Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vận mệnh nguyên chủ còn nhiều chông gai, lúc sáu tuổi mẹ hy sinh, lúc chín tuổi ba mất tích, lúc mười hai tuổi bà nội chết, lúc mười lăm tuổi ông nội chết.
Hiện giờ trong nhà cũng chỉ còn lại cô và một em trai bốn tuổi, em trai kia là ông nội cô nhặt về từ trong huyện.
Sau khi mẹ của nguyên chủ chết quốc gia trợ cấp một khoản tiền an ủi.
Mẹ con Lý Thiết Trụ chính là theo dõi tiền trong tay cô, ở tháng trước từng nhờ người tới cửa làm mai, để cô gả cho Lý Thiết Trụ, cô từ chối.
Lúc sẽ tạo tin đồn cho cô, tám phần là thấy cô đảo mắt đính hôn với nhà đại đội trưởng, tâm sinh oán hận muốn hủy việc hôn nhân của cô.
Mẹ Thiết Trụ ồn ào: “Không có khả năng, nhà tao không có tiền, mày nghĩ hay lắm, mày ăn cướp sao.”
Tống Thanh Nịnh: “Vậy đi công xã, hiện tại tôi và Mục Cảnh An đính hôn, tuy còn chưa kết hôn, nhưng cũng coi như một nửa người nhà quân nhân, hơn nữa thân phận con cái liệt sĩ. Các người vừa hãm hại con cái liệt sĩ, lại vừa hãm hại người nhà quân nhân, lại phá hỏng đoàn kết đội sản xuất. Nhiều tội danh thêm vào nhau như vậy, đi công xã, các người khẳng định phải đi nông trường, cũng không biết phải đi mấy năm, ha hả.”
Kỳ thật cô cũng không biết loại chuyện bịa đặt này đi công xã sẽ là kết quả gì, nhưng lấy luật pháp một thế giới khác đẩy tới hiện tại, hơn phân nửa chính là giáo dục mấy ngày.
Vậy còn không bằng bồi tiền.
Đội trưởng Lý và mẹ con Lý Thiết Trụ nghe được nông trường đồng thời biến sắc, nông trường huyện Chung Dương kia chính là nơi giam giữ cải tạo lao động tội phạm. Người nơi đó đều là sai như gia súc, ở bên trong hai tháng ra sẽ không ra hình người, nếu là ở mấy năm, làm không tốt sẽ mệt chết ở bên trong.
Mẹ của Thiết Trụ lập tức lên tiếng khóc lớn, nhà bà ta nào có hai trăm đồng, ngay cả năm mươi đồng đều không lấy ra được.
Không có?
Vậy dễ làm, trong nhà có bao nhiêu lấy bấy nhiêi, thiếu trừ công điểm trả lại cho cô, cho đến khi trừ đủ hai trăm đồng mới thôi.
Đội trưởng Lý thấy cô kiên trì, lại thật sự không muốn đắc tội nhà họ Mục, rốt cuộc ông ấy chỉ là đội trưởng, ông cụ nhà họ Mục là đại đội trưởng, để cho nhà Lý Thiết Trụ bồi tiền xong việc.
Mẹ con Lý Thiết Trụ sợ đi nông trường nên đồng ý, nhưng nhà bà ta chỉ có thể lấy ra bốn mươi đồng tiền.
Tống Thanh Nịnh vẫn luôn tức giận tận trời rốt cuộc thay gương mặt tươi cười.
“Đồng ý thì tốt, nhưng chúng ta phải viết chứng từ, trên chứng từ phải viết rõ ràng nguyên nhân kết quả trải qua, thời gian địa điểm, phương thức trả lại, ngày trả lại, toàn bộ những nhân chứng này, chia thành ba bản, tôi một phần nhà họ Lý một phần đại đội một phần. Đội trưởng, ngài tới viết.”
Nói xong lấy ra giấy và bút từ trong túi quần đưa cho đội trưởng Lý.
Vận mệnh nguyên chủ còn nhiều chông gai, lúc sáu tuổi mẹ hy sinh, lúc chín tuổi ba mất tích, lúc mười hai tuổi bà nội chết, lúc mười lăm tuổi ông nội chết.
Hiện giờ trong nhà cũng chỉ còn lại cô và một em trai bốn tuổi, em trai kia là ông nội cô nhặt về từ trong huyện.
Sau khi mẹ của nguyên chủ chết quốc gia trợ cấp một khoản tiền an ủi.
Mẹ con Lý Thiết Trụ chính là theo dõi tiền trong tay cô, ở tháng trước từng nhờ người tới cửa làm mai, để cô gả cho Lý Thiết Trụ, cô từ chối.
Lúc sẽ tạo tin đồn cho cô, tám phần là thấy cô đảo mắt đính hôn với nhà đại đội trưởng, tâm sinh oán hận muốn hủy việc hôn nhân của cô.
Mẹ Thiết Trụ ồn ào: “Không có khả năng, nhà tao không có tiền, mày nghĩ hay lắm, mày ăn cướp sao.”
Tống Thanh Nịnh: “Vậy đi công xã, hiện tại tôi và Mục Cảnh An đính hôn, tuy còn chưa kết hôn, nhưng cũng coi như một nửa người nhà quân nhân, hơn nữa thân phận con cái liệt sĩ. Các người vừa hãm hại con cái liệt sĩ, lại vừa hãm hại người nhà quân nhân, lại phá hỏng đoàn kết đội sản xuất. Nhiều tội danh thêm vào nhau như vậy, đi công xã, các người khẳng định phải đi nông trường, cũng không biết phải đi mấy năm, ha hả.”
Kỳ thật cô cũng không biết loại chuyện bịa đặt này đi công xã sẽ là kết quả gì, nhưng lấy luật pháp một thế giới khác đẩy tới hiện tại, hơn phân nửa chính là giáo dục mấy ngày.
Vậy còn không bằng bồi tiền.
Đội trưởng Lý và mẹ con Lý Thiết Trụ nghe được nông trường đồng thời biến sắc, nông trường huyện Chung Dương kia chính là nơi giam giữ cải tạo lao động tội phạm. Người nơi đó đều là sai như gia súc, ở bên trong hai tháng ra sẽ không ra hình người, nếu là ở mấy năm, làm không tốt sẽ mệt chết ở bên trong.
Mẹ của Thiết Trụ lập tức lên tiếng khóc lớn, nhà bà ta nào có hai trăm đồng, ngay cả năm mươi đồng đều không lấy ra được.
Không có?
Vậy dễ làm, trong nhà có bao nhiêu lấy bấy nhiêi, thiếu trừ công điểm trả lại cho cô, cho đến khi trừ đủ hai trăm đồng mới thôi.
Đội trưởng Lý thấy cô kiên trì, lại thật sự không muốn đắc tội nhà họ Mục, rốt cuộc ông ấy chỉ là đội trưởng, ông cụ nhà họ Mục là đại đội trưởng, để cho nhà Lý Thiết Trụ bồi tiền xong việc.
Mẹ con Lý Thiết Trụ sợ đi nông trường nên đồng ý, nhưng nhà bà ta chỉ có thể lấy ra bốn mươi đồng tiền.
Tống Thanh Nịnh vẫn luôn tức giận tận trời rốt cuộc thay gương mặt tươi cười.
“Đồng ý thì tốt, nhưng chúng ta phải viết chứng từ, trên chứng từ phải viết rõ ràng nguyên nhân kết quả trải qua, thời gian địa điểm, phương thức trả lại, ngày trả lại, toàn bộ những nhân chứng này, chia thành ba bản, tôi một phần nhà họ Lý một phần đại đội một phần. Đội trưởng, ngài tới viết.”
Nói xong lấy ra giấy và bút từ trong túi quần đưa cho đội trưởng Lý.