“Phế vật, chính là tên phế vật này, hại ta bị ngất, mất cơ hội tham gia kiểm tra ma pháp lần này” Thằng nhóc trước đó nhục mạ Vân Sanh ở Pháp Miếu mặt đỏ tía tai chỉ vào Vân Sanh.
“Ngươi chính là tiểu phế vật Vân Sanh, là con gái của Ma Pháp Sư giả đó hả? Gia gia thôn trưởng tốt bụng để cho các ngươi ở lại thôn Tiêu Diệp, ngươi dám bắt nạt đệ đệ của ta, mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi nó, nộp một ngân tệ (tiền cổ đại: 1 đồng bạc) thì ta sẽ tha cho” Nói chuyện là một thiếu niên vênh váo kiêu ngạo, đứng sau nó có mấy thiếu niên cùng tuổi.
Trẻ con thôn Tiêu Diệp rất khác nhau, thiếu niên nói chuyện mặc một bộ quần áo nâu luyện công, điều này cho thấy thân phận của nó là một võ sinh thuộc quán đấu võ ở trấn trên.
Pháp Miếu và Quán Đấu Võ là một trong cơ sở trên Đại lục Vô Cực, mỗi một nước từ thôn xóm đến thủ đô đều có Pháp Miếu, trong các thành trấn đều có một Quán Đấu Võ, trẻ con trong nước lúc tròn ba tuổi bất kể là trai hay gái đều có thể tham gia đăng ký kiểm tra ma pháp và võ vỡ lòng tại Pháp Miếu và Quán Đấu Võ.
Người thông qua kiểm tra có thể được hưởng các loại trợ cấp của quốc gia cho việc sinh hoạt, nhưng hai chuyệnnày không liên quan gì đến Vân Sanh.
Vì Vân Sanh là một phế vật, một kẻ không cách nào luyện võ, ban lần tham gia kiểm tra ma pháp vỡ lòng đều thất bại, vì thế, nàng bị không ít đám trẻ con trong thôn chê bai.
Những kẻ chế giễu nàng đó, vẫn luôn không bao giờ hiểu, vì khó chịu nên ai ai cũng đều bắt nạt nàng.
Tên châm chọc Vân Sanh ở Pháp Miếu đó có một người anh tên là Lôi Hổ, cũng là một trong rất ít thiếu niên ở trấn được chọn tới Quán Đấu Võ, cũng là một vua trẻ con trong thôn.
Năm ngoái thằng nhóc rời nhà ra ngoài học võ, mấy ngày trước mới về.
Hôm nay biết đệ đệ nhà mình vì Vân Sanh mà bỏ lỡ cơ hội kiểm tra ma pháp vỡ lòng năm nay, bất giác giận tím mặt, dẫn theo mấy tên bạn đến tìm Vân Sanh.
Võ sinh ở Quán Đấu Võ thường luyện tập là võ kỹ, cô nhóc này chỉ tu luyện qua cách hít thở cơ bản, không có cách nào tự vệ, chỉ sợ bị thiệt thân.
Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
Dưới bóng cây đa, thiếu niên mắt đẹp mấp máy môi, hắn uể oải giơ tay lên, có mấy chiếc lá xanh rơi xuống trên tay hắn.
Mí mắt Vân Sanh cụp xuống, lông mi che kín mắt, môi hồng đào tuôn ra một từ “Cút!”
Đang lúc nói chuyện, chân dưới của nàng phát lực, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kéo căng như lò xo, bỗng lao thẳng tới Lôi Hổ, đấm mạnh một quả lên mặt Lôi Hổ.
Lôi Hổ không ngờ được là nàng đánh bất ngờ, hắn lại càng không ngờ được, một phế vật không thể luyện võ lại có thân thủ như thế, không kịp đề phòng đã bay ra ngoài, máu tanh đầy mồm.
Võ sinh chính là võ sinh, đã trải qua tập luyện chiến đấu, tuy bị đánh bất ngờ, nhưng Lôi Hổ lại lập tức tỉnh táo ngay, hắn hét lớn một tiếng, toàn thân phun trào một luống chiến khí màu nâu nhạt, lưng thẳng tắp, hai mắt lóe sáng, hóa thân thành một đầu sói đói.
Chân tay hắn khỏe mạnh, thu lực giữa không trung một cái, rơi xuống đất với tư thế mạnh mẽ, thân pháp nhanh mấy lần, giống như hổ dữ đói bụng kêu vang vậy, mang theo lực lượng như đá vụn đập mạnh về phía Vân Sanh.
“Hử? Là Võ sinh đã học qua võ kỹ cơ bản, khí lực cũng đủ để đá vụn, sợ là nàng ấy lại bị thiệt rồi” Trong tay thiếu niên, mấy chiếc lá xanh được rót vào một luồng khí cứng ngắc, chiếc lá kéo căng như một ngọn đao.
Đang định bắn ra, lỗ tai thiếu niên chợt động chút, rồi ngừng động tác trong tay lại.
Trên sườn núi, Vân Sanh cũng phát giác sự thay đổi trên người Lôi Hổ, con ngươi nàng rụt rụt lại, lóe lên mấy tia sáng nhỏ bé.
Lôi Hổ nhanh như chớp giật, trong mắt nàng bị phân chia thành những động tác quay chậm của phim vậy.
Vân Sanh tâm niệm vừa động, đầu ngón tay đã xuất hiện mấy cây cốt châm, một lần, hai lần khiến sự nhẫn nại của nàng cũng có giới hạn.
Ngay lúc Vân Sanh và Lôi Hổ cùng va chạm trực diện, một loạt tiếng nước xôn xao hẳn lên.
Trong dòng suối nhỏ dưới sườn núi bỗng dâng lên hai luồng rắn nước, bọt nước tung lên không trung ngưng tụ thành giọt nước, giọt nước lại nhanh chóng hóa thành hai quả bóng nước, bóng nước như hai quả pháo vậy, nện thẳng lên người Vân Sanh và Lôi Hổ, cả hai bị bóng nước đập lên người lập tức ướt như chuột lột.
“Hai người các ngươi, còn không dừng tay!” Lúc bóng nước rơi xuống đất thì một lão già có miệng rộng giơ trong tay một cây ma pháp trượng xuất hiện ngay trên sườn núi, giống như diều hâu vồ gà con vậy, xách cổ Vân Sanh và Lôi Hổ, tách hai người ra.
Lão già vừa xuất hiện, đám trẻ con trên sườn núi lập tức chạy tán loạn.
“Gia gia thôn trưởng” Lôi Hổ đã gặp lão già một lần, lập tức xì xuống, tự nhận không may buông tay ra.
Thôn trưởng thôn Tiêu Diệp là một ông lão chừng sáu mươi, người trong thôn ai cũng tôn kính với lão, vì lão không những là thôn trưởng, mà vẫn là một trong số ít người trong thôn tinh thông hai hệ ma pháp, lão là một ma pháp sĩ.
Trên Đại Lục Vô Cực, người hiểu và sử dụng được nguyên tốt ma pháp sẽ được tặng cho cái tên kính trọng là Ma Pháp Sư.
Đã trải qua tu luyện ma pháp cơ bản, có thể cảm thụ được một ít ngoại nguyên tố ma pháp thì chính là ma pháp học đồ.
Trên Ma pháp học đồ chính là Ma pháp sĩ.
Ma pháp sĩ cũng có thể chứa trong người ít nhất một loại nguyên tố ma pháp, sử dụng ma pháp công kích sơ cấp hoặc ma pháp phòng ngự.
Trên Đại Lục Vô Cực, người có thể cảm ngộ được nguyên tố ma pháp chiếm khoảng 1 phần trăm.
Còn phần Ma pháp sĩ, càng chỉ là con số nhỏ chiếm một phần ngàn.
Đa số Ma pháp sĩ đều có thể cảm ứng được một loại nguyên tố ma pháp, người hiểu được hai hệ nguyên tố ma pháp thì trong vạn người cũng chưa có có một ai.
Thôn trưởng thôn Tiêu Diệp trước kia cũng là một người phục vụ trong quân đội, là Ma pháp sĩ hệ gió.
Sau khi lão giải nghệ, cáo lão hồi hương trở lại quê hương mình, đảm nhiệm chức thôn trưởng trong thôn.
“Lôi Hổ, ngươi thân là võ sinh thế mà lại bắt nạt một đứa bé gái nhỏ hơn ngươi, không hiểu luyện võ, nói ra không sợ người khác chê cười à?” Thôn trưởng đúng lúc có việc muốn gặp Vân Sanh, lão nhìn Vân Sanh lớn lên, biết mỗi ngày vào lúc này, con nhóc chắc chắn lại chạy đến trên sườn núi để “Ngủ trưa” rồi.
Ai ngờ vừa đến gần thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau.
“Ta không bắt nạt nó gia gia thôn trưởng, nó, nó rất là lợi hại” Lôi Hổ không thể không thừa nhận, phản ứng của Vân Sanh với hắn còn mạnh hơn bất cứ đối thủ cùng tuổi nào mà hắn gặp ở quán tvõ nhiều.
Lôi Hổ không phục, hắn chỉ chỉ Vân Sanh, mới nhìn rõ biểu lộ của Vân Sanh, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Gia gia thôn trưởng” Con nhóc lúc trước còn nhìn mình chằm chằm thì lúc này lại hai mắt ngập nước, méo xệch miệng, trông bộ dạng như bị “bắt nạt kinh khủng” lắm lắm.
Không chỉ Lôi Hổ mà tên thiếu niên lạ đang ở dưới tàng cây đa kia sau khi nghe Vân Sanh “lên án” kia cũng bất giác nhếch mép.
“Lôi Hổ, còn cãi hả” Thôn trưởng nhức hết cả đầu, một tay xách Lôi Hổ, ma pháp cốt trượng trong tay lão nhoáng lên một cái, một lực lượng nguyên tố gió xanh nhạt hóa thành dây thừng trói chặt Lôi Hổ lại.
Lôi Hổ chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ hẳn, người đã bị ném từ trên sườn núi xuống, “Ba tháng ngươi mới được về nhà một lần, nếu không muốn bị phạt giam lại thì lập tức về nhà ngay, lần sau mà còn để ta nhìn thấy ngươi bắt nạt Vân Sanh nữa thì ngươi phải tự lo tiền chu cấp một tháng đi”
Lôi Hổ đâu dám nhiều lời, đành mặt đầy oán hận rời đi.
“Vân Sanh, lại có người muốn bắt nạt cháu, thì nói cho gia gia trưởng thôn nha” Thôn trưởng hiền từ thả Vân Sanh xuống, xoa xoa đầu nàng.
Là một thôn trưởng, lão vốn không nên thiên vị bất cứ đứa trẻ nào trong thôn, song đứa bé Vân Sanh này, tuổi tương đương với cháu gái nhà lão, nhưng lại còn hiểu chuyện, ngoan ngoãn gấp nhiều đám trẻ con khác trong làng.
Ba tuổi đã biết làm việc nhà, bốn tuổi đã biết đọc sách, viết chữ, nhà họ Vân được phân cho mấy mẫu ruộng đều nhờ con bé một mình xử lý toàn bộ.
Cha con bé đều bị mọi người chê cười là Ma Pháp sư giả, đám trẻ con trong thôn cứ lúc nào cũng thích gây chuyện, nhưng chưa từng thấy con bé khóc lần nào.
Đứa trẻ như thế, làm sao mà cứ phải có một người cha như vậy, thôn trưởng nghiêm mặt, toát ra vẻ thương cảm.
“Gia gia thôn trưởng ơi, ông tìm cháu có việc ạ?” Vân Sanh rụt đầu lại, không quen với hành động thân thiết quá mức của gia gia thôn trưởng.