5
Hôm sau, tôi gọi cậu ta vào thư phòng của mình: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, tại sao Tống Xuân Hoa lại chán nhanh như vậy?”
“Tôi chưa hề làm gì cả, luôn tuân theo những tiêu chuẩn cao nhất. Chị ta thích cái gì thì tôi làm cái đó, muốn nghe gì thì tôi nói nấy.”
“Thật sự không làm gì khác sao?”
“Thật sự là không có gì khác, tôi chỉ thuận theo chị ta, làm gì có người phụ nữ nào không thích chứ?”
“Tất cả đều thuận theo cô ta sao?”
“Đúng vậy…”
Cậu ta cũng rất oan ức, nhưng tôi hiểu ra rồi.
Tôi đã đánh giá thấp Tống Xuân Hoa. Cô ta căn bản không hài lòng với sự thỏa mãn về mặt thể chất đơn giản như vậy. Cái cô ta có chính là tiền, nếu cô ta muốn thỏa mãn ham muốn xác thịt thì có thể tiêu số tiền đó để tìm hoan lạc.
Có rất nhiều đàn ông đẹp để cô ta lựa chọn, căn bản không cần tốn công tốn sức săn lùng trong các bữa tiệc của con trai mình. Điều cô ta muốn không phải là kiểu nịnh nọt ngoan ngoãn này, mà là sự kích thích và chinh phục thực sự. Một người luôn vâng lời và làm cô ta hài lòng thì sẽ chẳng còn bất cứ sự kích thích hay vui thú nào.
Đối với cô ta mà nói, chàng trai này chỉ là một miếng bánh dâu dễ dàng có được, ngọt nhưng lại ngấy, rất nhanh chán. Nếu muốn đạt được mục đích của mình, tôi bắt buộc phải cho cô ta một không gian tự do hơn và một chàng trai tự nhiên hơn.
“Cậu đi đi.” Tôi nói với cậu ta: “Tiền thì tối nay tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Cậu ta rời đi với vẻ khó hiểu.
Tôi mở tai nghe, nghe thấy Tống Xuân Hoa lặng lẽ thở dài trong phòng. Cô ta hẳn là đang cảm thấy buồn chán, băn khoăn không biết nên săn ai tiếp theo.
Tôi biết, cuộc chiến thực sự bắt đầu rồi.
6
Từ đó trở đi, Mã Khang Vệ sẽ tổ chức tiệc tại nhà đều đặn mỗi tuần. Tôi không ngừng sắp xếp các chàng trai tới. Những người này có một số là bạn của Mã Khang Vệ, số khác là bạn của bạn bè, còn có một số là con của bạn tôi, hoặc là bạn của con của bạn tôi.
Mã Khang Vệ đã sớm tung tin này ra ngoài, bữa tiệc của gia đình chúng tôi chào đón các vị khách từ khắp mọi nơi. Một số người tới vì mục đích thương mại, một số vì muốn có một đêm hoan lạc, số còn lại thì chỉ muốn đến để ngắm nhìn thế giới.
Phòng khách lớn nhà tôi tuần nào cũng nhộn nhịp người qua lại. Thân là cô chủ nhà, mỗi tuần Tống Xuân Hoa đều nhiệt tình chiêu đãi mọi người, đồng thời cũng tìm kiếm con mồi tiếp theo của mình.
Những chàng trai mà tôi sắp xếp đến có đủ loại hình khác nhau: thư sinh tuấn tú, cơ bắp mạnh mẽ, thiếu niên anh tuấn, tri thức uyên bác… Chỉ có cái người nghĩ không ra chứ không có gì ta không tìm được.
Tôi không ngừng đưa họ tới bữa tiệc, lên giường của Tống Xuân Hoa. Tống Xuân Hoa không biết những người này đã được tôi sắp xếp, hào hứng hưởng thụ thú vui của kẻ đi săn.
Càng quan trọng hơn là, những chàng trai này không hề biết bản thân bị tôi gài vào để làm mồi săn cho Tống Xuân Hoa. Họ chỉ biết rằng mình tới tham gia một bữa tiệc nhỏ danh giá, còn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì họ không biết, tôi cũng không biết, chỉ xem Tống Xuân Hoa chọn ai mà thôi.
Cô ta vẫn hấp dẫn, xinh đẹp động lòng người như trước, là một nữ chủ nhân đầy đặn và xinh đẹp nhất.
Cô ta đã từng là đại tiểu thư được người người ái mộ, sau này gả cho một kẻ nghèo không có gì trong tay.
Cô ta cũng đã từng đồng hành cùng kẻ nghèo đó trở thành một doanh nhân nuôi sống hơn năm nghìn nhân viên, cũng chính vì vậy mà cô ta trở thành một người phụ nữ xinh đẹp với trái tim cô đơn.
Làm gì có chàng trai nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ cấm kỵ như vậy được?
Tôi tiễn từng người đi còn Tống Xuân Hoa lại ngủ với từng người một. Tôi ngồi trong thư phòng của mình, nghe cô ta nhiệt tình như lửa chinh phục bọn họ, rồi lạnh lùng chán ghét vứt bỏ bọn họ.
Bữa tiệc cuối tuần của Mã Khang Vệ cứ thế biến thành “phòng khách của bà chủ” Tống Xuân Hoa. Tại thời điểm đó, cái tên “phòng khách của bà chủ” đã trở thành huyền thoại trong một giới nhỏ. Trong truyền thuyết đó, “phòng khách của bà chủ” có loại rượu thơm ngon nhất, có ánh đèn rực rỡ và âm nhạc làm say đắm lòng người. Mà sâu bên trong tất cả những điều này là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp luôn khao khát có được một lượng trai trẻ ổn định.
Theo lời những người từng vui vẻ một đêm với cô ta, cô ta đầy đặn mà xinh đẹp, dịu dàng mà khắt khe, lại rất cao tay. Lúc này, rất nhiều chàng trai muốn tiến vào tìm hiểu, nhưng lại không tìm được đường vào.
“Hoa viên Vĩnh An số 8” đã trở nên đồng nghĩa với sự huyền bí và ướt át.
Miêu tả trong bài viết rõ ràng, chi tiết chân thực, chỉ thiếu mỗi việc chỉ tên gọi họ, viết thẳng tên Tống Xuân Hoa và tôi là hoàn toàn thỏa mãn sự tò mò của công chúng về ân oán trong giới nhà giàu.
May thay, tôi nhanh chóng phát hiện ra bài viết đó và tìm người bỏ tiền ra để trấn áp nó. Có thể lan truyền tin tức này trong một vòng tròn nhỏ, nhưng tuyệt đối không được phổ biến rộng rãi.
Nửa năm sau, Mã Khang Vệ phát hiện ra sự tồn tại của "phòng khách của bà chủ".
Hôm sau, tôi gọi cậu ta vào thư phòng của mình: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, tại sao Tống Xuân Hoa lại chán nhanh như vậy?”
“Tôi chưa hề làm gì cả, luôn tuân theo những tiêu chuẩn cao nhất. Chị ta thích cái gì thì tôi làm cái đó, muốn nghe gì thì tôi nói nấy.”
“Thật sự không làm gì khác sao?”
“Thật sự là không có gì khác, tôi chỉ thuận theo chị ta, làm gì có người phụ nữ nào không thích chứ?”
“Tất cả đều thuận theo cô ta sao?”
“Đúng vậy…”
Cậu ta cũng rất oan ức, nhưng tôi hiểu ra rồi.
Tôi đã đánh giá thấp Tống Xuân Hoa. Cô ta căn bản không hài lòng với sự thỏa mãn về mặt thể chất đơn giản như vậy. Cái cô ta có chính là tiền, nếu cô ta muốn thỏa mãn ham muốn xác thịt thì có thể tiêu số tiền đó để tìm hoan lạc.
Có rất nhiều đàn ông đẹp để cô ta lựa chọn, căn bản không cần tốn công tốn sức săn lùng trong các bữa tiệc của con trai mình. Điều cô ta muốn không phải là kiểu nịnh nọt ngoan ngoãn này, mà là sự kích thích và chinh phục thực sự. Một người luôn vâng lời và làm cô ta hài lòng thì sẽ chẳng còn bất cứ sự kích thích hay vui thú nào.
Đối với cô ta mà nói, chàng trai này chỉ là một miếng bánh dâu dễ dàng có được, ngọt nhưng lại ngấy, rất nhanh chán. Nếu muốn đạt được mục đích của mình, tôi bắt buộc phải cho cô ta một không gian tự do hơn và một chàng trai tự nhiên hơn.
“Cậu đi đi.” Tôi nói với cậu ta: “Tiền thì tối nay tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Cậu ta rời đi với vẻ khó hiểu.
Tôi mở tai nghe, nghe thấy Tống Xuân Hoa lặng lẽ thở dài trong phòng. Cô ta hẳn là đang cảm thấy buồn chán, băn khoăn không biết nên săn ai tiếp theo.
Tôi biết, cuộc chiến thực sự bắt đầu rồi.
6
Từ đó trở đi, Mã Khang Vệ sẽ tổ chức tiệc tại nhà đều đặn mỗi tuần. Tôi không ngừng sắp xếp các chàng trai tới. Những người này có một số là bạn của Mã Khang Vệ, số khác là bạn của bạn bè, còn có một số là con của bạn tôi, hoặc là bạn của con của bạn tôi.
Mã Khang Vệ đã sớm tung tin này ra ngoài, bữa tiệc của gia đình chúng tôi chào đón các vị khách từ khắp mọi nơi. Một số người tới vì mục đích thương mại, một số vì muốn có một đêm hoan lạc, số còn lại thì chỉ muốn đến để ngắm nhìn thế giới.
Phòng khách lớn nhà tôi tuần nào cũng nhộn nhịp người qua lại. Thân là cô chủ nhà, mỗi tuần Tống Xuân Hoa đều nhiệt tình chiêu đãi mọi người, đồng thời cũng tìm kiếm con mồi tiếp theo của mình.
Những chàng trai mà tôi sắp xếp đến có đủ loại hình khác nhau: thư sinh tuấn tú, cơ bắp mạnh mẽ, thiếu niên anh tuấn, tri thức uyên bác… Chỉ có cái người nghĩ không ra chứ không có gì ta không tìm được.
Tôi không ngừng đưa họ tới bữa tiệc, lên giường của Tống Xuân Hoa. Tống Xuân Hoa không biết những người này đã được tôi sắp xếp, hào hứng hưởng thụ thú vui của kẻ đi săn.
Càng quan trọng hơn là, những chàng trai này không hề biết bản thân bị tôi gài vào để làm mồi săn cho Tống Xuân Hoa. Họ chỉ biết rằng mình tới tham gia một bữa tiệc nhỏ danh giá, còn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì họ không biết, tôi cũng không biết, chỉ xem Tống Xuân Hoa chọn ai mà thôi.
Cô ta vẫn hấp dẫn, xinh đẹp động lòng người như trước, là một nữ chủ nhân đầy đặn và xinh đẹp nhất.
Cô ta đã từng là đại tiểu thư được người người ái mộ, sau này gả cho một kẻ nghèo không có gì trong tay.
Cô ta cũng đã từng đồng hành cùng kẻ nghèo đó trở thành một doanh nhân nuôi sống hơn năm nghìn nhân viên, cũng chính vì vậy mà cô ta trở thành một người phụ nữ xinh đẹp với trái tim cô đơn.
Làm gì có chàng trai nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ cấm kỵ như vậy được?
Tôi tiễn từng người đi còn Tống Xuân Hoa lại ngủ với từng người một. Tôi ngồi trong thư phòng của mình, nghe cô ta nhiệt tình như lửa chinh phục bọn họ, rồi lạnh lùng chán ghét vứt bỏ bọn họ.
Bữa tiệc cuối tuần của Mã Khang Vệ cứ thế biến thành “phòng khách của bà chủ” Tống Xuân Hoa. Tại thời điểm đó, cái tên “phòng khách của bà chủ” đã trở thành huyền thoại trong một giới nhỏ. Trong truyền thuyết đó, “phòng khách của bà chủ” có loại rượu thơm ngon nhất, có ánh đèn rực rỡ và âm nhạc làm say đắm lòng người. Mà sâu bên trong tất cả những điều này là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp luôn khao khát có được một lượng trai trẻ ổn định.
Theo lời những người từng vui vẻ một đêm với cô ta, cô ta đầy đặn mà xinh đẹp, dịu dàng mà khắt khe, lại rất cao tay. Lúc này, rất nhiều chàng trai muốn tiến vào tìm hiểu, nhưng lại không tìm được đường vào.
“Hoa viên Vĩnh An số 8” đã trở nên đồng nghĩa với sự huyền bí và ướt át.
Miêu tả trong bài viết rõ ràng, chi tiết chân thực, chỉ thiếu mỗi việc chỉ tên gọi họ, viết thẳng tên Tống Xuân Hoa và tôi là hoàn toàn thỏa mãn sự tò mò của công chúng về ân oán trong giới nhà giàu.
May thay, tôi nhanh chóng phát hiện ra bài viết đó và tìm người bỏ tiền ra để trấn áp nó. Có thể lan truyền tin tức này trong một vòng tròn nhỏ, nhưng tuyệt đối không được phổ biến rộng rãi.
Nửa năm sau, Mã Khang Vệ phát hiện ra sự tồn tại của "phòng khách của bà chủ".