Thẩm Bạc Như nhìn kỹ vị trí giếng nước trên bản đồ, chỉ vào một chỗ: "Chúng ta còn chưa tới nơi này."
"Nó là một cái giếng cạn, không có nước." Báo Xuân Yến gãi đầu, giải thích: "Người ta gọi nó là giếng Yên Chi."
"Giếng Yên Chi?" Thẩm Bạc Như cười nói: "Trong thành Kim Lăng cũng có một cái giếng Yên Chi. Tương truyền khi vua Trần và Trương Lệ Hoa trốn tránh quân Tùy, ẩn nấu bên dưới giếng cạn. Trong lúc bọn họ bị quân Tùy kéo lên, Trương Lệ Hoa đã dùng son quẹt lên miệng giếng, được gọi là giếng Yên Chi, còn cái giếng ở Nghiệp thành có cố sự như thế nào?"
Báo Xuân Yến nói: "Giếng ở Nghiệp thành bị gọi như vậy cũng không phải bởi vì truyền thuyết tươi đẹp, mà là bởi vì một tên yêu quái hung ác."
"Yêu quái là một đoạn đao bị chủ nhân vứt bỏ, do thân đao ửng đỏ nên được gọi là đao Yên Chi. Nó bị vứt bỏ từ nhỏ, cho nên rất coi trọng tình cảm, nó sẽ giúp người nhặt được nó hoàn thành tâm nguyện. Chỉ có điều, nguyên do bởi vì bản thân đao Yên Chi tự gãy, chủ nhân được nó thực hiện tâm nguyện chắc chắn sẽ ghét bỏ nó, sau đó lại vứt bỏ lần nữa."
"Đó là lí do, nó vẫn luôn bị người vứt bỏ."
"Mà vị chủ nhân cuối cùng của đao Yên Chi, tin đồn chính là cô nương họ Yến. Nàng không cha không mẹ, vì cảnh nhà bần hàn, còn nhỏ tuổi đã bị một gia đình mua về làm con dâu nuôi từ nhỏ."
"Yến cô nương trải qua nhiều chuyện không tốt, không bao lâu sau đã tự sát. Mà tâm nguyện trước khi chết của nàng, là khiến người nhà họ Yến từng bắt nạt nàng phải gặp báo ứng."
"Đao Yên Chi vì Yến cô nương, muốn giết sạch tất thảy những người bắt nạt nàng. Vì vậy, nó tùng xẻo gia đình đã mua lại Yến cô nương, năm miệng ăn đang sống sờ sờ bị chẻ thành bạch cốt. Cũng chính bởi vì thủ đoạn quá mức tàn nhẫn của đao Yên Chi, dẫn đến một vị đạo sĩ vân du pháp lực cao thâm. Đạo sĩ vì lo cho thôn dân, phong ấn đao Yên Chi xuống dưới giếng cạn."
Hai mắt Báo Xuân Yến sáng ngời, đột nhiên nói: "Có phải là Giang tiểu thư đã trộm đao Yên Chi dưới giếng cạn, chấp nhận ý nguyện?"
"Không loại bỏ khả năng này." Thẩm Bạc Như chuyển đề tài, rũ mắt nhìn chim én, lại nói: "Ngươi cũng biết, Đại Xuân là thần mộc Thượng cổ, yêu quái căn bản không tiếp xúc được. Hơn nữa điều khiển Dịch Quỷ trong phạm vi lớn, cũng không phải yêu quái có thể làm được."
"Càng kỳ lạ chính là, nếu như sự việc đúng như chúng ta nghĩ. Trên đời này có hàng ngàn linh dược có thể trị được bệnh dịch, tại sao đao Yên Chi lại đưa Đại Xuân cho Giang Yến Uyển? Qua tám mươi ngày, người chết tiếp tục chết. Đây không giống như là đền ơn, mà là báo thù."
Báo Xuân Yến vốn đang không biết nên làm sao càng lộ vẻ hoang mang, hoảng loạn nói: "Vậy, vậy Thần quân, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Thẩm Bạc Như cười khẽ: "Đến giếng Yên Chi xem thử, không chừng sẽ tìm được thứ thú vị."
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà xuyên qua những tầng mây sợi bông, nhuộm chúng thành màu hồng đậm nhạt không đồng đều.
Ráng chiều.
Thẩm Bạc Như dắt Báo Xuân Yến đi tới giếng Yên Chi ở phía Nam kinh thành. Trong thành có đáy giếng thịnh truyền phong ấn ác yêu, người dân xung quanh đã sớm rời đi, chỉ để lại mấy gian nhà đổ sụp. Bọn họ vượt qua bụi cỏ mận gai, hù dọa đám chim sẻ vỗ cánh bay đi.
Thẩm Bạc Như thấy miệng giếng vắt một sợi dây thừng cũ dài, vội vàng đi tới xem. Y nhặt dây thừng, phát hiện mặt dây dính rất ít bụi, hẳn là mới được đặt ở đây.
Xem chừng, có kẻ đã đi xuống không lâu.
Thẩm Bạc Như thò đầu nhìn xuống, giếng cạn sâu, đen sì sì nhìn không thấy đáy. Khí tức âm hàn phả vào mặt, làm cho sống lưng rét run.
Báo Xuân Yến nhất thời tò mò, hai tay vịn miệng giếng, rướn cổ nhìn xuống bên dưới. Nàng đột nhiên rùng mình, vội vàng ra xa cái giếng, nói: "Thần quân, ta cảm giác được trong này cất giấu rất nhiều thứ không tốt. Không biết tại sao, lòng ta đột nhiên thấy rất khó chịu."
Báo Xuân Yến nói xong, Thẩm Bạc Như cũng cảm nhận được. Ngũ quan thần tiên nhạy cảm, dễ dàng cảm nhận được sinh vật thiện ác. Dưới giếng còn sót lại không ít chấp niệm, không hề cam tâm cùng căm hận, mà nhiều hơn chính là cô độc tuyệt vọng.
Thẩm Bạc Như nhắm hai mắt lại, vịn miếng giếng thở dài một hơi. Nghĩ thầm, hẳn là chấp niệm mà đao Yên Chi lưu lại.
Chốc lát, y bình tĩnh nói: "Ta muốn xuống dưới xem thử."
Báo Xuân Yến cảm thấy chính mình cũng là thần tiên, cần phải cùng Thẩm Bạc Như xuống dưới tìm kiếm manh mối, nhưng nàng rất sợ, không nỡ mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ta đi theo Thần quân."
Thẩm Bạc Như cười lắc đầu, y biết tiểu cô nương không dám, bèn nói rằng: "Ngươi ở lại bên trên là được rồi, ngộ nhỡ có kẻ nào đến phá đám, còn cần ngươi giúp ta cản lại."
Báo Xuân Yến thấy nụ cười của Thẩm Bạc Như, chẳng biết vì sao, trong lòng bỗng sinh ra một luồng dũng khí. Nàng nắm chặt hai tay, đáp: "Thần quân yên tâm, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới gần!"
Thẩm Bạc Như vẫn đang cười: "Nhờ ngươi." Nói xong, tay trái chống lên miệng giếng, nhảy xuống. Báo Xuân Yến nhanh chóng víu miệng giếng nhìn xuống, dưới giếng tối sầm, nàng nhìn không thấy thân ảnh Thẩm Bạc Như, dùng sức hô to: "Thần quân, ngươi cẩn thận!"
Giếng Yên Chi sâu hoắm, giọng Báo Xuân Yến vang vọng, truyền tới bên tai Thẩm Bạc Như, thế nhưng lại nghe không rõ. Y rơi xuống đáy giếng, chìa ra một ngón tay. Trong giây lát, một ngọn lửa nho nhỏ bốc cháy trên đầu ngón tay. Tuy rằng ngọn lửa rất nhỏ, nhưng ánh sáng đủ để rọi cả giếng cạn.
Thẩm Bạc Như nhìn thấy, vách đá bên trái, có một hang lớn không theo quy tắc, xem ra là bị người cưỡng chế phá vỡ từ bên ngoài. Cửa hang sâu thẳm, giống như một hành lang dài, không biết dẫn tới đâu. Y suy nghĩ chốc lát, đạp xuống lá khô dính đầy bụi đất, khom lưng đi vào.
Rõ ràng không có gió, thế nhưng ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay y bỗng nhiên lay động, ánh sáng cũng ảm đạm đi nhiều. Thẩm Bạc Như thấy thế, nâng tay phải che lại ngọn lửa, tiếp tục đi về phía trước.
Dựa vào ánh lửa lờ mờ, Thẩm Bạc Như phát hiện tảng đá bóng loáng trên vách hang, khắc đầy văn tự. Bởi vì có niên đại xa xưa, phần lớn trở nên mờ nhạt không rõ. Nhưng mà có đoán già đoán non, vẫn có thể hiểu đại khái nội dung.
Trên vách hang, giảng giải cố sự của một quốc gia cổ đã sớm diệt vong.
Quốc gia cổ tên là Tây Vương Mẫu Quốc, vị trí cơ bản nằm ở vùng núi Kính Xuyên. Người dân trong nước đều tín ngưỡng một vị nữ thần răng hổ đuôi báo, gọi là Tây Vương Mẫu, đồng thời được cho là nữ quốc chủ gửi hồn người sống, bán thân bất toại lấy thần danh, cũng xưng là Tây Vương Mẫu.
Trong truyền thuyết của y, Tây Vương Mẫu là chưởng quản hình phạt tư binh và thiên tai. Mỗi khi mùa xuân đến, nữ quốc chủ sẽ mang đầu hổ dữ tợn, đeo trang sức tương tự đuôi báo, hai tay nắm hai thanh đao ngọc bích, quỳ trước tượng thần khẩn cầu bách tính bình an, vận nước hưng thịnh.
Nữ quốc chủ nắm chặt trường đao, một thanh là "Thiên Chi Lệ" đại diện cho bệnh dịch và tai họa, một thanh khác là "Ngũ Tàn" tượng trưng cho giết chóc và hình phạt.
Hai thanh đao đã tồn tại khi Tây Vương Mẫu Quốc được thành lập, bách tính coi như thần thánh, thờ cúng trong miếu, chỉ có lúc cúng tế mới được sử dụng.
Sau này, Tây Vương Mẫu Quốc diệt vong. Ngoại tộc đánh tan vương đô, cuối cùng Tây Vương Mẫu ôm Thiên Chi Lệ, nhảy xuống tường thành đổ nát, hi sinh cho tổ quốc.
Trước khi chết, nàng nói: "Ta không tin nữ thần được thờ cúng trăm ngàn năm sẽ bỏ rơi con dân của nàng, bây giờ ta dùng máu cúng tế, nếu như thần đao có linh, ta hi vọng ngoại tộc giết hại thần dân ta, không phải chết trong loạn lạc, mà là thống khổ chết trong bệnh dịch."
Máu tươi của nữ quốc chủ phủ đầy thân đao xanh biếc, nhuộm thành sắc son đỏ rực. Không lâu sau, ý nguyện của nàng đã linh nghiệm, toàn bộ ngoại tộc giỏi về chinh chiến lại bạo vong vì bệnh dịch, tử trạng thê thảm.
Do đó mọi người xưng Thiên Chi Lệ chính là yêu ma, đánh gãy nó, trấn phong dưới Kính Xuyên. Ngàn năm sau, triều đại nhà Đường, đoàn ngựa thồ đi từ Tây Vực đến Trường An, trên con đường Kính Xuyên, vô tình đào được Thiên Chi Lệ.
Những thương nhân kia đem đoạn đao hợp lại, dự định bán với giá tiền cao. Trong nhiều lần lưu chuyển, bị một tên phú thương xem là đồ cổ đưa đến Nghiệp thành.
Cố sự trên vách hang, kết thúc từ đó.
Thực ra chuyện phía sau cũng không khó nghĩ, gắn với tin đồn đao Yên Chi trong Nghiệp thành, cây đao này đã từng giúp nhiều người thực hiện ý nguyện. Không biết duyên cớ nào lại bị vứt bỏ, cuối cùng đến tay cô nương Yến gia.
Thẩm Bạc Như suy đoán, văn tự trong hang hẳn là do người phong ấn đao Yên Chi để lại, dùng để nhắc nhở kẻ xâm nhập, không được thả yêu đao. Y cảm thấy hơi đáng tiếc, người kia phí nhiều tâm tư như vậy, thanh đao còn có thể gây nên bệnh dịch, cuối cùng vẫn bị lấy ra ngoài.
Thẩm Bạc Như tiếp tục đi sâu vào trong hang, không bao lâu, y đã đi tới nơi tận cùng, tám cái xích sắt bị rễ cây thô to quấn chặt kéo dài xuống đất. Dựa vào ánh lửa yếu ớt, y nhìn thấy trên xích sắt lít nha lít nhít văn tự.
Kiểu dáng văn tự kỳ lạ, nét bút mượt mà, không giống với văn tự vùng Trung Nguyên ngay ngắn chỉnh tề. Xem chừng là chú văn Kính Xuyên dùng đề trấn phong yêu đao.
Tâm tư Thẩm Bạc Như khẽ động, muốn sao chép chú văn. Thế nhưng trong tay không có công cụ, đành phải cắn đứt ngón tay, kéo phẳng ống tay áo, vẽ chú văn xuống dưới.
Bên ngoài giếng Yên Chi, Báo Xuân Yến ôm hai chân, ngồi dựa vào thành giếng. Lúc này màn đêm đã buông, nàng thấy Thẩm Bạc Như chưa trở về, không khỏi lo lắng.
Mấy lần Báo Xuân Yến muốn xuống bên dưới giếng Yên Chi, lại nghĩ đến lời giao phó trước khi đi của Thẩm Bạc Như. Tình huống đặc biệt trước mắt, lỡ như thật sự có yêu ma quỷ quái tới gần, nàng lại ở bên trên, cũng có thể giúp đỡ chặn lại.
Tiết trời đầu xuân, chính là thời điểm chợt ấm lại lạnh, gió đêm thổi tới, Báo Xuân Yến không khỏi rùng mình. Nàng co ro, cúi đầu thổi hơi vào lòng bàn tay.
"Tiểu cô nương."
Một giọng nam trong trẻo, đột nhiên truyền tới bên tai Báo Xuân Yến.
Nàng nghe vậy ngẩng đầu lên, chợt thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đứng, thân mang áo trắng. Hắn nhìn qua khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khóe miệng giương cao. Tuy là trời sinh một khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén, ý cười ấm áp tựa như cất giấu một thanh đao tùy thời có thể bay ra khỏi vỏ. Tóc được búi lên bằng trâm ngọc thạch, có vài sợi không được búi, buông xuống tóc mai, nhìn qua có hơi lôi thôi lếch thếch.
Nàng không biết xảy ra chuyện gì, sững sờ nhìn thanh niên từ đâu xuất hiện: "Ngươi là ai?"
Thanh niên đánh giá Báo Xuân Yến từ trên xuống dưới, trừng mắt nhìn, cười nói: "Ta tìm Thẩm Thu."
Báo Xuân Yến nghe hắn nhắc tới Thẩm Bạc Như, lập tức cảnh giác, đứng lên hỏi: "Ngươi tìm Thần quân có việc gì?"
Thanh niên suy nghĩ chốc lát, cười nói: "Này, tiểu cô nương, ta tìm Thẩm Thu. Ngươi yên tâm, ta là người tốt. Ta là tình nhân cũ ăn chung ngủ chung với y, là tướng công thân thiết của y, tới tìm y nối lại tiền duyên."
Sao mà nghe mấy lời này lại không giống người tốt chút nào.