Đúng là M&G khai trương đại cát.
Cô nàng phục vụ của ngày hôm đó, sau khi bị Trìnơ khi biết chuyện, cô ta không những bị mắng mà còn bị đóng băng tài khoản và cấm túc một tuần. Đối với kẻ ham chơi như Cố Như Ý thì xem ra, đây là một bài học không hề nhỏ.
Còn về phần cha hắn Lục Quang và ông nội hắn sau khi biết tin hắn thành lập tập đoàn, một người thì vui vẻ, một kẻ thì nhăn mặt nhíu mày.
Chẳng biết Lục Hải quản lí tập đoàn như thế nào. Chỉ biết từ sau khi hắn được bổ nhiệm chức vụ chủ tịch thay thế Lục Thế Minh đến hôm nay đã hơn hai tháng. Trong khi Lục Thế Minh có thể lật ngược thế cờ, gây dựng cơ ngơi từ sức lực và trí tuệ của mình để tạo ra M&G lớn mạnh thu hút khách hàng đầu tư thì đối với Lục Hải thì ngược lại. Anh ta không những làm vuột mất nhiều cơ hội mà ngay cả những mối làm ăn lớn hầu như đều chuyển sang M&G.
Từ ngày Lục Hải tiếp quản công ty, đã không ít lần anh ta khiến ba Lục tức sắp nổ phổi. Đứa con trai mà ông ta đều rời chánh tu bước vào hòa nhập với xã hội.
Lục Quang quả thật tức chết. Cậu con trai mà ông ta kì vọng sau nó lạ lắm. Còn đứa con tài giỏi kia thì bị ông ta xua đuổi. Đã nhiều lần ông ta cho người đến gọi hắn, cũng đã mượn ông nội Lục gọi hắn về nhưng hắn chẳng hề để tâm đến. Vì đơn giản, bây giờ hắn không những có danh tiếng, tiền tài và địa vị việc gì hắn phải quay về? Huống hồ gì, cũng là do ông già thân yêu đuổi. Muốn hắn quay về, ông ta cứ ngủ rồi hẳn mơ.
...... Một tháng sau đó......
- Ông chủ, chúng ta đến thẳng Thẩm gia luôn hay sao ạ?
Lục Thế Minh trầm tư trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó liền gật gật đầu.
- Ừm.
Hôm nay mục đích chính xác cho việc hắn đến Thẩm gia là vì bé con của hắn đã hoàn thành kì thi vượt cấp và đang được nghĩ phép nên cô về nước thăm gia đình.
Bé con của hắn vậy mà thật biết trêu đùa hắn. Cô thừa biết hắn nhớ cô như vậy, yêu cô đến muốn moi cả tim cho cô vậy mà cô về nước lại giấu hắn. Đến khi cho hắn biết thì đó là chuyện của hôm sau rồi. Bé con của hắn cần được chỉnh lại. Nghĩ vậy hắn liền cong nhẹ khóe môi, nở ra nụ cười yêu nghiệt. Dù cô có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát khỏi tay hắn, hôm nay Lục Thế Minh hắn phải đến gặp cha mẹ vợ tương lai để họ công nhận thân phận của hắn. Để hắn đường đường chính chính theo đuổi con gái họ Thẩm Nhược Giai.
Xe được Trình Cán dừng lại trước cổng lớn nhà họ Thẩm. Người làm trong nhà nhìn qua camerra biết người quen liền nhấn nút mở cửa tự động cho xe chạy vào.
Nhìn từ phía ngoài, nếu so sánh Thẩm gia và Cố gia đúng là quá mức khập khiễng. Hơn thế nữa cha Thẩm lại là ân nhân của hắn, quen biết và giúp đỡ hắn bấy lâu nay. Ân tình này cả đời hắn trả cũng chẳng hết.
.....
Cửa xe bật mở, đôi chân dài thẳng tắp dần lộ ra. Vừa bước ra khỏi xe, cả thân hình cao lớn và gương mặt đẹp trai kia thu hút không biết bao ánh nhìn của người làm Thẩm gia không kể già trẻ, lớn bé.
Lục Thế Minh cứ thế túi lớn túi nhỏ cùng Trình Cán cũng khệ nệ quà cáp phía sau từ từ phong thái bước vào nhà họ Thẩm.
- Anh / chị Thẩm.
- Ôi, chú Lục. Quý quá, quý quá. Mau mau lại đây ngồi cùng anh phá ván cờ này xem nào.
Cha Thẩm vừa nhìn thấy Lục thế Minh liền sởi lởi tay bắt mặt mừng, ánh mắt không giấu nổi niềm vui vẻ. Nhất thời quên bén mất vài chuyện mà kéo hắn ngồi xuống chơi cờ.
Lục Thế Minh tinh ý nhìn sang mẹ Thẩm liền gật đầu chào hỏi vừa ra hiệu đưa túi quà cho bà.
- Chị, đây là quà cho anh chị. Đây là quà của Giai Giai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Anh Rung Động Được Không?
3. Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó
4. Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Mẹ Thẩm nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay mà cười nhẹ, trách hờn.
- Chú tới là chúng tôi vui lắm rồi. Quà cáp làm gì cho tốn kém.
- Không đâu ạ. Chỉ là tấm lòng thôi.
Sau khi mẹ Thẩm vào bếp, Lục Thế Minh liền nhanh chóng bắt tay vào ván cờ đang chơi dỡ của cha Thẩm. Vừa đi được hai nước, hắn liền đảo ánh mắt xung quanh. Cha Thẩm tinh ý liền nhận ra rồi cười cười.
- Nhược Giai hôm qua bay về gần sáng, con bé vẫn còn ngủ. Chú đợi một lúc, ăn cơm liền gọi nó dậy.
Hắn nghe vậy liền cười cười không nói. Hắn thật nhớ bảo bối nhỏ kia, nhưng cô đang mệt hắn chẳng muốn làm phiền. Cứ để cô nghĩ ngơi cho khỏe, khỏe rồi ngồi tiếp chuyện với hắn cũng chẳng muộn vì bây giờ thứ hắn có thừa chính là thời gian. Đã vào hang thỏ, hắn không yin hắn không bắt được.
…
…
…
tác giả: NĐ💜