Ta rụt rè hé mắt nhìn Dạ La. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của điện Diêm Da, sườn mặt thanh tú của cậu ta hiện lên khá rõ.
Khuôn mặt non choẹt, vâng, là non choẹt chứ không phải đơn thuần là trẻ tuổi đâu. Cậu ta mang những nét đặc trưng của người cõi âm như nước da nhợt nhạt, xanh xao, màu môi đỏ như tô son. Ngoài đôi mắt vẫn "sống" thì còn lại trông chẳng khác người chết là bao. Nhưng ta biết, Dạ La không phải người sống, cũng không phải người đã "đắp chiếu". Thân thế của Dạ La chúng ma quỷ như bọn ta không rõ lắm nhưng cậu ấy đã ở đây rất lâu rồi, nghe mấy vị "tinh anh kỳ cựu" bảo là ngài ấy đã nhậm chức được hơn 600 năm.
Nhưng ta mặc kệ, ta cứ không thích gọi "ngài" hay "điện hạ" đấy, ai bảo cậu ta lại tự biến ngoại hình của mình thành thiếu niên tầm 15 - 16 tuổi chứ.
"Dạ La..."
Ta nhỏ giọng gọi tên cậu trai trẻ đang ngồi trên cao, âm thanh nghe như tiếng mèo con làm nũng. Vậy mà cậu ta lại không bị dáng vẻ đáng yêu của ta mê hoặc mà lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giở giọng cảnh cáo:
"Gọi Điện hạ!"
Ta giật mình rụt cổ lại, không phải là ta sợ đâu nha.
"Điện hạ, bọn ta chỉ lên hít tí hương hoả thôi, không có làm gì xấu cả." Ta cố gắng giải thích.
"Chung Tử..." Giọng cậu ta vẫn luôn lạnh mà vang như vậy, trước giờ chẳng nghe ra tí cảm xúc nào: "Ngươi làm ma lâu như thế chẳng lẽ không biết ma quỷ của Địa Phủ không được tự ý tới dương giới sao?"
Ta đương nhiên là biết chuyện này, nhưng cuộc sống phía trên kia thật sự thú vị vô cùng, còn bọn ta từ năm này qua năm khác bị nhốt dưới này, toàn cõi U Linh ta đã chơi tới chán chê rồi. Là một hồn ma, ta cũng có nhu cầu giải trí mà, ta không thể để bản thân chết thêm lần nữa vì buồn chán, có đúng không?
Dạ La nào để ta tiếp tục bao biện, cậu ta lại cúi đầu duyệt sổ sách. Khỏi phải nói, làm sếp lớn cai quản Địa Phủ, Dạ La bận rộn lắm. Nếu không duyệt sổ sinh tử thì cũng là xử tội mấy vong hồn vừa được đưa xuống.
"Dạo này trên đó loạn lắm. Một ma một quỷ các ngươi cứ đi lung tung như vậy không sớm thì muộn cũng bị mấy tên thầy pháp, thầy trừ tà tóm gọn thôi. Tới khi đó đừng nói đầu thai hay báo thù, tới một sợi tàn hồn cũng không còn."
Tiểu Hồng nghe tới hai chữ "báo thù" trạng thái liền thay đổi, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại dập đầu liên tục. Giống như muốn nói bản thân không muốn bị bắt, cầu xin sự che chở từ Diêm La Vương điện hạ.
Ta có chút không tin lời của cậu ấy. Trong suy nghĩ của ta, đám người tự xưng là đạo sĩ, thiên sư, thầy pháp kia đều là một lũ lừa đảo. Thế nên ta lập tức bĩu môi khinh thường.
"Mấy tên đeo kiếm gỗ đào đó thì có thể làm gì bọn ta chứ, cùng lắm chỉ biết múa vài bài nhìn cho đẹp thôi."
Lời vừa dứt, dây trói ma lại phi tới, cuốn chặt lấy linh hồn nhỏ bé của ta, chầm chậm siết chặt rồi nâng lên cao. Ta bị nhấc bổng trên không, cả cơ thể vặn vẹo khó chịu, cậu ta càng siết chặt, hơi thở của ta càng khó khăn.
Không đúng, ta chết đã lâu, làm gì còn thở nữa. Nói chung là cảm giác rất khó chịu, không chỉ đau đớn mà còn giống như linh hồn sắp bị ép thành hai phần vậy.
Tiểu Hồng thấy ta bị Dạ La "hành hung" thì lập tức lao tới, ra sức muốn cứu ta.
Cô ấy... há to cái miệng đầy máu của mình bắt đầu cắn, cắn lấy cắn để. Bộ dáng quyết tâm liều chết đến voi cùng ngốc nghếch, có lẽ lâu quá không đi học nên não cô ấy cũng dần teo lại rồi.
Trông Dạ La đáng sợ thể thôi chứ nào dám giết bọn ta. Dù là Diêm La Vương thì cũng không thể tùy ý tiêu diệt chúng yêu ma quỷ quái.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Hồng ra sức phá dây trói ma đến nỗi sự nỗ lực của cô ấy đọng lại thành một vũng nước bọt nhỏ dưới sàn, cậu ta bèn thu sợi dây đáng sợ kia lại.
Lần này ta biết sợ rồi, không dám tùy ý lên tiếng nữa, ngoan ngoãn để Tiểu Hồng ôm lấy mình, giống như gà con rút vào cánh mẹ trước sự tấn công của kẻ thù.
Cậu trai trẻ ngồi trên cao buông lời cảnh cáo lần nữa: "Không có lần sau!" rồi im lặng.
Haha ~
Với tư cách là một con ma lâu năm và rất có đạo đức, ta, Chung Tử, không sợ mấy lời cảnh cáo đó đâu. Lần sau? Hehe... Lần sau ta nhất định cẩn thận hơn, không để cậu ta phát hiện.
Bảo ta từ bỏ thú vui hiếm hoi của mình?
Đừng có mơ!
Ta ngoan ngoãn gật gật đầu, vẻ mặt viết rõ mấy chữ 'không dám nữa', ánh mắt ba phần đáng thương, ba phần sợ hãi, bốn lần hối lỗi.
Ứng phó xong xuôi, ta nắm tay Tiểu Hồng kéo cô ấy bay là là ra ngoài. Vừa ra đến cổng thì bọn ta đã bắt gặp ánh mắt Thạch Đầu đang tò mò quan sát tình hình trong điện. Ta đảo mắt một vòng, miệng cười nham hiểm.
Á à, ra là anh ấy!
Lúc ta đi tìm Tiểu Hồng cũng chỉ hỏi mỗi anh ấy, chắc chắn cục đá này đã đi mách lẻo với Dạ La.
Mắt thấy anh ta định xoay người trốn đi, ta gấp gáp bay lại, vừa bay vừa kêu: "Anh Thạch Đầu!"
"A? Chung Tử?" Thạch Đầu nhìn ta cười sượng trân: "Có việc gì?"
"Em tìm anh làm gì anh còn không rõ sao?" Ta híp mắt lại, sau đó giơ nắm đấm nhỏ lên: "Anh chuẩn bị tinh thần để trả giá đi!!"
Tiếp sau đó là một cảnh tượng đau lòng.
Thạch Đầu bị ta và Tiểu Hồng đánh hội đồng, hai đánh một. Tiểu Hồng phụ trách che mắt, bịt miệng, còn ta, không chút lưu tình giơ cao nắm đấm, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh đá túi bụi.Thạch Đầu đáng thương không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể phát ra mấy âm thanh ư ử.
Sau khi trút giận xong, ta hiên ngang phủi phủi hai tay, dáng vẻ giống như mấy tên côn đồ.
"Anh Thạch Đầu! Anh coi chừng em đó, sau này mà còn đi mách với tiểu tử trong kia thì đừng trách em ác độc. Khư khư khư..."
Tiểu Hồng bay bên cạnh ta, đóng vai đàn em rất chuyên nghiệp, khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn anh ấy.
Thạch Đầu cũng không bị thương gì nhiều, dù gì bọn ta cũng không hung hãn như Dạ La, một lời không hợp liền ra sát chiêu. Huống hồ, Thạch Đầu cũng là một trong những Âm binh tinh nhuệ của Địa phủ, nên cứng cỏi lắm. Mấy cú đấm của ta chỉ đủ ngãi ngứa mà thôi. Dù vậy, anh ấy lại rất chiều theo bọn ta, diễn rất sâu.
"Chung Tử, anh không dám nữa. Tiểu ma nữ, tiểu tổ tông, em hung dữ quá! Hung dữ như vậy sẽ không có ai yêu đâu."
Nghe đến đây khoé môi của ta liền giật giật: "Anh muốn ăn đòn nữa đúng không???"
Thạch Đầu đã đứng lên từ lúc nào, xoa xoa má trái của mình. Anh ta co chân chạy vào trong điện Diêm La, ngoảnh đầu lại cười lớn: "Em gái ngoan! Tính tình không nhỏ nha!! Cẩn thận kiếp sau không tìm được ý trung nhân đấy!"
Tiểu Hồng vậy mà lại hùa theo, che miệng cười khúc khích. Còn ta thì bị chọc tức tới xì khói. Mấy trăm năm này, người ta yêu đương rồi nắm tay nhau xuống hoàng tuyền, chúng yêu ma quỷ quái cũng anh anh em em tình cảm thắm thiết, nhưng chỉ có ta... phòng không gỗi chiếc, đơn côi lẽ bóng, không một mảnh tình vắt vai.
Khuôn mặt non choẹt, vâng, là non choẹt chứ không phải đơn thuần là trẻ tuổi đâu. Cậu ta mang những nét đặc trưng của người cõi âm như nước da nhợt nhạt, xanh xao, màu môi đỏ như tô son. Ngoài đôi mắt vẫn "sống" thì còn lại trông chẳng khác người chết là bao. Nhưng ta biết, Dạ La không phải người sống, cũng không phải người đã "đắp chiếu". Thân thế của Dạ La chúng ma quỷ như bọn ta không rõ lắm nhưng cậu ấy đã ở đây rất lâu rồi, nghe mấy vị "tinh anh kỳ cựu" bảo là ngài ấy đã nhậm chức được hơn 600 năm.
Nhưng ta mặc kệ, ta cứ không thích gọi "ngài" hay "điện hạ" đấy, ai bảo cậu ta lại tự biến ngoại hình của mình thành thiếu niên tầm 15 - 16 tuổi chứ.
"Dạ La..."
Ta nhỏ giọng gọi tên cậu trai trẻ đang ngồi trên cao, âm thanh nghe như tiếng mèo con làm nũng. Vậy mà cậu ta lại không bị dáng vẻ đáng yêu của ta mê hoặc mà lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giở giọng cảnh cáo:
"Gọi Điện hạ!"
Ta giật mình rụt cổ lại, không phải là ta sợ đâu nha.
"Điện hạ, bọn ta chỉ lên hít tí hương hoả thôi, không có làm gì xấu cả." Ta cố gắng giải thích.
"Chung Tử..." Giọng cậu ta vẫn luôn lạnh mà vang như vậy, trước giờ chẳng nghe ra tí cảm xúc nào: "Ngươi làm ma lâu như thế chẳng lẽ không biết ma quỷ của Địa Phủ không được tự ý tới dương giới sao?"
Ta đương nhiên là biết chuyện này, nhưng cuộc sống phía trên kia thật sự thú vị vô cùng, còn bọn ta từ năm này qua năm khác bị nhốt dưới này, toàn cõi U Linh ta đã chơi tới chán chê rồi. Là một hồn ma, ta cũng có nhu cầu giải trí mà, ta không thể để bản thân chết thêm lần nữa vì buồn chán, có đúng không?
Dạ La nào để ta tiếp tục bao biện, cậu ta lại cúi đầu duyệt sổ sách. Khỏi phải nói, làm sếp lớn cai quản Địa Phủ, Dạ La bận rộn lắm. Nếu không duyệt sổ sinh tử thì cũng là xử tội mấy vong hồn vừa được đưa xuống.
"Dạo này trên đó loạn lắm. Một ma một quỷ các ngươi cứ đi lung tung như vậy không sớm thì muộn cũng bị mấy tên thầy pháp, thầy trừ tà tóm gọn thôi. Tới khi đó đừng nói đầu thai hay báo thù, tới một sợi tàn hồn cũng không còn."
Tiểu Hồng nghe tới hai chữ "báo thù" trạng thái liền thay đổi, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại dập đầu liên tục. Giống như muốn nói bản thân không muốn bị bắt, cầu xin sự che chở từ Diêm La Vương điện hạ.
Ta có chút không tin lời của cậu ấy. Trong suy nghĩ của ta, đám người tự xưng là đạo sĩ, thiên sư, thầy pháp kia đều là một lũ lừa đảo. Thế nên ta lập tức bĩu môi khinh thường.
"Mấy tên đeo kiếm gỗ đào đó thì có thể làm gì bọn ta chứ, cùng lắm chỉ biết múa vài bài nhìn cho đẹp thôi."
Lời vừa dứt, dây trói ma lại phi tới, cuốn chặt lấy linh hồn nhỏ bé của ta, chầm chậm siết chặt rồi nâng lên cao. Ta bị nhấc bổng trên không, cả cơ thể vặn vẹo khó chịu, cậu ta càng siết chặt, hơi thở của ta càng khó khăn.
Không đúng, ta chết đã lâu, làm gì còn thở nữa. Nói chung là cảm giác rất khó chịu, không chỉ đau đớn mà còn giống như linh hồn sắp bị ép thành hai phần vậy.
Tiểu Hồng thấy ta bị Dạ La "hành hung" thì lập tức lao tới, ra sức muốn cứu ta.
Cô ấy... há to cái miệng đầy máu của mình bắt đầu cắn, cắn lấy cắn để. Bộ dáng quyết tâm liều chết đến voi cùng ngốc nghếch, có lẽ lâu quá không đi học nên não cô ấy cũng dần teo lại rồi.
Trông Dạ La đáng sợ thể thôi chứ nào dám giết bọn ta. Dù là Diêm La Vương thì cũng không thể tùy ý tiêu diệt chúng yêu ma quỷ quái.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Hồng ra sức phá dây trói ma đến nỗi sự nỗ lực của cô ấy đọng lại thành một vũng nước bọt nhỏ dưới sàn, cậu ta bèn thu sợi dây đáng sợ kia lại.
Lần này ta biết sợ rồi, không dám tùy ý lên tiếng nữa, ngoan ngoãn để Tiểu Hồng ôm lấy mình, giống như gà con rút vào cánh mẹ trước sự tấn công của kẻ thù.
Cậu trai trẻ ngồi trên cao buông lời cảnh cáo lần nữa: "Không có lần sau!" rồi im lặng.
Haha ~
Với tư cách là một con ma lâu năm và rất có đạo đức, ta, Chung Tử, không sợ mấy lời cảnh cáo đó đâu. Lần sau? Hehe... Lần sau ta nhất định cẩn thận hơn, không để cậu ta phát hiện.
Bảo ta từ bỏ thú vui hiếm hoi của mình?
Đừng có mơ!
Ta ngoan ngoãn gật gật đầu, vẻ mặt viết rõ mấy chữ 'không dám nữa', ánh mắt ba phần đáng thương, ba phần sợ hãi, bốn lần hối lỗi.
Ứng phó xong xuôi, ta nắm tay Tiểu Hồng kéo cô ấy bay là là ra ngoài. Vừa ra đến cổng thì bọn ta đã bắt gặp ánh mắt Thạch Đầu đang tò mò quan sát tình hình trong điện. Ta đảo mắt một vòng, miệng cười nham hiểm.
Á à, ra là anh ấy!
Lúc ta đi tìm Tiểu Hồng cũng chỉ hỏi mỗi anh ấy, chắc chắn cục đá này đã đi mách lẻo với Dạ La.
Mắt thấy anh ta định xoay người trốn đi, ta gấp gáp bay lại, vừa bay vừa kêu: "Anh Thạch Đầu!"
"A? Chung Tử?" Thạch Đầu nhìn ta cười sượng trân: "Có việc gì?"
"Em tìm anh làm gì anh còn không rõ sao?" Ta híp mắt lại, sau đó giơ nắm đấm nhỏ lên: "Anh chuẩn bị tinh thần để trả giá đi!!"
Tiếp sau đó là một cảnh tượng đau lòng.
Thạch Đầu bị ta và Tiểu Hồng đánh hội đồng, hai đánh một. Tiểu Hồng phụ trách che mắt, bịt miệng, còn ta, không chút lưu tình giơ cao nắm đấm, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh đá túi bụi.Thạch Đầu đáng thương không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể phát ra mấy âm thanh ư ử.
Sau khi trút giận xong, ta hiên ngang phủi phủi hai tay, dáng vẻ giống như mấy tên côn đồ.
"Anh Thạch Đầu! Anh coi chừng em đó, sau này mà còn đi mách với tiểu tử trong kia thì đừng trách em ác độc. Khư khư khư..."
Tiểu Hồng bay bên cạnh ta, đóng vai đàn em rất chuyên nghiệp, khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn anh ấy.
Thạch Đầu cũng không bị thương gì nhiều, dù gì bọn ta cũng không hung hãn như Dạ La, một lời không hợp liền ra sát chiêu. Huống hồ, Thạch Đầu cũng là một trong những Âm binh tinh nhuệ của Địa phủ, nên cứng cỏi lắm. Mấy cú đấm của ta chỉ đủ ngãi ngứa mà thôi. Dù vậy, anh ấy lại rất chiều theo bọn ta, diễn rất sâu.
"Chung Tử, anh không dám nữa. Tiểu ma nữ, tiểu tổ tông, em hung dữ quá! Hung dữ như vậy sẽ không có ai yêu đâu."
Nghe đến đây khoé môi của ta liền giật giật: "Anh muốn ăn đòn nữa đúng không???"
Thạch Đầu đã đứng lên từ lúc nào, xoa xoa má trái của mình. Anh ta co chân chạy vào trong điện Diêm La, ngoảnh đầu lại cười lớn: "Em gái ngoan! Tính tình không nhỏ nha!! Cẩn thận kiếp sau không tìm được ý trung nhân đấy!"
Tiểu Hồng vậy mà lại hùa theo, che miệng cười khúc khích. Còn ta thì bị chọc tức tới xì khói. Mấy trăm năm này, người ta yêu đương rồi nắm tay nhau xuống hoàng tuyền, chúng yêu ma quỷ quái cũng anh anh em em tình cảm thắm thiết, nhưng chỉ có ta... phòng không gỗi chiếc, đơn côi lẽ bóng, không một mảnh tình vắt vai.