Ngoài ý muốn đã xảy ra, bây giờ chỉ có thay đổi sách lược, phá vỡ trật tự của Thiên Đạo, phá hủy cốt truyện gốc.
"Trầm Dực rốt cuộc là đang ở đâu."
Tần Oanh dậm chân oán giận, hôm nay cô mặc váy ngắn trễ ngực, chân tay trần trụi có không ít chỗ đã bị muỗi vằn cắn qua.
Hệ thống đối với những gì cô gặp phải làm như không thấy, nói ngắn gọn: "Cô tự mình đi."
Nó cũng chỉ có thể nhìn thấy cốt truyện dưới góc nhìn của Khúc Khúc Ngọc, rất nhiều cốt truyện được tường thuật lại cũng không tỉ mỉ kỹ càng.
"Còn hệ thống, anh chính là phế vật vô dụng! Tên rác rưởi!"
Tần Oanh đứng tại chỗ suy sụp mắng to, ánh mắt sáng ngời như sao trời, bởi vì lửa giận dâng trào mà nổi lên ánh nước trong suốt.
Nói thật, Tần Oanh có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ngay cả lúc tức giận cũng giống như một bông hồng kiều diễm nở rộ dưới ngọn lửa đang cháy, cảnh vui ý đẹp gọi người thưởng thức.
Nhưng nếu cô ta có thể im lặng thì sẽ càng đẹp hơn.
Hệ thống bị phiền đến không chịu nổi, hận không thể bóp đứt cổ cô, lại lo lắng dựa vào đầu óc cô chỉ sợ sẽ không tìm được Trầm Dực, không kiên nhẫn nói: "Lát nữa, tôi sẽ xin đạo cụ."
Tần Oanh nghe vậy chậm rãi ngậm miệng lại, ngạc nhiên chớp chớp mắt một cái, hợp lý nói: "Thì ra còn có đạo cụ, vậy sao anh còn không mau dùng, là đang cố ý tra tấn tôi sao. Ngoài cái này ra, có bàn tay vàng khác không?"
Hệ thống: "Có thể biến cô thành người câm điếc."
Tần Oanh bị nghẹn, oán hận bĩu môi không nói lời nào.
Hệ thống ý thức liên thông một chuỗi số đuôi là 031 mã số, gửi đi tin tức: "Cho tôi lấy một cái khí vận máy theo dõi."
031:“?”
031: "Anh chờ tôi một chút, cho nên lời đồn là thật, anh thật sự bị Chủ Thần đại nhân giáng chức đi tiểu thế giới làm hệ thống sao."
Hệ thống không kiên nhẫn thúc giục: "Cậu làm nhanh lên."
Đối phương cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhanh chóng truyền tống tới một thiết bị theo dõi hình vòng tròn, hệ thống vận chuyển tin tức vị diện vào, lập tức phóng ra một màn hình ảo, đại biểu cho điểm sáng màu đen của Trầm Dực lóe ra tần số cao.
Hệ thống nhắc nhở Tần Oanh: "Đi về hướng bắc.
Tần Oanh chán đến chết, đang duỗi chân trước sau ném đá chơi.
Nghe hệ thống nói, cô sững sờ tại chỗ, ánh mắt tràn ngập ngu xuẩn nghiêm túc hỏi: "Phía Bắc ở đâu?"
Sau một hồi trầm mặc.
Hệ thống lần thứ nhất bạo thô tục: "Con mẹ nó ngươi như thế nào ngu xuẩn thành như vậy, còn làm cái rắm nhiệm vụ, về nhà chờ chết quên đi."
"Trầm Dực rốt cuộc là đang ở đâu."
Tần Oanh dậm chân oán giận, hôm nay cô mặc váy ngắn trễ ngực, chân tay trần trụi có không ít chỗ đã bị muỗi vằn cắn qua.
Hệ thống đối với những gì cô gặp phải làm như không thấy, nói ngắn gọn: "Cô tự mình đi."
Nó cũng chỉ có thể nhìn thấy cốt truyện dưới góc nhìn của Khúc Khúc Ngọc, rất nhiều cốt truyện được tường thuật lại cũng không tỉ mỉ kỹ càng.
"Còn hệ thống, anh chính là phế vật vô dụng! Tên rác rưởi!"
Tần Oanh đứng tại chỗ suy sụp mắng to, ánh mắt sáng ngời như sao trời, bởi vì lửa giận dâng trào mà nổi lên ánh nước trong suốt.
Nói thật, Tần Oanh có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ngay cả lúc tức giận cũng giống như một bông hồng kiều diễm nở rộ dưới ngọn lửa đang cháy, cảnh vui ý đẹp gọi người thưởng thức.
Nhưng nếu cô ta có thể im lặng thì sẽ càng đẹp hơn.
Hệ thống bị phiền đến không chịu nổi, hận không thể bóp đứt cổ cô, lại lo lắng dựa vào đầu óc cô chỉ sợ sẽ không tìm được Trầm Dực, không kiên nhẫn nói: "Lát nữa, tôi sẽ xin đạo cụ."
Tần Oanh nghe vậy chậm rãi ngậm miệng lại, ngạc nhiên chớp chớp mắt một cái, hợp lý nói: "Thì ra còn có đạo cụ, vậy sao anh còn không mau dùng, là đang cố ý tra tấn tôi sao. Ngoài cái này ra, có bàn tay vàng khác không?"
Hệ thống: "Có thể biến cô thành người câm điếc."
Tần Oanh bị nghẹn, oán hận bĩu môi không nói lời nào.
Hệ thống ý thức liên thông một chuỗi số đuôi là 031 mã số, gửi đi tin tức: "Cho tôi lấy một cái khí vận máy theo dõi."
031:“?”
031: "Anh chờ tôi một chút, cho nên lời đồn là thật, anh thật sự bị Chủ Thần đại nhân giáng chức đi tiểu thế giới làm hệ thống sao."
Hệ thống không kiên nhẫn thúc giục: "Cậu làm nhanh lên."
Đối phương cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhanh chóng truyền tống tới một thiết bị theo dõi hình vòng tròn, hệ thống vận chuyển tin tức vị diện vào, lập tức phóng ra một màn hình ảo, đại biểu cho điểm sáng màu đen của Trầm Dực lóe ra tần số cao.
Hệ thống nhắc nhở Tần Oanh: "Đi về hướng bắc.
Tần Oanh chán đến chết, đang duỗi chân trước sau ném đá chơi.
Nghe hệ thống nói, cô sững sờ tại chỗ, ánh mắt tràn ngập ngu xuẩn nghiêm túc hỏi: "Phía Bắc ở đâu?"
Sau một hồi trầm mặc.
Hệ thống lần thứ nhất bạo thô tục: "Con mẹ nó ngươi như thế nào ngu xuẩn thành như vậy, còn làm cái rắm nhiệm vụ, về nhà chờ chết quên đi."