• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở rể, theo tình huống hiện giờ, nói trắng ra là nữ cưới nam gả, tân nương chỉ cần đợi ở hoàng cung chờ thành thân là được. Chỉ khổ cho tân lang Lâm San, không những thời gian cử hành hôn lễ dài lê thê, mà còn có một đống lễ nghi phiền phức, hơn dân gian gấp trăm lần. Đối với người hiện đại mà nói, việc này quả thực không khác gì ngàn vạn lần tra tấn.

Tuy vậy, việc thành thân lần này cũng không phải không có thu hoạch.

Trong cung có ai mà không muốn nịnh bợ Hoàng thượng. Hôm nay, nữ nhi Hoàng Thượng yêu thương nhất thành thân, đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất cho bọn họ sao? Một đám hoàng thân quốc thích xúm lại bên cạnh Lâm San, miệng không ngừng nói chúc mừng, biếu xén một đống vàng bạc châu báu khiến con người ta loá cả mắt.

Lâm San nhìn đống bảo bối trước mắt, mọi mệt nhọc cứ thế mà biến mất, lại càng tích cực bái đường.

Lâm San vừa cười tủm tỉm nhìn Tiểu Lục sai hạ nhân khuân lễ vật cất đi, vừa tíếp tục mời rượu.

Nói đến việc này, Lâm San không khỏi tự khâm phục bản thân. Nàng biết trong hôn lễ sẽ không tránh khỏi phải mời rượu, nhưng khổ nỗi, tửu lượng của nàng thấp đến đáng sợ, nên nàng đã sai Tiểu Lục đổi rượu thành nước trắng. Người khác nhìn vào, đều tưởng Phò mã có tửu lượng cao, khen ngợi không ngớt.


"Nhìn Phò mã có vẻ thư sinh, không ngờ tửu lượng lại cao như vậy, không hổ danh là con trai của Tổng Tể tướng."

"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Công chúa đã chọn được một lang quân như ý, quả là một mối lương duyên đẹp!".

....

Nghe được mấy lời khoa trương đó, Lâm San chỉ biết bụm miệng cười.

Ta đây chính là minh chứng rõ ràng nhất của sự tiến hoá, của trí tuệ! Chỉ có thằng ngu mới đi uống rượu thật thôi.

Vừa mới hí hứng không lâu, phiền phức đã tới, chính là Hoàng thượng.

"Lạc nhi, nay con đã cưới Minh Nguyệt, từ giờ con chính là con rể của trẫm, sau này phải đối xử tốt với Công chúa, biết chưa?"

Không hổ là bậc cửu ngũ chi tôn, mới nhàn nhạt nói một câu đã làm cho Lâm San chột dạ. Ta là nữ nhi, làm sao có thể đối tốt với Công chúa. Muốn ta giúp nàng xoa bóp, đấm lưng sao?

Mặc dù oán thầm trong lòng, Lâm San vẫn ngoan ngoãn gật đầu "Nhi thần tuân mệnh".

Hoàng thượng nghe xong, bật cười, liên tục gật đầu tán thướng, cuối cùng còn không quên nói: "Người đâu, ban thưởng rượu!".

Rượu??? Lâm San vừa nghe, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Tại sao không ai nói cho nàng là cái vụ ban rượu này !!! Rượu Hoàng thượng ban cho đương nhiên là không thể không uống, hơn nữa, rượu này không thể bảo Tiểu Lục tráo thành nước trắng được. Loại rượu này, nàng mới uống hai chén đã thấy choáng váng đầu óc, nếu như chút nữa phải uống tiếp, mọi việc có mà hỏng bét.

Cũng may nàng thông minh, biết rằng trước khi say thật ắt phải giả say. Phía sau còn rất nhiều người muốn kính rượu nàng, nàng đành giả say, tay vẫn cầm chén rượu, nhưng thân hình xiên xiên vẹo vẹo.

"Tống hiền đệ, cẩn thận!" Bỗng có một người giang tay đỡ lấy nàng, là Tam Hoàng tử, Tam ca của Đỗ Minh Nguyệt- Đỗ Cảnh.

Nói đến người này, lại phải nhắc đến bảng xếp hạng mỹ nam tử ở kinh thành. Mấy ngày nay Tiểu Lục lảm nhảm không ngừng về người này. Mặc dù Hoàng thượng có rất nhiều nhi tử, nhưng xuất sắc nhất chỉ có hai người là Thái tử và Tam Hoàng tử Đỗ Cảnh.

Người này cùng với Tống Lâm Phong chia nhau danh hiệu Kinh thành Đệ tam mỹ nam tử, thế nhưng, tướng mạo và tính cách hai người này tuyệt đối tương phản.

Tống đại ca có tiếng ôn nhu như ngọc, trong kinh thành có vô số cô nương ái mộ hắn, vậy mà hắn chỉ nhất mực chung tình với nữ nhi của Đại Tướng quân, tình thâm nghĩa trọng, yêu vợ hơn mạng. Điều này đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ.

Mà Đỗ Cảnh, người cũng như tên, là người không bao giờ "vì một bông hoa mà bỏ phí cả khu rừng". Nghe nói, hắn không những trêu đùa Công chúa phiên bang mà còn làm lừa dối tình cảm của biết bao thiếu nữ. Nhưng đến bây giờ, hắn ngay cả một tiểu thiếp cũng không có.

Lúc Tiểu Lục nói đến hắn, Lâm San đã xác định, hắn chính là một tên "Mặt người dạ thú". Nay được diện kiến hắn, quả nhiên!!! Đôi mắt hoa đào, môi bạc vô tình, chắc chắn sau này ai đi theo hắn ắt không có kết cục tốt.

Lâm San trong lòng có chút khinh bỉ, nói "Tiểu đệ tửu lượng không tốt, Tam Hoàng tử thứ lỗi!".

"Vậy sao?" Đỗ Cảnh nhướn mày nở nụ cười có vài phần thâm ý "Ta thấy người Tống hiền đệ hình như không có mùi rượu.".

Lâm San có chút gượng gạo, biết mình gặp phải đối thủ, vội vàng gọi Tiểu Lục "Tiểu Lục, ra đây đỡ ta".

Tiểu Lục cũng khá thông minh, một bên đỡ lấy Lâm San, một bên giả bộ than: "Phò mã say rồi....".

Những người khác nghe Phò mã say, cũng không kính rượu nữa, dù sao đó cũng là Phò mã, mình cũng không nên gây chuyện rắc rối với hoàng tộc.

"Hộ tống Phò mã hồi cung!" Rốt cuộc Lâm San cũng kết thúc công cuộc xã giao cả đêm, nàng nhanh chóng cáo từ các vị văn võ bá quan, không quên làm bộ như đang say rượu, lảo đảo đi ra ngoài, trong lòng mặc niệm câu nói nổi tiếng của Châu Tinh Trì: "Ta là một diễn viên...".

Màn kịch này vẫn tiếp tục đến khi tới tẩm cung của Công chúa, đến khi mọi người rời đi hết, tuy vậy Lâm San vẫn chưa thể cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại, lại tiếp tục đau đầu.

Giả say rượu thì dễ, nhưng động phòng...

Là một nữ nhi, Lâm San cảm thấy rất áp lực.

Lâm San vẻ mặt u ám tiến vào phòng, tẩm cung của Minh Nguyệt Công chúa rất lớn, nàng vừa đi vừa tính toán, nếu Công chúa cởi hết quần áo mà vồ vào nàng thì nàng biết làm sao giờ!?! Suy nghĩ quá nhiều, chẳng mấy chốc đã tới tân phòng, tân nương ngồi trên giường, đầu đội hỉ khăn, một thân hỉ phục đỏ thẫm thêu hoa văn tinh xảo, vô cùng sang trọng, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.

Nhưng Lâm San lúc này có lòng dạ nào mà nghĩ đến việc này, nàng vẫn đang vắt óc suy nghĩ xem xử lý việc động phòng này như thế nào? Bỗng nhiên tân nương đứng bật dậy, bỏ hỉ khăn xuống, mắt hạnh trừng trừng, nổi giận nói: "Người không phải Lâm Phong, đừng mong ta gả cho ngươi! Ra ngoài!"

Lâm San ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ chốc lát, nàng bổng hiểu ra. Vậy ra những lời Tiểu Lục nói đều là sự thực, Công chúa vốn tưởng Hoàng thượng sẽ tứ hôn nàng với Tống Lâm Phong, nhưng chỉ vì chút sai sót, mà đối tượng kết hôn bị thay đổi. Có lẽ Công chúa cũng đã làm náo loạn trước mặt Hoàng thượng, nhưng thánh chỉ đã giáng xuống, Hoàng bảng cũng đã công bố, không thể nói Công chúa không muốn lấy chồng nữa.

Nếu là như vậy, hai người bọn họ đều là không tình nguyện.

Nghĩ tới đây, hai mắt Lâm San bừng sáng. Ha ha ha ha, trời cũng giúp ta!!!

"Công chúa, ta..."

"Ngươi cút cho ta!" Minh Nguyệt hét lên.


Lâm San vui mừng, cúi đầu khom lưng nói "Được, ta cút. Đảm bảo không quấy rầy Công chúa, Công chúa yên tâm.".


Đến lượt Đỗ Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người, bảo hắn cút, hắn lại vui vẻ như vậy? Hừ, Tống gia không có mắt nhìn người, một đám người vô lại, chướng mắt ta!


"Cút, cút cho ta!".


Lâm San vội vã rời khỏi tẩm cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK