Tờ rơi được in cẩn thận và đã dán rất nhiều ở các khu dân cư.
"Đã phát hết rồi." Lục Kiến Vi nhẹ nhàng vuốt đầu anh, làm tóc đen xộc xệch, "Nếu gặp chuyện gì nhớ gọi cho sư tỷ nhé."
Lục Trường Lan nói: "Chỉ cần sư tỷ đã phát hết là được."
Sau đó anh cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng rời khỏi đạo quan.
Chưa đầy vài phút, điện thoại của Lục Kiến Vi đổ chuông... Giọng nói của Lâm Vũ Tư vang lên: "Kiến Vi! Tối nay cậu có về không thế?”
"Tối nay tớ…” Lục Kiến Vi đang nói liền ngừng lại.
Cô chợt nhớ lại… Nếu không nhầm thì tối nay Lâm Vũ Tư sẽ chết.
Đời trước cô cũng nói mình không về! Sau đó cô chỉ biết về tai nạn của Lâm Vũ Tư qua thông báo của cảnh sát.
Kỳ thi đã kết thúc, chỉ còn Lâm Vũ Tư ở ký túc xá và gặp tai nạn trong phòng tắm nhưng không ai biết! Đến khi có người phát hiện thì cô ấy đã tử vong.
Lâm Vũ Tư hỏi: "Vi Vi, cậu còn nghe tớ nói không? Nếu cậu mà không về tớ sẽ đi chơi đấy."
Lục Kiến Vi nói: "Về chứ."
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi.
Lục Kiến Vi đứng đó một lúc, sau đó cô lấy ba lô và điện thoại, cúi đầu trước bức tượng tổ sư, khóa cửa đạo quan rồi chạy về ga xe lửa.
******
Khi trở lại trường, trời cũng đã nhá nhem tối.
Đại học Lâm Thành là một trong những trường hàng đầu quốc gia. Lục Kiến Vi từ nhỏ đã bị sư phụ ép học, mỗi ngày làm bài tập, làm bài thi, rảnh rỗi còn phải đi luyện tập cùng ông. Cô cảm thấy việc mình có thể đậu vào trường này thật không thể tin nổi.
Phía sau ký túc xá nữ là một ngọn núi nhỏ. Ở phía Bắc khu ký túc xá, giữa những hàng cây xanh mướt có hàng chục tòa nhà sáu tầng, trắng xanh xen kẽ, dưới làn gió chiều thổi nhẹ, trở nên đặc biệt đẹp đẽ.
Ngay khi Lục Kiến Vi bước vào ký túc xá, cô cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Lâm Vũ Tư đang bật điều hòa, ngồi rất thoải mái trước bàn ăn đồ vặt để xem phim.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy quay đầu lại, nói: "Kiến Vi! Cậu về rồi à."
Lục Kiến Vi đặt đồ xuống và gật đầu, "Ừm!”
Trên bàn của Lục Kiến Vi có một số đồ ăn vặt, rõ ràng là do Lâm Vũ Tư sắp xếp.
Trong những năm học tại trường, Lâm Vũ Tư đã khám phá hết tất cả các quán ăn xung quanh và thường xuyên dẫn Lục Kiến Vi đến những quán ngon, giá bình dân. Mỗi khi tụ tập đi chơi, đều là cô ấy chọn địa điểm.
Bởi vì bạn cùng phòng của mình được một đạo sĩ nuôi lớn! Cho nên Lâm Vũ Tư từng đến đạo quan Xuất Vân một lần để gặp đạo sĩ đó. Tuy nhiên, lão đạo sĩ nói rằng cô ấy yểu mệnh, sẽ chết sớm làm cô ấy tức giận và rời đi ngay lập tức.
Lục Kiến Vi nói ngắn gọn: "Sư phụ đã đi du ngoạn, để lại đạo quan Xuất Vân cho tớ! Hôm nay, tớ đã về để giải quyết thủ tục pháp lí."
Lâm Vũ Tư nghe vậy liền thốt lên: "Ồ, vậy là giờ cậu cũng đã có nhà riêng rồi, dù cái nhà này khá đặc biệt, nhưng nghĩ lại thấy cũng oách phết nhỉ!”
Lục Kiến Vi mỉm cười, không nói gì.
Nhưng khi cô nhìn về phía Lâm Vũ Tư… Nhận ra một lớp hắc khí nhẹ bao quanh trán cô ấy.
Đó là dấu hiệu của người sắp chết.
Trong lòng Lục Kiến Vi cảm thấy buồn bã.
Tối nay chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Trước khi trọng sinh, cô đã trở về từ Xuất Vân Quan nhưng không trở lại trường, cũng không nghĩ đến việc liên hệ với Lâm Vũ Tư nên tự nhiên không biết về chuyện này.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
"Đã phát hết rồi." Lục Kiến Vi nhẹ nhàng vuốt đầu anh, làm tóc đen xộc xệch, "Nếu gặp chuyện gì nhớ gọi cho sư tỷ nhé."
Lục Trường Lan nói: "Chỉ cần sư tỷ đã phát hết là được."
Sau đó anh cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng rời khỏi đạo quan.
Chưa đầy vài phút, điện thoại của Lục Kiến Vi đổ chuông... Giọng nói của Lâm Vũ Tư vang lên: "Kiến Vi! Tối nay cậu có về không thế?”
"Tối nay tớ…” Lục Kiến Vi đang nói liền ngừng lại.
Cô chợt nhớ lại… Nếu không nhầm thì tối nay Lâm Vũ Tư sẽ chết.
Đời trước cô cũng nói mình không về! Sau đó cô chỉ biết về tai nạn của Lâm Vũ Tư qua thông báo của cảnh sát.
Kỳ thi đã kết thúc, chỉ còn Lâm Vũ Tư ở ký túc xá và gặp tai nạn trong phòng tắm nhưng không ai biết! Đến khi có người phát hiện thì cô ấy đã tử vong.
Lâm Vũ Tư hỏi: "Vi Vi, cậu còn nghe tớ nói không? Nếu cậu mà không về tớ sẽ đi chơi đấy."
Lục Kiến Vi nói: "Về chứ."
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi kết thúc cuộc gọi.
Lục Kiến Vi đứng đó một lúc, sau đó cô lấy ba lô và điện thoại, cúi đầu trước bức tượng tổ sư, khóa cửa đạo quan rồi chạy về ga xe lửa.
******
Khi trở lại trường, trời cũng đã nhá nhem tối.
Đại học Lâm Thành là một trong những trường hàng đầu quốc gia. Lục Kiến Vi từ nhỏ đã bị sư phụ ép học, mỗi ngày làm bài tập, làm bài thi, rảnh rỗi còn phải đi luyện tập cùng ông. Cô cảm thấy việc mình có thể đậu vào trường này thật không thể tin nổi.
Phía sau ký túc xá nữ là một ngọn núi nhỏ. Ở phía Bắc khu ký túc xá, giữa những hàng cây xanh mướt có hàng chục tòa nhà sáu tầng, trắng xanh xen kẽ, dưới làn gió chiều thổi nhẹ, trở nên đặc biệt đẹp đẽ.
Ngay khi Lục Kiến Vi bước vào ký túc xá, cô cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Lâm Vũ Tư đang bật điều hòa, ngồi rất thoải mái trước bàn ăn đồ vặt để xem phim.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy quay đầu lại, nói: "Kiến Vi! Cậu về rồi à."
Lục Kiến Vi đặt đồ xuống và gật đầu, "Ừm!”
Trên bàn của Lục Kiến Vi có một số đồ ăn vặt, rõ ràng là do Lâm Vũ Tư sắp xếp.
Trong những năm học tại trường, Lâm Vũ Tư đã khám phá hết tất cả các quán ăn xung quanh và thường xuyên dẫn Lục Kiến Vi đến những quán ngon, giá bình dân. Mỗi khi tụ tập đi chơi, đều là cô ấy chọn địa điểm.
Bởi vì bạn cùng phòng của mình được một đạo sĩ nuôi lớn! Cho nên Lâm Vũ Tư từng đến đạo quan Xuất Vân một lần để gặp đạo sĩ đó. Tuy nhiên, lão đạo sĩ nói rằng cô ấy yểu mệnh, sẽ chết sớm làm cô ấy tức giận và rời đi ngay lập tức.
Lục Kiến Vi nói ngắn gọn: "Sư phụ đã đi du ngoạn, để lại đạo quan Xuất Vân cho tớ! Hôm nay, tớ đã về để giải quyết thủ tục pháp lí."
Lâm Vũ Tư nghe vậy liền thốt lên: "Ồ, vậy là giờ cậu cũng đã có nhà riêng rồi, dù cái nhà này khá đặc biệt, nhưng nghĩ lại thấy cũng oách phết nhỉ!”
Lục Kiến Vi mỉm cười, không nói gì.
Nhưng khi cô nhìn về phía Lâm Vũ Tư… Nhận ra một lớp hắc khí nhẹ bao quanh trán cô ấy.
Đó là dấu hiệu của người sắp chết.
Trong lòng Lục Kiến Vi cảm thấy buồn bã.
Tối nay chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Trước khi trọng sinh, cô đã trở về từ Xuất Vân Quan nhưng không trở lại trường, cũng không nghĩ đến việc liên hệ với Lâm Vũ Tư nên tự nhiên không biết về chuyện này.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin