• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu ngõ nhỏ này có ánh sáng yếu ớt, Ôn Du Du có thể nhìn bóng lưng cao ngất thon dài của anh, còn có thân ảnh những tên côn đồ cắc ké kia lung tung chạy trốn. Người kia cầm gạch rõ ràng rất nặng, trong tay anh lại giống như là không có trọng lượng, anh tùy ý là có thể vung lên, sau đó lại hung hăng đập xuống. Sau mỗi lần trọng kích của anh, trong ngõ nhỏ đều sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết.

"Đừng, đừng đánh nữa."

Ôn Du Du lúc này mới phát hiện cổ họng của mình khàn hết rồi. Cô không phải là muốn bỏ qua đám người này, chỉ là sợ người cứu mình bị liên lụy. Cũng không thể vì mấy tên cặn bã này mà phạm pháp được. Như thế không đáng. Dù sao đám người này cũng sẽ bị xử phạt.

Lúc này thoát khỏi nguy hiểm, Ôn Du Du nhịp tim cũng dần dần bình phục lại, người cũng không khẩn trương như vừa rồi nữa. Cô chú ý thiếu niên cầm gạch kia thân hình có chút gầy yếu, động tác đánh người mặc dù ngoan lệ, lại cũng không thuần thục. Nhìn kỹ, thân hình của anh tựa hồ có mấy phần quen mắt.

Những tên côn đồ cắc ké kia nhiều người nên cho dù có mấy người bị đả thương, những người khác vẫn có thể phản kháng. Có người quơ lấy một tảng đá đập về phía sau thiếu niên. Ôn Du Du thốt lên:

"Cẩn thận sau lưng!"

Đáng tiếc thiếu niên bị những người khác kiềm chế lại, không có cách nào kịp thời né tránh. Tảng đá bén nhọn nện ở trên lưng anh phát ra một tiếng vang trầm. Ôn Du Du ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy đau. Nhưng thiếu niên không rên một tiếng, tựa như cảm thấy không đau đớn.

Anh nhanh chóng xoay người, cầm gạch, hung hăng đánh về phía người đánh lén anh. Mặc dù anh phản ứng nhanh, ra tay hung ác, nhưng đối mặt với nhiều người ưu thế cũng rất rõ ràng. Lại tiếp tục như thế, đợi thiếu niên thể lực hao phí, khẳng định phải rơi xuống thế hạ phong.

Điện thoại Ôn Du Du còn rơi trong ngõ nhỏ, cô nhanh chóng tìm người qua đường mượn điện thoại di động báo cảnh sát. Rất nhanh, còi cảnh sát vang lên, người tham dự chuyện này đều bị mang đi.

Đến đồn công an, một đám tiểu lưu manh đứng ở gian phòng bên trong, thiếu niên vừa rồi đánh người lẻ loi trơ trọi đứng tại nơi hẻo lánh, trên người dính đầy vết máu cùng bùn ô. Dù là như thế, lưng của anh vẫn như cũ thẳng tắp như tùng.

Ôn Du Du lúc trước luôn luôn không có cơ hội nhìn thấy mặt anh, lúc này nghĩ thừa dịp trong phòng ánh đèn sáng, nhìn xem người cứu mình đến cùng là ai. Nhưng người kia lại cố ý mặt hướng vào vách tường, tựa hồ là muốn tránh né tầm mắt của cô. Bóng lưng của anh càng nhìn càng thấy quen mắt. Dù cho không thấy được mặt của anh thì chỉ nhìn thân hình cùng quần áo, Ôn Du Du cũng nhận ra. Cái suy đoán kia làm cô hô hấp trì trệ.

"Tiểu Sư?"

Lâm Sư thân thể bỗng nhiên cứng đờ, tay nắm chắc thành quyền, không quay đầu.

Theo phản ứng của anh, Ôn Du Du đã đoán ra. Tim đột nhiên hụt một nhịp. Cô lập tức chạy đến bên cạnh, giữ chặt cánh tay anh, xoay người để xem xét vết thương trên người anh.

Lâm Sư lập tức không chỗ có thể trốn. Anh cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lẽo bên trong tràn đầy chán ghét cùng vứt bỏ chính mình, còn có thấp thỏm giống như mèo con làm chuyện sai, sợ bị chủ nhân vứt bỏ. Vừa rồi biểu hiện của anh hung ác như vậy, khẳng định doạ cô rồi. Nhưng nếu quay lại, anh có lẽ cũng không khống chế nổi lửa giận của mình, vẫn như cũ lựa chọn làm như vậy.

Ôn Du Du nhìn thấy vết máu trên người Lâm Sư, còn có trán cùng khóe mắt tím xanh, hốc mắt lập tức liền đỏ lên. Đối mặt với nhiều người như vậy, Lâm Sư chưa từng đánh nhau bao giờ lại dám cầm cục gạch xông vào. Ngốc hay không ngốc a.

"Cậu không muốn sống nữa?" Thanh âm Ôn Du Du mang theo tiếng khóc nức nở.

Lâm Sư mím chặt bờ môi, không nói một lời nhìn cô. Anh đang chờ cô tuyên án, cô sẽ chán ghét anh đúng không?

"Chờ bọn họ hỏi xong, cậu đi bệnh viện với tôi." Ôn Du Du nghẹn ngào mở miệng.

Lâm Sư nhíu mày, có kháng cự, có nghi hoặc. Nhìn ra anh không muốn, Ôn Du Du tăng thêm một câu:

"Không cho nói không muốn đi."

Vừa rồi đánh nhau kịch liệt như vậy, còn có người đụng phải chân của anh, cũng không biết có làm anh bị thương không. Dù sao Tiểu Sư chân trái là chi giả, nếu là bị thương khẳng định rất nghiêm trọng.

Lâm Sư tiếp tục trầm mặc, tim lại không khống chế mà đập nhanh. Cô thế mà không có chán ghét mà vứt bỏ anh. Làm sao lại thế? Chính anh còn cảm thấy vừa rồi mình rất khủng bố, rất đáng sợ, giống như là hung thú vừa thoát khỏi lồng, muốn đem tất cả mọi người xé nát. Cô lá gan nhỏ như vậy, chơi trò chơi cũng bị dọa, thế nào một chút đều không sợ anh, còn nắm lấy góc áo của anh? Lâm Sư nghĩ mãi mà không rõ.

Không bao lâu, Ôn Phong chạy tới. Ông theo trong điện thoại biết được Du Du xảy ra chuyện, lập tức bỏ mặc hết thảy mà chạy tới. Nhìn thấy mấy tiểu lưu manh đang đứng trong phòng, Ôn Phong mắt liền đỏ lên, trực tiếp nhấc chân đạp vào hai người, còn mắng vài câu thô tục. Ông trong công việc từ trước đến nay đều nho nhã, đây là lần đầu Ôn Du Du thấy ông chửi bậy. Nhân viên công tác tranh thủ thời gian giữ chặt Ôn Phong,

"Tiên sinh, phiền ngài giữ trật tự."

"Ba, con không sao." Ôn Du Du sợ ông lại ở đây động thủ, vội vàng nói.

Ôn Phong khẩn trương đi đến bên người cô, nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác nhận cô vẫn tốt, tảng đá trong lòng mới rốt cục rơi xuống. Con gái ngoan của ông nếu là thật để cho bọn rác rưởi này chà đạp, ông phải liều mạng cùng bọn hắn.

"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt." Ôn Phong sợ không thôi nói.


Ông chú ý tới Lâm Sư đang đứng một bên.

"Ba, may mắn mà có Tiểu Sư, bằng không..."

Lời còn lại Ôn Du Du không muốn nói. Ôn Phong vui mừng vỗ vỗ bả vai Lâm Sư,

"Đứa trẻ ngoan, lần này may mắn mà có con. Con cũng kiểm tra vết thương đi, chờ một lúc chúng ta đi bệnh viện."

Ông trên đường đã nghe nói chuyện bên này, chỉ biết là có thiếu niên cứu được Du Du, nhưng lại không biết người cứu cô thế mà lại là Lâm Sư. Lúc vừa tới nhà họ, Lâm Sư đối với Du Du lãnh đạm như vậy, không thèm để ý cô, không nghĩ tới bây giờ sẽ nguyện ý vì Du Du đứng ra. Đủ để nhìn ra nó là đứa trẻ mặt lạnh tim nóng.

Lâm Sư vụng trộm dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Ôn Du Du, không thấy trên mặt cô xuất hiện chán ghét cùng sợ hãi, chỉ có thấy được cảm kích cùng may mắn. Trong lòng của anh đã hơi nghi hoặc một chút, lại ngọt giống là ăn mật đường.

Sau một lát, mẹ Ôn Ngụy Đàn cũng chạy tới. Những tên lưu manh bổ túc kia đều chưa thành niên, người nhà của bọn họ cũng đều bị gọi tới. Nhìn thấy cha mẹ của bọn họ, Ôn Du Du cuối cùng cũng hiểu, vì cái gì những tên côn đồ này lại không học mà phải làm cái chuyện bỉ ổi này.

"Ai nha, đều là trò đùa trẻ con, còn gọi chúng tôi đến, tôi còn bận kiếm tiền, chậm trễ nhiều việc a."

"Con gái nhà các người không phải là không có chuyện gì sao? Còn cảnh cáo cái gì a. Nhìn xem con trai các người đánh con trai chúng tôi vỡ cả đầu rồi, các người phải bồi thường tiền."

"Tôi thấy con gái nhà các người lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không trách mấy người chúng nó nhớ thương."

"Con gái các người đang êm đẹp, vì cái gì đi qua cái ngõ hẻm kia? Không phải là hẹn mấy đứa con trai này rồi lại đổi ý đấy chứ."

"Tôi thấy có khả năng, bằng không vì sao không có việc gì mà con gái nhà các người lại trùng hợp như vậy, vừa lúc không có người trong ngõ nhỏ lại gặp mấy người bọn họ?"

Mấy phụ huynh này anh một câu tôi một câu, vội vàng cho con trai nhà mình thoát tội đồng thời vẫn không quên hắt nước bẩn lên người Ôn Du Du. Một câu kia ám chỉ Ôn Du Du cũng không phải loại gì tốt, khẳng định là cô chủ động câu dẫn những nam sinh này, nếu không sự tình sẽ không phát sinh.

Ôn Du Du không nghĩ tới ở đây cũng có thể nghe được những quan điểm hiếm thấy như vậy, tức giận đến xém chút nữa bạo tẩu. Đây đều là cái tam quan vặn vẹo gì, những người này cậy lớn mà giương oai, thật sự là một chút đều không khiến người ta ngạc nhiên.

Lâm Sư nghe mấy lời khó nghe này, nhịn không được siết chặt tay cầm cục gạch. Vừa rồi tới vội vàng, cục gạch anh quên vứt đi, hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng. Còn không đợi anh có động tác liền có một bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy bàn tay của anh. Anh mím môi, ánh mắt chuyển hướng sang người bên cạnh.

"Đừng." Ôn Du Du lắc đầu, dùng môi hình ra hiệu anh đừng xúc động.

Nơi này là nơi nào, nếu ở chỗ này động thủ đánh người, hôm nay Tiểu Sư cũng đừng nghĩ rời khỏi được. Cô còn dự định dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra, sao có thể để anh ở đây một đêm?

"Đưa cho tôi đi." Ôn Du Du nhẹ giọng hống anh.

Lâm Sư mày cau lại, có chút do dự.

"Ngoan, tôi giúp cậu cầm."

Thanh âm của cô ngọt mềm lại ôn nhu, còn tận lực thả nhẹ thanh âm. Lâm Sư giống như là bị mê hoặc, không tự chủ được liền đem đồ vật đưa cho cô. Trong tay anh không còn vũ khí, Ôn Du Du yên tâm không ít.

Bên kia, Ôn Phong cùng Ngụy Đàn đang cùng những gia trưởng kia cãi vã. Ngụy Đàn đầu óc xoay chuyển nhanh, mồm mép cũng lưu loát, một người là có thể cùng nguyên một phòng mắng nhau.

"Các người đây là bị phê cần à? Mấy thằng con chó dại cũng không quản được, phải nhốt nó trong nhà, đừng thả ra gây tai họa cho người khác."

"Con gái nhà tôi lớn lên xinh đẹp ảnh hưởng tới chuyện của các người? Các người ghen ghét thì có. Cũng không nhìn lại mặt mình, sinh ra con trai lớn lên mà đẹp mắt thì mới là có quỷ."

"Không nuôi con thì đừng sinh, các người cho là nuôi con cùng chăn heo giống nhau sao, cho ăn cho uống là được rồi, cái khác đều không cần quản? Với cái phương thức giáo dục này của các người, con của các người tương lai không phải cặn bã thì cũng là loại bại hoại của xã hội."

"Đủ rồi, yên lặng hết đi!"

Nhân viên công tác bên cạnh đi ra ngăn cản, không biết là vô tình hay là cố ý mà lại đúng lúc Ngụy Đàn vừa mắng một chuỗi dài, những gia trưởng khác đang chuẩn bị phản bác.

Những gia trưởng kia lập tức một hơi bị nghẹn ở ngực, không thể đi lên cũng sượng mặt. Nguyên bản chuẩn bị xong một bụng thô tục mà lại hoàn toàn không có cách nào phát tiết ra ngoài, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Những người có liên quan đến chuyện này đều bị gọi vào bên trong phòng hỏi. Ôn Du Du cũng bị gọi vào. Ngồi tại đối diện cô là một chị rất ôn nhu, bên cạnh còn có một anh trai trẻ tuổi phụ trách ghi chép.

"Không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ ghi chép lại, em nhớ kỹ lại việc hồi nãy rồi nói ra là được."

Ôn Du Du nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng còn có chút sợ hãi. Thanh âm của cô hơi có chút phát run:

"Em học lớp mười một tại trung học Minh Hoa, lúc trước tan học đều sẽ đi qua con đường trường bổ túc kia, có mấy lần nhìn thấy mấy người bọn họ ở cửa quán net nhìn em, em cảm thấy thật không thoải mái nên đổi đường đi, kết quả buổi tối hôm nay..."

Nói đến phần sau, Ôn Du Du ngược lại bình tĩnh hơn, trật tự rõ ràng đem chuyện xảy ra đêm nay nói thật ra, không có thêm mắm thêm muối, cũng không có tận lực giấu diếm.

"Chàng trai cứu em tối hôm nay em quen không? Không tiện nói, cũng không có quan hệ."

Ôn Du Du đoán chị này có thể là hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng Lâm Sư.

"Đó là em trai em."

"Phải không, các em lớn lên không hề giống nhau a. Xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói." Đại tỷ tỷ lo lắng mình thất lễ, vội vàng nói xin lỗi.

"Không sao, cậu ấy không phải em trai ruột của em, là con trai một người bạn của ba em cho nên bọn em lớn lên không giống nhau."

Chờ chị kia đem những tin tức này đều ghi chép lại, Ôn Du Du lại bổ sung một câu liên quan tới Lâm Sư:

"Cậu ấy có chướng ngại xã giao, không quá thích cùng người khác nói chuyện, cho nên..."

"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm khó cậu ấy, các em là người bị hại, gây ra sai lầm không phải là các em."

Chị gái ôn nhu nói câu này làm Ôn Du Du cảm thấy rất ấm áp. Cô sau khi đi ra ngoài liền đến phiên Lâm Sư.

Lâm Sư đi vào ngồi xuống, mặc kệ người đối diện hỏi cái gì, anh đều cúi thấp đầu, không nói một lời. Chị gái ôn nhu cùng anh trai trẻ tuổi liếc nhau, lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể cho anh đi ra ngoài trước. Dù sao chuyện này từ đầu đến cuối đã rất rõ ràng, không cần thiết cưỡng ép Lâm Sư nói thêm nhiều tin tức.

Cuối cùng, mấy tiểu lưu manh kia đều bị tạm thời giữ lại, đợi kết quả cuối cùng. Phỏng chừng bọn họ lần này sẽ trực tiếp đi tù trên hai ba năm, hơn nữa người nhà của bọn họ cũng bị cưỡng chế tiếp nhận giáo dục.

Đây là đặc thù thiết lập trong sách. Ở đây, cho dù là trẻ vị thành niên phạm tội cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua mà là dựa theo tội gây ra mà quyết định trừng phạt. Nhất là lần này người bị hại Ôn Du Du là trẻ vị thành niên, cho nên mấy tên lưu manh này xem như tội thêm một bậc, phạt sẽ càng nặng. Nói một cách khác, ở trong thế giới này chỉ bảo vệ trẻ vị thành niên bị hại, người gây tội phải trả giá càng đau đớn thê thảm hơn, mà sẽ không quan tâm người phạm tội trưởng thành hay không.

Điểm này khiến Ôn Du Du cảm thấy rất hợp lý thật công bằng. Biết được con của mình chẳng mấy chốc sẽ bị đi tù, những gia trưởng này lập tức luống cuống. Bọn họ không gọi nữa rầm rĩ bắt Ôn Du Du đền tiền thuốc men mà là bắt đầu cầu khẩn sự tha thứ của cô.

"Cô gái, tôi chỉ có một đứa con trai này, con hỗ trợ nói hai ba lời hữu ích đi, để bọn họ thả con trai tôi ra, một ít thời gian cũng được, van cầu cô."

"Nếu con trai tôi bị đi tù, vậy đời này con trai tôi đã bị hủy, tôi làm sao có thể sống a, các người đây là muốn bức tử chúng tôi a."

"Mày đây không phải là không có chuyện gì sao, dựa vào cái gì còn để cho con trai tao đi tù? Mày còn không mau đi nói rõ ràng với họ, chớ nhốt con trai tao."

Mấy tên cặn bã này nhận trừng phạt xứng đáng, Ôn Du Du một chút đều không cảm thấy đáng thương. Xem ra, những người này lúc trước hẳn là cũng từng làm qua chuyện giống vậy, đồng thời còn thành công, chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân, cô gái bị tổn thương không dám báo cảnh sát. Nếu là lần này dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, bọn họ khẳng định vẫn là sẽ chết không hối cải, tiếp tục hại người. Ôn Du Du hận không thể để bọn họ cả một đời đều ở trong tù, tránh ra ngoài hủy hoại đời người khác.

"Các người nên nắm bắt chút thời gian này mà căn dặn con trai các người đi, đừng để đến lúc bọn họ ở bên trong phạm sai lầm, lại bị kéo dài thời gian, cả một đời đều ra không được." Ngụy Đàn giễu cợt nói.

Sau khi rời khỏi đồn công an, vợ chồng Ôn Phong Ngụy Đàn mang theo Ôn Du Du cùng Lâm Sư đi bệnh viện. Ôn Du Du ngược lại là không có việc gì, chỉ là bị doạ sợ, uống chút thuốc an thần sẽ tốt. Bất quá Lâm Sư lần này bị thương không nhẹ, trên người trừ mấy vết thương to nhỏ ngoài da, bắp chân trái nối chi giả của anh cũng bị thương, cần ở lại bệnh viện một thời gian. Lâm Sư bờ môi mím chặt. Anh không muốn phải vào bệnh viện.

"Phải nghe lời bác sĩ nói, không nằm viện không thể được, tôi tan học liền đến thăm cậu." Ôn Du Du ghé vào bên giường bệnh của anh, cười híp mắt nói.

Lâm Sư vẫn như cũ không nói, trong mắt là bài xích rõ ràng. Anh ghét bệnh viện. Ba năm trước đây anh xảy ra tai nạn, trong lúc hôn mê chỉ nhớ rõ mình đã ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã mất đi chân trái. Mặc dù biết không phải do bệnh viện sai, nhưng bởi vì đoạn kí ức này mà anh vẫn vô thức không thích nơi này. Nơi này xung quanh thuần một màu trắng, còn có trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng cũng làm cho anh sinh ra cảm giác chán ghét.

"Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt đau khổ, bác sĩ nói rồi, cậu ở bệnh viện một tuần là có thể xuất viện. Không nằm viện, hai ngày nữa chắc chắn chân cậu sẽ rất đau." Ôn Du Du rất có kiên nhẫn trấn an anh.

Sau khi cô phí hết tất cả những lời lẽ mình biết, Lâm Sư mới miễn cưỡng đồng ý:

"Được rồi."

Nếu cô muốn anh vào viện, vậy anh liền nghe cô.

Bên ngoài phòng bệnh, Ôn Phong cùng Ngụy Đàn nhìn qua cửa sổ, thấy được tình cảnh bên trong. Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Không nghĩ tới tiểu tử này sẽ liều mạng như thế để đi cứu Du Du." Ngụy Đàn vui mừng nói.

May tiểu tử này ở trong nhà, bằng không hậu quả tưởng tượng nổi.

"Đúng vậy a, bình thường Du Du đối xử với cậu ta tốt, cậu ta trên miệng không nói, kỳ thật đều ghi tạc ở trong lòng."

Hai người trong phòng cũng không biết bên ngoài có người đang nhìn bọn họ.

"Đúng rồi, Tiểu Sư, cậu làm sao mà lại đi qua nơi đó vậy?" Ôn Du Du chớp đôi mắt, hiếu kì hỏi.

"Vô tình đi qua."

Lâm Sư sắc mặt trong một thoáng có chút mất tự nhiên. Ngày hôm đó lúc ăn cơm, Ôn Du Du nói muốn đổi đường đi, Lâm Sư trong lòng có chút nghi hoặc nên ghi nhớ lại. Anh lo lắng cô gặp chuyện không may cho nên mỗi lúc trời tối đều sẽ đi ra ngoài, đi tới chỗ con hẻm nhỏ tối tăm ấy để đợi cô. Những nơi khác đều là đại lộ, rất an toàn, chỉ có ngõ hẻm kia chật hẹp lại tối tăm làm anh không quá yên tâm. Mỗi lúc trời tối, thấy cô đạp xe an toàn đi qua con ngõ nhỏ kia anh mới có thể một lần nữa đi về nhà. Ôn Du Du còn tưởng rằng anh là ra ngoài tản bộ, rèn luyện chân trái của mình cho nên cho tới bây giờ không bao giờ hoài nghi, cũng không có hỏi qua.

Lần này Lâm Sư đợi rất lâu nhưng không hề thấy cô đi qua ngõ hẻm kia, còn tưởng rằng cô đi con đường con đường lúc trước, liền đi một chuyến sang bên kia, kết quả cũng không gặp được người. Lâm Sư nghĩ nghĩ nên một lần nữa trở lại gần con ngõ nhỏ chờ, kết quả vừa tới gần, liền nghe được tiếng cô kêu cứu. Một khắc này, tim của anh như đột nhiên ngừng lại. Sau đó, anh toàn thân khí huyết phun trào lên đại não, căn bản không kịp cân nhắc liền trực tiếp cầm lấy một vật xông tới. Lúc ấy, trong lòng của anh chỉ có một ý nghĩ, chính là làm cho bọn người này dám bắt nạt cô đều đi chết, đều đi xuống Địa ngục hết.

"Được rồi, vậy coi như cậu là vô tình đi."

Ôn Du Du mới không tin câu nói này của anh. Bất quá nếu anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa. Đoán chừng là đứa nhỏ này không yên tâm về cô cho nên mới đi đón cô tan học về nhà, sau đó liền đụng phải sự việc kia.

"Lần sau nếu là lo lắng tôi thì có thể gửi tin nhắn. Chúng ta đã kết bạn wechat, cậu quên rồi sao?" Ôn Du Du nói.

Lâm Sư lập tức sửng sốt. Bọn họ hình như không hề nhắn tin, anh thật sự là quên mất chuyện này. Bất quá coi như anh lúc ấy có nhớ lại thì với tính cách của anh cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho cô. Nhìn phản ứng này của anh, Ôn Du Du cũng biết đáp án.

"Gửi tin nhắn rất thuận tiện, cậu có chuyện gì lúc nào cũng có thể nói với tôi."

Lâm Sư khẽ gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.

Sau đó Ôn Du Du về nhà, Ôn Phong ở lại bệnh viện trông coi Lâm Sư. Điện thoại của Ôn Du Du bị đập hỏng, cô lấy thẻ sim điện thoại ra, mua cái điện thoại mới y hệt cái cũ, tất cả mọi thứ đều lưu ở số tài khoản cho nên ảnh chụp danh bạ cái gì đều vẫn còn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cô xin nghỉ một ngày, ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại tinh thần.

Đến khi cô quay lại trường học, Lục Tuyết cùng Quách Văn Hàn đã trở lại lớp, chỉ có Dương Oánh Oánh còn ở trong nhà. Lục Tuyết hôm nay mặc một thân váy hoa phấn bạch liền áo, cả người tựa như một đóa tiểu bạch hoa vô hại. Sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, nguyên bản cô ta ngũ quan lớn lên rất thanh thuần, hôm nay còn nhiều thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu. Nhìn thấy Ôn Du Du, Lục Tuyết chủ động đi qua, thành khẩn nói:

"Du Du, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng, ở trong nhà một tuần tôi đã tỉnh ngộ ra rất nhiều, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."

"Ừ, không sao." Trước mặt nhiều người như vậy, Lục Tuyết đã thành tâm nhận sai, cô cũng không thể cự tuyệt, như thế chỉ thể hiện cô vô cùng kiêu căng.

"Du Du, tôi biết ngay cậu là người tốt nhất mà." Lục Tuyết vui mừng như một đứa trẻ.

Ôn Du Du cảm thấy Lục Tuyết giả vờ giả vịt, nhưng những người khác lại không cho rằng như vậy, mọi người vẫn là nguyện ý tiếp nhận Lục Tuyết. Thế giới của các học sinh tương đối là đơn thuần, thích một người cùng chán ghét một người quá dễ dàng, không cần quá nhiều lý do.

Ôn Du Du nói với Lục Tuyết mấy câu liền trở lại chỗ của mình ngồi xuống. Lúc cô thò tay vào hộc bàn lấy sách giáo khoa lại chạm phải vật kỳ quái, liền móc ra. Kết quả là mấy bức thư tình.

"Những cái này là?" Ôn Du Du nghi hoặc hỏi Trương Thiệu ngồi cùng bàn.

Trương Thiệu ngại ngùng gãi gãi sau tai, "Đều là bạn học lớp khác gửi tới, tôi sợ lão sư thấy được nên bỏ hết vào hộc bàn cậu."

Ôn Du Du không đến cậu cũng không thể thay cô vứt hết thư tình đi.

"Cám ơn."

Ôn Du Du tùy ý lật xem một lượt, phát hiện người viết thư không một người nào cô quen. Cô không biết nên xử lý như thế nào, liền đem những thư tình này cất kỹ, dự định mang về nhà để đó.

Lúc tan học giữa trưa, Ôn Du Du là được Ngụy Đàn lái xe đến đón đi. Ôn Phong thường xuyên tăng ca, không biết lúc nào có thể tan tầm, bất quá Ngụy Đàn thời gian công việc hàng ngày ngược lại là cố định, vừa vặn có thể đưa đón Ôn Du Du. Sau khi xảy ra sự việc đêm hôm trước kia, Ôn Phong cùng Ngụy Đàn cũng không dám lại để Ôn Du Du một mình đi học.

Sau khi cô lên xe đi, có mấy nam sinh núp trong bóng tối quan sát, ném tàn thuốc trong tay tàn thuốc lên mặt đất.

"Chính là cái con tiện nhân này đã đem mấy người Lưu ca nhốt lại?"

"Nhìn ảnh chụp chắc là lớn lên rất nhoan, chúng ta cần cho cô ta chút giáo huấn không?". Truyện Quan Trường

"Tiên sư nó, dám hại Lưu ca, đương nhiên phải giáo huấn thật tốt, chúng ta trước tiên đi theo, đợi cô ta lúc nào đơn độc hành động, chúng ta mới hạ thủ, việc lúc trước Lưu ca không làm thành, chúng ta thay hắn..."

Người này lời còn chưa nói hết, liền bị người khác thô bạo đánh gãy lời. Người nói chuyện bị đạp một phát từ phía sau, mặt trực tiếp đụng vào góc tường cứng rắn, răng vập vào môi, mặt đầy máu.

"Ai đánh lão tử?"

Mấy người kia vừa quay đầu lại liền thấy Tiêu Hành mang theo đồng phục bổ túc. Toàn bộ trường bổ túc ai lại không biết Tiêu Hành, ai không biết hắn là một nhân vật hung ác?

"Tiêu... Tiêu ca." Người bị đánh khí thế uể oải.

"Ai bảo chúng mày động vào cô ấy?" Tiêu Hành thân cao, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Mấy người kia cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không dám nói chuyện. Nam sinh lúc trước cầm điện thoại nhìn ảnh chụp Ôn Du Du kiên trì đáp lời:

"Tiêu ca, mấy người bọn Lưu ca hai ngày trước bị nữ sinh này đưa vào tù, chúng ta chỉ là muốn giúp Lưu ca báo thù."

"Báo thù, Lưu Kỳ cũng xứng?" Tiêu Hành giễu cợt.

Những người khác không hiểu ý của Tiêu Hành, không phải Lưu ca vẫn luôn đi theo Tiêu ca gây chuyện sao, thế nào lại nghe ra ý của Tiêu ca giống như cũng không để ý đến Lưu ca thế?

"Tao không nói với chúng mày à, đánh nhau có thể nhưng đừng có hại người khác?" Tiêu Hành giương mắt, trong đôi mắt đẹp mắt đào hoa chứa một mảnh lạnh bạc.

"Tiêu ca, chúng tôi chỉ là muốn vì Lưu ca báo thù..."

Tiêu Hành không muốn cùng bọn họ nói nhảm, trực tiếp dùng chân đạp. Hắn ra tay cực kì tàn nhẫn, chuyên chọn nơi đau nhất trên người mà đánh, mấy người bị đánh đều bị thương, một mặt đầy máu, chật vật cực kỳ. So sánh với Lâm Sư không thường đánh nhau thì Tiêu Hành động tác nước chảy mây trôi hơn nhiều, nhìn như đã đem chuyện đánh nhau coi như chuyện thường ngày.

Cuối cùng, hắn nhặt điện thoại di động của một người trong đó lên, xoá hết toàn bộ ảnh liên quan tới Ôn Du Du, lại dùng sức đạp vào chân người bên cạnh,

"Tâm thật bẩn."

Sau khi đánh ngã tất cả mọi người, Tiêu Hành lạnh lùng bỏ lại một câu:

"Ai dám động đến cô ấy dù chỉ một chút, tao đánh đứa đó chết."

"Vâng, vâng, Tiêu ca, đau."

Mấy người bọn họ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngực cũng bị đạp mấy nhát, thở một chút cũng cảm thấy đau đớn khó nhịn. Không phải bọn họ không phản kháng mà là căn bản không có năng lực phản kháng. Tiêu Hành căn bản là người không cần mạng, chưa từng thấy ai đánh nhau ác như hắn, bọn họ có đông gấp đôi đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Cầm đầu thuốc nhặt lên, ném vào thùng rác, đừng không có tố chất như vậy."

Nói xong, Tiêu Hành mang theo quần áo, quay người rời đi.

*

Trên lớp lập trình, sau khi Mã lão sư nhắc nhở, Ôn Du Du mới phát hiện thời gian báo danh cuộc thi lập trình trên cả nước sắp hết.

"Còn có bạn học nào muốn báo danh không?"

Mã lão sư nhìn về phía Ôn Du Du, ý ám chỉ rất rõ ràng. Ông vẫn cảm thấy Ôn Du Du là người kế tục rất tốt, lần trước thi tháng đề lập trình là toàn thành phố đều thống nhất cuối cùng một đề, toàn bộ thành phố S cũng chỉ có Ôn Du Du cùng một nam sinh trường khác làm được, nếu thành tích tốt như vậy cô không báo danh cuộc thi lập trình thì thật là đáng tiếc.

Ôn Du Du đang muốn nhấc tay, Lục Tuyết bên cạnh cô liền giơ tay lên:

"Lão sư, en muốn ghi danh."

"Tốt, tôi sẽ thêm tên của em."

Ôn Du Du cũng giơ tay nói muốn ghi danh. Mã lão sư lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng,

"Trường học chúng ta tổng cộng có mười bạn học tham gia, đến lúc đó trường ta sẽ thành lập một tổ lập trình, có thể sẽ chiếm của các em một chút thời gian, hi vọng các bạn học đều có thể đúng giờ tới tham gia."

Ôn Du Du cẩn thận hồi tưởng một chút nội dung trong sách liên quan tới phần này. Lương Cảnh Nam cùng Ôn Minh Nhã cùng với Lục Tuyết đều tham gia cuộc thi lập trình, cũng đều thuận lợi tiến vào trận chung kết, lấy được thành tích nhất định, lúc thi tốt nghiệp trung học có thể cộng được thêm điểm. Lương Cảnh Nam thành tích tốt nhất, trực tiếp lấy được giải đặc biệt toàn tỉnh. Ở trong đó còn phát sinh một cái nhạc đệm nho nhỏ, nếu như không có nhạc đệm này, Lương Cảnh Nam chưa hẳn có thể nhận được giải đặc biệt.

Mỗi tỉnh đều sẽ có ba giải đặc biệt, trong sách có hai học sinh được giải đặc biệt đều là lập trình đại thần, cuối cùng tham gia cuộc thi lập trình cả nước thì trực tiếp đạt top đầu. Người cuối cùng chính là Lương Cảnh Nam. Nhưng trên thực tế, thực lực của Lương Cảnh Nam căn bản không đủ để đứng thứ ba. Nguyên bản người đáng ra nhận được giải thứ ba cũng chính là người nhận được giải đặc biệt cuối cùng là bạn học cùng trường Ôn Minh Nhã, hình như họ Tiêu, cụ thể tên Ôn Du Du không nhớ rõ, lúc trước Mã lão sư còn đề cập tới cậu ta một lần, bởi vì cậu ta cũng làm được bài cuối của đề lập trình.

Tất cả mọi người đều biết khả năng lập trình của vị bạn học Tiêu này, Ôn Minh Nhã cũng biết. Vì để cho người mình thích đoạt được giải đặc biệt, Ôn Minh Nhã đã thiết kế hãm hại vị bạn học Tiêu kia, khiến cậu ta không thể tham gia trận chung kết cuộc thi lập trình cấp tỉnh, cuối cùng Lương Cảnh Nam thành công lấy được giải đặc biệt.

Ở trong sách, Ôn Minh Nhã thỉnh thoảng sẽ đi trung học Minh Hoa tìm Lục Tuyết, gặp Lương Cảnh Nam mấy lần, cô ta liền thích cậu ta, bắt đầu hành trình đơn phương lâu dài. Mặc dù cuối cùng Lương Cảnh Nam cùng Lục Tuyết yêu nhau, nhưng Ôn Minh Nhã cũng không có bởi vì ghen ghét mà tổn thương Lục Tuyết, ngược lại khắp nơi giúp đỡ Lục Tuyết cùng Lương Cảnh Nam, có thể nói là nữ phụ si tâm nữ phụ đệ nhất.

Nếu Ôn Du Du sớm biết chuyện này thì đương nhiên là sẽ không để Ôn Minh Nhã toại nguyện. Loại cuộc thi diễn ra trên cả nước này nên bảo trì sự công bằng tuyệt đối mới được. Giỏi bao nhiêu thì lấy thành tích bấy nhiêu, loại không có trình độ thì dựa vào cái gì để người khác nhường đường cho mình? Huống chi cô với Ôn Minh Nhã Lục Tuyết đối đầu nhau, đương nhiên không muốn nhìn thấy hai người họ đắc ý.

Buổi chiều sau khi tan học, Ôn Du Du bị Ngụy Đàn lái xe đưa đến bệnh viện thăm Tiểu Sư. Lâm Sư nằm ở trên giường hoàn toàn không có chuyện để làm. Anh bình thường chỉ thích lập trình, hiện tại máy tính không ở bên người, anh nghĩ không ra có chuyện gì có thể làm. Anh không thích nghịch điện thoại, không thích nói chuyện với người khác, chỉ có thể lẳng lặng nằm ở trên giường, nhàm chán nhìn lên trần nhà.

"Tiểu Sư, tôi mang cho cậu vài cuốn sách, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì có thể nhìn một chút."

Ôn Du Du từ túi xách lấy ra một bộ sách giáo khoa hoàn toàn mới, cô vừa rồi đi ngang qua tiệm sách mới mua được. Nếu Tiểu Sư hiện tại không ở trong bệnh viện thì có bắt anh anh cũng sẽ không xem. Bất quá hiện tại anh đang ở trong bệnh viện không có chuyện gì làm, đọc sách giết thời gian cũng tốt.

Ôn Du Du vẫn là không từ bỏ việc thuyết phục Lâm Sư đến trường. Tuổi của anh vẫn còn nhỏ, không đi học sao có thể được.

Lâm Sư nhìn thấy bộ sách giáo khoa mới kia, mày vô thức nhíu lại. Anh nhìn ra ý đồ của Ôn Du Du, trực tiếp nói ra:

"Tôi không muốn đi học." Cho nên đừng phí sức làm gì.

"Không sao, cậu có thể thử nhìn qua xem, nếu thực sự không thích tôi lại cho cậu loại sách khác, được không?" Ôn Du Du thanh âm mềm mại, tràn đầy cưng chiều cùng nuông chiều, giống như là đang dỗ một đứa trẻ không nghe lời.

Đang coi anh thành đứa trẻ sao? Phát hiện này làm Lâm Sư có chút không cao hứng, ngay cả chính anh cũng không hiểu sự không cao hứng này là do đâu. Anh định cường ngạnh cự tuyệt, nhưng đối mặt với đôi mắt sáng ngời nhu thuận của cô, môi anh giật giật, một câu cũng không nói ra được. Huống hồ, anh lúc trước chưa bao giờ trải nghiệm qua quan hệ thân thích, đây gần như là sự cưng chiều vô tận, giống như vô luận anh làm cái gì đều có thể được tha thứ. Cô nuông chiều anh như vậy làm anh dần dần có chút nghiện.

"Ừm.

Lâm Sư cuối cùng vẫn đáp ứng. Đến lúc đó nói không thích là được.

"Tiểu Sư, nếu như tôi giống như hôm nay nhắn tin cho cậu, cậu có phiền không?" Ôn Du Du hỏi.

Hôm nay cô ở trường gửi cho anh tổng cộng bốn tin nhắn, đều mấy lời không quan trọng lắm, như là mình báo danh cuộc thi lập trình, lên lớp bị lão sư kêu lên trả lời vấn đề các loại. Nhưng cô chính là muốn chia sẻ cho anh những việc này.

Mặc kệ cô nói cái gì, Lâm Sư đều vô thức trả lời "Ừ". Lần này đang muốn trả lời như vậy, còn may anh kịp thời phản ứng, lời nói ra lời biến thành: "Không." Anh một chút đều không phiền, thậm chí ước gì cô có thể luôn luôn nhắn tin cho anh. Nói nặng hơn thì kỳ thật vẫn là sẽ mang cho anh ít phiền não anh, bất quá phiền não lại là khiến anh luôn luôn trông coi điện thoại di động đợi tin nhắn tiếp theo của cô. Anh lúc trước chưa từng nếm thử tư vị chờ đợi, đây là lần đầu tiên, có chút cháy bỏng, có chút khó nhịn, ngực tựa hồ còn có một loại cảm giác ê ẩm chát chát chát chát nào đó đang lên men, làm trái tim anh bất ổn.

"Tôi sau này có thể gửi cho anh ảnh chụp ở trường sao?"

"Ừm."

Sau đó, y tá tiến đến, nói là đến thời gian đổi thuốc.

"Tôi giúp cậu."

Ôn Du Du tiếp nhận thuốc trong tay y tá, đi đến bên giường ngồi xuống. Nhưng cô không nghĩ tới Lâm Sư sẽ phản ứng lớn như vậy.

"Không cần."

Anh thốt ra, mày nhíu chặt, trong mắt tràn ngập kháng cự. Đừng, đừng thay thuốc cho anh, anh không muốn cô phải nhìn cái chân xấu xí đí. Ai nhìn thấy cũng được, chỉ có cô không được, không cho phép cô nhìn.

Ôn Du Du bị giật nảy mình. Lâm Sư lúc này mới ý thức mình vừa rồi phản ứng có hơi quá khích. Anh thấp thỏm nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập hối hận.

Sau khi Ôn Du Du lấy lại tinh thần cũng không có giận, ngược lại cười ôn nhu:

"Được, tôi để thuốc ở chỗ này, cậu tự đổi đi, bất quá phải cẩn thận một chút, biết chưa?"

"Ừm."

Lâm Sư buồn bực đáp ứng, bình thường chỉ có lúc chờ đợi cô gửi tin nhắn anh mới có thể cảm thấy chua xót, nhưng lần này anh lại cảm thấy chua xót vô cùng. Hơn nữa lần này những cảm giác chua xót ấy cứ hung hung, khiến yết hầu anh từng đợt đau đớn. Chưa từng có người nào nuông chiều anh như vậy. Anh vừa rồi hung dữ như thế, sao cô lại không tức giận? Có lúc Lâm Sư thậm chí nghĩ anh làm cái gì sẽ khiến cô tức giận, khiến cô từ đây đối với anh sinh ra cảm giác chán ghét mà vứt bỏ? Anh thực sự muốn thăm dò một chút giới hạn của cô, nếu không tâm lý chắc chắn sẽ có loại cảm giác không an toàn, sợ cô đang tốt với anh lại bỗng nhiên đem anh vứt bỏ, nhưng anh lại không dám thử, hậu quả anh tuyệt đối chịu không được. Một bên là lúc nào cũng lo lắng mình bị vứt bỏ, bên kia là nuông chiều khiến anh chìm đắm, kéo anh về hai phía khác nhau, cơ hồ bức anh điên luôn.

Ôn Du Du không biết anh đang xoắn xuýt, nàng chủ động rời khỏi phòng bệnh, còn giúp anh kéo rèm giường bệnh lên, như vậy người bên ngoài không thể nhìn thấy an, anh có thể yên tâm thay thuốc.

Lâm Sư nằm trên giường dưỡng thần một hồi, suy nghĩ vẫn còn phân loạn. Nghĩ đến cô vẫn còn ở bên ngoài chờ, anh đem tất cả những ý nghĩ loạn thất bát tao kia vứt qua một bên, vén chăn lên, tự bôi thuốc cho mình. Anh chưa từng đánh nhau, lúc ấy phẫn nộ ập đến, anh cũng chỉ dùng hết sức đánh, trong lúc hỗn loạn bị người khác đánh vào chân, cho nên hiện tại bắp chân bên trái bị sưng lên, chạm thử sẽ rất đau.

Lâm Sư nhìn chân của mình, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả đánh nhau cũng không biết. Nếu không phải ngày đó anh đánh nhau một cách liều mạng, những người kia không có chơi liều như anh thì chỉ sợ anh đã sớm rơi xuống hạ phong, đánh không lại bọn họ. Lâm Sư muốn đi học đánh nhau, anh muốn bảo vệ cô.

"Xong chưa?"

Ôn Du Du đoán chênh lệch thời gian không nhiều lắm, gõ gõ cửa hỏi.

"Ừm."

Trước khi cô đẩy cửa tiến vào, Lâm Sư đã dùng chăn phủ lên chân trái của mình. Ôn Du Du không thể luôn luôn ở tại bệnh viện cùng anh, cùng anh ăn cơm tối xong cô liền về nhà.

Lâm Sư tựa ở đầu giường, buồn bực ngán ngẩm nhìn về phía ngoài cửa sổ tối tăm. Bên ngoài không có một âm thanh, chỉ có bóng tối vô biên vô tận. Anh nhìn bóng đêm, lại không có gì làm, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy một cuốn sách giáo khoa tùy ý lật xem.

Ban đêm, Ôn Du Du tắm rửa qua, mặc bộ quần áo ngủ đôi chị em tiểu quái thú, đi đến ban công sấy tóc. Cô bỗng nhiên nhận ra bên ngoài biệt thự nhà mình có người. Người kia tựa ở trên cành cây, cả người đều giấu ở trong bóng tối, nhìn không rõ thần sắc, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng. Hắn vóc dáng rất cao, thân hình thon dài. Nếu không phải trong tay hắn tàn thuốc phát ra ánh sáng yếu ớt, Ôn Du Du thậm chí cũng không có chú ý đến hắn.

Một giây sau, người kia ngẩng đầu nhìn về phía cô. Rõ ràng dưới cây một vùng tăm tối, nhưng cô lại có thể cảm giác được hắn ánh mắt hơi lạnh rơi ở trên người cô. Ôn Du Du đột nhiên cảm giác da đầu tê dại, nhanh chóng cầm máy sấy trở vào phòng, đóng chặt cửa ban công.


Vừa rồi đó là ai? Không phải cùng một bọn với đám tiểu lưu manh kia chứ, hắn vì sao lại ở bên ngoài nhà cô? Chẳng lẽ có người đang theo dõi cô? Không ngừng có ý nghĩ không tốt nảy ra trong đầu cô, Ôn Du Du sấy khô tóc nằm ở trên giường, trằn trọc, thẳng đến sau nửa đêm mới ngủ.


Ngày thứ hai lúc đi học, cô nhìn thấy người dựa vào cây ngày hôm qua, trong lòng vẫn là có chút bỡ ngỡ, bất quá so với đêm hôm qua đã tốt hơn nhiều. Cô thậm chí muốn đi qua nhìn xem. Vạn nhất căn bản hôm qua không hề có người, chỉ là ảo giác của cô thì sao, dù sao ban đêm tối như vậy, nhìn bóng cây thành bóng người cũng rất bình thường. Không thấy rõ nên cô có thể sẽ luôn luôn nhớ kỹ việc này, tự mình dọa mình. Dù sao hiện tại là ban ngày, bên cạnh chính là nhà cô, không có việc gì.


Ôn Du Du tự động viên mình, lấy dũng khí đi đến dưới gốc cây kia, chung quanh đều nhìn một chút, không có phát hiện bất cứ dấu vết gì, khói bụi tàn thuốc cũng không có. Cô liền nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là đám tiểu lưu manh kia tuyệt đối không có khả năng, họ hút thuốc lá xong khẳng định sẽ thuận tay ném loạn tàn thuốc. Hiện tại bên cạnh cái gì cũng không có khẳng định đêm qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Là cô quá cảnh giác.


Sau khi buông chuyện này xuống, Ôn Du Du chợt cảm thấy toàn thân thoải mái, trở về ngồi lên xe để mẹ Ôn đưa cô đi học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK