7.
Ba người họ gộp thành một nhóm, mỗi ngày đều cắn xé lẫn nhau, tôi chỉ cảm thấy ồn ào.
Haizz, vì tiền, tôi đã phải trả giá quá nhiều rồi!
Nếu mẹ của bọn họ tìm đến tôi, ném cho tôi 5000 vạn rồi đuổi tôi rời khỏi bọn họ thì tốt quá.
Tại sao tôi lại không có cái phúc đấy chứ?
Sau khi ăn tối xong, cuối cùng tôi cũng có thể về phòng ngủ. Kết quả ở góc ngoặt, đột nhiên lại có người kéo tôi lại.
Đang định cho người đó một cùi chỏ, nhưng mà nhìn lại thì hóa ra là Giang Nhược Ngang.
Con ngươi anh ta đen kịt, môi mỏng mím chặt, có chút giống chú chó nhỏ đáng thương. “Nguyệt Nguyệt, bây giờ tôi rất buồn, cô có thể nói chuyện với tôi không?”
Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay với khuôn mặt vô cảm, ám thị cho anh ta biết tôi đã tan làm rồi.
Lớp vỏ bọc ngụy trang của anh ta nứt ra trong nháy mắt, sau đó anh ta nở một nụ cười yếu ớt. “Tôi có thể thêm tiền, nói chuyện với tôi một lát có được không?”
Được được được, ông chủ cứ tùy ý sai khiến!
Tôi đẩy anh ta lên tầng cao nhất của trường để hóng gió.
Anh ta đến gần lan can hơn một chút, nhìn xuống vực thẳm phía dưới đen như mực.
Đôi mắt anh ta ảm đạm và mờ mịt. “Cô có biết không, không biết bao nhiêu lần tôi đã muốn nhảy xuống. Nhưng tôi không làm được, vì thậm chí tôi còn chẳng thể đứng dậy khỏi xe lăn.”
“Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy, tại sao ông trời lại biến tôi thành người tàn phế!” Càng nói, mắt anh ta càng đỏ, cảm xúc dần bị bóng đen lôi kéo.
Tôi nói lí nhí một câu, “Nhưng anh có tiền mà!”
Anh ta lập tức sững người, sau đó cười mỉa mai, “Tôi là người tàn phế, có tiền cũng biết dùng thế nào chứ?”
Tôi lắc lắc đầu, “Anh có biết tiền quan trọng đến thế nào không?”
“Có tiền thì anh còn có điều kiện tối thiểu để trị liệu, nếu không có tiền thì có muốn trị cũng không được trị, đấy mới gọi là thống khổ.”
Giang Nhược Ngang cụp mắt, cảm xúc dường như rất suy sụp. Tôi bèn dứt khoát xách anh ta dậy khỏi xe lăn, sau đó đặt anh ta lên chiếc ghế cạnh đó. Anh ta theo bản năng mà siết chặt góc áo của tôi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và lo lắng.
Tôi ngồi lên xe lăn, “Ấy, cũng khá thoải mái đó!”
“Anh xem, dù cho tôi có ngồi trên xe lăn, tôi vẫn có thể một đấm hạ gục anh đó.”
Anh ta ngơ ngẩn nhìn tôi, trong mắt dường như có thứ cảm xúc gì đó đang cuộn trào.
Khi mắt chạm mắt với tôi, ánh mắt anh ta đột nhiên co lại, cứ như bị ngọn lửa làm bỏng vậy.
… Sao mà… Yandere cứ ký ký quái quái sao ấy nhỉ?
Qua một lúc, anh ta mới lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
Hả?
Tôi nghĩ lại, có thấy mình đã nói gì đâu nhỉ!
Nhưng tôi vẫn ra vẻ uyên bác: “Ừm, hiểu rồi thì tốt.”
Dù gì khoản tiền khổng lồ trong tài khoản vẫn còn nóng, haha.
8.
Mẹ tôi cần làm phẫu thuật, tôi xin nghỉ phép để đến bệnh viện. Tuy rằng nguy hiểm rất ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng bất an, dù gì đây cũng là người thân đầu tiên của tôi.
Khi đang ở ngoài phòng phẫu thuật, tôi bất giác cắn móng tay mình, đây là thói quen mỗi khi tôi căng thẳng.
Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, ngẩng đầu lên thì một cây kẹo mút đã xuất hiện trước mặt, kẹo vị dâu tây.
Châu Tinh Dục gãi gãi đầu, nhìn sang một hướng khác, vành tai thì đỏ lên. “... Cho cậu đấy, khi căng thẳng ăn cái này có thể có tác dụng.”
“Cảm ơn nhé.” Tôi nhận lấy, xé túi đựng ra, bỏ kẹo vào miệng.
Cậu ta không nói nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào tường mà cùng tôi chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, đèn trước cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ bước ra ngoài mỉm cười với tôi, “Phẫu thuật rất thành công, không cần phải lo lắng.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vô tình mắt chạm mắt với Châu Tinh Dục. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng, đôi môi cong cong lên.
Khỏi cần phải nói, nam chính số ba cười rất là đẹp.
Thuốc gây mê hết, mẹ tôi đã tỉnh lại. Gương mặt bà ấy xanh xao nhưng vẫn dịu dàng như trước. “Nguyệt Nguyệt, mẹ khiến con lo lắng rồi.”
Tôi cụp mắt, lắc lắc đầu, không muốn để bà ấy nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của mình.
Thật là tốt, tôi cũng có người nhà rồi.
…
Không biết từ khi nào mà mẹ tôi và mẹ Châu Tinh Dục đã trở thành chị em tốt. Không có chuyện gì là họ không nói, nói về nhân sinh, nói về lý tưởng, thậm chí còn nói đến cả tôi và Châu Tinh Dục.
Mẹ Châu: “Nguyệt Nguyệt nhà bà thật là đẹp, không biết mai sau thằng ngốc nào được hưởng phúc đây.” Bà ấy vừa nói, lại còn vừa đá đá Châu Tinh Dục đang im lặng gọt táo ở giường bên cạnh.
Mẹ tôi: “Tiểu Dục nhà bà vừa học giỏi lại đẹp trai, ai có thể gả cho thằng bé mới là có phúc đó!” Nói xong, bà ấy còn nháy mắt ra hiệu cho tôi đang ngồi ăn táo ở bên cạnh.
Hả, gì vậy nhỉ?
Lúc sau không biết hai người họ lấy ra hai vé xem phim từ đâu ra, lại cứ bắt tôi và Châu Tinh Dục phải cùng nhau đi xem.
Tôi thì không sao. Trước ánh mắt nóng bỏng của hai người họ, tôi nhận lấy tấm vé.
Tuy nhiên, nhìn sang Châu Tinh Dục ở bên cạnh:
“Mặt cậu sao đỏ vậy?”
Con ngươi cậu ấy chợt run lên, có chút bối rối mà quay mặt đi. “... Nóng đó.”
“Ừm.” Tôi không gặng hỏi nữa.
Bộ phim điện ảnh này là một bộ phim thanh xuân đau khổ, nam nữ chính hiểu nhầm tới hiểu nhầm lui, đến kết phim cuối cùng cũng về bên nhau.
Tôi ngáp một cái. Giữa phim, khi tiếng nức nở vang lên, tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi nằm ngủ trên một chiếc gối ôm rắn chắc. Thoải mái quá, tôi vươn tay ra ôm chặt chiếc gối.
Nhưng chiếc gối này càng ngày càng nóng, càng ngày càng cứng, khiến cho tôi phải bừng tỉnh.
Cái này không nhìn thì không sao, nhìn rồi thì bị dọa cho một phát!
Tôi đã ôm Châu Tinh Dục - người ngồi bên cạnh tôi. Toàn thân cậu ta cứng đờ, không dám động đậy chút nào.
“Ngại quá, ngại quá…” Tôi vội vàng di chuyển.
Kết quả, cậu ta yếu ớt nhìn sang tôi,ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào lộ vẻ nhợt nhạt.
Ôi vãi, biến thành phim khủng bố từ lúc nào vậy!
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói của cậu ta khẽ vang: “Xương sườn của tôi sắp bị cậu ghì đứt rồi…”
“Vãi,” Không để ý đến những người khác, tôi bế ngang cậu ta lên, “Cậu đừng chết trong tay tôi đấy!”
Những người trong rạp thấy tôi nhẹ nhàng thoải mái bế một người đàn ông cao mét tám mấy lên thì liên tục trầm trồ.
Châu Tinh Dục chỉ biết cúi đầu, một lời cũng không nói, giống như chú chim cút vậy.
Tôi sốt ruột, “Cậu không sao chứ?”
Toàn thân cậu ta đều đỏ lên rồi, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, “Thả tôi xuống…”
“Không thả, tôi phải đưa cậu đi bệnh viện.”
Cậu ta nghiến răng ken két, “Cậu mà không thả thì tôi chết cho cậu xem.”
Tôi bị dọa một phen, vội vã thả luôn cậu ta xuống.
Cậu ta đỏ mặt bước về phía trước, căn bản không muốn nhìn tôi.
“Này, rốt cuộc cậu có sao không đó?”
“...Im miệng!”
10.
Sau khi về viện, tôi bị tình cảnh bên trong dọa cho choáng váng luôn.
Lý Tinh, Trì Mộ Lâm và Giang Nhược Ngang đều đang vây xung quanh mẹ tôi, tranh giành nhau slot gọt hoa quả cho mẹ.
Mẹ tôi có hơi không chống đỡ nổi, sau khi nhìn thấy tôi thì mắt liền sáng lên, “Nguyệt Nguyệt, bạn học của con đến rồi!”
Ba tên nam sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi, đương nhiên cũng nhìn thấy Châu Tinh Dục mặt không cảm xúc ở bên cạnh.
Vốn dĩ khóe môi còn mang theo nụ cười, nhưng giờ phút này thì khuôn mặt ba người họ đã cứng đờ.
Ánh mắt không thân thiện của Giang Nhược Ngang đặt trên người tôi và Châu Tinh Dục.
Tôi cứ cảm thấy cuộc gặp gỡ thế kỷ của bốn vị nam chính này ngập mùi thuốc súng.
Ánh mắt Lý Tinh u ám, mím chặt môi lại, mà Trì Mộ Lâm thì vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như hoàng tử đó. Cậu ta mỉm cười lên tiếng, khiến cho người khác như được chìm trong gió xuân: “Nguyệt Nguyệt, sao dì bị bệnh mà không nói cho bọn tớ biết, cậu cứ một mình gánh vác như vậy.”
Tôi thấy hơi mờ mịt: “Cậu là bác sĩ sao? Nói cho cậu có tác dụng gì?”
Dì Châu đột nhiên phì cười, “Nguyệt Nguyệt nói đúng, huống chi trong bệnh viện còn có Tiểu Dục, các cháu không cần lo lắng.”
Mẹ tôi cũng cười, “Phải đó, không phải bệnh nặng gì, có Nguyệt Nguyệt và Tiểu Dục là đủ rồi.”
Biểu cảm của Trì Mộ Lâm thoáng chốc rạn nứt, nhưng sau đó nụ cười của cậu ta lại ngày càng ôn hòa: “Chủ yếu vì bọn cháu là bạn tốt của Nguyệt Nguyệt, nên đương nhiên phải giúp cậu ấy chăm sóc bác gái rồi.”
Tôi sờ sờ đầu, “Từ lúc nào là bạn tốt vậy, không phải trước kia các cậu…”
“Khụ khụ…” Lý Tinh đột nhiên ho vài tiếng, cậu ta xoa xoa ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, “Chúng ta đương nhiên là bạn tốt rồi!”
Tôi hiểu ám hiệu của cậu ta, “À phải phải phải!”
Không biết Giang Nhược Ngang điên từ khi nào mà cũng diễn kịch. Anh ta cụp mắt, tự nện vào chân mình. “Đều trách cháu vô dụng, nếu chân không bị què thì đã có thể chăm sóc dì cùng Nguyệt Nguyệt rồi. Như vậy Nguyệt Nguyệt cũng không vất vả như thế…”
Mẹ tôi là một người yếu lòng, bà ấy đỏ mắt sờ lên đầu của Giang Nhược Ngang, “Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan!”
“Dì còn sợ Nguyệt Nguyệt sẽ bị bắt nạt ở trường, không ngờ con bé lại có thể gặp được những người bạn tốt như các cháu, dì yên tâm rồi!”
Châu Tinh Dục - người vẫn luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Bọn họ đúng là biết chăm sóc người khác nhỉ.”
Ánh mắt của bốn người ngay lập tức giao nhau, trong không khí có sự công kích ngầm.
Tôi chớp chớp mắt, bọn họ đều là ông lớn của tôi, gặp nhau việc gì phải quạu như vậy?
Thế là tôi làm người hòa giải, cười haha, “Mẹ tôi cần nghỉ ngơi, các cậu ra ngoài trước đi!”
Bọn họ không tình nguyện mà bị tôi đuổi ra ngoài,, Giang Nhược Ngang còn đỏ mắt mà nói lời tạm biệt với mẹ tôi: “Dì à, hôm nào cháu lại tới thăm dì.”
Vừa ra khỏi cửa, mặt tôi liền đổi sắc, “Các cậu đến đây làm gì?”
Khuôn mặt Lý Tinh thối ra, “Người phụ nữ thối, cậu chủ đây lo cho cậu, cậu còn không biết tốt xấu à.”
Trì Mộ Lâm lên tiếng: “Nói như chỉ có mình cậu quan tâm đến cậu ấy vậy.”
Giang Nhược Ngang không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán, giống như tôi nợ tiền anh ta vậy.
Tôi đau hết cả đầu, “Ôi trời, nhanh đi đi, có thấy phiền không vậy?”
“Cái gì?” Lý Tinh không dám tin, “Cậu chê chúng tôi phiền?”
Không thì sao chứ, nếu không phải vì tiền, ai mà vui vẻ hầu hạ mấy ông lớn các cậu.
Tôi làm tư thế sắp động tay động chân, bọn họ mới lẩm bà lẩm bẩm mà rời đi.
Vừa quay đầu, tôi lại nhìn thấy Châu Tinh Dục khoanh tay dựa vào cửa, trên miệng là nụ cười có chút mỉa mai. “Tô Nguyệt Nguyệt, cậu rất được yêu thích nhỉ.”
Tôi liền thay đổi sắc mặt, “Cái phúc này cho cậu thì cậu có muốn không?”
“...”
Cũng vào lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đưa mắt nhìn, một đám người mặc tây trang màu đen đi về phía chúng tôi, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên nho nhã trang nghiêm.
Nhìn thấy Châu Tinh Dục, ông ấy ngẩn người một lát, ngay sau đó thì trào cả nước mắt. “Giống, đúng là quá giống!”
Uầy, tiết mục nhận người thân cuối cùng cũng đến rồi. Hai mắt tôi sáng lên, trong mắt ẩn hiện vẻ kích động.
Châu Tinh Dục cau máy không nói một lời, đúng lúc dì Châu lại tươi cười mở cửa ra. “Hai đứa ở ngoài cửa làm gì vậy?”
Khoảnh khắc đó, dì ấy với người đàn ông kia mắt chạm mắt, biểu cảm trên khuôn mặt họ ngưng đọng.
Sau đó, nước mắt của người đàn ông tuôn ra, cơ thể run rẩy muốn ôm dì Châu. “Châu Ý, em có biết rằng, anh đã tìm em bao nhiêu năm rồi không!”
“Anh sẽ không để em rời xa anh nữa!”
Eo, cái khí chất “tổng tài bá đạo ngày xưa” hiện lên trước mặt tôi.
Dì Châu không nói gì cả, nhưng nước mắt thì không ngừng rơi xuống. Châu Tinh Dục lạnh mặt đứng ở bên cạnh nhìn hai người họ, biểu cảm ảm đạm không rõ ràng.
Ai cũng không biết trong ánh mắt đen kịt ấy liệu có ẩn chứa một chút niềm vui không.
…
Mẹ tôi hiển nhiên đã xem xong phân cảnh hoành tráng này. Vành mắt bà ấy cũng đỏ lên, giống như nhớ ra một chuyện thương tâm gì vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, tôi chợt có một suy đoán: “Mẹ, bố con không phải cũng…”
Bà ấy đột nhiên nhìn tôi, trong đôi mắt đầy lệ toàn là sự vùng vẫy.
Cuối cùng, bà ấy nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa rồi chậm rãi mở miệng: “Ông ấy chính là… bố của con…”
Tôi nổi cơn thịnh nộ, tức điên người đi đến trước mặt người đàn ông ngoài cửa rồi đấm vào cằm ông ấy.
Dưới ánh mắt ngây ngốc của tất cả mọi người, tôi gằn từng chữ một: “Đồ chó,thích một chân đạp hai thuyền đúng không?”
“Đáng đời vợ ôm con bỏ trốn!” Vừa nói, tôi vừa nắm chặt tay Châu Tinh Dục. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, tôi đáng thương nói: “Khó trách lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy giữa chúng ta rất thân thiết. Hóa ra cậu là anh trai duy nhất của tôi!”
“Chúng ta không nhận người bố cặn bã này, sau này gia đình bốn người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau!”
Phía sau lưng truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Ai là bố cháu?”
Tôi vừa quay đầu, người đàn ông phía sau đã bịt cằm đứng dậy. Ông ấy phẫn nộ chỉ vào một nhóm người khác đang chạy đến: “Đồ chó đó mới là bố của cháu!”
Ơ này!
Người đàn ông dẫn đầu nhóm người có thân hình cao thẳng, năm tháng dường như không hề lưu lại dấu vết trên người ông ấy.
Lúc này trên mặt ông ấy đầy vẻ nôn nóng. Sau khi nhìn thấy tôi, ông ấy đứng như trời trồng, đôi môi run rẩy: “Giống, quá giống!”
“...”
Tôi quay sang nhìn mẹ của mình, bà ấy một lời khó nói hết. “Vừa rồi mẹ chưa nói hết con đã xông ra rồi.”
“Mẹ muốn nói người đàn ông kia là đối thủ một mất một còn của bố con.”
Sau khi nghe thấy lời nói của mẹ mình, người bố tôi vừa mới nhận đã lao tới ôm mẹ tôi. “Tô Tiểu Tiểu, em có biết anh đã tìm em bao lâu không…”
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người đối diện với ánh mắt phẫn nộ của bố Châu Tinh Dục và vẻ mặt nén cười của dì Châu.
Mặt tôi đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi ạ!”
Dì Châu nói: “Nguyệt Nguyệt, làm tốt lắm! Ông ấy đã đáng ăn đòn từ lâu rồi!”
Người đàn ông liền ủ rũ, nhìn dì Châu bằng ánh mắt tội nghiệp. “A Ý, anh đau quá…”
“Im miệng!”
…
Tôi ngượng nghịu quay đầu, vừa hay lại đối diện với ánh mắt cười nhạo của Châu Tinh Dục.
Cậu ta nhướng nhướng mày, môi hơi nhếch lên: “Em gái?”
Giọng nói tôi yếu ớt, ánh mắt thì vô hồn: “Đừng nói nữa đừng nói nữa…”
Nói nữa tôi sẽ rời khỏi địa cầu!
Ba người họ gộp thành một nhóm, mỗi ngày đều cắn xé lẫn nhau, tôi chỉ cảm thấy ồn ào.
Haizz, vì tiền, tôi đã phải trả giá quá nhiều rồi!
Nếu mẹ của bọn họ tìm đến tôi, ném cho tôi 5000 vạn rồi đuổi tôi rời khỏi bọn họ thì tốt quá.
Tại sao tôi lại không có cái phúc đấy chứ?
Sau khi ăn tối xong, cuối cùng tôi cũng có thể về phòng ngủ. Kết quả ở góc ngoặt, đột nhiên lại có người kéo tôi lại.
Đang định cho người đó một cùi chỏ, nhưng mà nhìn lại thì hóa ra là Giang Nhược Ngang.
Con ngươi anh ta đen kịt, môi mỏng mím chặt, có chút giống chú chó nhỏ đáng thương. “Nguyệt Nguyệt, bây giờ tôi rất buồn, cô có thể nói chuyện với tôi không?”
Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay với khuôn mặt vô cảm, ám thị cho anh ta biết tôi đã tan làm rồi.
Lớp vỏ bọc ngụy trang của anh ta nứt ra trong nháy mắt, sau đó anh ta nở một nụ cười yếu ớt. “Tôi có thể thêm tiền, nói chuyện với tôi một lát có được không?”
Được được được, ông chủ cứ tùy ý sai khiến!
Tôi đẩy anh ta lên tầng cao nhất của trường để hóng gió.
Anh ta đến gần lan can hơn một chút, nhìn xuống vực thẳm phía dưới đen như mực.
Đôi mắt anh ta ảm đạm và mờ mịt. “Cô có biết không, không biết bao nhiêu lần tôi đã muốn nhảy xuống. Nhưng tôi không làm được, vì thậm chí tôi còn chẳng thể đứng dậy khỏi xe lăn.”
“Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy, tại sao ông trời lại biến tôi thành người tàn phế!” Càng nói, mắt anh ta càng đỏ, cảm xúc dần bị bóng đen lôi kéo.
Tôi nói lí nhí một câu, “Nhưng anh có tiền mà!”
Anh ta lập tức sững người, sau đó cười mỉa mai, “Tôi là người tàn phế, có tiền cũng biết dùng thế nào chứ?”
Tôi lắc lắc đầu, “Anh có biết tiền quan trọng đến thế nào không?”
“Có tiền thì anh còn có điều kiện tối thiểu để trị liệu, nếu không có tiền thì có muốn trị cũng không được trị, đấy mới gọi là thống khổ.”
Giang Nhược Ngang cụp mắt, cảm xúc dường như rất suy sụp. Tôi bèn dứt khoát xách anh ta dậy khỏi xe lăn, sau đó đặt anh ta lên chiếc ghế cạnh đó. Anh ta theo bản năng mà siết chặt góc áo của tôi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và lo lắng.
Tôi ngồi lên xe lăn, “Ấy, cũng khá thoải mái đó!”
“Anh xem, dù cho tôi có ngồi trên xe lăn, tôi vẫn có thể một đấm hạ gục anh đó.”
Anh ta ngơ ngẩn nhìn tôi, trong mắt dường như có thứ cảm xúc gì đó đang cuộn trào.
Khi mắt chạm mắt với tôi, ánh mắt anh ta đột nhiên co lại, cứ như bị ngọn lửa làm bỏng vậy.
… Sao mà… Yandere cứ ký ký quái quái sao ấy nhỉ?
Qua một lúc, anh ta mới lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
Hả?
Tôi nghĩ lại, có thấy mình đã nói gì đâu nhỉ!
Nhưng tôi vẫn ra vẻ uyên bác: “Ừm, hiểu rồi thì tốt.”
Dù gì khoản tiền khổng lồ trong tài khoản vẫn còn nóng, haha.
8.
Mẹ tôi cần làm phẫu thuật, tôi xin nghỉ phép để đến bệnh viện. Tuy rằng nguy hiểm rất ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng bất an, dù gì đây cũng là người thân đầu tiên của tôi.
Khi đang ở ngoài phòng phẫu thuật, tôi bất giác cắn móng tay mình, đây là thói quen mỗi khi tôi căng thẳng.
Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, ngẩng đầu lên thì một cây kẹo mút đã xuất hiện trước mặt, kẹo vị dâu tây.
Châu Tinh Dục gãi gãi đầu, nhìn sang một hướng khác, vành tai thì đỏ lên. “... Cho cậu đấy, khi căng thẳng ăn cái này có thể có tác dụng.”
“Cảm ơn nhé.” Tôi nhận lấy, xé túi đựng ra, bỏ kẹo vào miệng.
Cậu ta không nói nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào tường mà cùng tôi chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, đèn trước cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ bước ra ngoài mỉm cười với tôi, “Phẫu thuật rất thành công, không cần phải lo lắng.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vô tình mắt chạm mắt với Châu Tinh Dục. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng, đôi môi cong cong lên.
Khỏi cần phải nói, nam chính số ba cười rất là đẹp.
Thuốc gây mê hết, mẹ tôi đã tỉnh lại. Gương mặt bà ấy xanh xao nhưng vẫn dịu dàng như trước. “Nguyệt Nguyệt, mẹ khiến con lo lắng rồi.”
Tôi cụp mắt, lắc lắc đầu, không muốn để bà ấy nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của mình.
Thật là tốt, tôi cũng có người nhà rồi.
…
Không biết từ khi nào mà mẹ tôi và mẹ Châu Tinh Dục đã trở thành chị em tốt. Không có chuyện gì là họ không nói, nói về nhân sinh, nói về lý tưởng, thậm chí còn nói đến cả tôi và Châu Tinh Dục.
Mẹ Châu: “Nguyệt Nguyệt nhà bà thật là đẹp, không biết mai sau thằng ngốc nào được hưởng phúc đây.” Bà ấy vừa nói, lại còn vừa đá đá Châu Tinh Dục đang im lặng gọt táo ở giường bên cạnh.
Mẹ tôi: “Tiểu Dục nhà bà vừa học giỏi lại đẹp trai, ai có thể gả cho thằng bé mới là có phúc đó!” Nói xong, bà ấy còn nháy mắt ra hiệu cho tôi đang ngồi ăn táo ở bên cạnh.
Hả, gì vậy nhỉ?
Lúc sau không biết hai người họ lấy ra hai vé xem phim từ đâu ra, lại cứ bắt tôi và Châu Tinh Dục phải cùng nhau đi xem.
Tôi thì không sao. Trước ánh mắt nóng bỏng của hai người họ, tôi nhận lấy tấm vé.
Tuy nhiên, nhìn sang Châu Tinh Dục ở bên cạnh:
“Mặt cậu sao đỏ vậy?”
Con ngươi cậu ấy chợt run lên, có chút bối rối mà quay mặt đi. “... Nóng đó.”
“Ừm.” Tôi không gặng hỏi nữa.
Bộ phim điện ảnh này là một bộ phim thanh xuân đau khổ, nam nữ chính hiểu nhầm tới hiểu nhầm lui, đến kết phim cuối cùng cũng về bên nhau.
Tôi ngáp một cái. Giữa phim, khi tiếng nức nở vang lên, tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi nằm ngủ trên một chiếc gối ôm rắn chắc. Thoải mái quá, tôi vươn tay ra ôm chặt chiếc gối.
Nhưng chiếc gối này càng ngày càng nóng, càng ngày càng cứng, khiến cho tôi phải bừng tỉnh.
Cái này không nhìn thì không sao, nhìn rồi thì bị dọa cho một phát!
Tôi đã ôm Châu Tinh Dục - người ngồi bên cạnh tôi. Toàn thân cậu ta cứng đờ, không dám động đậy chút nào.
“Ngại quá, ngại quá…” Tôi vội vàng di chuyển.
Kết quả, cậu ta yếu ớt nhìn sang tôi,ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào lộ vẻ nhợt nhạt.
Ôi vãi, biến thành phim khủng bố từ lúc nào vậy!
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói của cậu ta khẽ vang: “Xương sườn của tôi sắp bị cậu ghì đứt rồi…”
“Vãi,” Không để ý đến những người khác, tôi bế ngang cậu ta lên, “Cậu đừng chết trong tay tôi đấy!”
Những người trong rạp thấy tôi nhẹ nhàng thoải mái bế một người đàn ông cao mét tám mấy lên thì liên tục trầm trồ.
Châu Tinh Dục chỉ biết cúi đầu, một lời cũng không nói, giống như chú chim cút vậy.
Tôi sốt ruột, “Cậu không sao chứ?”
Toàn thân cậu ta đều đỏ lên rồi, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, “Thả tôi xuống…”
“Không thả, tôi phải đưa cậu đi bệnh viện.”
Cậu ta nghiến răng ken két, “Cậu mà không thả thì tôi chết cho cậu xem.”
Tôi bị dọa một phen, vội vã thả luôn cậu ta xuống.
Cậu ta đỏ mặt bước về phía trước, căn bản không muốn nhìn tôi.
“Này, rốt cuộc cậu có sao không đó?”
“...Im miệng!”
10.
Sau khi về viện, tôi bị tình cảnh bên trong dọa cho choáng váng luôn.
Lý Tinh, Trì Mộ Lâm và Giang Nhược Ngang đều đang vây xung quanh mẹ tôi, tranh giành nhau slot gọt hoa quả cho mẹ.
Mẹ tôi có hơi không chống đỡ nổi, sau khi nhìn thấy tôi thì mắt liền sáng lên, “Nguyệt Nguyệt, bạn học của con đến rồi!”
Ba tên nam sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi, đương nhiên cũng nhìn thấy Châu Tinh Dục mặt không cảm xúc ở bên cạnh.
Vốn dĩ khóe môi còn mang theo nụ cười, nhưng giờ phút này thì khuôn mặt ba người họ đã cứng đờ.
Ánh mắt không thân thiện của Giang Nhược Ngang đặt trên người tôi và Châu Tinh Dục.
Tôi cứ cảm thấy cuộc gặp gỡ thế kỷ của bốn vị nam chính này ngập mùi thuốc súng.
Ánh mắt Lý Tinh u ám, mím chặt môi lại, mà Trì Mộ Lâm thì vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như hoàng tử đó. Cậu ta mỉm cười lên tiếng, khiến cho người khác như được chìm trong gió xuân: “Nguyệt Nguyệt, sao dì bị bệnh mà không nói cho bọn tớ biết, cậu cứ một mình gánh vác như vậy.”
Tôi thấy hơi mờ mịt: “Cậu là bác sĩ sao? Nói cho cậu có tác dụng gì?”
Dì Châu đột nhiên phì cười, “Nguyệt Nguyệt nói đúng, huống chi trong bệnh viện còn có Tiểu Dục, các cháu không cần lo lắng.”
Mẹ tôi cũng cười, “Phải đó, không phải bệnh nặng gì, có Nguyệt Nguyệt và Tiểu Dục là đủ rồi.”
Biểu cảm của Trì Mộ Lâm thoáng chốc rạn nứt, nhưng sau đó nụ cười của cậu ta lại ngày càng ôn hòa: “Chủ yếu vì bọn cháu là bạn tốt của Nguyệt Nguyệt, nên đương nhiên phải giúp cậu ấy chăm sóc bác gái rồi.”
Tôi sờ sờ đầu, “Từ lúc nào là bạn tốt vậy, không phải trước kia các cậu…”
“Khụ khụ…” Lý Tinh đột nhiên ho vài tiếng, cậu ta xoa xoa ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, “Chúng ta đương nhiên là bạn tốt rồi!”
Tôi hiểu ám hiệu của cậu ta, “À phải phải phải!”
Không biết Giang Nhược Ngang điên từ khi nào mà cũng diễn kịch. Anh ta cụp mắt, tự nện vào chân mình. “Đều trách cháu vô dụng, nếu chân không bị què thì đã có thể chăm sóc dì cùng Nguyệt Nguyệt rồi. Như vậy Nguyệt Nguyệt cũng không vất vả như thế…”
Mẹ tôi là một người yếu lòng, bà ấy đỏ mắt sờ lên đầu của Giang Nhược Ngang, “Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan!”
“Dì còn sợ Nguyệt Nguyệt sẽ bị bắt nạt ở trường, không ngờ con bé lại có thể gặp được những người bạn tốt như các cháu, dì yên tâm rồi!”
Châu Tinh Dục - người vẫn luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Bọn họ đúng là biết chăm sóc người khác nhỉ.”
Ánh mắt của bốn người ngay lập tức giao nhau, trong không khí có sự công kích ngầm.
Tôi chớp chớp mắt, bọn họ đều là ông lớn của tôi, gặp nhau việc gì phải quạu như vậy?
Thế là tôi làm người hòa giải, cười haha, “Mẹ tôi cần nghỉ ngơi, các cậu ra ngoài trước đi!”
Bọn họ không tình nguyện mà bị tôi đuổi ra ngoài,, Giang Nhược Ngang còn đỏ mắt mà nói lời tạm biệt với mẹ tôi: “Dì à, hôm nào cháu lại tới thăm dì.”
Vừa ra khỏi cửa, mặt tôi liền đổi sắc, “Các cậu đến đây làm gì?”
Khuôn mặt Lý Tinh thối ra, “Người phụ nữ thối, cậu chủ đây lo cho cậu, cậu còn không biết tốt xấu à.”
Trì Mộ Lâm lên tiếng: “Nói như chỉ có mình cậu quan tâm đến cậu ấy vậy.”
Giang Nhược Ngang không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán, giống như tôi nợ tiền anh ta vậy.
Tôi đau hết cả đầu, “Ôi trời, nhanh đi đi, có thấy phiền không vậy?”
“Cái gì?” Lý Tinh không dám tin, “Cậu chê chúng tôi phiền?”
Không thì sao chứ, nếu không phải vì tiền, ai mà vui vẻ hầu hạ mấy ông lớn các cậu.
Tôi làm tư thế sắp động tay động chân, bọn họ mới lẩm bà lẩm bẩm mà rời đi.
Vừa quay đầu, tôi lại nhìn thấy Châu Tinh Dục khoanh tay dựa vào cửa, trên miệng là nụ cười có chút mỉa mai. “Tô Nguyệt Nguyệt, cậu rất được yêu thích nhỉ.”
Tôi liền thay đổi sắc mặt, “Cái phúc này cho cậu thì cậu có muốn không?”
“...”
Cũng vào lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đưa mắt nhìn, một đám người mặc tây trang màu đen đi về phía chúng tôi, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên nho nhã trang nghiêm.
Nhìn thấy Châu Tinh Dục, ông ấy ngẩn người một lát, ngay sau đó thì trào cả nước mắt. “Giống, đúng là quá giống!”
Uầy, tiết mục nhận người thân cuối cùng cũng đến rồi. Hai mắt tôi sáng lên, trong mắt ẩn hiện vẻ kích động.
Châu Tinh Dục cau máy không nói một lời, đúng lúc dì Châu lại tươi cười mở cửa ra. “Hai đứa ở ngoài cửa làm gì vậy?”
Khoảnh khắc đó, dì ấy với người đàn ông kia mắt chạm mắt, biểu cảm trên khuôn mặt họ ngưng đọng.
Sau đó, nước mắt của người đàn ông tuôn ra, cơ thể run rẩy muốn ôm dì Châu. “Châu Ý, em có biết rằng, anh đã tìm em bao nhiêu năm rồi không!”
“Anh sẽ không để em rời xa anh nữa!”
Eo, cái khí chất “tổng tài bá đạo ngày xưa” hiện lên trước mặt tôi.
Dì Châu không nói gì cả, nhưng nước mắt thì không ngừng rơi xuống. Châu Tinh Dục lạnh mặt đứng ở bên cạnh nhìn hai người họ, biểu cảm ảm đạm không rõ ràng.
Ai cũng không biết trong ánh mắt đen kịt ấy liệu có ẩn chứa một chút niềm vui không.
…
Mẹ tôi hiển nhiên đã xem xong phân cảnh hoành tráng này. Vành mắt bà ấy cũng đỏ lên, giống như nhớ ra một chuyện thương tâm gì vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, tôi chợt có một suy đoán: “Mẹ, bố con không phải cũng…”
Bà ấy đột nhiên nhìn tôi, trong đôi mắt đầy lệ toàn là sự vùng vẫy.
Cuối cùng, bà ấy nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa rồi chậm rãi mở miệng: “Ông ấy chính là… bố của con…”
Tôi nổi cơn thịnh nộ, tức điên người đi đến trước mặt người đàn ông ngoài cửa rồi đấm vào cằm ông ấy.
Dưới ánh mắt ngây ngốc của tất cả mọi người, tôi gằn từng chữ một: “Đồ chó,thích một chân đạp hai thuyền đúng không?”
“Đáng đời vợ ôm con bỏ trốn!” Vừa nói, tôi vừa nắm chặt tay Châu Tinh Dục. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, tôi đáng thương nói: “Khó trách lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy giữa chúng ta rất thân thiết. Hóa ra cậu là anh trai duy nhất của tôi!”
“Chúng ta không nhận người bố cặn bã này, sau này gia đình bốn người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau!”
Phía sau lưng truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Ai là bố cháu?”
Tôi vừa quay đầu, người đàn ông phía sau đã bịt cằm đứng dậy. Ông ấy phẫn nộ chỉ vào một nhóm người khác đang chạy đến: “Đồ chó đó mới là bố của cháu!”
Ơ này!
Người đàn ông dẫn đầu nhóm người có thân hình cao thẳng, năm tháng dường như không hề lưu lại dấu vết trên người ông ấy.
Lúc này trên mặt ông ấy đầy vẻ nôn nóng. Sau khi nhìn thấy tôi, ông ấy đứng như trời trồng, đôi môi run rẩy: “Giống, quá giống!”
“...”
Tôi quay sang nhìn mẹ của mình, bà ấy một lời khó nói hết. “Vừa rồi mẹ chưa nói hết con đã xông ra rồi.”
“Mẹ muốn nói người đàn ông kia là đối thủ một mất một còn của bố con.”
Sau khi nghe thấy lời nói của mẹ mình, người bố tôi vừa mới nhận đã lao tới ôm mẹ tôi. “Tô Tiểu Tiểu, em có biết anh đã tìm em bao lâu không…”
Tôi lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người đối diện với ánh mắt phẫn nộ của bố Châu Tinh Dục và vẻ mặt nén cười của dì Châu.
Mặt tôi đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi ạ!”
Dì Châu nói: “Nguyệt Nguyệt, làm tốt lắm! Ông ấy đã đáng ăn đòn từ lâu rồi!”
Người đàn ông liền ủ rũ, nhìn dì Châu bằng ánh mắt tội nghiệp. “A Ý, anh đau quá…”
“Im miệng!”
…
Tôi ngượng nghịu quay đầu, vừa hay lại đối diện với ánh mắt cười nhạo của Châu Tinh Dục.
Cậu ta nhướng nhướng mày, môi hơi nhếch lên: “Em gái?”
Giọng nói tôi yếu ớt, ánh mắt thì vô hồn: “Đừng nói nữa đừng nói nữa…”
Nói nữa tôi sẽ rời khỏi địa cầu!