Đó là một tứ hợp viện được bảo tồn như di sản văn hóa, đẩy cánh cổng cổ xưa ra bước vào, Lâu Vũ Tranh không hiểu sao lại có cảm giác như mình đã du hành về thời cổ đại, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, còn có cả công tử văn nhã đánh đàn trong cung đình cùng với mỹ nhân nhẹ nhà nhảy múa theo tiếng đàn.
Tất nhiên, cái gọi là cảnh đẹp cũng chỉ là tưởng tượng của Lâu Vũ Tranh mà thôi.
Chỉ trong phút chốc, tứ hợp viện cũ kỹ này đã mang cho cô cảm giác như thế.
Tiếng cửa gỗ mở ra khiến Lâu Vũ Tranh tỉnh lại từ trong mơ mộng, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, Lâu Vũ Tranh nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai.
Đó là một người rất anh tuấn, khuôn mặt ưa nhìn đó kết hợp với mái tóc đen và chiếc kính gọng vàng đơn giản cho người ta cảm giác rất giống thành phần tri thức giỏi giang, nói một cách khoa trương thì rất có cảm giác tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
Trong nháy mắt đó, Lâu Vũ Tranh cảm thấy mình cứ như trẻ hư tự ý xông vào nhà riêng, vội vã giải thích: “À ừm... Không phải tôi tự tiện xông vào đâu, tôi có hẹn với người nơi này trước rồi... Cái đó..."
Có lẽ là bộ dạng cuống quít giải thích của Lâu Vũ Tranh rất thú vị, người đàn ông trông rất giỏi giang mỉm cười nói: "Không cần căng thẳng như vậy, tôi không có ý trách cứ cô. Vậy xin hỏi quý cô này, cô là "Đại Tranh Tử" đã đăng bài trên diễn đạt trước đó sao?"
"Hả? Sao anh biết?" Lâu Vũ Tranh không khỏi mở to hai mắt, nhưng vừa hỏi xong câu này, cô không khỏi đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt.
Như đoán được Lâu Vũ Tranh đang suy nghĩ gì, người đàn ông kia cười nói: "Có vẻ tôi đoán không sai nhỉ? Có điều khả năng đoán sai cũng rất thấp, dù sao thì ngày nay người có con mắt âm dương quá ít. Xin tự giới thiệu, tôi chính là Lăng Hư Ngự Không trước đó đã liên lạc với cô, cũng là chủ sở hữu của phòng khám tâm lý này."
Tuy trong lòng Lâu Vũ Tranh có chút đắc ý vì đoán đúng thân phận của đối phương, nhưng tin tức trong lời nói của đối phương lại khiến Lâu Vũ Tranh hoàn toàn không vui: "Mắt âm dương? Nói cách khác, thứ tôi nhìn thấy không phải ảo giác, mà là chân thật sao?"
"Loại chuyện này, cô nghĩ nó là thật thì là thật, cô nghĩ nó là ảo giác thì là ảo giác." Ăn nói thần bí khiến Lâu Vũ Tranh cảm thấy đối phương là một thần côn (*), hơi bất mãn nói: "Gì chứ... Cái thứ đáng sợ này có phải cứ bảo nó là ảo giác là biến mất ngay đâu?"
(*) Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Giọng điệu gần như chất vấn của Lâu Vũ Tranh cũng không làm Lăng Hư cảm thấy khó chịu, ngược lại anh làm một động tác mời với Lâu Vũ Tranh: "Bên ngoài không tiện nói chuyện, nếu cô không ngại thì đến phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện chi tiết?"
"Ừ..."
Cô ngoan ngoãn đồng ý lời mời của người đàn ông quen biết trên mạng, đi tới phòng làm việc trong miệng anh. Đó là một căn phòng rất cổ điển, bên tường bày giá sách cổ để rất nhiều sách, cạnh cửa sổ có một chiếc bàn làm việc, trên đó bày rất nhiều thứ mà một bác sĩ tâm lý có thể sử dụng khi khám bệnh, tận trong cùng là một nhuyễn tháp (*), có lẽ lúc rảnh rỗi người đàn ông này sẽ tựa vào nhuyễn tháp đọc sách uống trà.
(*) Nhuyễn tháp là cái giường người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo, bằng gỗ, hình chữ nhật dài đủ 1 người nằm.
Mơ hồ cảm nhận được đối phương rời xa trần tục nằm trên nhuyễn tháp kia, quên đi hối hả ồn ào, chẳng hiểu sao cô lại có chút ghen tị.
Khả năng quan sát của bác sĩ tâm lý chắc chắn rất nhạy bén, anh đã phát hiện ra ánh mắt Lâu Vũ Tranh nhìn về phía nhuyễn tháp, chủ động đề nghị: "Có vẻ cô Tranh Tử rất thích nhuyễn tháp của tôi nhỉ? Không ngại thì cô có thể nằm trên đó rồi kể tôi nghe chuyện cô đã gặp phải."
Lâu Vũ Tranh chớp chớp mắt, không trực tiếp nằm trên nhuyễn tháp mà nói: "À thì, tôi quên tự giới thiệu... tôi tên là Lâu Vũ Tranh."
“Cô Lâu?” Lăng Hư hiển nhiên phát hiện ra ý đồ của Lâu Vũ Tranh rất nhanh.
“Ừ…” Mặc dù người Trung Quốc không quá bận tâm đến chuyện xưng hô cả họ tên như các quốc gia khác, nhưng gọi thẳng tên người khác quả nhiên vẫn có một loại cảm giác là lạ.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn, Lâu Vũ Tranh kể cho Lăng Hư nghe tất cả những chuyện đã xảy ra khi cô ra ngoài chơi ngày sinh nhật của cô, cũng chính là lễ của quỷ... "Là vậy đó, chuyện kế tiếp thì anh biết rồi."
Lâu Vũ Tranh nhấp một ngụm trà an thần Lăng Hư chuẩn bị cho cô, tâm trạng hốt hoảng cũng dịu đi rất nhiều. Trong tay Lăng Hư cầm một cuốn sách rất nhiều chữ và hình ảnh, lật xem, hiển nhiên trong lúc Lâu Vũ Tranh kể chuyện, anh cũng không quên ghi lại điểm then chốt.
Suy tư một hồi, Lăng Hư nghiêm túc nói với Lâu Vũ Tranh kết quả phân tích của mình: "Theo lời cô Lâu nói, điều đầu tiên tôi chắc chắn, mắt phải của cô Lâu đã vô tình mở ra con mắt âm dương vào ngày lễ của quỷ đó. Sau khi mở mắt, cô phát hiện sau lưng luôn có một nữ quỷ mặc váy đỏ, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của nữ quỷ này lúc còn sống.”
“Mà sau khi tôi phân tích, có hai khả năng có thể làm mắt cô Lâu bị biến đổi, một là lúc ở ngã tư đường đã có thứ gì đó vô tình bay vào mắt cô, hai là thuốc nhỏ mắt bác sĩ kê có vấn đề. Có điều tôi nghiêng về khả năng thứ nhất, dù sao thì mắt bị nổi mụn nước cô mới nhỏ mắt, nói cách khác là có vật lạ bay vào mắt dẫn tới nổi mụn nước, mà cái mụn nước này mới là "chìa khóa" mở con mắt âm dương của cô"
Nhìn người đàn ông tinh anh trong ấn tượng đầu tiên của mình cầm bút viết viết vẽ vẽ trên sổ tay, nghiên cứu nguyên nhân mở ra con mắt âm dương của bản thân với vẻ mặt thần kinh, Lâu Vũ Tranh bỗng sinh ra cảm giác nhờ vả sai người rồi.
Quả nhiên chỉ có khoảng cách mới có thể sinh ra cái đẹp nhỉ? Lúc trước bổ não tưởng tượng mấy kiểu như bác sĩ bá đạo thích tôi gì gì đấy đúng thật là gặp quỷ đến điên rồi, đúng là vậy đó.
Lâu Vũ Tranh có chút vỡ mộng, không nhịn được, hơi xoắn xuýt hỏi: “Tôi nói này... Đại sư à, thay vì anh nghiên cứu rốt cuộc tại sao tôi lại có con mắt âm dương thì chi bẳng anh thẳng tay thi pháp che con mắt âm dương của tôi lại không phải tốt hơn sao?”
Lăng Hư bất đắc dĩ liếc nhìn Lâu Vũ Tranh, chính trực nói: "Con mắt âm dương là thứ mà rất nhiều người tu đạo muốn có được, bởi vì hầu hết những người tu đạo chỉ có thể nhìn trộm cõi âm qua nước mắt bò và lá bưởi thôi. Mà một người bình thường như cô đột nhiên có được năng lực này, đã nói lên ông trời cần cô dùng nó để làm một việc. Sau khi cô làm xong chuyện ông trời muốn cô làm, có lẽ cô sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường của cô..."
“Vậy rốt cuộc tôi phải làm gì bây giờ?” Lâu Vũ Tranh bị dáng vẻ chính trực của Lăng Hư làm nghẹn, bất lực hỏi.
Lăng Hư sờ sờ chiếc cằm không có tí râu nào, suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: "Ít nhất vấn đề có liên quan đến nữ quỷ kia, lần sau cô gặp cô ta, có thể thử trao đổi với cô ta một chút."
Gần đây Lâu Vũ Tranh đang trên bờ vực sụp đổ, vừa nghe người "thạo nghề" bảo cô gặp nguồn gốc của cơn sợ hãi thì không khỏi hét lên: "Trao đổi? Không được! Đại sư à, tôi sợ!"
Lăng Hư cúi xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâu Vũ Tranh: "Cho nên, tôi là bác sĩ tâm lý, không phải là đại sư gì đâu. Cô cũng không cần quá sợ hãi, hai lần trước cô gặp cô ta, cô ta không giết cô có thể chứng minh cô ta không phải loại ác quỷ chỉ muốn giết người. Cô ta tìm cô không chừng là có chuyện muốn nhờ cô giúp đó."