Editor: Mều Bư
Mặc kệ người đó là ai, Đàm Mặc tiếp tục gập bụng.
Khi hắn làm được cái thứ một ngàn, hai tay ôm sau gáy đứng dậy, vừa mở mắt bất thình lình bắt gặp một đôi mắt khác.
"Lạc Khinh Vân ── anh vào bằng cách nào?" Đàm Mặc tựa như con mèo bị đốt phải đuôi, lui về phía sau, lưng đụng vào đầu giường.
Cái đệt! Lạc Khinh Vân có phải người không? Sao xuất quỷ nhập thần dữ vậy!
Rõ ràng trước khi hắn nằm xuống trong phòng không có ai, sao mà vừa ngồi dậy thì người này liền xuất hiện thế?
Lạc Khinh Vân mỉm cười ngồi xuống bên giường Đàm Mặc, "Tinh thần của Đội phó Đàm rất tốt."
Tay phải của y đặt ở mép giường, cách eo Đàm Mặc chưa đến mười centimet.
Đàm Mặc liếc nhìn tay của Lạc Khinh Vân, tỏ ra ghét bỏ.
Lạc Khinh Vân hiển nhiên đã thấy được động tác nhỏ này, cúi đầu nở nụ cười, "Găng tay của tôi đã được giặt sạch, không có bất kỳ thứ gì của sâu Minos còn sót lại."
Đàm Mặc vẫn cảm thấy... Có chút ám ảnh tâm lý, lại dựa sát vào đầu giường, đã không còn đường lui.
Lạc Khinh Vân còn cố tình di chuyển tay của mình, khiến Đàm Mặc hết hồn hết vía.
Lạc Khinh Vân nhìn vẻ mặt sẵn sàng đón địch của Đàm Mặc, thần sắc trêu chọc càng thêm rõ ràng, y chống cằm nói: "Tôi cảm thấy sát thương của sâu Minos còn lớn hơn đôi tay này của tôi nhiều."
Đàm Mặc bình tĩnh lại, thả lỏng nói: "Thôi thì tốt xấu gì anh cũng có hình dạng con người, nếu sâu Minos muốn yêu đương với tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Anh còn chưa nói vì sao anh lại tới đây?"
"Đưa kẹo cho cậu."
Lạc Khinh Vân lấy từ trong túi áo khoác ra một túi kẹo.
Đàm Mặc im lặng mỉm cười, Lạc Khinh Vân lấy số điện thoại của hắn, mấy ngày rồi mới liên lạc với hắn.
"Tôi rất tò mò, sinh vật Kepler cấp bậc như sâu Minos...... Sao Tháp Xám lại cử anh tới? Cứ như giết gà dùng dao mổ trâu, vác đại pháo chỉ để bắn muỗi, nhưng tốc độ phản ứng của anh nhanh hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều. Giống như đã đoán trước được tôi sẽ xảy ra chuyện." Đàm Mặc mở túi ra, bên trong là kẹo hoa quả đủ mọi màu sắc.
Đây là...... Dỗ trẻ con à?
"Đội phó Đàm, nếu tôi nói, từ sáng sớm hôm nay cho đến khi nhận được tin tức cậu gặp chuyện không may, tôi vẫn luôn chờ cậu về nhà... Cậu có tin không? Bởi vì tôi không ngủ nên tất nhiên là phản ứng nhanh."
Đàm Mặc khựng lại. Lạc Khinh Vân nói cái gì?
Đã rất nhiều năm rồi không ai chờ đợi hắn.
"Chờ tôi làm gì? Không nghe thấy tôi bật nhạc rock, đội trưởng Lạc lại ngủ không được?" Đàm Mặc buồn cười nhướng mi, lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Khinh Vân.
"Xin lỗi." Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc sửng sốt hai giây, đang yên đang lành...... Tự nhiên nói "Xin lỗi"? Đàm Mặc đột nhiên ý thức được, có lẽ có người đã nói với Lạc Khinh Vân chuyện xảy ra năm năm trước.
Cái đệt, rốt cuộc là ai tiết lộ?
Cứ như vậy thì hắn muốn âm thầm báo thù cho hả giận cũng không được nữa, bởi vì Lạc Khinh Vân nhất định sẽ phòng bị!
Đàm Mặc cẩn thận nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của Lạc Khinh Vân lúc này, nhìn như thể y sắp cầu hôn hắn, không khỏi bật cười ha ha.
"Đội trưởng Lạc...... Làm khó anh rồi, đúng là làm khó anh rồi...... Anh mà lại nói "xin lỗi" với tôi?"
"Nếu cậu không thích "xin lỗi", tôi cũng có thể thay đổi thành "Tôi rất xin lỗi", "Tôi rất hối hận" hay gì đó tương tự."
Đàm Mặc huơ huơ tay nói: "Không... Không... Điều tôi nghĩ là mặc dù bây giờ anh nói "Xin lỗi" hay "Tôi rất xin lỗi" với tôi nhưng anh cũng không thật sự cảm thấy mình có lỗi với tôi."
"Hả?" Lạc Khinh Vân nghiêng nghiêng đầu.
Khuôn mặt người này đúng là được ông trời ưu ái, đúng kiểu khuôn mặt trong phim mà mọi người sẽ kiên định dõi theo và tin tưởng anh ta ngay cả khi anh ta táng tận lương tâm.
Đàm Mặc hơi hơi hiểu được ý tứ của mấy cô gái khi nói "Ngũ quan của anh quyết định tam quan của tôi".
"Bởi vì quyết định của anh năm năm trước là đánh giá khách quan dựa trên tình huống lúc ấy. Phát súng đó của tôi tuy rằng trúng đích, nhưng chậm một giây, khiến rất nhiều người trong đội cảm thấy tôi không đủ tin cậy, nếu tôi ở lại cũng không có chỗ đứng."
Vẻ mặt Lạc Khinh Vân có chút hiểu rõ, tiếp tục nhìn Đàm Mặc, nói: "Nhưng nếu cậu nói với tôi trước mặt mọi người rằng cậu bị hoa Adela đâm trúng chân, trái lại mọi người sẽ kính nể cậu."
"Mọi người sẽ kính nể tôi, nhưng anh vẫn sẽ không tán đồng tôi. Mệnh lệnh là mệnh lệnh, chỉ có sự khác biệt giữa làm và không làm. Đó là sự giáo dục mà anh nhận được, phải không?"
"Ừ." Lạc Khinh Vân gật gật đầu, "Đây là thứ các tiền bối của đội hiện trường tuyến đầu dạy tôi."
"Đạn của tôi trúng đích nhưng vẫn muộn một giây, đúng không. Một khi giữ tôi lại, anh sẽ vi phạm quy tắc. Sau này nếu có ai không đến vị trí đúng giờ, họ có thể kiếm cớ."
Ngoài mặt Đàm Mặc không quan tâm và cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt những người khác rằng chân trái của mình chịu đủ giày vò từ độc tố hoa của Adela, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không để ý đến quan điểm của Lạc Khinh Vân về vị trí Inspector này. Bởi vì... Khi còn trẻ hắn cũng từng thuần tuý sùng bái Lạc Khinh Vân, mong được y tín nhiệm, mong được y phó thác sau lưng cho hắn, vì thế hắn đã chịu đựng hết thảy đau đớn.
Thế nhưng, khi ở trong cabin của Nữ Hoàng Đen ngày đó, lúc Lạc Khinh Vân chủ động châm thuốc cho hắn, hắn đã buông bỏ.
Vừa rồi lúc Lạc Khinh Vân trịnh trọng nói "Xin lỗi" với hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình của năm năm trước thật đáng buồn cười.
"Cho nên lời xin lỗi của anh chỉ là để xoa dịu mối quan hệ với tôi, không chân thành lắm." Đàm Mặc nói.
"Làm sao cậu nhìn ra lời xin lỗi của tôi không chân thành?" Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc dựa lưng vào đầu giường, trong ánh mắt mang theo vẻ lười biếng: "Bởi vì anh luôn tỏ ra ôn hoà lễ độ với người chung quanh, nên ngay cả nụ cười cũng giống như được đo bằng thước kẻ, chỉ vì để người nhìn thấy cảm giác vui vẻ, giữ mối quan hệ tốt, như vậy bọn họ sẽ tin tưởng anh, cố gắng hết sức để phối hợp với anh. Vừa rồi lúc anh nói "xin lỗi" chính là dùng nụ cười này."
"Vậy sao." Lạc Khinh Vân dựa vào càng gần, ánh mắt của y rất sâu, như thể muốn hung hăng lôi thứ gì đó từ sâu trong linh hồn Đàm Mặc ra.
Nhưng dường như y biết Đàm Mặc sẽ ngoan cố chống cự, mà kết cục của sự giằng co này là y sẽ bẻ gãy, nghiền nát và hủy diệt hết thảy, vì vậy Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống.
Một khắc kia, Đàm Mặc vốn đang cảm nhận được nguy hiểm kề cận thì cảm giác an toàn chợt trở về.
"Bản thân tôi... Cũng không biết mình là người như thế nào. Đội phó Đàm, cậu nghĩ sao?" Lạc Khinh Vân dùng giọng điệu rất nhẹ hỏi.
Một câu tràn đầy nghi hoặc lại như một lời mời gọi nào đó, rõ ràng bản chất của người này là "người sống chớ gần".
"Anh là một người nhìn thấu sinh tử, bởi vì thấu suốt nên mới lạnh lùng. Anh đánh giá giá trị của mỗi người xung quanh trong đầu, sau đó phát huy tối đa giá trị của bọn họ trong nhiệm vụ. Tất nhiên, cũng bởi vì đặc điểm này nên đội hiện trường của anh sẽ có tỷ lệ sống sót cao nhất, vì thế... Anh là một đội trưởng tốt." Đàm Mặc cắn nát viên kẹo, phát ra tiếng "răng rắc", "Nếu anh thật sự muốn biểu đạt rằng mình "xin lỗi" thì có thể nói cho tôi biết sự thật hay không – anh cảm thấy mình không cần Inspector thật sao?"
Hắn không nhìn vào mắt của Lạc Khinh Vân bởi vì mỗi người đều có quyền giữ lại suy nghĩ của riêng mình, nếu như Lạc Khinh Vân không định chia sẻ thì hắn cũng không cần biết.
"Ngôn ngữ của con người vô cùng uyển chuyển, diễn đạt có chọn lọc và nhuộm đẫm tính nghệ thuật. Đôi khi, ngay cả khi tôi nói thật, điều đó cũng không có nghĩa là đối phương sẽ tin tưởng."
Nói tới đây, Đàm Mặc thầm thở phào, quả nhiên Lạc Khinh Vân sẽ không nói.
"Cậu có muốn đến thế giới của tôi không?"
Lạc Khinh Vân vươn tay phải về phía Đàm Mặc.
"Cái...... Cái gì?"
Đàm Mặc nhìn lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân, nhịp tim vững vàng của hắn dần trở nên kích động.
Đó là lời mời đến từ một thế giới khác, một khi bước vào, có lẽ hắn sẽ không thể quay đầu lại.
"Tôi sẽ tuyệt đối thành thật với cậu." Lạc Khinh Vân nói.
Sâu trong lòng Đàm Mặc có thứ gì đó đang cảnh cáo hắn, bởi vì một khi hắn nhận lời mời này đồng nghĩa với việc vượt rào. Hắn không biết nó sẽ tác động như thế nào đến mình, hay thậm chí liệu nó có làm lung lay tất cả quy tắc của hắn với tư cách là một Inspector hay không, nhưng hắn biết... Một khi hắn chùn bước, thế giới kia sẽ vĩnh viễn đóng lại.
Đáp án khiến hắn trăn trở suốt năm năm kia cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong cát bụi.
"Nếu anh dám đối xử với tôi như lần trước..." Đàm Mặc vừa vươn tay, vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lạc Khinh Vân.
Trên mặt Lạc Khinh Vân không còn thấy được nụ cười thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng và xa cách, như muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với thế giới ấm áp có nhiệt độ này.
Bàn tay Đàm Mặc đặt trong lòng bàn tay của y, ngay trong nháy mắt đó, có một loại sức mạnh nào đó từ đầu ngón tay của y xuyên thấu vào, điên cuồng xông thẳng lên thần kinh của hắn, trái tim Đàm Mặc thắt lại, cảm giác kia tựa như linh hồn bị rút ra từ trong thân thể!
Một cảm giác chìm xuống mãnh liệt, hắn cố gắng tóm lấy thứ gì đó, câu "Đừng sợ" nhẹ nhàng của Lạc Khinh Vân mơ hồ vang lên bên tai.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, mọi thứ xung quanh đã thay đổi.
Đây là một chiếc máy bay, người xung quanh đều ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt là một màn hình ba chiều khổng lồ, hẳn là đang chiếu một công trình ngầm nào đó.
Nhìn loại màn hình ba chiều này, đây có lẽ là hệ thống cũ từ thời trung học của Đàm Mặc.
"Mọi người, theo tình báo hiện tại, chúng ta phát hiện hang ổ của Indira trong hầm mỏ, số lượng từ 20 đến 30 con. Loại quái vật nhỏ này động tác rất nhanh, tính công kích mạnh, sau khi đi vào mọi người phải cực kỳ cẩn thận. Cố gắng tìm ra hạt giống của chúng, bắt giặc bắt vua trước. Hầm mỏ này vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng đến việc hơn 20 thành phố sau này có thể sử dụng đạn lực từ Silic hay không." Quan chỉ huy nghiêm túc nhìn về phía mỗi người ở đây.
Đàm Mặc đứng đối diện quan chỉ huy, nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện mình tựa như một người ngoài cuộc bị vây hãm trong một bộ phim ba chiều.
Đây là đâu?
Hoặc là nói, đây là nhiệm vụ gì? Có Lạc Khinh Vân tham dự không? Bây giờ hắn đang ở trong trí nhớ của Lạc Khinh Vân sao?
Khi còn ở Tháp Xám hắn rất sùng bái Lạc Khinh Vân, hắn đã xem gần như tất cả ghi chép nhiệm vụ của y nhưng không nhớ có bất kỳ cái nào liên quan đến việc thu hồi quặng mỏ.
Đàm Mặc đi dọc về phía sau theo ghế ngồi, nơi này ước chừng có hơn 20 đội viên hiện trường, xem ra là một nhiệm vụ lớn.
Mãi đến hàng cuối cùng Đàm Mặc mới dừng bước chân, ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ngồi trong góc là một đội viên hiện trường, độ tuổi nằm giữa thiếu niên và người lớn, y mặc đồ tác chiến, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng nắng và mây trôi lướt qua khuôn mặt y, mang theo một vẻ đẹp thanh tao không thể chạm tới, khóe mắt đuôi mày của y có một sức quyến rũ chết người, như thể chúng được chạm khắc để chinh phục thẩm mỹ của nhân loại.
Nhưng y trông không hợp với những người còn lại.
Đàm Mặc đứng bất động bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể nhìn thấy Lạc Khinh Vân hồi chưa đầy hai mươi tuổi.
Y của lúc này không phải đội trưởng mà cũng không phải đội phó, không có danh tiếng ở đội hiện trường, cũng không có bất kỳ truyền thuyết nào về y ở Tháp Xám.
Ngồi bên cạnh Lạc Khinh Vân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn băng tay của anh ta liền biết anh ta là Inspector trong đội, tên là Dương Tuấn.
Đàm Mặc ngây ngẩn cả người, bởi vì Dương Tuấn là một trong những Inspector đầu tiên được Tháp Xám đào tạo, chấp hành rất nhiều nhiệm vụ kiểu sách giáo khoa. Thì ra Dương Tuấn và Lạc Khinh Vân từng ở cùng một đội?
Lúc này, Dương Tuấn dùng khuỷu tay huých Lạc Khinh Vân, nhếch khóe miệng cười cười, "Này nhóc, nể mặt quan chỉ huy một chút, nếu không hắn sẽ yêu cầu cậu đứng lên trả lời vấn đề."
Lạc Khinh Vân quay đầu, buông tay, hơi dựa lưng vào ghế nhìn về phía màn hình ba chiều.
Quả nhiên, quan chỉ huy gọi tên Lạc Khinh Vân, "Lạc Khinh Vân ── cậu nhớ nhiệm vụ của chúng ta là gì không?"
Lạc Khinh Vân nói: "Dọn dẹp Indira, giết chết hạt giống của chúng, thu hồi quặng mỏ dưới lòng đất."
Rõ ràng là thanh âm giống như hiện tại nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác, nghe như là những tảng băng vụn va vào nhau.
Quan chỉ huy nhìn Lạc Khinh Vân bằng ánh mắt dò xét, khẽ cau mày, lại gọi tên Dương Tuấn: "Dương Tuấn ── để mắt đến cậu ta."
Trên lỗ tai Dương Tuấn còn dắt một điếu thuốc, anh ta bắt chéo chân, thoải mái ôm lấy bả vai Lạc Khinh Vân và nói: "Coi chừng, coi chừng. Tôi có bao giờ không trông chừng cháu trai của tôi?"
Lạc Khinh Vân lại chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mang cho Đàm Mặc một loại cảm giác rằng y có thể nhảy xuống và hoà vào biển mây bất cứ lúc nào.
Dương Tuấn thở dài, bất lực thì thầm: "Cậu nói xem, cậu có khuôn mặt có vốn có liếng như vậy, tại sao không cười một chút? Làm bộ nghiêm túc nghe cấp trên đánh rắm là tu dưỡng cần thiết của con người trong xã hội, nó có thể bớt cho cậu không ít phiền toái."
Lạc Khinh Vân vẫn không nhúc nhích, lông mi hơi vểnh lên, vẻ ngoài trông lạnh như băng nhưng lại có một loại thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Tất cả mọi người kiểm tra trang bị của mình lần cuối, Dương Tuấn cũng đang kiểm tra kính ngắm của mình, thứ anh ta sử dụng chính là mẻ "Chu Tước" đầu tiên.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã đến trên không của hầm mỏ.
Mọi người đứng dậy, chuẩn bị dây trượt hạ cánh.
Bởi vì Indira có tính công kích khá mạnh, nhân loại bình thường chưa chắc có thể đối phó với chúng nên người dung hợp sẽ mở đường đi trước, trong đó bao gồm Lạc Khinh Vân.
Vì muốn thu hồi quặng mỏ nên không thể phóng đạn ngưng tụ không khí, một khi tiến hành cách ly sinh thái thì mỏ khoáng sản này sẽ thật sự bị "đóng băng theo thời gian".
Lạc Khinh Vân đi đến lối ra, y xoay người và nhìn vào cabin, đúng là hướng về phía Dương Tuấn.
Dương Tuấn cười cười với y, "Hôm nay tôi cũng sẽ nhìn cậu."
Đàm Mặc lúc này mới nhớ ra đội trưởng đầu tiên của Lạc Khinh Vân là Lương Ấu Khiết, cũng là mẹ nuôi của Lạc Khinh Vân, hình như mấy năm trước nàng đã hy sinh. Mà Dương Tuấn từng đảm nhiệm chức vụ Inspector của Lương Ấu Khiết.
Dường như là đang chờ một câu này của Dương Tuấn, Lạc Khinh Vân gọn gàng trượt xuống dây thừng.
Cửa vào là một lối đi thẳng đứng có đường kính bảy tám mét, ánh mặt trời chỉ nghiêng nghiêng chiếu tới độ sâu đại khái năm sáu mét của cửa lối vào, phần còn lại ẩn trong bóng tối.
Ngay khi người dung hợp tiến vào không gian tối tăm, liền nghe thấy tiếng "thùng thùng" vừa nhanh vừa mãnh liệt vang lên dọc theo lối vào, là lũ Indira đói khát đã lâu.
Nửa người trên của chúng rất giống chó sói, cái đuôi lại giống như thằn lằn, chỉ có chân trước nhưng tốc độ kinh người, cái đuôi có sức tấn công siêu phàm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chúng nó đã chen chúc tới, tiếng gầm chói tai và tiếng đuôi ma sát dọc theo vách sắt của lối đi khiến người ta sởn cả gai ốc.
Dù biết đây đã là chuyện quá khứ nhưng Đàm Mặc vẫn cảm thấy thần kinh căng thẳng, trái tim hắn như bị bàn tay vô hình siết chặt.
Những người dung hợp nhanh chóng nổ súng, viên đạn bắn ra tia lửa ở trên tường, mọi thứ trông loá hết cả mắt, trong ánh lửa thoáng qua có thể nhìn thấy đôi mắt hung tàn của Indira và cái miệng ngoác ra đến đầu như bị chia làm hai nửa.
Bọn họ tiếp đất thuận lợi, nhanh chóng tạo thành đội hình phòng ngự tam giác, mặc dù hoàn toàn ở trong bóng tối nhưng họ vẫn có thể thấy rõ tình huống bên trong hầm.
Hơn chục con Indira bám trên vách tường, nhìn chằm chằm bọn họ, sẵn sàng tấn công.
Trên mặt đất là xác của bảy tám con Indira, có con còn chưa có chết hẳn, co quắp, máu chảy đầy dưới chân bọn họ.
Trong đó một con Indira bỗng nhiên mở mắt, vung mạnh đuôi lên, mắt thấy đầu nhọn sắp đâm vào chân Lạc Khinh Vân nhưng Lạc Khinh Vân chỉ cực kỳ nhanh nhẹn mà giơ chân lên, đầu không cúi mắt cũng không chớp lấy một cái, liền đạp đứt đuôi nó.
Tiếng "răng rắc" tựa như một loại tín hiệu nào đó, Indira xung quanh đồng loạt xông lên.
"Pằng pằng pằng ── " Sau một loạt tiếng súng, một số con Indira ngã xuống, số còn lại lao về phía người dung hợp.
Bọn họ thu súng lại, ánh sáng lạnh lẽo của đao chiến thuật loé lên trong bóng tối.
Không một người dung hợp nào phát ra âm thanh, chỉ có tiếng Indira than khóc.
Dù ở trong nhóm người dung hợp thì tốc độ của Lạc Khinh Vân cũng cực kỳ nhanh, mọi động tác của y như đã được tính toán góc độ và thời gian chênh lệch chuẩn xác từ trước.
Y dùng một cước đá một con Indira lên, đúng lúc nện vào phần đuôi của một con Indira đang lao thẳng tới, lại có hai con Indira nhào đến, ánh mắt hung dữ, hỗn hợp nước bọt tanh hôi vẽ ra vài vòng cung giữa không trung.
Mà Lạc Khinh Vân một tay chống đất, bật về phía sau, hai con Indira đụng vào nhau, Lạc Khinh Vân cũng vừa vặn tránh được nước bọt của chúng. Một chân y giẫm lên vách tường, tung người nhảy lên như không có sức hút của trọng lực, vòng tới phía sau hai con Indira kia, dùng một đao giải quyết toàn bộ chúng nó.
Một con Indira khác cắn bả vai một người dung hợp, Lạc Khinh Vân xoay người ném đao chiến thuật ra ngoài, đâm ngay vào khóe miệng của con Indira đó, người dung hợp này thuận thế kéo đuôi Indira, túm nó xuống, một cước đá xuyên bụng nó.
Ngay sau đó lại có hai con lao về phía Lạc Khinh Vân, đuôi của chúng nó kéo căng thành hình cung, tựa như cung tiễn quất vào lưng Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc biết thân thủ của Lạc Khinh Vân rất tốt nhưng tốc độ của hai con Indira này quá nhanh!
Đuôi nhọn đã chạm vào lưng Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc vươn tay muốn tóm lấy chúng theo bản năng, mà Lạc Khinh Vân ngay cả đầu cũng không quay lại, y bỗng nhiên hạ thấp trọng tâm, tạo thành một chữ "Mã" xinh đẹp. Đàm Mặc quả thực không thể tưởng tượng được thân thể con người có thể dẻo dai đến như vậy, chỉ trong nháy mắt mà thôi, hai con Indira liền sượt qua bên cạnh vai Lạc Khinh Vân. Lạc Khinh Vân đột nhiên tóm chặt đuôi chúng, hung hăng quật xuống đất, "Ầm──" một tiếng, là tiếng xương cốt và nội tạng vỡ vụn.
Toàn bộ lối đi của hầm mỏ chìm vào tĩnh lặng.
Máy bay không người lái tiến hành rà quét bên trong, xác định rằng ở độ sâu gần 500 mét còn có một số lượng nhỏ Indira đang hoạt động, nhưng nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Quan chỉ huy ra lệnh cho các nhân viên hiện trường tuyến đầu khác tiến vào.
Nhưng Lạc Khinh Vân lại nghiêng người nằm xuống, áp lỗ tai lên mặt đất, "Bên dưới có thứ gì đó."
"Cái gì? Thứ gì?" Một người dung hợp khác hỏi.
Lạc Khinh Vân không trả lời.
Quan chỉ huy hỏi những người dung hợp khác: "Các ngươi có cảm ứng được gì không?"
"Không, ngoại trừ Indira."
Lúc này, thanh âm Dương Tuấn vang lên: "Báo cáo quan chỉ huy, tôi cho rằng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Cảm ứng Kepler của Lạc Khinh Vân nhạy bén hơn những người khác, hoàn cảnh dưới lòng đất phức tạp, vẫn nên để máy bay không người lái tiếp tục dò xét."
Kỹ thuật viên nói: "Bị hạn chế bởi tín hiệu nên máy bay không người lái đi sâu thêm 300 mét nữa sẽ mất tín hiệu."
"Vậy thì đi sâu thêm 300 mét!"
Lạc Khinh Vân và những người dung hợp khác đợi lệnh tại chỗ, trong thiết bị liên lạc truyền đến thanh âm của Dương Tuấn.
"Cháu trai, đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?"
Lạc Khinh Vân ngẩng đầu, nhắm mắt lại, giống như đang càng thêm chăm chú cảm thụ mọi thứ ở nơi này.
"Tôi ở trên đỉnh núi cách cậu hơn 2000 mét. Chờ cậu đi ra từ trong mỏ, chú có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu."
Nhân viên liên lạc cảnh cáo: "Trong quá trình làm nhiệm vụ cấm nói chuyện phiếm."
"Chậc, chán quá. Tôi chỉ đang cố gắng giải tỏa tâm trạng căng thẳng của cháu trai tôi thôi mà."
Máy bay không người lái đã hạ xuống độ sâu 800 mét dưới lòng đất, quét qua một mảnh tối đen bên trong mỏ quặng.
Bỗng nhiên mấy con Indira nhảy ra, máy bay không người lái mở hệ thống phòng ngự xạ kích, tiếng vang "Bang bang bang" từ phía dưới truyền đến, vài giây trôi qua, hình ảnh trong màn hình biến thành bông tuyết.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Báo cáo, máy bay không người lái rơi, phát hiện hàng chục con Indira sống dưới lòng đất, giá trị năng lượng Kepler mạnh hơn so với tầng mặt đất, nghi ngờ có hạt giống của khu sinh thái này", kỹ thuật viên nói.
"Mấy con Indira này rất hung dữ." Giọng nói của Dương Tuấn lại vang lên, "Máy bay không người lái là vật thể vô cơ, theo logic mà nói, chúng sẽ không dễ dàng bị sinh vật Kepler tấn công, nhưng bọn quái vật nhỏ dưới lòng đất này hung hãn như vậy, bên dưới chắc chắn sẽ có hạt giống của Indira. Cháu trai, cậu có sợ Indira to con không?"
"Hạt giống của Indira cùng lắm cũng chỉ là sinh vật Kepler có tính công kích bậc trung. Người dung hợp đợi lệnh tại chỗ, kỹ thuật viên phóng máy bay không người lái lần nữa! Nhất định phải cho tôi thấy rõ ràng bên trong rốt cuộc là cái gì!"
"Đã rõ."
Sau khi mất ba máy bay không người lái, chiếc thứ tư cuối cùng đã chụp được chính xác những gì Indira đang bảo vệ.
Đó là một quả trứng trông như quả hạch đào khổng lồ tựa vào một góc nào đó.
Mặc kệ người đó là ai, Đàm Mặc tiếp tục gập bụng.
Khi hắn làm được cái thứ một ngàn, hai tay ôm sau gáy đứng dậy, vừa mở mắt bất thình lình bắt gặp một đôi mắt khác.
"Lạc Khinh Vân ── anh vào bằng cách nào?" Đàm Mặc tựa như con mèo bị đốt phải đuôi, lui về phía sau, lưng đụng vào đầu giường.
Cái đệt! Lạc Khinh Vân có phải người không? Sao xuất quỷ nhập thần dữ vậy!
Rõ ràng trước khi hắn nằm xuống trong phòng không có ai, sao mà vừa ngồi dậy thì người này liền xuất hiện thế?
Lạc Khinh Vân mỉm cười ngồi xuống bên giường Đàm Mặc, "Tinh thần của Đội phó Đàm rất tốt."
Tay phải của y đặt ở mép giường, cách eo Đàm Mặc chưa đến mười centimet.
Đàm Mặc liếc nhìn tay của Lạc Khinh Vân, tỏ ra ghét bỏ.
Lạc Khinh Vân hiển nhiên đã thấy được động tác nhỏ này, cúi đầu nở nụ cười, "Găng tay của tôi đã được giặt sạch, không có bất kỳ thứ gì của sâu Minos còn sót lại."
Đàm Mặc vẫn cảm thấy... Có chút ám ảnh tâm lý, lại dựa sát vào đầu giường, đã không còn đường lui.
Lạc Khinh Vân còn cố tình di chuyển tay của mình, khiến Đàm Mặc hết hồn hết vía.
Lạc Khinh Vân nhìn vẻ mặt sẵn sàng đón địch của Đàm Mặc, thần sắc trêu chọc càng thêm rõ ràng, y chống cằm nói: "Tôi cảm thấy sát thương của sâu Minos còn lớn hơn đôi tay này của tôi nhiều."
Đàm Mặc bình tĩnh lại, thả lỏng nói: "Thôi thì tốt xấu gì anh cũng có hình dạng con người, nếu sâu Minos muốn yêu đương với tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Anh còn chưa nói vì sao anh lại tới đây?"
"Đưa kẹo cho cậu."
Lạc Khinh Vân lấy từ trong túi áo khoác ra một túi kẹo.
Đàm Mặc im lặng mỉm cười, Lạc Khinh Vân lấy số điện thoại của hắn, mấy ngày rồi mới liên lạc với hắn.
"Tôi rất tò mò, sinh vật Kepler cấp bậc như sâu Minos...... Sao Tháp Xám lại cử anh tới? Cứ như giết gà dùng dao mổ trâu, vác đại pháo chỉ để bắn muỗi, nhưng tốc độ phản ứng của anh nhanh hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều. Giống như đã đoán trước được tôi sẽ xảy ra chuyện." Đàm Mặc mở túi ra, bên trong là kẹo hoa quả đủ mọi màu sắc.
Đây là...... Dỗ trẻ con à?
"Đội phó Đàm, nếu tôi nói, từ sáng sớm hôm nay cho đến khi nhận được tin tức cậu gặp chuyện không may, tôi vẫn luôn chờ cậu về nhà... Cậu có tin không? Bởi vì tôi không ngủ nên tất nhiên là phản ứng nhanh."
Đàm Mặc khựng lại. Lạc Khinh Vân nói cái gì?
Đã rất nhiều năm rồi không ai chờ đợi hắn.
"Chờ tôi làm gì? Không nghe thấy tôi bật nhạc rock, đội trưởng Lạc lại ngủ không được?" Đàm Mặc buồn cười nhướng mi, lại bắt gặp ánh mắt của Lạc Khinh Vân.
"Xin lỗi." Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc sửng sốt hai giây, đang yên đang lành...... Tự nhiên nói "Xin lỗi"? Đàm Mặc đột nhiên ý thức được, có lẽ có người đã nói với Lạc Khinh Vân chuyện xảy ra năm năm trước.
Cái đệt, rốt cuộc là ai tiết lộ?
Cứ như vậy thì hắn muốn âm thầm báo thù cho hả giận cũng không được nữa, bởi vì Lạc Khinh Vân nhất định sẽ phòng bị!
Đàm Mặc cẩn thận nhìn vẻ mặt dịu dàng ấm áp của Lạc Khinh Vân lúc này, nhìn như thể y sắp cầu hôn hắn, không khỏi bật cười ha ha.
"Đội trưởng Lạc...... Làm khó anh rồi, đúng là làm khó anh rồi...... Anh mà lại nói "xin lỗi" với tôi?"
"Nếu cậu không thích "xin lỗi", tôi cũng có thể thay đổi thành "Tôi rất xin lỗi", "Tôi rất hối hận" hay gì đó tương tự."
Đàm Mặc huơ huơ tay nói: "Không... Không... Điều tôi nghĩ là mặc dù bây giờ anh nói "Xin lỗi" hay "Tôi rất xin lỗi" với tôi nhưng anh cũng không thật sự cảm thấy mình có lỗi với tôi."
"Hả?" Lạc Khinh Vân nghiêng nghiêng đầu.
Khuôn mặt người này đúng là được ông trời ưu ái, đúng kiểu khuôn mặt trong phim mà mọi người sẽ kiên định dõi theo và tin tưởng anh ta ngay cả khi anh ta táng tận lương tâm.
Đàm Mặc hơi hơi hiểu được ý tứ của mấy cô gái khi nói "Ngũ quan của anh quyết định tam quan của tôi".
"Bởi vì quyết định của anh năm năm trước là đánh giá khách quan dựa trên tình huống lúc ấy. Phát súng đó của tôi tuy rằng trúng đích, nhưng chậm một giây, khiến rất nhiều người trong đội cảm thấy tôi không đủ tin cậy, nếu tôi ở lại cũng không có chỗ đứng."
Vẻ mặt Lạc Khinh Vân có chút hiểu rõ, tiếp tục nhìn Đàm Mặc, nói: "Nhưng nếu cậu nói với tôi trước mặt mọi người rằng cậu bị hoa Adela đâm trúng chân, trái lại mọi người sẽ kính nể cậu."
"Mọi người sẽ kính nể tôi, nhưng anh vẫn sẽ không tán đồng tôi. Mệnh lệnh là mệnh lệnh, chỉ có sự khác biệt giữa làm và không làm. Đó là sự giáo dục mà anh nhận được, phải không?"
"Ừ." Lạc Khinh Vân gật gật đầu, "Đây là thứ các tiền bối của đội hiện trường tuyến đầu dạy tôi."
"Đạn của tôi trúng đích nhưng vẫn muộn một giây, đúng không. Một khi giữ tôi lại, anh sẽ vi phạm quy tắc. Sau này nếu có ai không đến vị trí đúng giờ, họ có thể kiếm cớ."
Ngoài mặt Đàm Mặc không quan tâm và cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt những người khác rằng chân trái của mình chịu đủ giày vò từ độc tố hoa của Adela, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không để ý đến quan điểm của Lạc Khinh Vân về vị trí Inspector này. Bởi vì... Khi còn trẻ hắn cũng từng thuần tuý sùng bái Lạc Khinh Vân, mong được y tín nhiệm, mong được y phó thác sau lưng cho hắn, vì thế hắn đã chịu đựng hết thảy đau đớn.
Thế nhưng, khi ở trong cabin của Nữ Hoàng Đen ngày đó, lúc Lạc Khinh Vân chủ động châm thuốc cho hắn, hắn đã buông bỏ.
Vừa rồi lúc Lạc Khinh Vân trịnh trọng nói "Xin lỗi" với hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình của năm năm trước thật đáng buồn cười.
"Cho nên lời xin lỗi của anh chỉ là để xoa dịu mối quan hệ với tôi, không chân thành lắm." Đàm Mặc nói.
"Làm sao cậu nhìn ra lời xin lỗi của tôi không chân thành?" Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc dựa lưng vào đầu giường, trong ánh mắt mang theo vẻ lười biếng: "Bởi vì anh luôn tỏ ra ôn hoà lễ độ với người chung quanh, nên ngay cả nụ cười cũng giống như được đo bằng thước kẻ, chỉ vì để người nhìn thấy cảm giác vui vẻ, giữ mối quan hệ tốt, như vậy bọn họ sẽ tin tưởng anh, cố gắng hết sức để phối hợp với anh. Vừa rồi lúc anh nói "xin lỗi" chính là dùng nụ cười này."
"Vậy sao." Lạc Khinh Vân dựa vào càng gần, ánh mắt của y rất sâu, như thể muốn hung hăng lôi thứ gì đó từ sâu trong linh hồn Đàm Mặc ra.
Nhưng dường như y biết Đàm Mặc sẽ ngoan cố chống cự, mà kết cục của sự giằng co này là y sẽ bẻ gãy, nghiền nát và hủy diệt hết thảy, vì vậy Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống.
Một khắc kia, Đàm Mặc vốn đang cảm nhận được nguy hiểm kề cận thì cảm giác an toàn chợt trở về.
"Bản thân tôi... Cũng không biết mình là người như thế nào. Đội phó Đàm, cậu nghĩ sao?" Lạc Khinh Vân dùng giọng điệu rất nhẹ hỏi.
Một câu tràn đầy nghi hoặc lại như một lời mời gọi nào đó, rõ ràng bản chất của người này là "người sống chớ gần".
"Anh là một người nhìn thấu sinh tử, bởi vì thấu suốt nên mới lạnh lùng. Anh đánh giá giá trị của mỗi người xung quanh trong đầu, sau đó phát huy tối đa giá trị của bọn họ trong nhiệm vụ. Tất nhiên, cũng bởi vì đặc điểm này nên đội hiện trường của anh sẽ có tỷ lệ sống sót cao nhất, vì thế... Anh là một đội trưởng tốt." Đàm Mặc cắn nát viên kẹo, phát ra tiếng "răng rắc", "Nếu anh thật sự muốn biểu đạt rằng mình "xin lỗi" thì có thể nói cho tôi biết sự thật hay không – anh cảm thấy mình không cần Inspector thật sao?"
Hắn không nhìn vào mắt của Lạc Khinh Vân bởi vì mỗi người đều có quyền giữ lại suy nghĩ của riêng mình, nếu như Lạc Khinh Vân không định chia sẻ thì hắn cũng không cần biết.
"Ngôn ngữ của con người vô cùng uyển chuyển, diễn đạt có chọn lọc và nhuộm đẫm tính nghệ thuật. Đôi khi, ngay cả khi tôi nói thật, điều đó cũng không có nghĩa là đối phương sẽ tin tưởng."
Nói tới đây, Đàm Mặc thầm thở phào, quả nhiên Lạc Khinh Vân sẽ không nói.
"Cậu có muốn đến thế giới của tôi không?"
Lạc Khinh Vân vươn tay phải về phía Đàm Mặc.
"Cái...... Cái gì?"
Đàm Mặc nhìn lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân, nhịp tim vững vàng của hắn dần trở nên kích động.
Đó là lời mời đến từ một thế giới khác, một khi bước vào, có lẽ hắn sẽ không thể quay đầu lại.
"Tôi sẽ tuyệt đối thành thật với cậu." Lạc Khinh Vân nói.
Sâu trong lòng Đàm Mặc có thứ gì đó đang cảnh cáo hắn, bởi vì một khi hắn nhận lời mời này đồng nghĩa với việc vượt rào. Hắn không biết nó sẽ tác động như thế nào đến mình, hay thậm chí liệu nó có làm lung lay tất cả quy tắc của hắn với tư cách là một Inspector hay không, nhưng hắn biết... Một khi hắn chùn bước, thế giới kia sẽ vĩnh viễn đóng lại.
Đáp án khiến hắn trăn trở suốt năm năm kia cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong cát bụi.
"Nếu anh dám đối xử với tôi như lần trước..." Đàm Mặc vừa vươn tay, vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lạc Khinh Vân.
Trên mặt Lạc Khinh Vân không còn thấy được nụ cười thường ngày, thay vào đó là sự lạnh lùng và xa cách, như muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với thế giới ấm áp có nhiệt độ này.
Bàn tay Đàm Mặc đặt trong lòng bàn tay của y, ngay trong nháy mắt đó, có một loại sức mạnh nào đó từ đầu ngón tay của y xuyên thấu vào, điên cuồng xông thẳng lên thần kinh của hắn, trái tim Đàm Mặc thắt lại, cảm giác kia tựa như linh hồn bị rút ra từ trong thân thể!
Một cảm giác chìm xuống mãnh liệt, hắn cố gắng tóm lấy thứ gì đó, câu "Đừng sợ" nhẹ nhàng của Lạc Khinh Vân mơ hồ vang lên bên tai.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, mọi thứ xung quanh đã thay đổi.
Đây là một chiếc máy bay, người xung quanh đều ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt là một màn hình ba chiều khổng lồ, hẳn là đang chiếu một công trình ngầm nào đó.
Nhìn loại màn hình ba chiều này, đây có lẽ là hệ thống cũ từ thời trung học của Đàm Mặc.
"Mọi người, theo tình báo hiện tại, chúng ta phát hiện hang ổ của Indira trong hầm mỏ, số lượng từ 20 đến 30 con. Loại quái vật nhỏ này động tác rất nhanh, tính công kích mạnh, sau khi đi vào mọi người phải cực kỳ cẩn thận. Cố gắng tìm ra hạt giống của chúng, bắt giặc bắt vua trước. Hầm mỏ này vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng đến việc hơn 20 thành phố sau này có thể sử dụng đạn lực từ Silic hay không." Quan chỉ huy nghiêm túc nhìn về phía mỗi người ở đây.
Đàm Mặc đứng đối diện quan chỉ huy, nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện mình tựa như một người ngoài cuộc bị vây hãm trong một bộ phim ba chiều.
Đây là đâu?
Hoặc là nói, đây là nhiệm vụ gì? Có Lạc Khinh Vân tham dự không? Bây giờ hắn đang ở trong trí nhớ của Lạc Khinh Vân sao?
Khi còn ở Tháp Xám hắn rất sùng bái Lạc Khinh Vân, hắn đã xem gần như tất cả ghi chép nhiệm vụ của y nhưng không nhớ có bất kỳ cái nào liên quan đến việc thu hồi quặng mỏ.
Đàm Mặc đi dọc về phía sau theo ghế ngồi, nơi này ước chừng có hơn 20 đội viên hiện trường, xem ra là một nhiệm vụ lớn.
Mãi đến hàng cuối cùng Đàm Mặc mới dừng bước chân, ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ngồi trong góc là một đội viên hiện trường, độ tuổi nằm giữa thiếu niên và người lớn, y mặc đồ tác chiến, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng nắng và mây trôi lướt qua khuôn mặt y, mang theo một vẻ đẹp thanh tao không thể chạm tới, khóe mắt đuôi mày của y có một sức quyến rũ chết người, như thể chúng được chạm khắc để chinh phục thẩm mỹ của nhân loại.
Nhưng y trông không hợp với những người còn lại.
Đàm Mặc đứng bất động bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể nhìn thấy Lạc Khinh Vân hồi chưa đầy hai mươi tuổi.
Y của lúc này không phải đội trưởng mà cũng không phải đội phó, không có danh tiếng ở đội hiện trường, cũng không có bất kỳ truyền thuyết nào về y ở Tháp Xám.
Ngồi bên cạnh Lạc Khinh Vân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn băng tay của anh ta liền biết anh ta là Inspector trong đội, tên là Dương Tuấn.
Đàm Mặc ngây ngẩn cả người, bởi vì Dương Tuấn là một trong những Inspector đầu tiên được Tháp Xám đào tạo, chấp hành rất nhiều nhiệm vụ kiểu sách giáo khoa. Thì ra Dương Tuấn và Lạc Khinh Vân từng ở cùng một đội?
Lúc này, Dương Tuấn dùng khuỷu tay huých Lạc Khinh Vân, nhếch khóe miệng cười cười, "Này nhóc, nể mặt quan chỉ huy một chút, nếu không hắn sẽ yêu cầu cậu đứng lên trả lời vấn đề."
Lạc Khinh Vân quay đầu, buông tay, hơi dựa lưng vào ghế nhìn về phía màn hình ba chiều.
Quả nhiên, quan chỉ huy gọi tên Lạc Khinh Vân, "Lạc Khinh Vân ── cậu nhớ nhiệm vụ của chúng ta là gì không?"
Lạc Khinh Vân nói: "Dọn dẹp Indira, giết chết hạt giống của chúng, thu hồi quặng mỏ dưới lòng đất."
Rõ ràng là thanh âm giống như hiện tại nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác, nghe như là những tảng băng vụn va vào nhau.
Quan chỉ huy nhìn Lạc Khinh Vân bằng ánh mắt dò xét, khẽ cau mày, lại gọi tên Dương Tuấn: "Dương Tuấn ── để mắt đến cậu ta."
Trên lỗ tai Dương Tuấn còn dắt một điếu thuốc, anh ta bắt chéo chân, thoải mái ôm lấy bả vai Lạc Khinh Vân và nói: "Coi chừng, coi chừng. Tôi có bao giờ không trông chừng cháu trai của tôi?"
Lạc Khinh Vân lại chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mang cho Đàm Mặc một loại cảm giác rằng y có thể nhảy xuống và hoà vào biển mây bất cứ lúc nào.
Dương Tuấn thở dài, bất lực thì thầm: "Cậu nói xem, cậu có khuôn mặt có vốn có liếng như vậy, tại sao không cười một chút? Làm bộ nghiêm túc nghe cấp trên đánh rắm là tu dưỡng cần thiết của con người trong xã hội, nó có thể bớt cho cậu không ít phiền toái."
Lạc Khinh Vân vẫn không nhúc nhích, lông mi hơi vểnh lên, vẻ ngoài trông lạnh như băng nhưng lại có một loại thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Tất cả mọi người kiểm tra trang bị của mình lần cuối, Dương Tuấn cũng đang kiểm tra kính ngắm của mình, thứ anh ta sử dụng chính là mẻ "Chu Tước" đầu tiên.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã đến trên không của hầm mỏ.
Mọi người đứng dậy, chuẩn bị dây trượt hạ cánh.
Bởi vì Indira có tính công kích khá mạnh, nhân loại bình thường chưa chắc có thể đối phó với chúng nên người dung hợp sẽ mở đường đi trước, trong đó bao gồm Lạc Khinh Vân.
Vì muốn thu hồi quặng mỏ nên không thể phóng đạn ngưng tụ không khí, một khi tiến hành cách ly sinh thái thì mỏ khoáng sản này sẽ thật sự bị "đóng băng theo thời gian".
Lạc Khinh Vân đi đến lối ra, y xoay người và nhìn vào cabin, đúng là hướng về phía Dương Tuấn.
Dương Tuấn cười cười với y, "Hôm nay tôi cũng sẽ nhìn cậu."
Đàm Mặc lúc này mới nhớ ra đội trưởng đầu tiên của Lạc Khinh Vân là Lương Ấu Khiết, cũng là mẹ nuôi của Lạc Khinh Vân, hình như mấy năm trước nàng đã hy sinh. Mà Dương Tuấn từng đảm nhiệm chức vụ Inspector của Lương Ấu Khiết.
Dường như là đang chờ một câu này của Dương Tuấn, Lạc Khinh Vân gọn gàng trượt xuống dây thừng.
Cửa vào là một lối đi thẳng đứng có đường kính bảy tám mét, ánh mặt trời chỉ nghiêng nghiêng chiếu tới độ sâu đại khái năm sáu mét của cửa lối vào, phần còn lại ẩn trong bóng tối.
Ngay khi người dung hợp tiến vào không gian tối tăm, liền nghe thấy tiếng "thùng thùng" vừa nhanh vừa mãnh liệt vang lên dọc theo lối vào, là lũ Indira đói khát đã lâu.
Nửa người trên của chúng rất giống chó sói, cái đuôi lại giống như thằn lằn, chỉ có chân trước nhưng tốc độ kinh người, cái đuôi có sức tấn công siêu phàm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chúng nó đã chen chúc tới, tiếng gầm chói tai và tiếng đuôi ma sát dọc theo vách sắt của lối đi khiến người ta sởn cả gai ốc.
Dù biết đây đã là chuyện quá khứ nhưng Đàm Mặc vẫn cảm thấy thần kinh căng thẳng, trái tim hắn như bị bàn tay vô hình siết chặt.
Những người dung hợp nhanh chóng nổ súng, viên đạn bắn ra tia lửa ở trên tường, mọi thứ trông loá hết cả mắt, trong ánh lửa thoáng qua có thể nhìn thấy đôi mắt hung tàn của Indira và cái miệng ngoác ra đến đầu như bị chia làm hai nửa.
Bọn họ tiếp đất thuận lợi, nhanh chóng tạo thành đội hình phòng ngự tam giác, mặc dù hoàn toàn ở trong bóng tối nhưng họ vẫn có thể thấy rõ tình huống bên trong hầm.
Hơn chục con Indira bám trên vách tường, nhìn chằm chằm bọn họ, sẵn sàng tấn công.
Trên mặt đất là xác của bảy tám con Indira, có con còn chưa có chết hẳn, co quắp, máu chảy đầy dưới chân bọn họ.
Trong đó một con Indira bỗng nhiên mở mắt, vung mạnh đuôi lên, mắt thấy đầu nhọn sắp đâm vào chân Lạc Khinh Vân nhưng Lạc Khinh Vân chỉ cực kỳ nhanh nhẹn mà giơ chân lên, đầu không cúi mắt cũng không chớp lấy một cái, liền đạp đứt đuôi nó.
Tiếng "răng rắc" tựa như một loại tín hiệu nào đó, Indira xung quanh đồng loạt xông lên.
"Pằng pằng pằng ── " Sau một loạt tiếng súng, một số con Indira ngã xuống, số còn lại lao về phía người dung hợp.
Bọn họ thu súng lại, ánh sáng lạnh lẽo của đao chiến thuật loé lên trong bóng tối.
Không một người dung hợp nào phát ra âm thanh, chỉ có tiếng Indira than khóc.
Dù ở trong nhóm người dung hợp thì tốc độ của Lạc Khinh Vân cũng cực kỳ nhanh, mọi động tác của y như đã được tính toán góc độ và thời gian chênh lệch chuẩn xác từ trước.
Y dùng một cước đá một con Indira lên, đúng lúc nện vào phần đuôi của một con Indira đang lao thẳng tới, lại có hai con Indira nhào đến, ánh mắt hung dữ, hỗn hợp nước bọt tanh hôi vẽ ra vài vòng cung giữa không trung.
Mà Lạc Khinh Vân một tay chống đất, bật về phía sau, hai con Indira đụng vào nhau, Lạc Khinh Vân cũng vừa vặn tránh được nước bọt của chúng. Một chân y giẫm lên vách tường, tung người nhảy lên như không có sức hút của trọng lực, vòng tới phía sau hai con Indira kia, dùng một đao giải quyết toàn bộ chúng nó.
Một con Indira khác cắn bả vai một người dung hợp, Lạc Khinh Vân xoay người ném đao chiến thuật ra ngoài, đâm ngay vào khóe miệng của con Indira đó, người dung hợp này thuận thế kéo đuôi Indira, túm nó xuống, một cước đá xuyên bụng nó.
Ngay sau đó lại có hai con lao về phía Lạc Khinh Vân, đuôi của chúng nó kéo căng thành hình cung, tựa như cung tiễn quất vào lưng Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc biết thân thủ của Lạc Khinh Vân rất tốt nhưng tốc độ của hai con Indira này quá nhanh!
Đuôi nhọn đã chạm vào lưng Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc vươn tay muốn tóm lấy chúng theo bản năng, mà Lạc Khinh Vân ngay cả đầu cũng không quay lại, y bỗng nhiên hạ thấp trọng tâm, tạo thành một chữ "Mã" xinh đẹp. Đàm Mặc quả thực không thể tưởng tượng được thân thể con người có thể dẻo dai đến như vậy, chỉ trong nháy mắt mà thôi, hai con Indira liền sượt qua bên cạnh vai Lạc Khinh Vân. Lạc Khinh Vân đột nhiên tóm chặt đuôi chúng, hung hăng quật xuống đất, "Ầm──" một tiếng, là tiếng xương cốt và nội tạng vỡ vụn.
Toàn bộ lối đi của hầm mỏ chìm vào tĩnh lặng.
Máy bay không người lái tiến hành rà quét bên trong, xác định rằng ở độ sâu gần 500 mét còn có một số lượng nhỏ Indira đang hoạt động, nhưng nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Quan chỉ huy ra lệnh cho các nhân viên hiện trường tuyến đầu khác tiến vào.
Nhưng Lạc Khinh Vân lại nghiêng người nằm xuống, áp lỗ tai lên mặt đất, "Bên dưới có thứ gì đó."
"Cái gì? Thứ gì?" Một người dung hợp khác hỏi.
Lạc Khinh Vân không trả lời.
Quan chỉ huy hỏi những người dung hợp khác: "Các ngươi có cảm ứng được gì không?"
"Không, ngoại trừ Indira."
Lúc này, thanh âm Dương Tuấn vang lên: "Báo cáo quan chỉ huy, tôi cho rằng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Cảm ứng Kepler của Lạc Khinh Vân nhạy bén hơn những người khác, hoàn cảnh dưới lòng đất phức tạp, vẫn nên để máy bay không người lái tiếp tục dò xét."
Kỹ thuật viên nói: "Bị hạn chế bởi tín hiệu nên máy bay không người lái đi sâu thêm 300 mét nữa sẽ mất tín hiệu."
"Vậy thì đi sâu thêm 300 mét!"
Lạc Khinh Vân và những người dung hợp khác đợi lệnh tại chỗ, trong thiết bị liên lạc truyền đến thanh âm của Dương Tuấn.
"Cháu trai, đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?"
Lạc Khinh Vân ngẩng đầu, nhắm mắt lại, giống như đang càng thêm chăm chú cảm thụ mọi thứ ở nơi này.
"Tôi ở trên đỉnh núi cách cậu hơn 2000 mét. Chờ cậu đi ra từ trong mỏ, chú có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu."
Nhân viên liên lạc cảnh cáo: "Trong quá trình làm nhiệm vụ cấm nói chuyện phiếm."
"Chậc, chán quá. Tôi chỉ đang cố gắng giải tỏa tâm trạng căng thẳng của cháu trai tôi thôi mà."
Máy bay không người lái đã hạ xuống độ sâu 800 mét dưới lòng đất, quét qua một mảnh tối đen bên trong mỏ quặng.
Bỗng nhiên mấy con Indira nhảy ra, máy bay không người lái mở hệ thống phòng ngự xạ kích, tiếng vang "Bang bang bang" từ phía dưới truyền đến, vài giây trôi qua, hình ảnh trong màn hình biến thành bông tuyết.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Báo cáo, máy bay không người lái rơi, phát hiện hàng chục con Indira sống dưới lòng đất, giá trị năng lượng Kepler mạnh hơn so với tầng mặt đất, nghi ngờ có hạt giống của khu sinh thái này", kỹ thuật viên nói.
"Mấy con Indira này rất hung dữ." Giọng nói của Dương Tuấn lại vang lên, "Máy bay không người lái là vật thể vô cơ, theo logic mà nói, chúng sẽ không dễ dàng bị sinh vật Kepler tấn công, nhưng bọn quái vật nhỏ dưới lòng đất này hung hãn như vậy, bên dưới chắc chắn sẽ có hạt giống của Indira. Cháu trai, cậu có sợ Indira to con không?"
"Hạt giống của Indira cùng lắm cũng chỉ là sinh vật Kepler có tính công kích bậc trung. Người dung hợp đợi lệnh tại chỗ, kỹ thuật viên phóng máy bay không người lái lần nữa! Nhất định phải cho tôi thấy rõ ràng bên trong rốt cuộc là cái gì!"
"Đã rõ."
Sau khi mất ba máy bay không người lái, chiếc thứ tư cuối cùng đã chụp được chính xác những gì Indira đang bảo vệ.
Đó là một quả trứng trông như quả hạch đào khổng lồ tựa vào một góc nào đó.