Nhìn qua đã không còn ra hình thù gì.
Nhờ thiết bị lọc trên mũ nên Chúc Ninh không ngửi thấy mùi, nhưng vẫn có thể cảm giác được nơi này hẳn là hôi tanh ngập trời.
Trên mặt đất rơi rụng đầy thịt nát, cũng không phải quá kinh khủng, Chúc Ninh đã sớm quen với thi thể quái vật.
Thứ khủng bố chính là vật phía trên thi thể.
Từng giọt máu phân ra từ cái xác, sau đó bay lơ lửng ở trên không trung. Hình thù các giọt máu lại không giống nhau, có hình giọt nước, có hình dị dạng, trông như những con vi khuẩn giương nanh múa vuốt.
Máu vẫn từ từ nổi lềnh bềnh lên trên, tựa những con sứa lập lòe ánh đỏ đang bơi lội.
Chúc Ninh đứng trong đó còn tưởng rằng mình vừa đặt chân vào một cái hang động viễn cổ thần bí nào đấy.
Từ góc độ nào đấy mà nói thì cái này có một loại mỹ cảm vô cùng quỷ dị.
Chúc Ninh cẩn thận nhớ lại những gì trong video dạy học đã nói, cho dù vật ô nhiễm bị diệt trừ thì bào tử ô nhiễm cũng sẽ không chết, chúng sẽ tìm kiếm ký chủ mới để tiếp tục ký sinh.
Ký chủ có thể là nhân loại, hoa cỏ, động vật, thậm chí có vài bào tử ô nhiễm còn có thể bám vào đồ vật không có sinh mệnh.
Ví dụ như vách tường, gạch sứ, còn có người máy gì đó.
Phòng Doanh nói người máy sẽ chập mạch là bởi vì bào tử ô nhiễm có thể gây ô nhiễm cho máy móc, thậm chí xâm nhập được vào internet.
Xem ra những viên máu này chính là bào tử ô nhiễm.
Bào tử ô nhiễm không thể diệt trừ, chỉ có thể thu gom.
Đây cũng là lí do vì sao phải cần người dọn dẹp tới quét rác.
Trong video dạy học chỉ có một bào tử ô nhiễm, bây giờ lại tràn ngập toàn bộ không gian, Chúc Ninh nhìn mà chấn động.
Sột xoạt hai tiếng, Từ Manh và Lý Niệm Xuyên cũng rơi xuống đất.
Từ Manh: "Cô thế mà lại không nôn."
Đến giờ Chúc Ninh vẫn chưa nôn, người bình thường khi nhìn thấy thứ này thì phản ứng sinh lý đầu tiên là thấy ghê tởm, cô ấy chính là người mới đầu tiên mình mang theo mà không phun.
Chúc Ninh: "......"
Phải biểu diễn một màn nôn mửa trước sao?
Không nôn là một chuyện, nhưng thứ này thật đúng là rất ghê tởm.
"Chậc." Lý Niệm Xuyên vừa tới liền nhíu mày, "Vật ô nhiễm thủy sinh là phiền phức nhất."
"Thủy sinh thì sao vậy?" Chúc Ninh hỏi.
Từ Manh: "Hàm lượng nước quá cao, hoạt động của bào tử ô nhiễm càng mạnh."
Nói như vậy cũng đúng, Chúc Ninh thấy so với trong video dạy học thì các giọt máu rõ ràng trôi nổi nhanh hơn nhiều.
Một tiếng ầm vang lên, mặt trên cửa động bị một tấm ván sắt lấp kín, chỉ trong chốc lát nguồn sáng đã biến mất.
Bọn họ đã chặn đường vào lại.
"Không cần sợ hãi." Từ Manh nói: "Chỉ là làm theo trình tự thôi, tránh cho bào tử ô nhiễm tràn ra, sau khi chúng ta xong việc thì cửa sẽ tự động mở."
Thì ra là thế, nhưng cảm giác bị vây nhốt trong một cái cống thoát nước cũng không thoải mái lắm.
Chúc Ninh giật giật cổ.
Từ Manh nói: "Lần này là nhiệm vụ cấp E, độ khó không cao, độ dày ô nhiễm cũng thấp, rất nhanh là có thể hoàn thành."
Tốc độ trôi nổi của bào tử ô nhiễm có hạn, vật ô nhiễm vừa mới chết không được bao lâu, chúng không có biện pháp khuếch tán nhanh chóng.
Vừa rồi Lý Niệm Xuyên nói khu vực ô nhiễm là 2500 mét khối, bằng thể tích của một bể bơi tiêu chuẩn.
Cái này không chính xác lắm, số liệu của bọn họ tính 2500 mét khối là một đơn vị, nhưng trên thực tế diện tích khu vực ô nhiễm lại lớn hơn nhiều.
Nói cách khác, khu vực này là một cái bể bơi hay là hai cái bể bơi thì cũng khó nói.
Chúc Ninh cảm thấy công việc này rất thú vị, trước kia cô chỉ đánh quái, làm gì đã tham gia công tác hậu cần nào tỉ mỉ như vậy.
"Cẩn thận một chút," Từ Manh nói: "Đừng để bị ô nhiễm."
Các bào tử rất dễ ký sinh khi tiếp xúc với da thịt, cho nên "quần áo lao động" của bọn họ mới kín mít từ đầu đến chân.
Cô dù sao cũng là lính mới, ngày đầu tiên thu dọn bào tử ô nhiễm nếu làm không tốt thì rất dễ chôn sống mình.
Từ Manh làm mẫu trước, cô ấy lấy ra một thứ giống như ống hút từ trong ba lô thanh lọc, cẩn thận dùng đầu ống hút chạm vào "giọt máu" đang bay lơ lửng trên không trung.
Giọt máu bị thu vào ống hút không một tiếng động.
Đầu kia của ống hút được nối với một cái hộp trong suốt, viên máu bị hút vào thì rơi xuống đáy của hộp. Mỗi 10 viên bị hút vào cùng nhau sẽ tự động nén thành một hình lập phương nhỏ bằng hạt đậu.
Toàn bộ quá trình khiến người mắc chứng OCD cực kỳ thoải mái.
Động tác Từ Manh rất chậm, mà muốn nhanh cũng không được, bởi vì đây là một công việc cần sự tỉ mỉ.
Rất giống.......Hái bông.
Trong đầu Chúc Ninh hiện lên một mình ảnh so sánh khập khiễng, bọn họ trông cứ như là tổ đội hái bông ba người vậy.
Quy trình làm việc đầu tiên là thu gom bào tử ô nhiễm trước, sau đó rửa sạch thi thể, rồi đến mặt đất, nguồn nước, những nơi bị máu dính vào.
Xong rồi mới cọ rửa toàn bộ khu vực ô nhiễm, đảm bảo rằng không có một bào tử ô nhiễm nào bị bỏ sót.
Đúng là quét rác thật.
Chúc Ninh gia nhập tiểu đội hái bông, dùng ống hút đụng vào bào tử ô nhiễm.
Sau khi thu được bào tử ô nhiễm, trong đầu cô đột nhiên đinh một tiếng.
Hệ thống:【 Vật ô nhiễm sơ cấp, giá trị tinh lọc +1】
Giá trị tinh lọc? Giá trị tinh lọc là cái gì?
Chúc Ninh thử lại một lần nữa, mỗi lần thu được một bào tử thì âm thanh trong đầu lại vang lên.
Quan tâm làm gì, được tranh thủ kéo lông dê thì đâu ai từ chối.
Động tác trên tay Chúc Ninh càng lúc càng nhanh, Lý Niệm Xuyên bên cạnh nhìn cô đầy khó hiểu.
Đa phần người mới tới đều muốn lười biếng, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy ai tích cực như vậy đấy.
Nỗ lực thế sao?
Chúc Ninh làm trong chốc lát thì thấy hơi mỏi tay, bây giờ cô đã có 45 điểm giá trị tinh lọc.
Chúc Ninh hỏi: "Phải thu dọn bao lâu vậy?"
Lý Niệm Xuyên: "Tầm một tiếng."
Quét rác là công việc thuần thể lực, không thú vị nhưng cũng không nguy hiểm, hoàn toàn dựa vào sức chịu đựng.
Chúc Ninh lại cảm thấy quá trình này rất xả stress.
Từ Manh: "Nếu tinh thần không chịu nổi thì có thể nghỉ ngơi."
Chúc Ninh: "Tinh thần không chịu nổi?"
Từ Manh: "Quần áo lao động của chúng ta không có biện pháp hoàn toàn ngăn ô nhiễm, chỉ có thể đảm bảo cô không bị bào tử ô nhiễm ký sinh, nhưng tinh thần bị ô nhiễm thì rất khó tránh."
Tay Chúc Ninh đang hút bào tử ô nhiễm run lên, đột nhiên không cảm thấy thứ này quá thuận mắt nữa.
Bào tử có thể thời thời khắc khắc gây ô nhiễm, cho dù bị cách trở về mặt vật lý thì trên phương diện tinh thần lại không thể ngăn cản một cách tuyệt đối.
Chúc Ninh: "Bị ô nhiễm tinh thần thì như nào?"
Từ Manh: "Triệu chứng nhẹ thì nôn mửa, gặp ác mộng, kiệt sức, toàn thân mệt mỏi. Mức độ trung bình thì đầu óc thất thường, bắt đầu nhìn thấy ảo giác. Hồi trước có một đồng nghiệp của bọn tôi bị thế này, còn tưởng mình là một đoá sen hai đầu hồng nhạt."
Chúc Ninh: "......?"
Hy sinh lớn như vậy sao?
Từ Manh: "Nghiêm trọng hơn thì sẽ công kích người khác, hoặc nếu bị ảnh hưởng quá sâu thì sẽ thờ phụng tà thần quái vật, sẽ tự sát sẽ giết người, nhiều trường hợp lắm."
Đơn giản mà nói thì, ô nhiễm tinh thần tuy không đạt được mục đích như ký sinh nhưng có thể làm nhiễu loạn đại não, khiến người ta làm ra một vài hành động thất thường.
Từ Manh hỏi: "Giờ cô có phản ứng gì không?"
Bọn họ mang theo người mới tới việc cần làm nhất là chú ý xem người mới có bị ô nhiễm hay không.
Chúc Ninh cẩn thận cảm thụ một chút, nói: "Không có cảm giác gì. "
Cô thật sự không cảm thấy gì.
Từ Manh quay đầu nhìn cô một cái, Chúc Ninh rất không bình thường.
"Không được rồi." Một lát sau, Lý Niệm Xuyên đã mồ hôi đầy đầu: "Tôi đi hít thở cái đã."
Chúc Ninh nghe thấy thanh âm cậu ta có chút khổ sở, hỏi: "Hít thở kiểu gì?"
Lý Niệm Xuyên: "Đi cách ra xa là được, đứng càng gần thì mức độ bị ô nhiễm càng nặng. Đa phần cách xa 1km là không cảm giác được vật ô nhiễm nữa.
Cũng có lý.
Ô nhiễm bị giới hạn khoảng cách, bằng không với tính chất không thể tiêu diệt của bào tử mà còn phóng xạ được tầm xa nữa thì không phải là cả thế giới đã bị ô nhiễm rồi sao?
Từ Manh: "Chúc Ninh đi cùng đi."
Chúc Ninh còn đang định nói mình không sao, nhưng Từ Manh lại ra hiệu cho cô một cái.
Đây là muốn cô đi trông coi Lý Niệm Xuyên sao?
Bào tử còn dư lại không nhiều lắm, đại khái chỉ còn 1/5, một mình Từ Manh làm cũng không có việc gì.
Chúc Ninh buông công cụ, đi theo Lý Niệm Xuyên.
Chỗ này là cống thoát nước nào đó của Liên Bang. Khu 103 vốn dĩ chính là một bãi rác, toàn bộ rác của Liên Bang đều được vận chuyển về đây.
Bốn phía đường cống đều được thông với nhau, Lý Niệm Xuyên mang theo Chúc Ninh đi xuống một ngã rẽ sâu hơn.
Không có đèn, bọn họ chỉ có thể dựa vào chức năng nhìn đêm của mũ bảo hộ.
Lý Niệm Xuyên càng đi càng sâu, không biết còn tưởng cậu ta muốn dẫn cô đi giết người diệt khẩu.
Có lẽ là vì cẩn trọng nên đi khoảng hơn 2 cây số Lý Niệm Xuyên mới dừng lại.
Cậu tháo mũ bảo hộ xuống, hít vào một hơi thật sâu, "Nghẹn chết tôi rồi."
Sắc mặt Lý Niệm Xuyên trắng bệch, trên trán đầm đìa mồ hôi, nhìn qua cứ như bị bệnh.
Chúc Ninh không bị bào tử ô nhiễm ảnh hưởng nhưng cũng không tháo mũ xuống, chỉ hỏi: "Cậu ổn chứ?"
"Mẹ nó," Lý Niệm Xuyên mắng một câu, "Đau đầu quá."
Chúc Ninh lần đầu tiên gặp mặt đã biết Lý Niệm Xuyên tương đối nóng tính, nhưng bây giờ rõ ràng cậu càng nóng nảy hơn một chút.
Đây là ô nhiễm tinh thần?
Chúc Ninh cẩn thậnnhìn Lý Niệm Xuyên, hỏi: "Không thì đội mũ lên đi?"
Quy tắc làm việc nói không được để lộ da, trong video hướng dẫn cũng nói trừ khi cần thiết thì đừng tháo mũ xuống, thế mà biểu hiện của Lý Niệm Xuyên còn giống lính mới hơn cả cô.
Lý Niệm Xuyên: "Đội vào tôi không thở được."
Đâu chỉ là không thở nổi, cậu ta cảm giác mình còn sắp nghẹn chết rồi.
Sao ra đây để hít thở lại càng thở không nổi vậy?
Hai mắt Lý Niệm Xuyên bắt đầu đỏ lên, các mao mạch trong nhãn cầu dần căng ra, tơ máu chậm rãi hiện lên trong hốc mắt.
Nhưng bản thân cậu chỉ cảm thấy có chút ngứa, liều mạng dụi dụi.
Chúc Ninh bất động thanh sắc lùi về phía sau nửa bước, chạm vào khẩu súng trên eo.
Cô không thể đoán được Lý Niệm Xuyên có phải bị ô nhiễm hay không.
"Có cần báo với đội trưởng không?" Chúc Ninh nhớ đến trong sổ tay hướng dẫn có nói, một khi xuất hiện triệu chứng ô nhiễm thì phải báo cáo với cấp trên đầu tiên.
Đồng thời phải luôn sẵn sàng rời khỏi nhiệm vụ nếu cần thiết.
Lý Niệm Xuyên: "Không cần, tôi nghỉ một lát là được, còn phải làm việc tiếp mà."
Nghe thì có vẻ thần trí vẫn bình thường, nhưng bàn tay cầm súng của Chúc Ninh vẫn không buông ra, vì thứ nguy hiểm nhất của công việc này chính là đồng đội của mình!
Điều thứ 2 trong sổ tay hướng dẫn: Để ý đồng đội của bạn mọi lúc mọi nơi.
Quả nhiên kinh nghiệm của tiền bối không thể khinh thường.
Chúc Ninh một bên nhìn chằm chằm Lý Niệm Xuyên, một bên suy nghĩ xem có nên báo cáo không.
Đột nhiên, sàn sạt.
Chúc Ninh nhíu mày, tiếng gì vậy?
Sàn sạt sàn sạt.
Đến từ chỗ Lý Niệm Xuyên? Không, Lý Niệm Xuyên còn đang dụi mắt, âm thanh phát ra ở nơi xa hơn.
Sàn sạt sàn sạt sàn sạt.
Giống như có gì đó đang di chuyển.
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?" Chúc Ninh hỏi.
"Tiếng gì cơ?" Lý Niệm Xuyên dụi mắt cả nửa ngày, cả người lộ ra một tia mê mang mờ mịt.
Chúc Ninh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng rút súng ra, họng súng chĩa vào trong bóng tối.
Trạng thái tinh thần của Lý Niệm Xuyên vốn đang không ổn lắm thì đột nhiên nhìn thấy Chúc Ninh rút súng, cả người lập tức tỉnh táo.
"Cô làm gì đó?" Lý Niệm Xuyên bị cô làm cho hoảng sợ, "Buông súng xuống đi, tôi không bị ô nhiễm mà!"
Lý Niệm Xuyên lập tức phản ứng lại, có phải Chúc Ninh cảm thấy cậu ta bị ô nhiễm nên mới muốn diệt trừ không?
Người vệ sinh luôn phải cẩn thận đề phòng đồng đội nổi điên, Chúc Ninh đề phòng Lý Niệm Xuyên, Lý Niệm Xuyên cũng đề phòng Chúc Ninh.
Hiện giờ cậu hoài nghi Chúc Ninh có phải đã bị ô nhiễm rồi hay không.
"Cô đừng kích động," Lý Niệm Xuyên nói: "Chúng ta không có quyền hạn đâu."
Vì để tránh việc người vệ sinh giết hại lẫn nhau, súng bọn họ được phát cho đều thiết lập quyền hạn, trừ phi được cấp trên cho phép, bằng không thì không thể nổ súng.
Khoan đã, Lý Niệm Xuyên đột nhiên nhíu mày. Tư thế rút súng của Chúc Ninh vô cùng tiêu chuẩn, động tác cũng cực kỳ ổn định, không hề run rẩy dù chỉ một chút.
Chúc Ninh biết dùng súng?
Một cô gái 19 tuổi dùng súng làm gì? Cô ấy lấy đâu ra kinh nghiệm chứ!
Đừng nói là bị ô nhiễm, hiện giờ Lý Niệm Xuyên cảm thấy mình còn tỉnh hơn cả chữ tỉnh nữa.
"Phía sau cậu." Chúc Ninh nói.
Lý Niệm Xuyên sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, Chúc Ninh không nhắm vào cậu, mà là thứ phía sau lưng cậu.
Lý Niệm Xuyên quay đầu, sau lưng là cống thoát nước đen thui, không có đèn, chức năng nhìn đêm của mũ bảo hộ cũng có hạn, chỉ thấy một mảnh tối tăm.
"Cái gì vậy?" So với sau lưng có gì thì Lý Niệm Xuyên càng sợ Chúc Ninh hơn. Cậu ta chỉ ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, không dám quay lưng về phía Chúc Ninh.
"Cô có thể buông súng trước rồi mới nói chuyện được không?"
Chúc Ninh nhìn chằm chằm với chỗ tối, nói vào bộ đàm liên lạc: "Đội trưởng Từ Manh, xin hãy mở khóa quyền hạn vũ khí."
Từ Manh vẫn chưa đáp lời, không biết là không nghe thấy hay đang cân nhắc.
Nhưng Lý Niệm Xuyên đương nhiên là nghe rõ. Nhỏ này sao lại lỗ mãng như vậy chứ, cái cống nước này ngoại trừ bọn họ ra thì làm gì có người thứ ba.
Lý Niệm Xuyên không muốn cô ngày đầu đi làm đã gặp phiền phức, vì vậy cố gắng trấn an, "Cô bình tĩnh một chút được không?"
Chúc Ninh không nhìn cậu, lặp lại một lần nữa: "Xin hãy mở khóa quyền hạn vũ khí."
Cô kiên định nhìn vào sâu trong chỗ tối, bật đèn pin trên cổ tay lên.
Xoát một tiếng, đèn pin nháy mắt chiếu ra xa trăm mét.
Sàn sạt sàn sạt.
Âm thanh sàn sạt càng ngày càng gần, ánh sáng đèn pin chiếu đến một cái gì đó, thân thể Lý Niệm Xuyên khẽ cứng lại.
Bây giờ ngay cả cậu ta cũng nhìn thấy.
Đó là một người đàn ông, trên người là tây trang và giày da, đeo cà vạt màu đỏ, xách theo một tệp công văn. Sơ mi trắng có chút ố vàng, ống quần dính đầy bụi bẩn.
Nhìn thoáng qua trang phục thì trông rất giống nhân viên văn phòng vừa tan làm về.
Chúc Ninh hướng đèn pin lên trên, quầng sáng hình tròn chiếu vào mặt của người đàn ông.
Từ cổ trở lên không có đầu, không, nói chính xác thì là không phải đầu người.
Chỗ nguyên bản là đầu người được thay thế bằng một đầu cá thật lớn, thậm chí còn có một lớp vảy lạnh băng.
Đây là một........người cá mặc tây trang xách theo tệp công văn?
Môi người cá hướng lên trời, miệng nó giật giật, chỉ dùng một con mắt cá chết to bằng nắm tay nhìn chằm chằm Chúc Ninh.
Rõ ràng không có mặt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy con cá này rất mệt mỏi.
"Xin hỏi......" Người cá mở miệng, giọng nói mang theo đầy tiếng bọt khí quỷ dị, "Chuyến tàu cuối cùng của tuyến số 1 là ở chỗ này phải không?"
"Vật ô nhiễm!" Lý Niệm Xuyên sắc mặt đại biến, nháy mắt đội mũ bảo hộ lên.
Cậu ấn xuống nút SOS, "Báo cáo, có vật ô nhiễm sống, xin hãy mở khoá -- Đệch!"
Lý Niệm Xuyên còn chưa dứt lời, đã thấy người cá đột nhiên vung vẩy hai tay, chạy về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh.