Edit: Hạ Vy
Mãi đến khi quản gia mở cửa đưa bọn họ vào nhà, Nguyên Húc vẫn không hề cho hắn ánh mắt nào, bấy giờ Lâu Khải mới nhận ra đối phương đang dỗi hắn.
Đây là một trải nghiệm mới lại, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám ra vẻ trước mặt hắn chứ đừng nói là chọc giận hắn.
Trong lòng Lâu Khải hơi cười nhạt, nhưng cũng không để ý nhiều. Hắn đương nhiên không đời nào đi dỗ dành người khác, không bằng bây giờ Nguyên Húc đừng làm phiền tới hắn là tốt nhất. Hắn ngửi mùi thịt nướng trên người, nhanh chóng đi vào nhà tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì bắt đầu ăn trưa muộn hơn ngày thường hai tiếng.
Nguyên Húc đương nhiên không tức giận, sau khi bày sắc mặt làm bộ làm tịch thì kêu người hầu dẫn cậu đến phòng vẽ.
Không thể không nói, tuy nơi này chỉ là nơi Lâu Khải quyết định sống tạm, nhưng nó rất sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa còn rất lớn. Nó nằm ở ngoại ô thành phố, là một biệt thự hai tầng, dây thường xuân xanh tươi leo quanh bức tường trắng, trước sân là một vườn hoa, có thể đi dạo ngắm cảnh.
Sân sau có lẽ là hồ bơi, Nguyên Húc nghe được tiếng nước.
Phòng vẽ nằm riêng biệt ở tầng một, đối diện cửa sổ sát đất là vườn hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào bảng vẽ mới tinh và những dụng cụ để vẽ trên kệ.
Nguyên Húc từng có phòng vẽ của mình, cậu nổi danh là hoạ sỹ thiên tài, thích đến các quốc gia du lịch, xem từng phong tục tập quán khác nhau và đưa nó vào trong hội hoạ của mình, tranh của cậu nổi tiếng vì sự lộng lẫy và lãnh mạn, nói khoa trương thì một bức tranh có thể bán mấy trăm vạn.
Nhưng chỉ có một xưởng vẽ mang tên cậu, đó là khởi đầu về ký ức hội hoạ của cậu, những lúc cậu mệt mỏi sẽ quay về đó, đó là nơi trái tim cậu thuộc về... nhưng sau khi tận thế, tất cả đều bị hủy hoại.
“Nguyên tiên sinh.” Đột nhiên bên cạnh có tiếng nói.
Cơ bắp Nguyên Húc chợt căng thẳng, trông như giây tiếp theo sẽ quay lại đánh gục người phát ra âm thanh kia, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra đây không phải tận thế.
“Chào anh.” Cậu không chút sắc nét thả lỏng mặt, cong môi cười với người nọ, “Có chuyện gì ư?”
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Tần Hà, là trợ lý của Lâu Đổng.” Thanh niên mặc tây trang lễ phép mỉm cười với cậu, “Nếu cậu cần gì thì có thể tìm tôi hoặc quản gia.”
Người này trông không tồi, tuy hơi kém Lâu Khải, nhưng đối với Nguyên Húc cũng xem như tàm tạm, nụ cười dành cho anh chân thành hơn nhiều, “Tạm thời không có, vất vả cho anh rồi.”
Cậu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi vươn tay ra, “Lần đầu gặp mặt có phải nên bắt tay không? Ngại quá, hiện tại đầu tôi có chút loạn, rất nhiều chuyện không rõ.”
Tần Hà giật mình, dường như cười nhẹ một tiếng, vươn tay nắm lấy tay cậu.
Dù tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng đủ để Nguyên Húc phân biệt những vết chai trên tay anh không phải thứ người thường sẽ có.
Xem ra đối phương cũng không đơn giản là trợ lý, dù sao thì ở Trung Quốc cũng không có trợ lý nào cầm súng quanh năm để bị chai bao giờ, xét tư thế đứng của Tần Hà thì anh cũng là người biết võ, cậu chỉ có thể hy vọng phản ứng kích động vừa rồi của mình không bị đối phương chú ý.
Có vẻ như Tần Hà chỉ đến hỏi cậu có kiến nghị gì về phòng vẽ không.
Nguyên Húc nhìn anh đi xa, vừa quay đầu đã biết được anh đến đây vì mục đích gì ——Lâu Khải nghi chuyện bị nổ lốp xe không phải ngoài ý muốn, cho nên bọn họ đang tra xét khắp nơi.
Lâu Khải được miêu tả trong sách là người lạnh nhạt bạc tình lại đa nghi, khi lên sân khấu luôn là khí thế lạnh lẽo, đạp lên pháp luật trừng phạt kẻ phản bội, ngay cả cuối cùng bị người ta hạ gục, đế quốc thương nghiệp thành lập tan tác, hắn cũng không mấy bận tâm, quay đầu ra nước ngoài gầy dựng lại, cứ như một người máy ghiền kinh doanh.
... Cùng lắm cậu chỉ đùa với hắn thôi, cũng khá vui, khi tức giận người đều tươi sống.
Nhất thời tư duy của Nguyên Húc bay tới chỗ sắc đẹp, cậu cảm thấy dù khuyết điểm của đối phương có lớn tới đâu, thì bằng khuôn mặt kia, cậu có thể tha thứ hết tất cả lỗi lầm của hắn.
Thanh niên như mèo con phơi nắng duỗi thẳng eo, vào vòi nước rửa sạch tay rồi đi đến trước giá chọn bút vẽ. Mấy năm rồi cậu chưa đụng vào, nhưng ký ức trong đầu vẫn còn, ngòi bút dừng trên giấy, màu và giấy trắng quyện vào... Tất cả đều không có cảm giác xa lạ.
Lúc cơm tối, Lâu Khải ngồi trước bàn cơm nhìn hai bộ chén đũa mới nhớ đến trong nhà còn một người.
“Nguyên Húc đâu?” Hắn nhíu mày.
Quản gia hơi cúi người: “Chiều giờ Nguyên tiên sinh vẫn ở phòng vẽ, không có ra ngoài.”
“Đi gọi cậu ta... Không, tôi đi tìm cậu ta.” Lâu Khải nói được một nửa đã đổi ý.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là một bức tranh, dường như là một bức chưa hoàn chỉnh, một đường cong quanh co chia màu đỏ thẫm và nhạt thành hai nửa bức tranh, trông như là hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh hoàng hôn giống màu máu tươi hơn.
Đây là một bức tranh khiến người ta nôn nóng và sợ hãi.
Rất khó tưởng tượng bức tranh này xuất phát từ tay Nguyên Húc, Lâu Khải bừng tỉnh nhận ra, ở giây phút gặp mặt ngắn ngủi, đôi mắt hổ phách trong suốt kia dường trở thành một danh từ mang tên Nguyên Húc trong lòng hắn.
“Muốn ăn cơm tối ư?” Một giọng nói kéo hắn ra khỏi suy nghĩ.
Nguyên Húc không biết đã đi tới trước mặt hắn khi nào, cậu vươn ngón tay chọc chọc vai hắn, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Cậu vẽ cả buổi chiều?” Lâu Khải hỏi.
“Không tính, nửa buổi thôi.” Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên gương mặt Nguyên Húc nhạt bớt, “Vẽ một nửa thì không muốn vẽ nữa, vẫn luôn nhìn vườn hoa của anh.”
Lâu Khải nhíu mày: “Cậu vẽ rất đẹp, vì sao không vẽ tiếp?”
“Vì không thích.” Nguyên Húc rất miễn cưỡng đưa mắt nhìn bức tranh rồi lập tức dời đi, “Đây không phải thứ em muốn vẽ.”
Cậu muốn vẽ một thế giới sôi động với những bông hoa trắng mới nở trên cành, hoặc là cỏ đuôi chó đung đưa trong góc tường, nhưng lại không tự chủ vẽ ra thứ mà cậu ghét nhất.
Nguyên Húc tức giận ngồi xếp bằng ở cửa sổ sát đất ngắm hoa hết mấy tiếng.
“Vừa lúc em cũng không muốn đối mặt với nó.” Cậu nâng tay vỗ vai Lâu Khải, “Anh giúp em vứt đi, tốt nhất là xé luôn.”
Nói xong, trên mặt thanh niên lập tức treo nụ cười, “Đêm nay ăn gì thế? Em ngửi được mùi thơm rồi!”
Cậu một nhảy ba nhảy về nhà ăn.
Trán Lâu Khải giật hai lần, nhưng khi ánh mắt nhìn đến bức tranh, sắc mặt hơi tối sầm.
“Tra hết những gì Nguyên Húc đã trải qua từ nhỏ đến lớn.” Lâu Khải bấm điện thoại, hạ giọng, “Tập trung lúc cậu ta ở nước ngoài.
Bữa tối là bò bít tết, rất thơm, Nguyên Húc vui vẻ ăn hết sạch trên đĩa, ngay cả đồ ăn kèm đẹp mắt cũng không còn.
Lâu Khải nhìn chiếc đĩa sáng đến có thể soi gương của cậu, nhớ tới bữa buffet kia cậu cũng ăn sạch như vậy.
“Ban đêm chúng ta ngủ cùng nhau ư?” Nhìn thấy hắn ngồi đối diện sắc mặt lãnh đạm, Nguyên Húc không nhịn được nổi lên lòng chọc ghẹo, “Chúng ta tới bước nào rồi... Em bằng lòng ở chung với anh chắc là đã ngủ rồi nhỉ, bọn mình ai trên ai dưới?”
Lâu Khải nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, ngoài ý muốn không bị lời này chọc giận, “Cậu muốn thử không?”
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ tức giận trừng mắt với mình một cái, Nguyên Húc không nói nên lời, cậu lập tức vờ vô tội chớp mắt, “Cũng không phải không được, nhưng hôm nay em mới bị đập đầu, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâu Khải cười nhạo một tiếng.
Nguyên Húc khôi hài từ người đi chọc thành người bị chơi, nằm nhoài trên ghế hỏi người hầu bên cạnh, “Phòng của tôi ở đâu?”
“Ở lầu hai, phòng ở phía tây là phòng của ngài, nếu ngài cần thì tôi có thể dẫn đường cho ngài.” Người hầu cung kính mà đáp.
“Không cần.” Lâu Khải đột nhiên nói, hắn đứng lên đi đến bên cạnh Nguyên Húc, lời mời như bố thí, “Cậu thích vườn hoa, tôi dẫn cậu đi xem.”
Nguyên Húc có chút hứng thú: “Được đó.”
Đi dạo với mỹ nhân dưới ánh trăng là chuyện xa vời rất lâu rồi cậu không dám mơ tới.
Hiện tại là lúc xuân hạ giao mùa, hoa héo dưới bóng đêm, nhưng không khí vẫn nhàn nhạt mùi hoa. Nguyên Húc lúc đi sẽ cong lưng cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa và lá cỏ mỏng manh mềm mại.
“Thứ này có gì đáng xem.” Lâu Khải liếc mắt nhìn cậu, hơi không kiên nhẫn, “Cùng lắm chỉ là hoa cỏ tầm thường.”
“Em không tin trong vườn nhà anh chỉ có hoa cỏ tầm thường.” Nguyên Húc đứng lên cười, “Tốt xấu gì anh cũng là người đứng đầu đế quốc thương nghiệp.”
Lâu Khải nhíu mày: “Cái gì?”
Nguyên Húc không nhịn được bật cười, lúc cậu cười, hai bên gương mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền tròn trịa, khiến cho nụ cười của cậu trông ngọt ngào say lòng người hơn, “Anh không biết ư, là một tỉ phú trẻ tuổi anh tuấn, anh được những người ngưỡng mộ lén gọi là đế vương thương nghiệp.”
Loại xưng hô kỳ quái này được cậu mang theo ý cười nói ra, lọt vào tai Lâu Khải giống như trào phúng. Trên mặt người đàn ông lộ vẻ khó chịu, “Sau này đừng xem mấy thứ linh tinh đó.”
Hắn thậm chí còn không muốn hỏi Nguyên Húc biết ở đâu.
Nguyên Húc cười rất vui vẻ.
Chẳng qua thấy sắc mặt của Lâu Khải không tốt, cậu vẫn ho nhẹ, cố gắng ngừng, “Được rồi, em không nói nữa... chúng ta tiếp tục xem hoa.”
“Cậu còn nhớ gì nữa không?” Lâu Khải nhớ tới mục đích chính của mình, cuối cùng đè xuống suy nghĩ muốn rời đi.
Nguyên Húc lắc đầu: “Ừm... Nhớ rất rõ, nhưng rất nhiều khuôn mặt không nhớ được.”
Cậu nhìn Lâu Khải một cái, “Ví dụ như cấp ba em từng ra nước ngoài, nhưng hoàn toàn không nhớ mình đã quen ai ở bển, ngay cả ba... mặt của cha mẹ cũng rất mơ hồ.”
Kiếp trước anh có mối quan hệ sơ sài, cảm xúc nhất thời không theo kịp, lộ ra một chút thờ ơ. Nhưng rất nhanh anh đã che đậy, bước lên một bước gần như dán trên người Lâu Khải.
Lâu Khải theo bản năng vươn tay đẩy cậu ra, nhưng bàn tay đã bị Nguyên Húc nắm lấy, con ngươi của thanh niên dưới ánh trăng trông dịu dàng lại chân thành, “Chỉ có anh trí nhớ của em là sống động, lần đầu nhìn thấy anh trong lòng đã vui sướng trào dâng, em nhớ rất rõ dáng vẻ của anh, nhớ rõ anh...”
Nguyên Húc nhanh chóng nhìn lướt qua Lâu Khải, nhìn qua xương quai xanh thon dài trong cổ áo hé mở của bộ đồ ở nhà, rất tự nhiên nói, “Nhớ rõ trên xương quai xanh của anh có nốt ruồi son nhỏ rất đáng yêu, không biết em có thể hôn nó lần nữa không...”
Lần này cậu buộc không nói hết câu, vì Lâu Khải đã đột nhiên dùng sức đẩy cậu ra. Sắc mặt người đàn ông khó coi cài nút áo lên cuối cùng, hung hăng trừng mắt với cậu một cái, xoay người nhanh rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Khải hiện tại: Nhìn lén xương quai xanh của người khác, không biết liêm sỉ!
Lâu Khải sau này: Nghe nói hội họa có dùng người mẫu khoả thân, em thấy tôi thế nào?
Mãi đến khi quản gia mở cửa đưa bọn họ vào nhà, Nguyên Húc vẫn không hề cho hắn ánh mắt nào, bấy giờ Lâu Khải mới nhận ra đối phương đang dỗi hắn.
Đây là một trải nghiệm mới lại, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám ra vẻ trước mặt hắn chứ đừng nói là chọc giận hắn.
Trong lòng Lâu Khải hơi cười nhạt, nhưng cũng không để ý nhiều. Hắn đương nhiên không đời nào đi dỗ dành người khác, không bằng bây giờ Nguyên Húc đừng làm phiền tới hắn là tốt nhất. Hắn ngửi mùi thịt nướng trên người, nhanh chóng đi vào nhà tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì bắt đầu ăn trưa muộn hơn ngày thường hai tiếng.
Nguyên Húc đương nhiên không tức giận, sau khi bày sắc mặt làm bộ làm tịch thì kêu người hầu dẫn cậu đến phòng vẽ.
Không thể không nói, tuy nơi này chỉ là nơi Lâu Khải quyết định sống tạm, nhưng nó rất sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa còn rất lớn. Nó nằm ở ngoại ô thành phố, là một biệt thự hai tầng, dây thường xuân xanh tươi leo quanh bức tường trắng, trước sân là một vườn hoa, có thể đi dạo ngắm cảnh.
Sân sau có lẽ là hồ bơi, Nguyên Húc nghe được tiếng nước.
Phòng vẽ nằm riêng biệt ở tầng một, đối diện cửa sổ sát đất là vườn hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào bảng vẽ mới tinh và những dụng cụ để vẽ trên kệ.
Nguyên Húc từng có phòng vẽ của mình, cậu nổi danh là hoạ sỹ thiên tài, thích đến các quốc gia du lịch, xem từng phong tục tập quán khác nhau và đưa nó vào trong hội hoạ của mình, tranh của cậu nổi tiếng vì sự lộng lẫy và lãnh mạn, nói khoa trương thì một bức tranh có thể bán mấy trăm vạn.
Nhưng chỉ có một xưởng vẽ mang tên cậu, đó là khởi đầu về ký ức hội hoạ của cậu, những lúc cậu mệt mỏi sẽ quay về đó, đó là nơi trái tim cậu thuộc về... nhưng sau khi tận thế, tất cả đều bị hủy hoại.
“Nguyên tiên sinh.” Đột nhiên bên cạnh có tiếng nói.
Cơ bắp Nguyên Húc chợt căng thẳng, trông như giây tiếp theo sẽ quay lại đánh gục người phát ra âm thanh kia, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra đây không phải tận thế.
“Chào anh.” Cậu không chút sắc nét thả lỏng mặt, cong môi cười với người nọ, “Có chuyện gì ư?”
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Tần Hà, là trợ lý của Lâu Đổng.” Thanh niên mặc tây trang lễ phép mỉm cười với cậu, “Nếu cậu cần gì thì có thể tìm tôi hoặc quản gia.”
Người này trông không tồi, tuy hơi kém Lâu Khải, nhưng đối với Nguyên Húc cũng xem như tàm tạm, nụ cười dành cho anh chân thành hơn nhiều, “Tạm thời không có, vất vả cho anh rồi.”
Cậu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi vươn tay ra, “Lần đầu gặp mặt có phải nên bắt tay không? Ngại quá, hiện tại đầu tôi có chút loạn, rất nhiều chuyện không rõ.”
Tần Hà giật mình, dường như cười nhẹ một tiếng, vươn tay nắm lấy tay cậu.
Dù tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng đủ để Nguyên Húc phân biệt những vết chai trên tay anh không phải thứ người thường sẽ có.
Xem ra đối phương cũng không đơn giản là trợ lý, dù sao thì ở Trung Quốc cũng không có trợ lý nào cầm súng quanh năm để bị chai bao giờ, xét tư thế đứng của Tần Hà thì anh cũng là người biết võ, cậu chỉ có thể hy vọng phản ứng kích động vừa rồi của mình không bị đối phương chú ý.
Có vẻ như Tần Hà chỉ đến hỏi cậu có kiến nghị gì về phòng vẽ không.
Nguyên Húc nhìn anh đi xa, vừa quay đầu đã biết được anh đến đây vì mục đích gì ——Lâu Khải nghi chuyện bị nổ lốp xe không phải ngoài ý muốn, cho nên bọn họ đang tra xét khắp nơi.
Lâu Khải được miêu tả trong sách là người lạnh nhạt bạc tình lại đa nghi, khi lên sân khấu luôn là khí thế lạnh lẽo, đạp lên pháp luật trừng phạt kẻ phản bội, ngay cả cuối cùng bị người ta hạ gục, đế quốc thương nghiệp thành lập tan tác, hắn cũng không mấy bận tâm, quay đầu ra nước ngoài gầy dựng lại, cứ như một người máy ghiền kinh doanh.
... Cùng lắm cậu chỉ đùa với hắn thôi, cũng khá vui, khi tức giận người đều tươi sống.
Nhất thời tư duy của Nguyên Húc bay tới chỗ sắc đẹp, cậu cảm thấy dù khuyết điểm của đối phương có lớn tới đâu, thì bằng khuôn mặt kia, cậu có thể tha thứ hết tất cả lỗi lầm của hắn.
Thanh niên như mèo con phơi nắng duỗi thẳng eo, vào vòi nước rửa sạch tay rồi đi đến trước giá chọn bút vẽ. Mấy năm rồi cậu chưa đụng vào, nhưng ký ức trong đầu vẫn còn, ngòi bút dừng trên giấy, màu và giấy trắng quyện vào... Tất cả đều không có cảm giác xa lạ.
Lúc cơm tối, Lâu Khải ngồi trước bàn cơm nhìn hai bộ chén đũa mới nhớ đến trong nhà còn một người.
“Nguyên Húc đâu?” Hắn nhíu mày.
Quản gia hơi cúi người: “Chiều giờ Nguyên tiên sinh vẫn ở phòng vẽ, không có ra ngoài.”
“Đi gọi cậu ta... Không, tôi đi tìm cậu ta.” Lâu Khải nói được một nửa đã đổi ý.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là một bức tranh, dường như là một bức chưa hoàn chỉnh, một đường cong quanh co chia màu đỏ thẫm và nhạt thành hai nửa bức tranh, trông như là hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh hoàng hôn giống màu máu tươi hơn.
Đây là một bức tranh khiến người ta nôn nóng và sợ hãi.
Rất khó tưởng tượng bức tranh này xuất phát từ tay Nguyên Húc, Lâu Khải bừng tỉnh nhận ra, ở giây phút gặp mặt ngắn ngủi, đôi mắt hổ phách trong suốt kia dường trở thành một danh từ mang tên Nguyên Húc trong lòng hắn.
“Muốn ăn cơm tối ư?” Một giọng nói kéo hắn ra khỏi suy nghĩ.
Nguyên Húc không biết đã đi tới trước mặt hắn khi nào, cậu vươn ngón tay chọc chọc vai hắn, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Cậu vẽ cả buổi chiều?” Lâu Khải hỏi.
“Không tính, nửa buổi thôi.” Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên gương mặt Nguyên Húc nhạt bớt, “Vẽ một nửa thì không muốn vẽ nữa, vẫn luôn nhìn vườn hoa của anh.”
Lâu Khải nhíu mày: “Cậu vẽ rất đẹp, vì sao không vẽ tiếp?”
“Vì không thích.” Nguyên Húc rất miễn cưỡng đưa mắt nhìn bức tranh rồi lập tức dời đi, “Đây không phải thứ em muốn vẽ.”
Cậu muốn vẽ một thế giới sôi động với những bông hoa trắng mới nở trên cành, hoặc là cỏ đuôi chó đung đưa trong góc tường, nhưng lại không tự chủ vẽ ra thứ mà cậu ghét nhất.
Nguyên Húc tức giận ngồi xếp bằng ở cửa sổ sát đất ngắm hoa hết mấy tiếng.
“Vừa lúc em cũng không muốn đối mặt với nó.” Cậu nâng tay vỗ vai Lâu Khải, “Anh giúp em vứt đi, tốt nhất là xé luôn.”
Nói xong, trên mặt thanh niên lập tức treo nụ cười, “Đêm nay ăn gì thế? Em ngửi được mùi thơm rồi!”
Cậu một nhảy ba nhảy về nhà ăn.
Trán Lâu Khải giật hai lần, nhưng khi ánh mắt nhìn đến bức tranh, sắc mặt hơi tối sầm.
“Tra hết những gì Nguyên Húc đã trải qua từ nhỏ đến lớn.” Lâu Khải bấm điện thoại, hạ giọng, “Tập trung lúc cậu ta ở nước ngoài.
Bữa tối là bò bít tết, rất thơm, Nguyên Húc vui vẻ ăn hết sạch trên đĩa, ngay cả đồ ăn kèm đẹp mắt cũng không còn.
Lâu Khải nhìn chiếc đĩa sáng đến có thể soi gương của cậu, nhớ tới bữa buffet kia cậu cũng ăn sạch như vậy.
“Ban đêm chúng ta ngủ cùng nhau ư?” Nhìn thấy hắn ngồi đối diện sắc mặt lãnh đạm, Nguyên Húc không nhịn được nổi lên lòng chọc ghẹo, “Chúng ta tới bước nào rồi... Em bằng lòng ở chung với anh chắc là đã ngủ rồi nhỉ, bọn mình ai trên ai dưới?”
Lâu Khải nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, ngoài ý muốn không bị lời này chọc giận, “Cậu muốn thử không?”
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ tức giận trừng mắt với mình một cái, Nguyên Húc không nói nên lời, cậu lập tức vờ vô tội chớp mắt, “Cũng không phải không được, nhưng hôm nay em mới bị đập đầu, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâu Khải cười nhạo một tiếng.
Nguyên Húc khôi hài từ người đi chọc thành người bị chơi, nằm nhoài trên ghế hỏi người hầu bên cạnh, “Phòng của tôi ở đâu?”
“Ở lầu hai, phòng ở phía tây là phòng của ngài, nếu ngài cần thì tôi có thể dẫn đường cho ngài.” Người hầu cung kính mà đáp.
“Không cần.” Lâu Khải đột nhiên nói, hắn đứng lên đi đến bên cạnh Nguyên Húc, lời mời như bố thí, “Cậu thích vườn hoa, tôi dẫn cậu đi xem.”
Nguyên Húc có chút hứng thú: “Được đó.”
Đi dạo với mỹ nhân dưới ánh trăng là chuyện xa vời rất lâu rồi cậu không dám mơ tới.
Hiện tại là lúc xuân hạ giao mùa, hoa héo dưới bóng đêm, nhưng không khí vẫn nhàn nhạt mùi hoa. Nguyên Húc lúc đi sẽ cong lưng cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa và lá cỏ mỏng manh mềm mại.
“Thứ này có gì đáng xem.” Lâu Khải liếc mắt nhìn cậu, hơi không kiên nhẫn, “Cùng lắm chỉ là hoa cỏ tầm thường.”
“Em không tin trong vườn nhà anh chỉ có hoa cỏ tầm thường.” Nguyên Húc đứng lên cười, “Tốt xấu gì anh cũng là người đứng đầu đế quốc thương nghiệp.”
Lâu Khải nhíu mày: “Cái gì?”
Nguyên Húc không nhịn được bật cười, lúc cậu cười, hai bên gương mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền tròn trịa, khiến cho nụ cười của cậu trông ngọt ngào say lòng người hơn, “Anh không biết ư, là một tỉ phú trẻ tuổi anh tuấn, anh được những người ngưỡng mộ lén gọi là đế vương thương nghiệp.”
Loại xưng hô kỳ quái này được cậu mang theo ý cười nói ra, lọt vào tai Lâu Khải giống như trào phúng. Trên mặt người đàn ông lộ vẻ khó chịu, “Sau này đừng xem mấy thứ linh tinh đó.”
Hắn thậm chí còn không muốn hỏi Nguyên Húc biết ở đâu.
Nguyên Húc cười rất vui vẻ.
Chẳng qua thấy sắc mặt của Lâu Khải không tốt, cậu vẫn ho nhẹ, cố gắng ngừng, “Được rồi, em không nói nữa... chúng ta tiếp tục xem hoa.”
“Cậu còn nhớ gì nữa không?” Lâu Khải nhớ tới mục đích chính của mình, cuối cùng đè xuống suy nghĩ muốn rời đi.
Nguyên Húc lắc đầu: “Ừm... Nhớ rất rõ, nhưng rất nhiều khuôn mặt không nhớ được.”
Cậu nhìn Lâu Khải một cái, “Ví dụ như cấp ba em từng ra nước ngoài, nhưng hoàn toàn không nhớ mình đã quen ai ở bển, ngay cả ba... mặt của cha mẹ cũng rất mơ hồ.”
Kiếp trước anh có mối quan hệ sơ sài, cảm xúc nhất thời không theo kịp, lộ ra một chút thờ ơ. Nhưng rất nhanh anh đã che đậy, bước lên một bước gần như dán trên người Lâu Khải.
Lâu Khải theo bản năng vươn tay đẩy cậu ra, nhưng bàn tay đã bị Nguyên Húc nắm lấy, con ngươi của thanh niên dưới ánh trăng trông dịu dàng lại chân thành, “Chỉ có anh trí nhớ của em là sống động, lần đầu nhìn thấy anh trong lòng đã vui sướng trào dâng, em nhớ rất rõ dáng vẻ của anh, nhớ rõ anh...”
Nguyên Húc nhanh chóng nhìn lướt qua Lâu Khải, nhìn qua xương quai xanh thon dài trong cổ áo hé mở của bộ đồ ở nhà, rất tự nhiên nói, “Nhớ rõ trên xương quai xanh của anh có nốt ruồi son nhỏ rất đáng yêu, không biết em có thể hôn nó lần nữa không...”
Lần này cậu buộc không nói hết câu, vì Lâu Khải đã đột nhiên dùng sức đẩy cậu ra. Sắc mặt người đàn ông khó coi cài nút áo lên cuối cùng, hung hăng trừng mắt với cậu một cái, xoay người nhanh rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Khải hiện tại: Nhìn lén xương quai xanh của người khác, không biết liêm sỉ!
Lâu Khải sau này: Nghe nói hội họa có dùng người mẫu khoả thân, em thấy tôi thế nào?