Dư Mạch Tuệ vui mừng nhìn Tiêu Cửu tỉnh lại, luôn miệng hỏi: "Cô bé, nhà cháu ở đâu? Sao lại ở đây một mình?
Tiêu Cửu không nói gì, tuy rằng hai người trước mắt nhìn qua đều không giống người xấu, nhưng lòng phòng bị không thể không có, quan trọng nhất là, cô vô tình trở lại bên cạnh người thân vốn có, thân thể nhỏ bé này của cô, hiện tại không đánh lại được người nhà lòng dạ hiểm độc của Tiêu Bảo Trân.
Thấy Tiêu Cửu trầm mặc, Dư Mạch Tuệ không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng đứa nhỏ còn nhỏ, nhìn thấy người xa lạ nên sợ hãi.
Cô ấy dịu dàng nói: "Con ngoan, con đừng sợ, thím không phải người xấu, chỉ là thấy con nằm một mình ở đây lo lắng cho con, con nhớ nhà mình ở đâu không? Thím đưa con về.”
Thấy cô bé có hơi sợ hãi, cô ấy còn ý bảo Tiêu Định Quốc đừng dựa quá gần.
Tiêu Cửu cảm nhận được thiện ý của bọn họ, suy nghĩ một lát, lắc đầu, bây giờ cô còn nhỏ, nói không rõ chuyện thì rất bình thường.
Tiếp theo, cô lại giãy dụa rời khỏi vòng tay Dư Mạch Tuệ, cô biết bối cảnh thời đại hiện tại, nhìn cách ăn mặc của hai người trước mắt là biết điều kiện trong nhà sẽ không tốt bao nhiêu, để gia đình như vậy giúp cô, chẳng khác nào làm cho người ta thêm phiền, cô vẫn nên tự mình nghĩ cách vậy.
Vòng tay Dư Mạch Tuệ trống rỗng, cô ấy nhìn chồng, nếu đứa nhỏ này cứ đặt ở chỗ này như vậy, nhìn dáng vẻ của cô thì cũng không duy trì được bao lâu.
Đổi lại trước kia, cô ấy rất muốn đưa đứa nhỏ này về nhà, một nhà cô ấy nhân khẩu đơn giản, nhiều đứa nhỏ cũng chỉ là chuyện nấu cơm thêm một gáo nước.
Nhưng hiện tại quang cảnh như vậy, người nhà các cô ấy đã sắp ăn không đủ no, lại dẫn đứa nhỏ về nhà, sẽ không nhất định có thể nuôi sống cô, trong lòng đánh trống lui đường trước.
Chỉ là, cũng không thể cứ để mặc kệ như vậy, cô ấy theo bản năng nhìn về phía Tiêu Định Quốc, trong nhà có chuyện gì không quyết định được, đều sẽ do anh ấy quyết định.
Hai người là vợ chồng nhiều năm, ánh mắt Dư Mạch Tuệ vừa nhìn qua, Tiêu Định Quốc đã biết cô ấy nghĩ gì.
Cho dù như thế nào, cũng không thể để đứa nhỏ một mình ở lại vùng hoang vu này, chỉ là, sau khi đưa đứa nhỏ ra ngoài, dàn xếp thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Tiêu Định Quốc thở ra một hơi, nhìn đứa nhỏ gầy đến chỉ còn da bọc xương trước mắt, chung quy không đành lòng, ngồi xổm xuống, cõng Tiêu Cửu lên trên người.
Hai vợ chồng đều hiểu rõ cô bé này hẳn là bị người trong nhà vứt bỏ, hiện tại chuyện như vậy thật sự nhiều lắm.
Trên đường về nhà, hai người đều có hơi trầm mặc.
Nếu như hai người bọn họ không phải vì sợ trời tối mà đi đường tắt, sợ rằng đứa nhỏ này...
Sau khi đi được một đoạn đường, thì nghe được thanh âm con trai: "Cha, mẹ, hai người cuối cùng đã trở lại, con và ông bà đều tốt rồi, ồ, cha, cha cõng gì thế?”
Tiêu Bảo Lễ, nhũ danh Tiêu Thiết Đản vui vẻ chạy đến trước mặt hai vợ chồng, nhìn cô bé an tĩnh nằm ở trên lưng cha mình, nói ra lời kinh người: "Cha, mẹ, hai người từ khi nào mà đã sinh một em gái cho con?!"
Tiêu Cửu khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía cậu bé vừa đen vừa gầy trước mắt, cậu nhóc nghiêm túc?
Dư Mạch Tuệ và Tiêu Định Quốc đều có hơi xấu hổ, đứa nhỏ này nói bừa gì.
“Cha, mẹ, sao hai người không nói lời nào?" Tiêu Thiết Đản tò mò nhìn Tiêu Cửu.
"Em gái, anh là anh trai em, về sau, anh che chở cho em!" Tiêu Thiết Đản vỗ lồng ngực không dày của mình kêu lên "Bang bang", nhìn cô bé so với Tiểu Hắc cậu vụng trộm nuôi còn nhỏ hơn, nhìn Tiêu Cửu cam đoan.
Tiêu Cửu cảm thấy đứa nhỏ này có hơi ngốc, cô cười cười, không nói chuyện, giao chuyện giải thích cho hai người trưởng thành.
Dư Mạch Tuệ thuần thục nhấc lỗ tai Tiêu Thiết Đản lên: "Ai bảo con chạy xa như vậy tới đây, nơi này đều là núi hoang rừng rậm, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?"
“Mẹ, nhẹ chút, nhẹ một chút, lỗ tai sắp rớt, mẹ ở trước mặt em gái giữ cho con chút mặt mũi đi." Tiêu Thiết Đản cực lực duy trì tôn nghiêm làm anh trai, cố gắng không để mặt mình lộ ra biểu tình dữ tợn, dọa em gái sợ hãi.
Cuối cùng, Tiêu Thiết Đản vẫn không giữ được thể diện của mình, bị Dư Mạch Tuệ thu thập gào khóc thảm thiết.
Một màn trước mắt phảng phất như đan xen thời không, làm cho Tiêu Cửu nhớ tới cảnh tượng anh già trêu cợt mình bị mẹ biết, bị hung hăng thu thập một trận, trên mặt lộ ra ý cười ấm áp.
Tác giả có lời nói:
Câu chuyện này chỉ là hư cấu, nếu có trùng hợp thì đúng là trùng hợp.
Hành vi buôn bán chăn nuôi và ăn động vật hoang dã đều là sai lầm, trong truyện nếu có đề cập, đều là nội dung truyện cần, cám ơn mọi người!
Tiêu Cửu không nói gì, tuy rằng hai người trước mắt nhìn qua đều không giống người xấu, nhưng lòng phòng bị không thể không có, quan trọng nhất là, cô vô tình trở lại bên cạnh người thân vốn có, thân thể nhỏ bé này của cô, hiện tại không đánh lại được người nhà lòng dạ hiểm độc của Tiêu Bảo Trân.
Thấy Tiêu Cửu trầm mặc, Dư Mạch Tuệ không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng đứa nhỏ còn nhỏ, nhìn thấy người xa lạ nên sợ hãi.
Cô ấy dịu dàng nói: "Con ngoan, con đừng sợ, thím không phải người xấu, chỉ là thấy con nằm một mình ở đây lo lắng cho con, con nhớ nhà mình ở đâu không? Thím đưa con về.”
Thấy cô bé có hơi sợ hãi, cô ấy còn ý bảo Tiêu Định Quốc đừng dựa quá gần.
Tiêu Cửu cảm nhận được thiện ý của bọn họ, suy nghĩ một lát, lắc đầu, bây giờ cô còn nhỏ, nói không rõ chuyện thì rất bình thường.
Tiếp theo, cô lại giãy dụa rời khỏi vòng tay Dư Mạch Tuệ, cô biết bối cảnh thời đại hiện tại, nhìn cách ăn mặc của hai người trước mắt là biết điều kiện trong nhà sẽ không tốt bao nhiêu, để gia đình như vậy giúp cô, chẳng khác nào làm cho người ta thêm phiền, cô vẫn nên tự mình nghĩ cách vậy.
Vòng tay Dư Mạch Tuệ trống rỗng, cô ấy nhìn chồng, nếu đứa nhỏ này cứ đặt ở chỗ này như vậy, nhìn dáng vẻ của cô thì cũng không duy trì được bao lâu.
Đổi lại trước kia, cô ấy rất muốn đưa đứa nhỏ này về nhà, một nhà cô ấy nhân khẩu đơn giản, nhiều đứa nhỏ cũng chỉ là chuyện nấu cơm thêm một gáo nước.
Nhưng hiện tại quang cảnh như vậy, người nhà các cô ấy đã sắp ăn không đủ no, lại dẫn đứa nhỏ về nhà, sẽ không nhất định có thể nuôi sống cô, trong lòng đánh trống lui đường trước.
Chỉ là, cũng không thể cứ để mặc kệ như vậy, cô ấy theo bản năng nhìn về phía Tiêu Định Quốc, trong nhà có chuyện gì không quyết định được, đều sẽ do anh ấy quyết định.
Hai người là vợ chồng nhiều năm, ánh mắt Dư Mạch Tuệ vừa nhìn qua, Tiêu Định Quốc đã biết cô ấy nghĩ gì.
Cho dù như thế nào, cũng không thể để đứa nhỏ một mình ở lại vùng hoang vu này, chỉ là, sau khi đưa đứa nhỏ ra ngoài, dàn xếp thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Tiêu Định Quốc thở ra một hơi, nhìn đứa nhỏ gầy đến chỉ còn da bọc xương trước mắt, chung quy không đành lòng, ngồi xổm xuống, cõng Tiêu Cửu lên trên người.
Hai vợ chồng đều hiểu rõ cô bé này hẳn là bị người trong nhà vứt bỏ, hiện tại chuyện như vậy thật sự nhiều lắm.
Trên đường về nhà, hai người đều có hơi trầm mặc.
Nếu như hai người bọn họ không phải vì sợ trời tối mà đi đường tắt, sợ rằng đứa nhỏ này...
Sau khi đi được một đoạn đường, thì nghe được thanh âm con trai: "Cha, mẹ, hai người cuối cùng đã trở lại, con và ông bà đều tốt rồi, ồ, cha, cha cõng gì thế?”
Tiêu Bảo Lễ, nhũ danh Tiêu Thiết Đản vui vẻ chạy đến trước mặt hai vợ chồng, nhìn cô bé an tĩnh nằm ở trên lưng cha mình, nói ra lời kinh người: "Cha, mẹ, hai người từ khi nào mà đã sinh một em gái cho con?!"
Tiêu Cửu khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía cậu bé vừa đen vừa gầy trước mắt, cậu nhóc nghiêm túc?
Dư Mạch Tuệ và Tiêu Định Quốc đều có hơi xấu hổ, đứa nhỏ này nói bừa gì.
“Cha, mẹ, sao hai người không nói lời nào?" Tiêu Thiết Đản tò mò nhìn Tiêu Cửu.
"Em gái, anh là anh trai em, về sau, anh che chở cho em!" Tiêu Thiết Đản vỗ lồng ngực không dày của mình kêu lên "Bang bang", nhìn cô bé so với Tiểu Hắc cậu vụng trộm nuôi còn nhỏ hơn, nhìn Tiêu Cửu cam đoan.
Tiêu Cửu cảm thấy đứa nhỏ này có hơi ngốc, cô cười cười, không nói chuyện, giao chuyện giải thích cho hai người trưởng thành.
Dư Mạch Tuệ thuần thục nhấc lỗ tai Tiêu Thiết Đản lên: "Ai bảo con chạy xa như vậy tới đây, nơi này đều là núi hoang rừng rậm, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?"
“Mẹ, nhẹ chút, nhẹ một chút, lỗ tai sắp rớt, mẹ ở trước mặt em gái giữ cho con chút mặt mũi đi." Tiêu Thiết Đản cực lực duy trì tôn nghiêm làm anh trai, cố gắng không để mặt mình lộ ra biểu tình dữ tợn, dọa em gái sợ hãi.
Cuối cùng, Tiêu Thiết Đản vẫn không giữ được thể diện của mình, bị Dư Mạch Tuệ thu thập gào khóc thảm thiết.
Một màn trước mắt phảng phất như đan xen thời không, làm cho Tiêu Cửu nhớ tới cảnh tượng anh già trêu cợt mình bị mẹ biết, bị hung hăng thu thập một trận, trên mặt lộ ra ý cười ấm áp.
Tác giả có lời nói:
Câu chuyện này chỉ là hư cấu, nếu có trùng hợp thì đúng là trùng hợp.
Hành vi buôn bán chăn nuôi và ăn động vật hoang dã đều là sai lầm, trong truyện nếu có đề cập, đều là nội dung truyện cần, cám ơn mọi người!