Thuyết vũ trụ song song đã có từ rất sớm, vậy nhưng tại thời điểm đó chưa ai có thể chứng minh, cũng chưa khiến người khác hoàn toàn tin tưởng.
Vào thời đại vũ trụ hiện tại, thuyết vũ trụ song song đã có thể hoàn toàn chứng thực, chỉ là chẳng mấy ai có thể đi qua bức tường ngăn cách các vũ trụ.
Trước những điều đó, Hàn Tiêu Hãn cùng các cấp dưới có thể lý giải rằng Bạch Niên cùng Hồ Cơ đã theo lỗ hổng nào đó để đến được vũ trụ song song.
Thỏ nhỏ cứng đờ nằm gọn trong bàn tay mình, xúc cảm ấm áp lại mềm mượt vô cùng tốt. Hàn Tiêu Hãn chưa hề có ý định thả thỏ nhỏ ra, dẫu sao cũng là đồng bạn của cậu ném cho y, thôi thì y miễn cưỡng nhận cũng được.
Hồ Cơ ngồi ở đối diện trừng mắt nhìn một người tâm bình khí hòa cùng một thỏ hóa đá trước mặt. Nếu không phải hắn ta cảm nhận được đối phương mạnh hơn mình thì đã sớm xông lên cướp thỏ về.
Con thỏ chết tiệt này! Vậy mà còn không biết đường chạy trở về!
Bạch Niên cũng thật oan ức, không ai thấy hai cái chân thỏ trước bị túm chặt sao, lấy gì để chạy đây.
Hu hu, người này thật xấu xa mà.
Yên ổn ngồi trong nhà ăn của chiến hạm, bên cạnh Hàn Tiêu Hãn là cấp dưới trực thuộc của y - Trung tá Dai.
Nam nhân cường tráng sắc mặt bất biến cầm quang não nhập thông tin.
Một bên khô khan hỏi, hai bên cứng nhắc trả lời.
Dai hỏi "Tên?"
"Hồ Cơ."
"Bạch Niên."
Dai lại hỏi "Tuổi?"
"28." Hồ Cơ không chớp mắt nói dối.
Mắt thỏ tròn tròn liếc nhìn bạn tốt, lần này thông minh hơn chút mà đáp "30 nha."
Hai luồng ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm thỏ con, bộ lông trắng muốt nhất thời run run xù lên.
Bạch Niêm oan ức nói "Hức, ta sinh trước Hồ Hồ hai năm thật mà."
Hình dáng bán thú ban nãy của Bạch Niên thật sự trông như một thiếu niên, nói cậu hơn người thanh niên có thể coi là tráng kiện trước mắt đến hai tuổi cũng hơi khó tin.
Dai tiếp tục hỏi "Thuộc tộc gì?"
"Tộc hồ ly."
Bạch Niên không cần trả lời cũng rõ ràng.
Lần này tầm mắt của bọn họ lại dừng trên người Hồ Cơ, tên cùng chủng tộc thật sự rất không phù hợp với thân hình.
Dưới ánh mắt soi xét, hắn ta tự hiểu thành đối phương không tin nên để lộ đôi tai màu cam đỏ cùng ba chiếc đuôi hồ bồng bệnh óng mượt của mình.
Sắc mặt bất biến của Dai chợt biến hóa, những người thuộc tộc thú nhân đến đây hóng hớt nhìn chằm chằm ba cái đuôi kia đến mức rớt tròng.
Có người bật thốt "Đây... là biến dị sao?!"
Đôi tai run lên, Hồ Cơ phóng tầm mắt sắc bén đến người vừa nói.
Ánh mắt nhìn đám tiểu yêu kia một vẻ các ngươi đều là thứ kém hiểu biết.
Tai thỏ rất thính, Bạch Niên cũng hiểu biến dị là ý gì, nhịn không được mà răn dạy đám hậu bối thiếu kiến thức này "Các ngươi mới bị biến dị đến ngu người ấy. Hồ Hồ tu luyện lâu thật lâu, từ hồ ly bình thường thành có linh trí, sau đó lại thành người. Cuối cùng thật vất vả mới mọc được ba cái đuôi đấy!"
Sau câu cuối cùng hồn kia cậu lại ỉu xìu nói "Vậy nhưng vẫn còn phải mọc sáu cái nữa nha."
Hồ ly đều mang huyết mạch Cửu Vỹ Hồ, theo thiên phú tu luyện mà số lượng đuôi có thể mọc cũng khác nhau.
Dưới câu vạch trần của đồng bạn, ba cái đuôi của Hồ Cơ vung lên quật gãy hai cái bàn hợp kim đằng sau.
Hàn Tiêu Hãn cười khẽ, hai ngón tay vân vê tai thỏ mà khẽ cười hỏi "Vậy rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi vậy?"
Biết bản thân đã sai rồi, Bạch Niên cơ thể cứng đờ mà ngã ra giả chết.
Ta không nghe thấy gì hết, ngươi đừng hỏi.
Thu lại vẻ kinh nghi, Dai hỏi tiếp "Ngươi là thú nhân có dị năng hệ hỏa, còn thỏ nhỏ là thú nhân có dị năng hệ thủy đúng không?"
Thu lại tai với đuôi, Hồ Cơ thở dài nói "Hồ ly chủ hệ là hỏa. Vậy nhưng Bạch Niên thì ta không biết."
Ánh mắt Dai nghi ngờ nhìn hắn ta, Hồ Cơ cũng chỉ có thể nhún vai nói "Là sự thật. Chúng ta có thể ngưng tụ năng lượng thành bất cứ nguyên tố bản thân muốn, nhưng ta là chủ hỏa, khó thể làm. Còn Bạch Niên thì khác, không có chủ hệ, lấy năng lượng làm chính."
Quyết đập nồi dìm thuyềt, Hồ Cơ quyết đoán bán bạn tốt.
Cho ngươi chừa cái thói ngu xuẩn đấy đi.
Vậy nhưng lời nói hết sức đơn giản, chỉ là đối với những người sống ở tương lai thì cứ như nghe thiên thư vậy.
Sau khi nghiền ngẫm một hồi câu chữ hồi lâu, Hàn Tiêu Hãn chọc chọc bụng mềm của thỏ con.
"Này thỏ con, ngươi mau thị uy một chút đi." y trong lòng tò mò nhưng ngoài miệng lại đùa cợt nói.
Bạch Niên không thể tin được trân trối nhìn đồng bạn, lại bị ngưới khác đùa giỡn lưu manh liền bụp một cái.
Thiếu niên nho nhỏ trắng nõn xuất hiện trong vòng tay cứng rắn của Tướng quân Hàn Tiêu Hãn, nước mắt lã chã rơi như không cần tiền mà mếu máo nó "Ngươi xấu xa! Ngươi trêu đùa ta oa!"
Dai cho thượng cấp nhà mình một ánh mắt không đồng tình, một vị sĩ quan thuộc tộc thú nhân cũng là tốt tính nói với y.
"Tướng quân, dù người ta ở trong hình thú thì ngài cũng không thể tùy ý sờ mó như thế được đâu."
Sắc mặt Hàn Tiêu Hãn một vẻ mù mờ, ta... hình như đã làm gì đâu.
Vào thời đại vũ trụ hiện tại, thuyết vũ trụ song song đã có thể hoàn toàn chứng thực, chỉ là chẳng mấy ai có thể đi qua bức tường ngăn cách các vũ trụ.
Trước những điều đó, Hàn Tiêu Hãn cùng các cấp dưới có thể lý giải rằng Bạch Niên cùng Hồ Cơ đã theo lỗ hổng nào đó để đến được vũ trụ song song.
Thỏ nhỏ cứng đờ nằm gọn trong bàn tay mình, xúc cảm ấm áp lại mềm mượt vô cùng tốt. Hàn Tiêu Hãn chưa hề có ý định thả thỏ nhỏ ra, dẫu sao cũng là đồng bạn của cậu ném cho y, thôi thì y miễn cưỡng nhận cũng được.
Hồ Cơ ngồi ở đối diện trừng mắt nhìn một người tâm bình khí hòa cùng một thỏ hóa đá trước mặt. Nếu không phải hắn ta cảm nhận được đối phương mạnh hơn mình thì đã sớm xông lên cướp thỏ về.
Con thỏ chết tiệt này! Vậy mà còn không biết đường chạy trở về!
Bạch Niên cũng thật oan ức, không ai thấy hai cái chân thỏ trước bị túm chặt sao, lấy gì để chạy đây.
Hu hu, người này thật xấu xa mà.
Yên ổn ngồi trong nhà ăn của chiến hạm, bên cạnh Hàn Tiêu Hãn là cấp dưới trực thuộc của y - Trung tá Dai.
Nam nhân cường tráng sắc mặt bất biến cầm quang não nhập thông tin.
Một bên khô khan hỏi, hai bên cứng nhắc trả lời.
Dai hỏi "Tên?"
"Hồ Cơ."
"Bạch Niên."
Dai lại hỏi "Tuổi?"
"28." Hồ Cơ không chớp mắt nói dối.
Mắt thỏ tròn tròn liếc nhìn bạn tốt, lần này thông minh hơn chút mà đáp "30 nha."
Hai luồng ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm thỏ con, bộ lông trắng muốt nhất thời run run xù lên.
Bạch Niêm oan ức nói "Hức, ta sinh trước Hồ Hồ hai năm thật mà."
Hình dáng bán thú ban nãy của Bạch Niên thật sự trông như một thiếu niên, nói cậu hơn người thanh niên có thể coi là tráng kiện trước mắt đến hai tuổi cũng hơi khó tin.
Dai tiếp tục hỏi "Thuộc tộc gì?"
"Tộc hồ ly."
Bạch Niên không cần trả lời cũng rõ ràng.
Lần này tầm mắt của bọn họ lại dừng trên người Hồ Cơ, tên cùng chủng tộc thật sự rất không phù hợp với thân hình.
Dưới ánh mắt soi xét, hắn ta tự hiểu thành đối phương không tin nên để lộ đôi tai màu cam đỏ cùng ba chiếc đuôi hồ bồng bệnh óng mượt của mình.
Sắc mặt bất biến của Dai chợt biến hóa, những người thuộc tộc thú nhân đến đây hóng hớt nhìn chằm chằm ba cái đuôi kia đến mức rớt tròng.
Có người bật thốt "Đây... là biến dị sao?!"
Đôi tai run lên, Hồ Cơ phóng tầm mắt sắc bén đến người vừa nói.
Ánh mắt nhìn đám tiểu yêu kia một vẻ các ngươi đều là thứ kém hiểu biết.
Tai thỏ rất thính, Bạch Niên cũng hiểu biến dị là ý gì, nhịn không được mà răn dạy đám hậu bối thiếu kiến thức này "Các ngươi mới bị biến dị đến ngu người ấy. Hồ Hồ tu luyện lâu thật lâu, từ hồ ly bình thường thành có linh trí, sau đó lại thành người. Cuối cùng thật vất vả mới mọc được ba cái đuôi đấy!"
Sau câu cuối cùng hồn kia cậu lại ỉu xìu nói "Vậy nhưng vẫn còn phải mọc sáu cái nữa nha."
Hồ ly đều mang huyết mạch Cửu Vỹ Hồ, theo thiên phú tu luyện mà số lượng đuôi có thể mọc cũng khác nhau.
Dưới câu vạch trần của đồng bạn, ba cái đuôi của Hồ Cơ vung lên quật gãy hai cái bàn hợp kim đằng sau.
Hàn Tiêu Hãn cười khẽ, hai ngón tay vân vê tai thỏ mà khẽ cười hỏi "Vậy rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi vậy?"
Biết bản thân đã sai rồi, Bạch Niên cơ thể cứng đờ mà ngã ra giả chết.
Ta không nghe thấy gì hết, ngươi đừng hỏi.
Thu lại vẻ kinh nghi, Dai hỏi tiếp "Ngươi là thú nhân có dị năng hệ hỏa, còn thỏ nhỏ là thú nhân có dị năng hệ thủy đúng không?"
Thu lại tai với đuôi, Hồ Cơ thở dài nói "Hồ ly chủ hệ là hỏa. Vậy nhưng Bạch Niên thì ta không biết."
Ánh mắt Dai nghi ngờ nhìn hắn ta, Hồ Cơ cũng chỉ có thể nhún vai nói "Là sự thật. Chúng ta có thể ngưng tụ năng lượng thành bất cứ nguyên tố bản thân muốn, nhưng ta là chủ hỏa, khó thể làm. Còn Bạch Niên thì khác, không có chủ hệ, lấy năng lượng làm chính."
Quyết đập nồi dìm thuyềt, Hồ Cơ quyết đoán bán bạn tốt.
Cho ngươi chừa cái thói ngu xuẩn đấy đi.
Vậy nhưng lời nói hết sức đơn giản, chỉ là đối với những người sống ở tương lai thì cứ như nghe thiên thư vậy.
Sau khi nghiền ngẫm một hồi câu chữ hồi lâu, Hàn Tiêu Hãn chọc chọc bụng mềm của thỏ con.
"Này thỏ con, ngươi mau thị uy một chút đi." y trong lòng tò mò nhưng ngoài miệng lại đùa cợt nói.
Bạch Niên không thể tin được trân trối nhìn đồng bạn, lại bị ngưới khác đùa giỡn lưu manh liền bụp một cái.
Thiếu niên nho nhỏ trắng nõn xuất hiện trong vòng tay cứng rắn của Tướng quân Hàn Tiêu Hãn, nước mắt lã chã rơi như không cần tiền mà mếu máo nó "Ngươi xấu xa! Ngươi trêu đùa ta oa!"
Dai cho thượng cấp nhà mình một ánh mắt không đồng tình, một vị sĩ quan thuộc tộc thú nhân cũng là tốt tính nói với y.
"Tướng quân, dù người ta ở trong hình thú thì ngài cũng không thể tùy ý sờ mó như thế được đâu."
Sắc mặt Hàn Tiêu Hãn một vẻ mù mờ, ta... hình như đã làm gì đâu.