Dịch Thừa Tiêu duỗi tay xoa đầu thiếu niên: "Mông còn đau không?" Hôm đó hắn thật sự rất tức giận, hắn vừa đi công tác về thì nghe tin Mộ Vân Trạch xảy ra chuyện, xuống tay có hơi nặng.
Mộ Vân Trạch cứng đờ nghĩ, đây chính là người sẽ đánh gãy bảy cái xương sườn cậu sao.
Dịch Thừa Tiêu nắm tay cậu kéo lên, nói: "Trở về đi. Nằm đây dễ bị trúng gió lại cảm bây giờ."
Mộ Vân Trạch cảm thấy chính mình như bị xách lên, sức lực đối phương rất mạnh, một đường ôm cậu đi về hướng nhà chính. Cậu cảm thấy nhiệt độ đối phương đang truyền sang cậu, rất ấm.
Mộ Vân Trạch nhịn không được nghĩ, nếu cậu đi không gạ gẫm vị hôn thê của nam chính thì có phải hay không cậu với hắn có thể làm anh em tốt cả đời?
Hai người vừa vào phòng khách thì bắt gặp Mộ Vân Thiệu đang mang ý cười nói: "Bọn họ đã trở lại rồi."
Không chờ Mộ Vân Trạch hỏi, cậu liền thấy có người con gái ngồi gần đó. Diện mạo rất xinh đẹp, nhìn cậu mỉm cười. Thoạt nhìn tầm 25-26 tuổi, có mái tóc đen dài, đuôi tóc hơi uốn, dáng người thanh mảnh, đang mặc áo sơ mi hồng kèm váy dài trắng. Môi hé mở: "Mộ Vân Trạch, em đã khoẻ hơn chưa?"
Mộ Vân Thiệu nhìn đứa em trai đang đứng ngơ ngác không nói lời nào, nói: "Tiểu tử thúi, phát ngốc cái gì? Lê tiểu thư tới thăm em đó, sao còn chưa chịu trả lời."
Lê tiểu thư?!
Mộ Vân Trạch trong nháy mắt từ lãng mạn thành ngũ lôi oanh đỉnh*! Căn bản trong sách không có nhà họ Lê thứ hai! Vị hôn thê của nam chính Dịch Thừa Tiêu--Lê Lan!
*bị Trời đánh
Cũng trong truyện gốc, Mộ Vân Trạch đi gạ gẫm vị hôn thê của nam chính, cũng bởi vì nữ nhân này mà Mộ Vân Trạch bị đánh gãy bảy cái xương sườn.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy xương sườn ẩn ẩn đau......
Lê Lan tuy rằng không phải nữ chính, nhưng cũng gọi là nữ phụ quan trọng nhất. Là thiên kim của đại tập đoàn Hầu thị, nhưng lại che giấu thân phận, chỉ ít người trong giới kinh doanh biết được. Ngoài ra, nàng còn là một đại minh tinh.
Nhưng tại sao nàng lại không mang họ Hầu, tác giả cũng chỉ úp úp mở mở.
Có người bảo sau khi nàng gia nhập giới giải trí mới sửa nghệ danh thành Lê Lan, còn có người nói nàng khi còn nhỏ không ở Hầu gia, là được Hầu Sơn ở bên ngoài có con riêng, mười mấy tuổi mới được quay về nhận tổ quy tông. Còn có những lời đồn độc địa khác, Lê Lan căn bản không phải là con ruột của Hầu Sơn, mà là hắn nhận con nuôi, hai người căn bản không có cùng huyết thống.
Mộ Vân Trạch cảm thấy chán ghét tác giả này cực kỳ, bởi vì cậu còn chưa đọc được hết thì đã bị chết, đến bây giờ cậu cũng không biết lai lịch thật sự của Lê Lan.
Nữ chính Trần Tiểu Nhan cậu còn chưa được nhìn thấy, không nghĩ tới lại có thể gặp được nữ phụ Lê Lan. Cậu quan sát kĩ Lê Lan, xinh đẹp sao? Xinh đẹp. Rung động sao? Còn không đến mức.
Nhưng cậu trêu chọc không nổi. Nên vẫn khó tránh khỏi là có chút không được tự nhiên. Mộ Vân Trạch hự nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Chào chị dâu..."
Lê Lan đầu tiên là hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại nhiễm một tầng đỏ ửng, hướng Mộ Vân Thiệu hờn dỗi nói: "Cậu mau quản lại em ấy đi, thật là không biết cách nói chuyện mà."
Tuy Hầu gia và Dịch gia liên hôn, nhưng chưa chính thức kết hôn, trước mắt hai người cũng chỉ là quan hệ bạn bè.
Mộ Vân Thiệu ha ha cười: " Vân Trạch à, em kêu như vậy là rất đúng. Kêu chị dâu sớm như vậy còn có thể được phát lì xì sớm đó!"
"Cậu ——" Lê Lan cười, đối Dịch Thừa Tiêu làm nũng, oán giận nói: "Thừa Tiêu, anh em bọn họ khi dễ em!"
Dịch Thừa Tiêu cười mà không nói, chỉ dỗ dành vài cái.
Mộ Vân Trạch nhẹ nhàng thở ra. Xem ra cậu tới còn kịp, tiểu thiếu gia này hình như chưa có đi tìm đường chết.
Sắp tới 12 giờ trưa, mọi người liền ở Mộ gia dùng cơm.
Lê Lan tuy là nữ minh tinh, nhưng hình như không hề kén ăn, hơn nữa còn ăn rất nhiều.
Dịch Thừa Tiêu nhìn nàng, lo lắng nói: "Lê Lan, em ăn như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?"
Lê Lan vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Em vừa mới đóng máy? Quay phim hết ba tháng, sắp đói chết đến nơi rồi, mỗi ngày vì để giữ dáng đóng phim mà em không dám ăn uống gì nhiều, anh đừng quan tâm em, để em ăn cho đã đi!"
Dịch Thừa Tiêu vốn không muốn xen vào, nhưng phát hiện nàng hôm nay ăn quá nhiều lo lắng không tiêu hóa được, nghe vậy hắn cũng không nói gì nữa.
Mộ Vân Thiệu cúi đầu ung dung ăn, nghe vậy liền ngẩng đầu, như lơ đãng nói: "Vân Trạch, Lê tiểu thư rất bận, nhưng khi vừa nghe tin em xảy ra chuyện, liền lập tức trở về."
Mộ Vân Trạch dừng đũa, trong lòng cảnh giác, đây là ám chỉ cậu cái gì? Lê Lan quan tâm cậu? Nam chính Dịch Thừa Tiêu sẽ nghĩ như thế nào? Ghen hay không ghen? Mộ Vân Thiệu không đến nỗi đi, lại lựa chọn vào lúc này đào hố chôn cậu?!
Cậu ngước mặt lên, nhìn cô bằng ánh mắt đơn thuần, gắp đồ ăn cho cô:"Để em gắp đùi gà cho chị dâu nha~"
Lê Lan vui vẻ nói: "Cảm ơn em."
Hừ! Cậu cũng không ngại diễn đâu!
Quả nhiên, sắc mặt Mộ Vân Thiệu thay đổi, cúi đầu nhàm chán ăn. Hắn định ám chỉ rằng Lê Lan để ý em trai hắn, nhưng em trai của hắn lại như giả bộ ngốc làm người khác không thể suy diễn theo nghĩa khác.
Mộ Vân Trạch trong lòng cười thầm, cảm giác mấy cơ bụng của cậu cũng đang run rẩy, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.
Dịch gia cùng Mộ gia thân thiết, thương nghiệp hợp tác chung cũng rất nhiều, gần tới tối thì Dịch Thừa Tiêu liền cùng Mộ Vân Thiệu vào thư phòng nói chuyện.
Để lại Mộ Vân Trạch cùng Lê Lan. Cậu đối diện với Lê Lan có chút khẩn trương, trông có vẻ Lê Lan là khách quen nên cậu cũng không ở đây tiếp cô nữa, cậu lên lầu đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Trong lúc Mộ Vân Trạch mơ màng cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, do còn di chứng sau tai nạn xe nên cậu cực kì hay buồn ngủ, trong lúc mông lung, cậu nghe phòng mình có tiếng gõ "Cộc, cộc"
"Vào đi"
Cửa phòng mở ra, Lê Lan đang mang tạp dề, cười tủm tỉm, trong tay bưng cái khay, trên khay có một chén canh, rải vài vụn lát hành, hương thơm ngào ngạt. Cậu ngồi dậy, Lê Lan liền đem khay đưa tới, nói: "Chị hầm canh bồ câu cho em để bồi bổ thân thể."
Mộ Vân Trạch ngồi ở mép giường, tay cầm muỗng, tươi cười ra làm lộ ra lúm đồng tiền: "Cảm ơn chị dâu."
Lê Lan đong đưa ánh mắt, nhẹ nhàng chớp, như bất mãn nói: "Còn gọi chị dâu?"
Mộ Vân Trạch nhớ tới sự tình dưới lầu, lập tức sửa miệng: "Cảm ơn Lê tiểu thư."
Lê Lan tựa hồ chưa hài lòng, nhưng cũng không nói gì.
Mộ Vân Trạch đang ăn canh, lại phát hiện đối phương nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu, đuôi tóc xoăn khẽ đung đưa, đôi mắt tràn ngập ý cười, lại thêm ánh đèn giúp tăng thêm phần lấp lánh, như những vì sao đang sáng rực.
Cậu bị nhìn như vậy có chút không được tự nhiên. Cậu vốn định làm bộ như không thấy, cúi đầu tiếp tục ăn canh, nhưng cậu vẫn có cảm giác đối phương vẫn còn dùng tư thế đó nhìn chằm chằm cậu.
Mộ Vân Trạch cứng đờ ngẩng đầu, Lê Lan vẫn như cũ nhìn cậu. Cứ như vậy cậu nhìn Lê Lan, Lê Lan nhìn cậu. Cậu cảm thấy hơi ngại, chuẩn bị dời ánh mắt thì trên má cậu truyền đến một cảm giác. Lê Lan nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu, thở dài nói: "Vân Trạch, em thật sự quên rồi sao?"
Mộ Vân Trạch buông cái muỗng trên tay "Leng keng", phát ra một tiếng vang chói tai.