CHƯƠNG 3: CÔ DÂU ĐỔI THÀNH NGƯỜI KHÁC
Chuyện làm cho Tô Nghiên không ngờ được, vì từ chối hôn lễ, vậy mà chị cả lại nghĩ ra mưu kế như thế này.
Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, Lăng Tiêu Quân sẽ nghĩ như thế nào đây? Anh đường đường là một thủ trưởng quân đội, sẽ tình nguyện bị người khác tính kế sao?
Tô Nghiên cẩn thận liếc nhìn Lăng Tiêu Quân một chút.
Không ngờ đến nụ cười của tôi lại rơi vào trong mắt của Lăng Tiêu Quân, lại trở thành một ý khác.
Lăng Tiêu Quân xoa xoa lên mi tâm hơi đau nhức, giống như có một con gà mái đang ghé vào lỗ tai của anh gáy ồn ào, rất nhanh liền suy đoán ra chân tướng của chuyện này.
Người phụ nữ lên giường cùng với anh có tên là Tô Nghiên, trên danh nghĩa là cô ba của nhà họ Tô, nhưng không phải là con gái ruột của bà Tô, tình cảm với bà Tô với cô cả Tô Hiểu Tinh cũng không tính là thân thiết.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thứ gì cô cũng thích tranh giành với chị gái của mình.
Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía vết máu đỏ ở trên giường, lúc đầu trong lòng có một tia áy náy, cho dù như thế nào cũng là do anh đã lấy mất sự trong trắng của một cô gái.
Lúc nhìn thấy nụ cười như có như không ở trên mặt của Tô Nghiên, cảm giác áy náy mơ hồ biến mất, biến thành chán ghét sâu sắc.
Lúc đầu ý của người trong nhà muốn anh cưới Tô Hiểu Tinh, bản thân anh đối với Tô Hiểu Tinh cũng coi như có cảm giác tốt, hôm sự này thuận thế chỉ là bởi vì anh cần một người vợ.
Chuyện phát triển đến nước này, chỉ sợ là cô dâu phải đổi người rồi.
Chỉ là Tô Nghiên, tôi ghét nhất là bị người khác tính kế, cô cho rằng như thế này là có thể biến thành bà Lăng được à, là đã có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô?
Được, gả thì cứ gả thôi, xem xem tôi xử lý cô như thế nào.
Tình trạng trước mắt thực sự có chút rối rắm, người trong nhà này đều tập trung ở trong đây, đôi nam nữ ở trên giường còn không mặc quần áo.
Thế là ông Tô dẫn vợ và con gái đi ra ngoài, trước khi đi nói một câu với người đàn ông ở trên giường: “Tôi chờ cậu ở thư phòng.”
Đối với Tô Nghiên thì lại không thèm tiếp tục để ý nhiều nữa.
Lăng Tiêu Quân cực kỳ thản nhiên trần như nhộng bước xuống giường, cầm lấy quần áo liền đi vào trong nhà vệ sinh, trước khi đi vào lại cho Tô Nghiên một nụ cười khinh miệt: “Yên tâm đi, tôi sẽ làm như cô mong muốn.”
Tô Nghiên lại cảm thấy da đầu của mình run lên, cô có một loại dự cảm chuyện này sẽ khiến cho cuộc sống của cô xảy ra một bước ngoặt lớn, thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Cô Tô, thủ trưởng mời cô xác định sơ bộ ngày chuẩn bị đám cưới, để thuận tiện cho hai nhà chuẩn bị.” Lúc nhận được cuộc điện thoại này, Tô Nghiên đang tăng ca ở trong công ty.
Gần đây có một dự án lớn, là dự án hợp tác với tập đoàn lớn, nếu như có thể cố gắng đạt được, vậy thì quỹ này, à không, tiền thưởng hôm nay có thể hoàn thành vượt mức được rồi.
Đương nhiên là áp lực của ông chủ đối với bọn họ rất lớn.
Là giám đốc bộ phận tiêu thụ, Tô Nghiên còn quan tâm hơn nữa, công việc này không chỉ để cô có thể thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Tô, càng quan trọng hơn nó còn giúp cô tự tin hơn trong cuộc sống.
Đã liên tục bận rộn bảy mươi hai tiếng đồng hồ không chớp mắt, thần kinh của cô đã căng cứng đến cực hạn, đột nhiên nghe thấy âm thanh bình tĩnh cứng nhắc không rung động, trái tim của Tô Nghiên lại nhảy lên mấy lần, không giống như bình thường.
Giọng điệu như thế này lại giống như là tiêm một liều thuốc cho trái tim, để Tô Nghiên lập tức đột nhiên tỉnh táo lại.
Bởi vì cô nhớ đến người đàn ông đó, không hổ là cảnh vệ được anh bồi dưỡng, giọng điệu nói chuyện cũng giống nhau như đúc.
Ngày hôm đó, sau khi bọn họ bị bắt gian, Tô Tĩnh Ngâm mời Lăng Tiêu Quân vào thư phòng nói chuyện ròng rã nửa tiếng đồng hồ, không biết là bọn họ nói cái gì. Đương nhiên lấy tình trạng hiện tại của nhà họ Tô và thân phận địa vị của thủ trưởng đại nhân, chỉ sợ là thái độ của Tô Tĩnh Ngâm cực kỳ tôn kính.
Chờ sau khi Lăng Tiêu Quân về rồi, gia trưởng nhà họ Tô tuyên bố kết quả xảy ra chuyện này là: hôm ước hai nhà Tô và Lăng vẫn diễn ra như cũ, nhưng mà cô dâu phải thực hiện hôn ước này lại đổi thành cô ba là Tô Nghiên.
Thật ra cũng không có gì bất ngờ, Tô Nghiên biết trước mắt tình huống của nhà họ Tô không tốt, nhu cầu cần thiết là phải kết thông gia với nhà họ Lăng để hỗ trợ sự phát triển xí nghiệp gia tộc của mình lớn mạnh.
Nói không dễ nghe thì là bán nữ cầu vinh, nhưng đây cũng là sự thật, dù sao thì cũng là con gái nhà họ Tô, cô dâu đổi thành một người khác đối với Tô Tĩnh Ngâm mà nói cũng không có gì khác nhau.
Nhưng mà nhìn vào thái độ trước khi đi của Lăng Tiêu Quân, tại sao anh lại đồng ý chứ? Vì chịu trách nhiệm à?
Cho dù là như thế nào, trong lòng của Tô Nghiên cũng có cảm giác mừng thầm. Rốt cuộc cũng đã hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Tô rồi, hơn nữa còn có thể gả cho người đàn ông mình thích.
Tại sao lại không vui được cơ chứ?
Người ở bên ngoài đều gọi Tô Nghiên là cô ba, nhưng mà trong đây làm gì không có bí mật được, thật ra có rất nhiều người đều biết Tô Nghiên không phải là con gái của bà Tô.”
Tô Tĩnh Ngâm và bà Tô, năm đó cũng là kết thông gia của gia tộc môn đăng hộ đối, cụ thể có tình cảm bao nhiêu thì chỉ có người trong cuộc mới biết được. Cờ đỏ quê nhà không rót cờ màu, Tô Tĩnh Ngâm có một thanh mai trúc mã rất tốt, cho dù ông ta đã kết hôn rồi, hai người bọn họ cũng không cắt đứt liên lạc với nhau.
Thậm chí là sau khi bà Tô vì ông ta mà sinh ra một trai một gái, thế mà ông ta con ở bên ngoài lăng nhăng, người phụ nữ kia còn sinh cho ông ta một đứa con gái.
Trẻ con không có lỗi, vì để thể hiện sự bao dung hào phóng của mình, bà Tô mới đón nhận đứa con gái không phải là con gái ruột của mình.
Nhưng mà trôi qua nhiều năm như vậy, hoàn cảnh ở nhà họ Tô lại không tốt, từ nhỏ Tô Nghiên đã học được cách cụp đuôi mà đối nhân xử thế.
Sau khi lên đại học, cô dựa vào năng lực của mình học hệ vừa học vừa làm chuyển ra khỏi nhà họ Tô, không ngờ đến một cuộc điện thoại của Tô Hiểu Tinh, lại khiến cho cuộc sống của cô thay đổi như thế này.
Đã mất đi màng trinh tiết đó, còn có một người chồng sắp cưới trên danh nghĩa, lại lập tức sắp lập gia đình rồi.
Tô Nghiên lắc đầu cười khổ, trên màn hình máy vi tính, phông nền màu trắng với kiểu chữ màu đen, rõ ràng đơn điệu, làm chói khô, mờ đôi mắt bởi vì thức đêm quá độ của cô.
“Cô Tô, cô cười cái gì chứ, chẳng lẽ cô có ý kiến gì khác với lệnh của thủ trưởng à?”
Giọng nói của cảnh vệ lại truyền vào trong màng nhĩ của Tô Nghiên, cô mới phát hiện mình đã biến suy nghĩ ở trong lòng thành hành động. Cô nhanh chóng lắc đầu, đồng thời cũng nói năng rõ ràng: “Không có, sắp xếp của thủ trưởng rất tốt, thủ trưởng ra lệnh thì tôi nhất định sẽ phục tùng.”