Giang Dao nhấc nó lên khỏi mặt đất, đưa tay sờ mặt Tiểu Từ, nóng đến lạ thường.
Ngày cậu ném Tiểu Từ ra khỏi nhà, trời mưa rất to, hôm đó đứa trẻ chắc chắn đã bị cảm lạnh, cuối cùng cậu cũng lấy lại được một chút lương tâm đã bị chó ăn mất, lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút áy náy.
Giang Dao túm lấy cổ nó y như xách một con thỏ, nhấc nó lên và lắc lắc người nó, buồn bực mang Tiểu Từ từ sân thượng đi vào trong nhà.
Người Tiểu Từ bẩn đến mức Giang Dao không muốn ôm lấy nó, khi cậu lại gần còn ngửi thấy đủ thứ mùi kì lạ trên người nó.
Cậu ghét bỏ kêu lên một tiếng "Này", bịt mũi rồi ném Tiểu Từ vào bồn ngâm chân.
Bồn ngâm chân là dùng để tắm cho Giang Ngạn, nó khá lớn, trẻ con trong khu phố đều dùng cái loại bồn này để tắm, trông cứ y như cái nồi hầm con nít.
Sau khi đóng cửa sổ, kéo rèm, xác định trong phòng không còn lạnh nữa, Giang Dao cởi bỏ đống giẻ rách quấn trên người Tiểu Từ, tắm nước sạch qua cho nó trước, rồi đổ nước bẩn xuống đường ống thoát nước trên mái nhà.
Lần tắm thứ hai, nước trở nên trong vắt, Giang Dao đã dùng hết hai ấm nước nóng, còn chừa một ấm để lau người cho Giang Mỹ Lệ, một ấm để bản thân sử dụng vào sáng hôm sau. Cậu không thích súc miệng bằng nước lạnh, vì vậy cậu thường dùng nước ấm quanh năm.
Sau khi xoa xà phòng để tắm và gội đầu cho Tiểu Từ, cậu lau sạch người nó rồi ném nó lên giường.
Ở nhà không có quần áo cho trẻ con, Tiểu Từ chỉ có thể mặc chiếc áo ngắn tay của cậu, cái áo này quá rộng so với nó, cũng không ấm lắm, Giang Dao đành đắp thêm vài lớp chăn cho nó. Sau đó, cậu sử dụng một mảnh quần áo để lau bồn ngâm chân và sàn nhà ẩm ướt.
Giang Dao để bồn rửa chân trên mái nhà, rồi lấy một cái xô màu đỏ đặt dưới bồn nước, đường ống nước ở đây bị rò rỉ, nước chảy nhỏ giọt xuống xô, cậu đã học cách tận dụng những điều nhỏ nhặt như vậy.
Sáu giờ chiều, lão Hồ nhìn thấy Giang Dao lại đến trung tâm y tế, hắn đặt cuốn truyện tranh trên tay xuống, "Quái, khách quý đến tiệm à. Chuyện gì, không biết nấu thuốc à?"
"Trẻ con bị cảm lạnh thì uống thuốc gì?"
Lão Hồ: "Em trai cậu bị cảm à? Nó còn nhỏ như vậy, không thể chậm trễ chữa bệnh được đâu, không ấy nhờ mẹ tôi đến xem thử?"
Giang Dao mơ hồ: "Bớt nói nhảm, đưa thuốc cho tôi là được, sống chết liên quan quái gì đến cậu?"
Lão Hồ: "Cái tính tình chó má gì đây Giang Dao, nếu tôi mà là người khác thì đã nhào vào đập cậu rồi. Đây, vị dâu đấy."
Giang Dao cầm lên xem, là thuốc cảm sốt cho trẻ em, phía trên còn có nắp cốc, loại có vạch chia thể tích.
"Uống nửa cốc thôi là được, cho em trai cậu uống thì pha loãng thuốc ra tí."
Giang Dao gõ gõ bàn: "Cậu còn kẹo không?"
"Kẹo gì?"
"Kẹo hồi sáng cậu cho tôi, vị nho ấy."
Lão Hồ lấy ra một nắm từ trong ngăn kéo: "Cậu không thích đồ ngọt cơ mà."
"Không phải chuyện của cậu, lấy nhiều tí, đừng keo kiệt. Đi đây."
Lão Hồ chống cằm kêu: "Này, ngày mai có muốn ăn ở nhà hàng thịt nướng mới khai trương trên đường sân bay không? Tứ Mao cũng đi, còn có đám người Trần Bình Bình nữa."
Giang Dao: "Không có tiền, không đi. Ngày mai còn có việc."
Lão Hồ: "Đi hát cũng không đi, anh Vương ra mắt bạn gái, kêu tụi mình đi gặp chị dâu, cậu nên cho ổng mặt mũi chứ."
Giang Dao: "Một ngày ổng hẹn hò với bao nhiêu cô chứ? Tôi đã gặp qua ba chị dâu của ổng rồi, ổng định khôi phục chế độ quân chủ, mở tam cung lục viện à."
Lão Hồ huơ tay: "Tôi cũng chỉ báo tin thôi. Mà cậu mua điện thoại di động đi được không, muốn tìm cậu cũng tìm không được, lần nào cũng phải gọi máy bàn, tốn mất của tôi tận hai mươi tệ một tháng."
Trên đường về, cơn mưa hôm qua còn chưa tạnh lại bắt đầu rơi lất phất.
Giang Dao quên mang ô, đi được nửa đường, cậu đột nhiên cảm thấy mình như một thằng ngốc.
Buổi tối không ở nhà ngủ mà lại chạy ra ngoài lo lắng cho thằng nhóc Tiểu Từ, mưa gió vẫn đi lấy thuốc cho nó, cậu thiệt là vĩ đại, đi làm tình nguyện cũng không ngu ngốc như vậy. Đừng gọi là Giang Dao nữa, gọi là Tiêu Dụ Lộc [1] luôn đi.
[1] Tiêu Dụ Lộc (1922-1964) là một cán bộ ưu tú mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đào tạo bồi dưỡng. Tinh thần Tiêu Dụ Lộc được thể hiện ở chính bản thân đồng chí chủ yếu bao gồm: "trong lòng lo nghĩ cho toàn thể nhân dân, trừ bản thân mình"; tinh thần phấn đấu cần cù tiết kiệm, khởi nghiệp gian khổ, tinh thần cầu thực thật sự cầu thị; tinh thần không hề biết sợ không sợ khó khăn, không sợ rủi ro; tinh thần hiến dâng làm việc công liêm khiết, siêng năng làm việc công vì dân, tận tâm tận lực suốt đời vì sự nghiệp của Đảng và nhân dân.
Sau khi tự mình tức giận đến đầy bụng, Giang Dao đi về nhà rồi cởi chiếc áo ướt đẫm khoác lên tay.
Ba gia đình sống ở tầng năm đều đã quay trở lại.
Một người là công nhân sống ở đầu cầu thang, làm việc trong xưởng gia công quần áo, tên là Lưu Dương. Anh là thợ ủi đồ, buổi trưa về nhà ăn cơm, chiều lại đi làm ở xưởng, đến mười giờ tối mới về.
Nhà họ cách nhau một cái hành lang và một cái ban công, bên cạnh là một cặp vợ chồng, sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ. Nhà bếp và phòng tắm là khu vực công cộng trên tầng năm, sau khi cặp vợ chồng này chuyển đến, họ đã biến nơi này khu vực riêng tư. Mỗi lần Giang Dao đi vệ sinh, cậu đều phải nhìn sắc mặt bọn họ.
Cạnh cầu thang sắt dẫn lên gác xép có hai cụ già sống chung với nhau, con cái đi làm ăn xa, ngày lễ tết sẽ quay về thăm hai cụ.
Các gia đình không qua lại nhiều, chỉ có người thanh niên kia có chút quan hệ với Giang Dao, thấy Giang Dao trở về còn gọi cậu vào nhà ăn cơm chung.
Bình thường Giang Dao sẽ cùng anh ăn cơm, bữa nào cũng miễn phí. Đôi lúc bạn của Lưu Dương đến chơi thì sẽ có nhiều thức ăn hơn. Lưu Dương rất tốt với cậu, còn kêu cậu mang về nếu ăn không hết, vậy thì cậu có thể ăn thêm một bữa vào buổi tối.
Da mặt Giang Dao rất dày, nếu không thì cậu sẽ không thể tự nuôi sống bản thân nhiều năm như vậy.
Nhưng hôm nay lại có thêm Tiểu Từ, vì thế Giang Dao từ chối lời mời của Lưu Dương rồi leo lên gác mái.
Lưu Dương đứng ở phía dưới kêu lên: "Giang Dao, em lắp thêm cái cửa đi, để vậy nguy hiểm quá, nhà em không phải còn có em nhỏ sao?"
Cửa nhà Giang Dao bị màn che kín, không ai muốn vào, cũng không ai nghĩ nơi như ổ chuột thế này còn có thể ở được.
"Cám ơn anh Lưu, có thời gian em sẽ lắp."
Lưu Dương: "Được rồi, mà anh nhắc em này, gần đây đường sân bay không yên ổn lắm, có một cô gái cùng chỗ làm bọn anh bị cưỡng hiếp, vật dụng bị cướp hết, em cẩn thận một chút."
Giang Dao vẫy tay ra hiệu rằng cậu đã biết.
Khu vực cậu sống chưa bao giờ có cái gọi là yên bình.
Nguyên nhân chính là yên bình của thời đại này không đến phiên cậu hưởng, hơn nữa mạng lưới tin tức cũng cách xa nơi đây.
Năm nay, khi một tờ báo tuyên bố rằng người dân cả nước sắp sửa bước vào thời kì xã hội khá già, thì Giang Dao vẫn đang phải vật lộn với cái ăn cái mặc.
Vén rèm lên, Giang Dao chạm vào ngọn đèn trên giường rồi bật công tắc, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng cả không gian nhỏ hẹp.
Tiểu Từ ngủ trông rất khó chịu, đã bắt đầu thở bằng miệng, nửa người trên hoàn toàn lộ ra khỏi giường.
Giang Dao lẳng lặng đỡ nó lên giường, cho nó uống thuốc xong thì vắt khăn tắm đắp lên trán đợi nó hạ sốt.
Khi được cậu đút thuốc, Tiểu Từ trông cứ như một con mèo, hai tay ôm chặt lấy Giang Dao, giống người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ trôi sông, Giang Dao phải cố gắng lắm mới giật tay nó ra được.
Nửa giờ sau, thuốc hạ sốt có tác dụng, Tiểu Từ không còn ngâm nga ậm ừ mấy từ không rõ nghĩa nữa.
Giang Dao thay quần áo ướt bằng chiếc quần ngắn khô ráo, kiểm tra tình trạng của Giang Ngạn đang ngủ lần cuối, sau đó dùng chân trần leo lên giường.
"Nhích vô rồi ngủ đi."
Tiểu Từ bị cậu đẩy vào một cách thô bạo.
Giang Dao ngủ ở ngoài rìa, tắt đèn, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Cậu lớn như vậy rồi, cũng chưa từng ngủ chung giường với ai, trằn trọc mãi không vào giấc được. Bên cạnh có thêm nguồn nhiệt, còn có tiếng thở khò khè yếu ớt, khiến cậu cảm thấy khó xử không tả nổi.
Tiểu Từ ngủ thiếp đi, đột nhiên trở mình rồi chui vào vòng tay cậu.
"Mẹ nó." Cả người Giang Dao trở nên cứng đờ, lập tức kéo Tiểu Từ ra, từ trên giường ngồi bật dậy: "Tao không nên xen vào chuyện người khác, không nên đón mày về đây. Ngày mai chờ mày hạ sốt rồi thì cuốn gói khỏi nơi này ngay."
Ngày hôm sau, Tiểu Từ tỉnh dậy, đầu óc choáng váng.
Nó đã ngủ trong cống rãnh, cũng đã ngủ trong cũi, nhưng nó chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường ấm áp như vậy.
Trên giường có mùi thơm thoang thoảng, khô ráo và ấm cúng. Trong một khoảng khắc nào đó, Tiểu Từ tưởng rằng nó đã lên thiên đường sau khi chết.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi "thiên đường" không có thiên thần, chỉ có một tên khốn độc ác.
Tiểu Từ không cảm nhận được sự ấm áp bao lâu đã bị đuổi xuống giường.
"Tỉnh rồi?" Giang Dao cầm chậu rửa mặt, dùng thái độ trịch thượng nhìn nó, vẻ mặt như đang nhìn một con chó hoang mèo hoang nào đó.
Tiểu Từ ngã lăn lộn, sửng sốt trong chốc lát, rồi lui về phía sau một bước, lập tức bày ra vẻ mặt hung dữ: "Anh muốn làm gì!"
"Tao muốn làm gì à?" Giang Dao cười lạnh một tiếng, nhìn Tiểu Từ lúc thức giấc bày ra dáng vẻ vong ân bội nghĩa, ăn đồ của cậu, ngủ giường của cậu, lại còn mặc quần áo của cậu, vậy mà lúc tỉnh dậy thì không nhận ra ai đã chăm sóc nó, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng lên: "Tao muốn mày cút!"
Tiểu Từ: "Tôi đến để gặp mẹ tôi!"
Nó vừa nhìn thấy Giang Mỹ Lệ, nó liền muốn nhào về phía Giang Mỹ Lệ.
Giang Dao nắm cổ áo nó kéo lại, vẻ mặt hung ác như sát thủ.
Tiểu Từ hoảng sợ: "Anh làm gì vậy!! Mau thả tôi xuống!!"
Nghe cứ như thọc tiết lợn, ai không biết còn tưởng Giang Dao đang giết người.
Giang Dao không tính ném nó xuống lầu.
Theo phán đoán của cậu, Tiểu Từ nhất định sẽ quay trở lại nhà họ để gây rắc rối cho cậu. Giang Dao phải hết sức cẩn trọng khi đối phó với loại con nít tâm cơ xảo quyệt như này.
Cậu trực tiếp nhốt Tiểu Từ trên mái nhà.
Gác mái nơi cậu sống có hai cánh cửa.
Một cái cạnh bể nước, hướng về phía tầng năm, cũng chính là cửa rèm vải.
Một cái để ra mái nhà, chỉ cần khóa cửa từ bên trong, người bên ngoài sẽ không vào được.
Tiểu Từ té lăn lộn trên mái nhà, vội vàng đứng dậy chạy vào trong căn gác mái.
Giang Dao khóa cửa một cách vô cảm, Tiểu Từ đâm sầm vào cánh cửa, khiến cả căn phòng rung chuyển.
Nó gào thét inh ỏi, việc này khiến Giang Dao thật sự khó chịu, cậu mở cửa và cảnh cáo: "Nếu mày còn hét nữa, tao sẽ ném mày xuống từ tầng năm."
Giang Dao dừng một chút, quyết định tự mình ghê tởm bản thân nói: " Không phải mày rất hiếu thuận sao? Mẹ mày đang ngủ, không sợ đánh thức bà ấy à?"
Tiểu Từ bị dọa, nó lập tức trở nên im lặng.
"Đợi cậu lâu vãi, làm gì đấy?" Lão Hồ vẫy vẫy tay.
Giang Dao vặn cổ tay: "Trong nhà có tí chuyện."
Lão Hồ: "Mẹ cậu sao rồi?"
Giang Dao: "Nhắc gì tốt đẹp tí đi."
Lão Hồ cười nói: "Anh Vương nói đêm nay thuê chỗ, bao hết ăn uống, vui không?"
Giang Dao chẳng vui mấy, lòng đầy tâm sự, cậu tùy ý hỏi: "Lão Hồ, cậu có biết ai cần thuê người làm không?"
Lão Hồ không hiểu cho lắm, liền hỏi ngược lại: "Tôi giúp gì được cho cậu?"
Giang Dao: "Làm việc tay chân thôi, bán thời gian, phục vụ, rửa bát đĩa, gì cũng được."
Lão Hồ hút một điếu thuốc, nhìn cậu: "Cậu thiếu tiền hả?"
Giang Dao: "Cậu mẹ nó hỏi vớ vẩn gì đấy? Lúc nào mà tôi chẳng thiếu tiền? Gần đây không có tiền, mẹ bệnh cần thuốc, em trai cần sữa bột, mùa đông sắp đến rồi, trong nhà không đủ chăn bông, nghe hiểu chưa? Rồi có giới thiệu việc làm cho tôi không?"
Lão Hồ: "Không phải tôi không muốn giúp cậu, nhưng cậu mới mười bốn tuổi, có thể làm được việc gì? Làm thu ngân trong siêu thị cũng phải mười tám tuổi trở lên."
Giang Dao liếc hắn một cái: "Không tra chứng minh nhân dân thì có sao đâu, tự mình khai tuổi tác là được mà."
Cậu cúi đầu, dùng chân đá hòn đá nhỏ.
Đi ngang qua trường cấp hai nơi bọn họ đang học, đối diện cổng trường có mấy tên trông ất ơ với đầu tóc nhuộm màu sặc sỡ đang đứng đó, đũng quần kéo thấp đến mắt cá chân, đằng sau xe còn chở theo vài cô gái lông bông kẹp cái nơ bướm lớn trên tóc mái.
Mấy cô gái lông bông đó cũng chả có tiền tiêu vặt, tiền đều là mấy tên ất ơ kia cho, họ trong tiệm cắt tóc nhận mấy tên đó làm anh trai, thế là tiền cứ chảy ào ào vào túi.
Lão Hồ liếc nhìn cô gái trẻ ngồi ở phía sau, sau đó dời ánh mắt đi, rồi lại liếc nhìn Giang Dao.
"Tôi sẽ tìm cách cho cậu."
Hòn đá bị Giang Dao đá lăn vài vòng rồi dừng lại ở mép bồn hoa.
Lão Hồ khoác vai cậu: "Đừng khó chịu nữa, đi thôi, anh mua ít thuốc bổ cho mẹ cưng, lát nữa anh đưa cưng về. Gần đây anh trai anh mới mua một chiếc xe máy, để anh lén lấy xe chở cưng đi chơi."
Giang Dao tát y một cái: "Mẹ kiếp, xem tôi là bạn gái cậu à?"
Lão Hồ "đệt" một tiếng, cười nói: "Nếu con gái mà đẹp bằng một nửa cậu, nửa đời sau của tôi đang ngủ cũng có thể cười tỉnh. Hay là cậu hy sinh thân mình vì tôi đi, thấy tôi thiếu hơi gái như vậy, cho tôi sướng một chút?"
Giang Dao cười mắng hắn, tâm trạng tốt hơn một chút, hết đá lại mắng, hai người vừa đánh vừa chạy đến KTV nơi anh Vương đãi tiệc.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Giang Tiểu Từ mau lớn lên đi!!