Thời gian đối với Diệp Hạ vô cùng trân quý, vì vậy Diệp Lưu Ly vừa rời khỏi, nàng liền quay lại trong phòng bắt đầu tu luyện.
Người khác từ nhỏ đã bắt đầu rèn luyện cơ thể của bản thân, giai đoạn này khá quan trọng vì nó sẽ là trụ cột cho tu luyện giả, được gọi là Luyện Thể Kỳ. Sau năm năm luyện thể, những đứa trẻ có tư chất sẽ bắt đầu trắc nghiệm thiên phú để tìm công pháp phù hợp mà tu luyện. Nhưng Diệp Hạ đã bỏ lỡ khoảng thời gian ấy, cơ thể hiện tại của nàng rất yếu. May mắn nàng còn mang theo phương pháp tu luyện kiếp trước thu thập được, lúc này song song tu luyện cả thể chất lẫn hấp thu linh lực đều không thành vấn đề.
“Chung quy vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền mua dược liệu để mau chóng chữa trị cho thân thể yếu ớt này.”
Diệp Hạ lẩm bẩm một tiếng, trong lòng không ngừng nghĩ về các cấp bậc tu luyện ở Cửu Châu đại lục.
Chờ nàng hấp thu đủ linh lực, vậy có thể trở thành một Linh Sĩ. Bên trên còn có Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Tôn, Linh Tông, Linh Đế, Bán Thánh, Linh Thánh, Bán Thần, cuối cùng, tương truyền nếu có thể độ kiếp thành công sẽ trở thành Thần, tồn tại cùng thế gian.
Mỗi bậc tu luyện lại chia nhỏ thành: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.
Hiện tại nàng còn chưa hấp thu đủ linh lực để trở thành một Linh Sĩ, nhưng với tốc độ hiện tại, không quá nửa tháng có thể thăng cấp.
…
Qua ngày, Lâm gia thật sự giống trống khua chiêng đến cầu thân Diệp gia.
Diệp Hạ nhìn tủ đồ của mình, y phục của nàng cũ nát, còn xấu hơn cả y phục của nha hoàn, mặc như thế này đứng trước mặt người khác chắc chắn sẽ trở thành trò cười. Nhưng nàng biết, lát nữa Diệp Lưu Ly sẽ mang y phục mới qua đây.
Quả nhiên, Diệp Lưu Ly thật sự đến và nói:
“Ngũ muội, đây là y phục cũ của ta, tuy rằng không còn quá mới, nhưng cũng xem như không tồi. Muội mặc cái này lên, chắc chắn Lâm Tu sẽ mê mẩn.”
Diệp Hạ mỉm cười ngây ngô:
“Cảm ơn, nhị tỷ thật tốt.”
Nàng đưa tay nhận lấy, thay xong thì phát hiện y phục của Diệp Lưu Ly quá to so với nàng, đành phải dùng một chút chỉ thắt lại những chỗ rộng, ví dụ như trước ngực và phần eo. Kế tiếp, Diệp Hạ theo sau Diệp Lưu Ly đến sảnh chính của Diệp gia để chào hỏi.
Thời điểm Diệp Hạ xuất hiện, mắt của Lâm Tu lập tức di chuyển lên người nàng.
Diệp Kinh Ức - gia chủ Diệp gia ngồi ở vị trí cao nhất, bên dưới là các thành viên khác trong nhà cùng với khách quý đến từ Lâm gia.
Diệp Hạ đưa mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện ai nấy đều đang quan sát nàng, nàng học theo Diệp Lưu Ly làm lễ với họ rồi đi về vị trí của mình.
Nhìn thấy đứa con út gầy yếu vàng vọt của bản thân xuất hiện, Diệp Kinh Ức không hề bất ngờ chút nào, ông nói:
“Đều đã đến đủ rồi thì bắt đầu thôi, Lâm Tu, ngươi thấy nữ nhi nhà ta thế nào?”
“Diệp gia chủ, ngài đồng ý lời cầu thân của chúng ta?” Lâm Tu kích động hỏi, vừa rồi hắn đã lên tiếng nói muốn hai nhà liên hôn để cùng lớn mạnh, trong lòng còn hơi thấp thỏm vì hôm nay phụ thân của hắn không đến được, sợ đối phương giận dữ, nào ngờ lại chấp nhận thỉnh cầu của hắn!
Diệp Kinh Ức phất tay nói:
“Diệp Hạ hiền lành ngoan ngoãn, cũng đã đến tuổi cập kê, ngươi muốn thì có thể lấy nàng bất kỳ lúc nào.”
Sắc mặt Diệp Hạ khi nghe câu này không hề thay đổi, nhưng ngón giữa đã âm thầm giơ lên. Lão nương biết chắc sẽ như vậy mà, ha ha, cho ta mặc y phục đẹp cũng chỉ vì muốn đá ta ra khỏi Diệp gia càng sớm càng tốt, để đỡ bị thiên hạ chê cười!
Lâm Tu cứng đờ người, liếc mắt nhìn về phía Diệp Hạ. Hôm nay nàng mặc y phục của Diệp Lưu Ly lên thân, khác hẳn so với ngày thường, tuy rằng hơi gầy, sắc mặt ảm đạm, nhưng ngũ quan vẫn rất thanh tú. Có điều, người mà hắn muốn cầu hôn là Diệp Lưu Ly! Hắn hắng giọng, tổng quản của Lâm gia liền đứng lên ôm quyền nói:
“Diệp gia chủ, thật ra hôm nay chúng tôi đến đây là vì Diệp nhị tiểu thư.”
Lâm Tu cũng đứng lên, nói:
“Không giấu gì ngài, ta đã ngưỡng mộ Lưu Ly từ lâu.”
Trên tay Lâm Tu lúc ấy ẩn hiện lưu quang màu vàng đất, bày ra thực lực của bản thân. Diệp Kinh Ức liếc mắt nhìn qua, không nói một lời.
Lâm Tu mười bảy tuổi, tu luyện bảy năm đã là một Linh Sư cao cấp, xem như cũng có chút bản lĩnh, hai gia tộc lại xếp trên đầu bảng ở Vân Ô Thành, mối hôn sự này về cơ bản là môn đăng hộ đối. Nhưng Diệp Lưu Ly tướng mạo xinh đẹp, mười sáu tuổi cũng đã là Linh Sư đỉnh cấp, còn cao hơn Lâm Tu một bậc. Huống chi nàng ta là nữ tử, mà nữ tử ở Cửu Châu đại lục có thể được bao nhiêu người trở thành tu luyện giả chứ?
Người mưu mô chước quỷ như Diệp Kinh Ức tuyệt đối sẽ không để phí hoài một nữ nhi vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như Diệp Lưu Ly, vì vậy, ông thẳng thừng nói:
“Lưu Ly là một trong những tiểu bối thiên tài của Diệp gia chúng ta, gả cho Lâm gia rồi chẳng phải sẽ trở thành món hời cho các người? Còn nữa, nếu muốn đến cầu thân, lần sau bảo Lâm Tịnh Can trực tiếp qua đây gặp ta.”
Nghe Diệp Kinh Ức nhắc tên phụ thân của mình, Lâm Tu hơi xấu hổ nói:
“Phụ thân hôm nay có chuyện cần xử lý, vì quá gấp gáp nên không đến được, không phải Lâm gia không tôn trọng ngài, mong Diệp gia chủ lượng thứ.”
Nghe giọng điệu này của Diệp Kinh Ức hình như có hơi tức giận, cho nên nếu muốn liên hôn, chỉ có thể cưới Diệp Hạ làm thiếp, còn về phần Diệp Lưu Ly thì đừng mong chạm tay vào. Diệp Lưu Ly lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, ở một bên nhìn xem tình hình.
Diệp Hạ thì chán đến mức mí trên đánh mí dưới, nàng bấm tay, nhắm mắt lại, ngồi ở trong đại sảnh trực tiếp tu luyện. Dù sao công pháp mà Phục Ấn Thiên Thư cải tạo không dễ bị nhận ra, lúc tu luyện cũng không bắt buộc phải xếp bằng hít thở, chỉ cần tập trung một chút là được, hiệu quả tất nhiên kém hơn lúc ngồi đúng tư thế, nhưng thà vậy còn hơn là phí thời gian.
Chẳng có gì hay ho, đám người này mặt ngoài cười cười nói nói, trong bụng ai cũng là một rổ dao găm. Vốn đến muốn xem kịch vui, ngờ đâu bị hố.
Diệp Kinh Ức nói:
“Nếu Lâm Tịnh Can cảm thấy để một tiểu bối đến đây nói chuyện cưới hỏi với Diệp gia là tôn trọng, vậy thì ta không nói nữa, người đâu, tiễn Lâm thiếu gia ra về!”
Tính tình của Diệp Kinh Ức không tốt lắm, bị Lâm Tu chọc giận nên trực tiếp đuổi hắn ta đi. Mắt thấy người của đối phương đã đứng lên, Lâm Tu bực bội trong lòng nhưng chỉ có thể di chuyển dưới sự đốc thúc của tổng quản nhà mình.
Lúc này, hắn đột nhiên trông thấy Diệp Hạ ngồi một bên ngủ gật, lửa nóng bốc lên trong lòng, hắn ôm quyền nói:
“Nếu Diệp gia chủ đã nói vậy, ta cũng chỉ đành từ bỏ Lưu Ly tiểu thư. Nhưng việc liên hôn quả thật là biện pháp tốt để Diệp - Lâm hai nhà cùng phát triển, không biết ta có thể cưới Diệp ngũ tiểu thư làm thiếp hay không?”
Diệp Hạ nghe được lời này thì giật mình mở mắt ra, tỉnh cả ngủ. Tên điên kia không cưới được lớn thì cưới nhỏ à? Nàng đã đồng ý gả cho người như hắn đâu chứ?