Mục lục
Người Thừa Kế - Tần Hằng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lúc con trai gặp hoạn nạn, con trai còn có nhiều anh em đứng ra giúp đỡ cho con trai như thế, trong lòng của Du Chí Hòa rất vui mừng, những người bạn nhỏ này trông còn có vẻ mạnh hơn những ông bạn già lâu năm của ông ta.

“Cảm ơn các anh em?”

Du Minh đi đến trước mặt mọi người, nói: “Ngày hôm nay gọi mọi người đến đây ngoại trừ để mọi người cho nhà chúng tôi có được hào khí, còn chính là mong mọi người ra tay viện trợ cho nhà họ Du, trước mắt tập đoàn Hoa Hiệp ít nhất cần bảy nghìn năm trăm tỷ mới có thể bình ổn vượt qua nguy cơ lần này, nhưng mà trong tay của nhà họ Du cũng chỉ có một nghìn năm trăm tỷ mà thôi?”

Mọi người nghe thấy cần phải có bảy nghìn năm trăm tỷ tài chính, ai nấy cũng lấy làm kinh hãi, ngày hôm nay bọn họ đến đây chính là có tiền thì bỏ tiền có lực thì bỏ lực.

Lập tức có người liền kêu lên.

“Cậu Du, đều đã chuẩn bị cho cậu hết rồi, Tôn Kiện tôi bỏ ra mười lăm tỷ, đây là thẻ, cậu cứ cầm đi?”

Tôn Kiện đưa một cái thẻ cho Du Minh, còn khiêm tốn nói: “Đừng chê ít, đây là tiền tiêu vặt mà tôi đã tiết kiệm mấy năm nay, để lúc nữa ba tôi trở về, tôi lại tranh thủ thêm chút đỉnh?”

“Cậu Du, tôi có sáu tỷ?”

“Đây cậu Du, trong thẻ có chín tỷ, nhiều hay ít gì cũng là tâm ý của tôi, còn lại anh em cùng nhau suy nghĩ biện pháp?”

“Cậu Du, đây là ba tỷ, cậu cầm dùng trước đi, tôi trở về sẽ thuyết phục ba của tôi để ông ấy đến hỗ trợ cho các người nhiều hơn, thật sự không được nữa thì tôi sẽ bán chiếc xe ra ngoài?”

...

Tất cả đám phú nhị đại đều hào phóng giúp tiền, dâng thẻ ngân hàng với số tiền mà mình đã chuẩn bị.

Thật ra thì Mã Dương không muốn giúp, bởi vì tình huống của anh ta có chút đặc biệt, mười năm trước mới đến Lâm An, Mã Dương cũng giống như những người khác từ nhỏ đã lớn lên cùng với Du Minh mà xem Du Minh như là anh cả của mình.

Mã Dương biết nguy cơ hiện tại nhà họ Du gặp phải không phải là lớn như bình thường, nhà họ Du muốn quật khởi lại là một chuyện rất khó, phần lớn là sẽ tiếp tục chạy xuống sườn núi như thế, từ đây không thể gượng dậy nổi.

Bây giờ lại cho nhà họ Du nhiều tiền như vậy, anh ta thấy chính là đổ xuống sông xuống biển.

Những phú nhị đại khác đều cho tiền, duy nhất chỉ có anh ta là không cho, đây chẳng phải là làm lộ anh ta quá rồi à?

Anh ta cũng chỉ có thể tượng trưng cho một chút.



Mã Dương dùng bờ vai chạm vào Điền Tinh một chút, lại liếc mắt ra hiệu với cô ta, kêu cô ta phối hợp với mình.

Trước đó lúc trên đường đến đây, Mã Dương và Điền Tinh đã thương lượng với nhau đến đây sẽ làm như thế nào.

Mặc dù Điền Tinh cảm thấy không ổn, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu.

Điền Tinh theo Mã Dương lâu như vậy, mặc dù có đôi khi Mã Dương sẽ nổi giận với cô ta, nhưng nói tóm lại thì cũng không tệ lắm, Điền Tinh cảm thấy dựa vào nhan sắc của cô ta, nếu như muốn tìm được một phú nhị đại có điều kiện ưu tú hơn Mã Dương, cơ bản là chuyện không thể nào.

Cho nên cô ta dùng hết toàn bộ tâm tư ở trên người Mã Dương, hi vọng là có thể nhanh chóng kết cánh liền cành với Mã Dương. Mã Dương đi đến bên cạnh Du Minh, móc ra một cái thẻ ngân hàng xây dựng từ trong túi, nhìn Du Minh rồi nói: “Cậu Du, trong thẻ này có chín tỷ, mong cậu nhận lấy, nếu như nhà họ Du có bất kỳ chỗ nào cần hỗ trợ, cậu cứ mở miệng là được rồi, Mã Dương tôi nhất định sẽ đáp ứng tất cả, ra sức làm trâu làm ngựa?”

“Mã Dương..."

Du Minh không ngờ tới Mã Dương không phải là anh em lớn lên cùng nhau với mình, vậy mà lúc này lại có thể ủng hộ mình như vậy, trong lòng của anh ta vô cùng cảm động.

Những phú nhị đại khác cũng cảm thấy vô cùng tán thưởng đối với hành động này của Mã Dương.

“Cảm ơn..." Du Minh vỗ vỗ bả vai của Mã Dương, chuẩn bị nhận cái thẻ ngân hàng.

“Ây da cậu Mã?”

Lúc này Điền Tinh đứng ở bên cạnh Mã Dương lại mở miệng nói chuyện: “Anh cầm nhầm cái thẻ rồi, đây là cái thẻ ngân hàng xây dựng chỉ có sáu trăm triệu, thẻ có chín tỷ là thẻ của công thương!”

“Mong là cậu Du đừng trách, không cẩn thận cầm nhầm?” Mã Dương nói xin lỗi với Du Minh rồi sau đó lục lọi trong các áo của mình, ngạc nhiên nói: “Thẻ đâu rồi, cái thẻ công thương của tôi đâu rồi?”

“Cậu Mã, em thấy là anh bỏ cái thẻ đó trong túi áo khoác màu đen, anh thay quần áo đã quên lấy nó ra rồi?” Điền Tinh nói.

“Ôi thật là, nhìn đầu óc này của tôi đi kìa?”

Mã Dương vỗ vào trán của mình một cái, nói với Du Minh: “Cậu Du, anh nhìn đi, tối ngày hôm qua tôi đặc biệt để cái thẻ công thương vào trong túi chuẩn bị ngày hôm nay đến đây đưa cho anh, đều là do tôi sơ ý, hồi sáng này tôi tùy tiện mặc một bộ quần áo liền đi ra ngoài?”

“Cậu Mã không cần phải tự trách mình đâu, tâm ý của cậu, tôi nhận?” Du Minh nói.

“Cảm ơn cậu Du đã hiểu cho, anh cứ cầm trước cái thẻ sáu trăm triệu này đi, một lát nữa tôi sẽ cho người mang cái thẻ chín tỷ tới cho anh?” Mã Dương phóng khoáng nói.

Nhìn thấy những cậu chủ của gia đình khác đều không có hoài nghi gì với mình, Du Minh còn cảm ơn mình, trong lòng có Mã Dương vô cùng đắc ý.

“Lần này tôi chỉ tốn có sáu trăm triệu, những người khác tốn hết mấy tỷ, mấy tỷ trôi theo dòng nước, vẫn là tôi thông minh. Du Minh, anh cũng không cần nhớ tới cái thẻ công thương chín tỷ đó của tôi đâu, vì căn bản đó là thứ nói dối, không có thật, đùa anh thôi, he he."

Mã Dương và Điền Tinh lui về giữa đám người, nhìn Mã Dương quăng tới ánh mắt tiểu nhân đắc chí với mình, trong lòng Điền Tinh cảm thấy có chút mất mặt.

Nhưng mà cô ta vẫn khẽ cười với Mã Dương, người đàn ông này là người sẽ đi cùng với mình trong tương lai, anh ta lừa gạt người khác thì có thể, chỉ cần không lừa gạt mình là được rồi.

Tất cả các cậu chủ đều biểu đạt ý tứ của mình với Du Minh.

Du Minh thống kê đơn giản lại một chút, hơn hai mươi phú nhị đại góp cho anh ta gần một trăm hai mươi tỷ.

Nhìn có vẻ như là không ít, nhưng mà cách bảy nghìn năm trăm tỷ mà nói vẫn là hạt cát trong sa mạc.

Những phú nhị đại khác đều nhìn ra được chút tiền mà bọn họ cho quá ít, muốn trợ giúp nhà họ Du vượt qua nguy cơ lần này căn bản không có khả năng.

“Chúng ta có một chút tiền như vậy, còn chưa tới một nghìn năm trăm tỷ, thật là ngại quá?”



“Đúng rồi đó, cái này so với việc không cho có khác nhau chỗ nào đâu?”

“Nhưng mà chuyện này bị truyền đi ra ngoài thì sẽ bị người đời chế giễu, chúng ta đều là phú nhị đại ở Lâm An, cuối cùng vẫn không thể cứu sống nhà họ Du, nhất là những người đang nhằm vào nhà họ Du, muốn hãm hại nhà họ Du, lại càng cười vui vẻ hơn nữa?”

“Để bây giờ tôi gọi điện thoại cho ba của tôi, kêu ông ấy cho nhà họ Du ba trăm tỷ?”

...

Du Minh ngăn cản phú nhị đại chuẩn bị gọi điện thoại cho ba mình, anh ta cảm thấy vô cùng biết ơn với nhóm phú nhị đại: “Các anh em, cảm ơn mọi người, tâm ý của mọi người đối với Du Minh, tôi rất rõ ràng ngày hôm nay mọi người có thể đứng ra giúp đỡ cho tôi, tôi đã rất cảm động rồi?”

“Nhưng mà tập đoàn Hoa Hiệp phải làm sao bây giờ đây, cậu Du, chú Du không có tiền, tập đoàn Hoa Hiệp có phải sắp phá sản rồi không..."

“Sống chết có số, phú quý do trời! Cứ phó thác cho trời thôi?” Lúc này tâm trạng của Du Chí Hòa vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói, nhưng mà trong lời nói lại là sự thê lương vô hạn.

“Không?”

Du Minh nhìn về phía ba của mình, nói một cách quả quyết: “Ba ơi, mặc dù là không đủ tiền nhưng mà chỉ cần mỗi người chúng ta đoàn kết với nhau, con tin tưởng là con người có thể chinh phục cả bầu trời, không có khó khăn nào là không thể vượt qua, tập đoàn Hoa Hiệp vĩnh viễn sẽ không sụp đổ?”

“Đúng vậy, chú Du có đủ lòng tin, người có thể dời núi thái sơn?”

“Tập đoàn Hoa Hiệp đã bén rễ ở Lâm An lâu như vậy, là nơi đảm bảo chén cơm của rất nhiều gia đình, tập đoàn Hoa Hiệp mà ngã xuống, thế thì người ở Lâm An cũng sẽ không chống được?”

...

Long Nghiên im lặng đứng ở một bên nhìn tất cả những chuyện xảy ra, cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô ta biết rằng bảy nghìn năm trăm tỷ mới là điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện, không có tiền thì cũng chỉ có thể phó thác cho trời mà thôi.

Cô ta lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc, đứng trong hành lang ở bên ngoài đi tới đi lui, Long Nghiên nghĩ tới một người có thể giải quyết tình hình khốn khó trước mắt, đó chính là... Tần Hằng.

Mặc dù hiện tại Long Nghiên còn không biết vị trí gia tộc của Tần Hằng đến tột cùng là sự tồn tại như thế nào.

Nhưng mà từ thái độ của nhà họ Du đối với anh, thái độ của nhà họ Chung ở Yên Kinh đối với anh, ngay cả Khổng Qúy Quân ở T thành cũng là thuộc hạ của anh, còn có trong hôn lễ của Du Minh và chị xuất hiện người em trai gọi là "cậu hai" của anh ta, có thể ra lệnh cho những người khách quý đến tham dự.

Không thể nghi ngờ gì, gia tộc này rất cường đại, có lẽ là cường đại đến nỗi cô ta không có cách nào tưởng tượng được.

Mặc dù Tần Hằng nói anh đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng mà chuyện đời khó liệu, có lẽ hiện tại anh đã trở về rồi?

Bất kể như thế nào thì cô ta cũng đều cảm thấy người có khả năng giải quyết được cục diện trước mắt nhất đó chính là Tần Hằng.

Long Nghiên lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ điện thoại, nhìn thấy tên Tần Hằng, trái tim của cô ta không khỏi rung động.

Đã lâu lắm rồi cô ta không gọi điện thoại cho Tần Hằng, kể từ ngày Tần Hằng và chị kết hôn, cô ta đã khóa trái tim của mình lại.

Cô ta vẫn đang cố gắng thử quên Tần Hằng, trước ngày hôm qua chắc chắn có hiệu quả, ít nhất là cô ta cũng sẽ không mơ thấy Tần Hằng vào buổi tối, nhưng mà lúc này nhìn hai chữ Tần Hằng đang hiển thị ở trên màn hình điện thoại di động, tình cảm vốn dĩ đã ngủ yên của cô ta lại trở nên kích động một lần nữa.

Hình ảnh của Tần Hằng lại xuất hiện trong đầu của cô ta, làm cho cô ta thất thần.

Long Nghiên hít vào một hơi thật dài nhấn xuống dãy số của Tần Hằng.

Lúc này ở Yên Kinh, Tần Hằng đang mang theo một giỏ trái cây đi vào trong bệnh viện Nhân Tâm, phòng bệnh của Đới Tiền Bách.



Trong phòng bệnh, Đới Tiền Liễu vừa mới cho anh trai ăn cơm xong xuôi, lúc này đang dọn dẹp bát đũa, nhìn thấy Tần Hằng bước vào, hai anh em bọn họ đều vô cùng vui vẻ.

“Tần Hằng, sao anh lại đến đây?” Đới Tiền Bách lại muốn bước xuống từ trên giường chào hỏi anh.

“Từ từ thôi, anh Đới, tôi cũng không phải là người ngoài, anh khách sáo với tôi như vậy làm cái gì." Tần Hằng vội vàng bước lên để Đới Tiền Bách nằm xuống giường.

Tần Hằng và Đới Tiền Liễu nói chuyện với nhau một chút, vết thương của Đới Tiền Bách đã khôi phục rất tốt.

“Anh Đới, ngày hôm nay đến đây thăm anh là tôi mang đến cho anh một tin tức tốt?”

Tần Hằng cười nhìn Đới Tiền Bách rồi nói: “Lần này về chuyện vết thương của anh, trưởng khoa Diệu đã xin với cấp lãnh đạo cho anh bị tai nạn lao động, đây là tài liệu tôi đã chụp lại, nói cách khác, lần này chi phí nằm viện của anh đều là do Yên Đại phụ trách, anh cũng không cần phải trả tiền cho tôi đâu?”

Tần Hằng đưa tài liệu xác nhận Đới Tiền Bách bị tai nạn lao động mà anh đã chụp trong điện thoại cho Đới Tiền Bách nhìn một chút, em gái Đới Tiền Liễu cũng đến gần nhìn xem.

“Thật sự quá tốt rồi, anh, anh không cần phải đòi xuất viện kiếm tiền trả lại cho anh Hằng?” Đới Tiền Liễu vui mừng nhìn Đới Tiền Bách, lên tiếng nói.

“Con bé này, anh nói nhanh chóng trả tiền lại cho Tần Hằng hồi lúc nào chứ? Dựa vào mối quan hệ của anh với Tần Hằng, anh có cần trả không hả, cho dù anh không trả lại cho cậu ấy thì anh Tần của em còn có thể nói anh cái gì?”

Đới Tiền Bách nói đùa, nhìn thấy vết thương của mình đã được xác định là tai nạn lao động, tâm trạng sốt ruột đi làm kiếm tiền mấy ngày nay ở trong lòng của anh ta tạm thời đã bình phục lại một chút.


Đới Tiền Bách nhìn về phía Tần Hằng, trong lòng lại càng thêm kính nể và cảm kích Tần Hằng, nói: “Tần Hằng, lần này chắc chắn là cậu đã nói giúp cho tôi, cảm ơn cậu, chờ đến lúc vết thương của tôi lành rồi, tôi sẽ trở về mời cậu ăn thịt heo?”


“Được rồi anh Đới, đây đều là lời anh đã hứa với tôi đó, tôi chờ?” Tần Hằng cởi mở nở nụ cười.


Lúc hai người đang trò chuyện rất vui, điện thoại di động của Tần Hằng vang lên, là Long Nghiên gọi tới, hình ảnh xinh đẹp trắng trẻo của Long Nghiên đập vào trong não của Tần Hằng, sao cô gái này lại gọi điện thoại cho mình vậy chứ?


Mang theo tâm trạng thắc mắc, Tần Hằng nhận điện thoại.


“A lô, Long Nghiên, sao lại gọi điện thoại cho anh?”


Nghe thấy giọng nói từ tính của Tần Hằng, Long Nghiên có chút thất thần, sau đó lấy lại tinh thần rồi nói.


“Tần Hằng, có một việc anh có thể hỗ trợ được không, trước mắt tình cảnh của nhà họ Du ở Lâm An vô cùng nguy hiểm, cần phải nhanh chóng có được bảy nghìn năm trăm tỷ, nếu có thể trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại, nhà họ Du cũng chỉ có hơn một nghìn tám trăm tỷ, bọn họ đã không có cách nào nữa rồi. Anh có biện pháp không, có thể bỏ ra sáu nghìn tỷ được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK