Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là cậu? Cậu là Đường Hải!"

Ở đằng xa, cuối cùng Trịnh Đức Sơn cũng đã nhận ra đối phương, trên khuôn mặt anh ta đầy vẻ hoảng sợ và nghi hoặc.

"Đường Hải, đủ rồi đấy, tới đây lo ăn lo uống thì thôi đi, đằng này còn làm trò cười cho làn dân thiên hạ là sao thế?" Võ Huyền Nguyệt sững sờ cả buổi mới lấy lại được tinh thần, giận dữ nói.

"Gia cảnh của cậu thế nào, mấy bạn học cũ như bọn tôi đều biết rõ, ai mượn cậu ra đây huênh hoang, khoác lác vậy".

"Cậu thích nữ thần Triệu Thiên Ngọc thì bọn tôi có thể thông cảm, nhưng cậu cũng phải biết nhìn lại thân phận của mình đi chứ, một tên nghèo kiết xác không tốt nghiệp nổi cấp ba thì làm gì đủ tư cách để đọ sức với cậu Đức Son?"

Mấy tên bạn học liên tục chỉ trích.

Hôm nay nhờ có Trịnh Đức Sơn mà bọn họ có thể ngồi đây, có thể tham dự một bữa tiệc cao sang như vậy, đương nhiên phải nói chuyện giúp anh ta rồi.

Huống chi Đường Hải đã gây ra một chuyện vô cùng mất mặt đến nỗi khiến cho cả bàn này đều phải trở thành tiêu điểm của toàn hội trường như vậy, nếu lát nữa sự thật bị lòi ra thì cả cái bàn này đều phải chịu nhọ nồi theo Đường Hải mất.

Thứ bại hoại thế này nên chết cho đỡ chật đất.

"Phù!" Trịnh Đức Sơn nghe thấy mấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm, giơ hai tay lên hơi đè xuống dưới, ra hiệu mọi người bình tĩnh lại: "Mọi người đừng kích động, đây chỉ là một trò đùa thôi, đây là bạn học cũ của tôi, chưa từng tiếp xúc với sự đời, khiến mọi người phải cười chê rồi"

"Cậu Đức Sơn, ý cậu là thật ra người này không trả nổi tiền đúng không?" Có người lên tiếng hỏi ngay.

"Ha ha." Trịnh Đức Sơn nhếch mép cười, liếc sang Đường Hải một cái rồi dời mắt đi, cất cao giọng nói: "Một đứa con mồ côi không cha không mẹ, không tốt nghiệp nổi cấp ba thì có thể lấy ra ba ngàn năm trăm tỷ không?"

"Trẻ, trẻ mồ côi?".

"Ha ha ha, thì ra là như vậy, chắc là anh ta cầm tiền âm phủ ra đấu giá rồi đấy!" "Cười chết mất, loại người thế này chạy vào đây kiểu gì vậy?" Tiếng cười trong hội trường vang lên không dứt, tràn đầy sự khinh bỉ, trịch thượng, trào phúng.

"Cũng do tôi, tôi vốn định nhân dịp này để các bạn học cũ của tôi thấy được một xã hội rộng hơn nhưng không ngờ lại có một kẻ rác rưởi chạy ra nhảy nhót như một tên hề. Mong mọi người cho họ Trịnh tôi đây chút sĩ diện, đừng so đo với loại người hạ đằng này!"

Trịnh Đức Sơn nói rất nhẹ nhàng thong thả, trông như đang bênh vực cho Đường Hải nhưng thật ra đã chà đạp anh xuống vực sâu không đáy.

Cùng là bạn học thời cấp ba, nhưng thái độ mà Trịnh Đức Sơn dành cho Triệu Thiên Ngọc và Đường Hải đã rất khác biệt từ lúc trước.

Giờ phút này có thể đứng ở sân nhà mà vả mặt cái tên đã từng là tình địch nhưng bây giờ chỉ là rác rưởi này, không nghi ngờ gì nữa, Trịnh Đức Sơn đang cảm thấy rất khoái chí hả hê.

"Đã như vậy thì cứ dựa vào giá tiền vừa rồi của cậu Đức Sơn vậy, hai mươi tám tỷ... Người dẫn chương trình lanh trí, muốn kéo quyền kiểm soát bữa tiệc về tay mình.

Nhưng anh ta còn chưa dứt lời thì lại thấy Đường Hải giơ tay lên. "Quẹt thẻ" Đường Hải lạnh nhạt nói.

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, đang định sỉ vả thì tầm mắt lại bị thu hút bởi chiếc thẻ bị kẹp giữa hai ngón tay của Đường Hải. Đó là chiếc thẻ được chế tạo từ vàng nguyên chất, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn chói lóa, mang trên mình màu sắc và ánh hào quang khác biệt, thậm chí còn sáng chói hơn cả sợi dây chuyền có

tên "Bầu trời đêm của nữ thần" đó nữa.

"Cái, cái thẻ này, không lẽ đây là thẻ đen của Trung tâm Tài chính Quốc tế Dubai ư!?" Trong hội trường có không ít người có kiến thức rộng, chợt một người có chức cao trong ngành tài chính kinh ngạc bật thốt.

"Cái gì? Nó là loại thẻ đen yêu cầu khách hàng phải có bảy mươi ngàn tỷ mới được phép sở hữu, không phải người có huyết thống hoàng gia của các nước thì không có tư cách vào cửa Trung tâm Tài chính đấy sao?"

"Không sai, tôi từng thấy một công chúa hoàng gia ở Dubai có một chiếc thẻ giống cái này như đúc. Ánh sáng này, chất liệu này, chắc chắn không phải giả đâu!"

Trong hội trường vang lên những tiếng kêu đầy hoảng hốt hết lần này đến lần khác.

Nếu trước đó những người có máu mặt trong giới kinh doanh này ngạo mạn bao nhiêu thì giờ đây lại thấp kém bấy nhiêu.

Bọn họ đang mượn việc giải thích chiếc thẻ trong tay Đường Hải để thể hiện kiến thức rộng rãi của mình. Còn chủ nhân của chiếc thẻ này thì đã trở thành một người ở trên cao mà họ phải ngẩng cao đầu lên nhìn trọn đời, không thể nào chạm đến.

"Ha ha ha, cười chết tôi, sao một tên mồ côi không lấy nổi tấm bằng tốt nghiệp cấp ba mà lại có thể sở hữu một chiếc thẻ quý giá thế chứ? Mấy người bị tên ẻo lả này lừa gạt hết rồi!"

Sau một lúc hoảng hốt, Trịnh Đức Sơn là người đầu tiên lên tiếng.

Những người có thể tham dự bữa tiệc này đều là những bậc cha chú đã kinh doanh làm việc cả đời hoặc mấy tên con ông cháu cha được thừa kế tài sản kếch xù của dòng họ.

Bọn họ cố gắng cả đời, thậm chí người của cả hai thế hệ đầu kinh doanh công ty nhà mình cho thật tốt mà vẫn không thể có tư cách được nhận chiếc thẻ đen đó, huống gì là một tên nghèo kiết xác không nộp nổi học phí, phải dựa vào học bổng để sống qua ngày như Đường Hải?

"Là thật hay giả thì quẹt thẻ là biết ngay thôi!" Đường Hải khinh thường không muốn giải thích, tùy ý đưa thẻ cho phục vụ đang đứng bên cạnh, đối phương nhanh chóng đi ra sau cánh gà để nghiệm chứng.

"Đường, Đường Hải, cậu sẽ không thật sự trở nên giàu có như thế chứ nhỉ?" Võ Huyền Nguyệt nuốt nước miếng, hói. Nếu như chiếc thẻ đen này là hàng thật thì cô ta nhất định phải tác hợp cho Đường Hải và Triệu Thiên Ngọc thành đôi, như vậy thì Võ Huyền Nguyệt sẽ nhận được lợi ích rất lớn. Thậm chí, nếu Đường Hải có những ý khác thì sau khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cũng có thể tìm một nơi không người để thỏa mãn anh.

Không lâu sau.

"Thưa quý khách, chúng tôi vô cùng tiếc nuối khi phải thông báo với anh rằng, chiếc thẻ này là giả, là một chiếc thẻ vô dụng, đã bị xóa tài khoản rồi!" Người phụ trách tổ chức hội đấu giá đi ra, nói với vẻ vô cùng mỉa mai.

"Một chiếc thẻ vô dụng? Các anh sai sót gì rồi!" Đường Hải sửng sốt, sau đó quả quyết lắc đầu.

Bản thân Đường Hải có bao nhiêu tài sản, mặc dù anh không rõ lắm, bình thường đều giao cho các cô ấy xử lý nhưng chỉ là ba ngàn năm trăm tỷ thôi, anh chẳng đặt nó vào mắt.

"Ha ha, kẻ hèn tối đây đã làm việc ở phòng đấu giá được mười mấy năm, một chuyện đơn giản như vậy chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót đầu. Nhưng thưa quý khách, tôi cho rằng tốt nhất anh nên nắm rõ chiếc thẻ này là của anh hay anh đã trộm nó từ trong ví tiền của một quý tộc nào đó khi anh đi làm ở Dubai! Vì vào một ngày trước, chiếc thẻ này đã bị xóa tài khoản bằng thủ tục chính quy!"

Na ní?

Xóa tài khoản, nghĩa là không tồn tại nữa!

Nhưng sau mấy giây ngu người ngắn ngủi, đột nhiên Đường Hải nghĩ đến một khả năng. Anh vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó thấy trong đó có một tin nhắn:

"Ông xã yêu quý, bọn em đã nhất trí quyết định tạm khóa mọi tài sản đứng tên anh. Không phải anh nói cho dù anh không có bất cứ thứ gì thì cô gái người Việt Nam đó sẽ luôn yêu anh sao? Vậy tốt thôi, bọn em sẽ rửa mắt cho thật sạch để trông chờ"

Chỗ người gửi ghi là: Jessica, Terry, Randol, Michelle, Sophie...

Đây là một quyết định của chung, được thông qua bởi một cuộc bình chọn với kết quả một trăm phần trăm đồng ý.

"Hậu cung đả đảo chính quyền à!" Đường Hải trợn to hai mắt, tam quan đã bị phá vỡ.

"Đường Hải, mày ngon lắm, tao đã cho mày đủ mặt mũi để mày biết khó mà lui, thế mà mày lại đùa cợt toàn bộ các vị khách tham dự bữa tiệc này, mày nghĩ xem, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?" Ở phía xa, Trịnh Đức Sơn chỉ vào Đường Hải mà rống lên.

Vừa rồi ngay cả anh ta cũng bị hoảng sợ trước sự tự tin và vẻ ngang ngược của Đường Hải. Lúc này, anh ta đã ngộ ra mọi chuyện đều là giả. Một thằng nghèo hèn cái gì cũng không có thì làm gì có thể sở hữu một lượng tài sản lên đến bốn ngàn tỷ chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi chứ?

"Khốn nạn, biết ngay mày là một con chó thích lừa gạt mà!" Võ Huyền Nguyệt chửi ầm lên, lập tức tránh xa khỏi Đường Hải.

"Báo cảnh sát bắt nó lại đi!".

"Loại người như nó thì chỉ xứng đáng làm con chuột sống chui nhủi dưới cống, bị đánh đập đến chết mà thôi!"

Những lời lẽ chỉ trích nháy mắt bao phủ Đường Hải.

Đường Hải khóc không ra nước mắt, nếu biết trước mấy cô nàng kia tàn nhẫn đến vậy thì ban đầu anh không nên giao tiền cho các cô ấy quản lý!

"Đức Sơn, mọi người đều là bạn học với nhau, nể tình hai người đã từng là bạn cùng trường, để lại... chút sĩ diện cho anh ấy đi!".

Lúc này, Triệu Thiên Ngọc yên lặng đứng xem nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Không biết vì sao, trong lòng cô có một sự chua xót khó hiểu.

"Ha ha, nếu Thiên Ngọc đã xin tha thứ cho cậu ta thì tôi cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục bữa tiệc thôi, chúng ta còn phải..."

Trịnh Đức Sơn nghênh ngang mà cười, cảm giác đã có mặt mũi trở lại.

Nhưng không chờ anh ta nói hết lời thì sắc mặt Triệu Thiên Ngọc đã trầm xuống, cô đứng lên nói: "Xin lỗi, đột nhiên em thấy không thoải mái cho lắm, xin phép đi trước.

Nói rồi thân hình uyển chuyển ấy đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoảnh đầu lại.

Vốn dĩ Triệu Thiên Ngọc tới đây không phải để nhận lời cầu hôn gì cả, chỉ là do công ty của gia đình đang gặp khủng hoảng, người nhà quá áp lực nên đã tìm tới Trịnh Đức Sơn để xin giúp đỡ.

Không hiểu sao sự xuất hiện của Đường Hải lại khiến cô cảm thấy hơi hoảng loạn, không còn tâm trạng gì để ở lại nữa.

"Ôi ôi ôi, Thiên Ngọc à, em đừng đi chứ, còn tiết mục ở đằng sau nữa mà!" Trịnh Đức Sơn sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo.

Nhưng Triệu Thiên Ngọc đi rất quả quyết, không hề cho Trịnh Đức Sơn chút cơ hội nào, anh ta chỉ có thể trở mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

"Chết tiệt, đều do tên rác rưởi kia làm hỏng chuyện của mình!" Trịnh Đức Sơn cuộn chặt tay thành quả đấm. Nhưng khi Trịnh Đức Sơn trở về hội trường, anh lại không thấy bóng dáng Đường Hải đâu cả. "P, tên ất ơ kia đâu rồi?" "Vừa rồi còn ở đây mà, sao mới đó mà chạy đi đâu rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK