ra, thật ra cô đã ngủ cả ngày thật sao. Giờ tan làm của Luân Thành là 5h chiều đôi khi trễ hơn, vậy mà hiện tại cô vẫn đang ngủ. Thùy Chi muốn ngồi dậy nhưng bị Luân Thành dùng tay chặn hay tai cô lại.
- Ngủ thêm chút nữa cũng không sao cả. - Luân Thành đều giả nói.
- Không phải gọi em là heo lười sao, mau buông em ra, em xuống làm bữa tối cho anh và Vương Khang. - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói.
- Nhà họ Trần anh lại thiếu người làm hay sao mà để phu nhân xuống tận bếp làm cơm. Công việc em có thể làm duy nhất chỉ có một. - Luân Thành bá đạo nói.
- Gì mà công việc duy nhất chứ. - Thùy Chi đỏ mặt nói.
Luân Thành nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Thùy Chi càng hứng thú muốn trêu chọc.
- Là em đang nghĩ sai trái điều gì sao? - Luân Thành hỏi tiếp.
- Em không có. - Thùy Chi đáp.
- Có hay không? - Luân Thành đưa môi mình xuống sát mặt Thùy Chi hỏi.
- Không. - Thùy Chi cương quyết.
- Ngoan cố. - Luân Thành khóa môi cô, hôn say mê chiếm lấy toàn bộ hơi thở của Thùy Chi.
Thùy Chi ban đầu bị anh ức hiếp thì vô cùng không cam chịu, nụ hôn nồng nhiệt kia làm cô đắm chìm trong cơn mê tình ái mà từ từ chủ động hôn anh.
Luân Thành không kiềm chế, không còn chỉ muốn trêu chọc mà muốn cởi bỏ toàn bộ vướn víu trên người cô..
- Rầm, rầm.. - Tiếng đập cửa vang lên.
- Baba, mẹ, hai người nhanh xuống dùng cơm. - Vương Khang bên ngoài phá đám.
- Chết tiệt. - Luân Thành nghe tiếng con trai kêu thì trong lòng vô cùng bức bối.
Thùy Chi khẽ mỉm cười, không ngờ con trai chính là ân nhân cứu mạng, không thì mẹ con lại bị baba ức hiếp rồi. Luân Thành nới lỏng tay ra khỏi người Thùy Chi, cô nhanh chóng vuột khỏi anh mà nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục. Luân Thành nhìn Thùy Chi rồi đi ra phía cửa miệng khẽ nói - Nhóc con phá đám chuyện tốt của ta, hậu quả sẽ không tốt đẹp. - Lại nhìn qua Thùy Chi khẽ mỉm cười kì lạ. - Thời gian của chúng ta còn dài, không sao cả.
Thùy Chi nghe câu nói của Luân Thành, chợt cảm thấy buồn không thể tả. Thật ra thời gian của cô và anh có còn dài như anh nghĩ hay không. Thùy Chi buồn bã trong lòng nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
Luân Thành bước ra cửa mở ra nhìn thấy đứa con trai đáng yêu pha chút đáng ghét đứng ngay trước cửa.
- Con có biết vừa phá chuyện tốt của baba? - Luân Thành xoa đầu con trai nói.
- Chuyện tốt là chuyện gì ạ? - Vương Khang đưa ánh mắt ngây thơ hỏi.
- Luân Thành, không được nói bậy trước mặt con trai em. -Thùy Chi từ phía sau đỏ mặt đi tới.
Vương Khang nghe mẹ nói vậy lại càng tò mò. - Baba mau nói cho con biết là chuyện gì đi ạ?
- Là baba và mẹ con đang bàn tính kế hoạch cả gia đình ba người chúng ta đi du lịch, mẹ con sắp đồng ý rồi thì con lại đập cửa phá đám. -Luân Thành mỉm cười nói.
Vương Khang nghe nói được đi chơi lại tỏ ra vô cùng phấn khởi liền nhảy cẫng lên.
- Mẹ, đồng ý đi mẹ, con rất muốn được hai người dắt tay đi chơi.
- Thùy Chi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau ra biển chơi. Em đã từng nói rất thích biển. - Luân Thành nói.
Thùy Chi mỉm cười gật đầu, đi chơi cũng tốt. Cả gia đình ba người, điều gì hạnh phúc bằng.
Hôm sau, nói là cả gia đình ba người cùng nhau đi nhưng thật ra là chỉ có cô và Luân Thành đi còn Vương Khang sẽ được ông bà ngoại đưa đi chơi riêng.
- Sao anh không đưa Vương Khang theo? - Thùy Chi không vui nói, cô luôn muốn được ở bên cạnh con trai của mình, vì thật ra cô không biết giây phút nào đó sẽ rời xa Vương Khang mãi mãi.
- Thằng nhóc phá đám ấy đáng lẽ ra phải bị phạt ở nhà, nhưng dù sao nếu con trai không được vui vẻ em cũng không vui vẻ nên anh đã gửi cho ông bà ngoại dẫn đi. - Luân Thành đáp, ánh mắt vẫn hướng về phía trước lái xe.
- Anh thật là không giữ chữ tín, hiện tại chúng ta đang đi đâu. - Thùy Chi khẽ hỏi.
- Một nơi hoàn toàn chỉ thuộc về hai chúng ta. - Luân Thành cười đáp.