Chương 3:
Sau khi bất bỉnh nhân sự, Thiên Mạc rơi vào một không gian tối đen như
mực, nàng cảm thấy như mình đang rơi tự do, rơi mãi, rơi mãi giống như
một con heo quay bị ném xuống cái giếng không đáy.
Bỗng nhiên có một cái chấm sáng lóe lên, Thiên Mạc vội nhắm mắt lại.
Chói quá a. Nàng lúc này cảm thấy cơ thể mình như đang bị hút vào cái
chấm sáng đó, hút tới mức biến dạng.
Đùng một cái, Thiên Mạc không còn cảm thấy điều gì lạ xảy ra nữa.
Bên người bỗng dưng ấm hẳn lên. Xung quanh phát ra những tiếng nói ồn
ào. Thiên Mạc từ từ mở mắt ra. Phải mất một lúc nàng mới nhìn rõ xung
quanh. Chớp mắt vài ba cái, nàng liền đảo mắt đánh giá. Đập vào mắt đầu
tiên là kiểu dáng cổ xưa của chiếc giường làm từ gỗ bạch đàn được sơn
màu nâu cùng với hoa văn tinh xảo và tấm rèm màu hồng nhạt toát lên vẻ
cao quý. Nàng có ngu thì cũng biết đây chính là khuê phòng a. Liếc mắt
xuống một tí, nàng giật mình khi thấy một nữ tử vận y phục màu hồng
phấn đang ngồi lù lù ở đấy, tay cầm bát gì đó màu đen có vẻ mờ ám. Đầu
đang hướng ra ngoài nói chuyện với một người đàn ông.
"Ôi Thiên Mạc, con tỉnh rồi à?" Cô gái kia đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng vào nàng.
Oa, đẹp quá a, thật là đẹp mà. Thiên Mạc thầm nghĩ trong đầu khi
được tận mắt nhìn thấy dung nhan của cô gái này. Nàng ta có đôi mắt thật
là đẹp a, con ngươi đen láy, mở to nhìn nàng, khóe mắt còn đọng lại vài
giọt nước mắt, thỉnh thoảng lại có một giọt rơi xuống, lăn dài trên má.
Hàng lông mày được tỉa tót đẹp đẽ đang khẽ chau lại, rồi lại giãn ra để
lộ cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Cái mũi cao, nhỏ đang đỏ ửng cùng với đôi
môi hồng hơi mím lại. Thật đúng là mĩ nữ, mĩ nữ a. Bất quá cũng chỉ
khoảng 20 là cùng.
Mãi mê ngắm nhìn mĩ nữ , Thiên Mạc không để ý rằng, người đàn ông
kia đã đứng cạnh đầu giường. Hắn nhẹ nhàng nói với nàng: "Tỉnh rồi sao?
Con thấy trong người thế nào?"
Lúc này nàng mới giật mình quay đầu sang bên cạnh. Đập vào mắt nàng
ngay sau đó chính là một đại soái ca. Mặc dù có hơi già so với mĩ nữ kia
một chút, nhưng bất quá thật là bổ mắt mà. Một ngày mà được ngắm đến
hai con người đại diện của sắc đẹp như thế này thì thật là may mắn. Bây
giờ dù có chết cũng không hối hận nữa (đầu óc nàng ta đơn giản quá mà
=.=)
Nhưng mà khoan đã, hình như có cái gì đó không đúng. Nàng trợn mắt
quay sang hỏi hai vị xinh đẹp đang ngồi trước mặt nàng: "Các ngươi gọi
ta là gì cơ?"
"Thiên Mạc, chẳng nhẽ con không nhớ ta là mẹ con sao?" Mĩ nữ lên tiếng, mặt thoáng hốt hoảng.
Cái gì, cái gì cơ? Nàng là mẹ ta? Sao lại có thể như vậy? Cái con
người xinh đẹp này lại có thể là mẹ ta sao? Nếu vậy thì vị soái ca kia
không lẽ là...Vừa suy nghĩ Thiên Mạc vừa quay đầu sang nhìn người thứ
hai đứng ở trong phòng.
"Ta là cha con!" Thấy nàng quay sang nhìn mình, người đó thở nhẹ một hơi. Không cần nàng hỏi cũng tự động trả lời.
Mắt Thiên Mạc lại càng trợn to hơn, tưởng chừng như sắp rơi ra khỏi
hốc mắt. Ân, thật tốt số a, ta chỉ biết cái khối thân thể này có ngoại
hình xinh đẹp, gia cảnh lại tốt chứ không hề nghĩ đến nàng ta lại có cha
mẹ suất đến vậy. Thiên Mạc không kìm lại được cảm xúc, miệng nhếch lên.
Cha mẹ như vậy, mười phần thì có đến chín phần con cái cũng thừa hưởng
được cái gien đẹp này. Thật là một lựa chọn đúng đắn mà.
Thiên Mạc vừa xoa cằm suy nghĩ, vừa dùng ánh mắt hâm mộ dành tặng cho hai vị phụ huynh đó.
"Thiên Mạc à, con thật sự đã quên chúng ta là cha mẹ của con rồi
sao?" Diệp Túy Linh (mình thay đổi cách xưng hô vì lúc này Thiên Mạc đã
biết hai người đó là cha mẹ mình) không thấy Thiên Mạc lên tiếng lại
càng lo lắng hỏi.
Bị con mắt của hai người nhìn chằm chằm, Thiên Mạc có chút mất tự
nhiên. Nàng giả vờ đưa tay lên xoa thái dương, bày ra cái điệu bộ làm
như mình đang rất đau đầu, cực khổ nhớ lại chuyện cũ: "Thực sự là
ta...ta sau khi tỉnh dậy không có nhớ gì hết, chỉ biết rằng càng nghĩ
lại càng đau."
Diệp Túy Linh mặt càng ngày càng nhăn lại, nước mắt chảy như mưa,
khóc ầm lên như trẻ con rồi ôm chầm lấy nàng: "Ôôô... con gái của ta ơi!
Tội nghiệp con quá...Ôôô..."
Thiên Mạc lúc đầu có hơi ngạc nhiên. Ta chưa khóc nàng ta khóc cái
gì cơ chứ? Nhưng rồi sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh, vòng tay qua vỗ nhẹ
lưng của Diệp Túy Linh như dỗ con nít.(Ta thực sự không biết ai là mẹ ai
là con nữa =_=!)
Chỉ có Liễu Thiên Vân là giữ được bình tĩnh, thản nhiên nói với
Thiên Mạc: "Thôi thôi, không cần nghĩ nữa. Ta không ép con. Con chỉ cần
biết chúng ta là cha mẹ con là được rồi."
Thiên Mạc ngẩng mặt lên nhìn với ánh mắt cảm kích. Đang định nói gì
đó thì có giọng nói của gia nhân từ bên ngoài truyền vào: "Lão gia, có
thư của Mã Tướng quân."
"Được rồi, mang đến thư phòng của ta." Dứt lời quay sang nói với
Thiên Mạc: "Con gái à, con nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài có chút việc."
Thiên Mạc chưa kịp trả lời thì Diệp Túy Linh đã ngồi phắt dậy, quay
sang trách móc Liễu Thiên Vân: "Ông đó, con nó bất tỉnh mấy ngày mà ông
không có chút lo lắng gì là sao? Suốt ngày chỉ lo công việc này nọ. Chả
nhẽ công việc quan trọng hơn cả tính mạng con gái ông sao?"
Liễu Thiên Vân bối rối không biết nói gì để làm vừa lòng vợ, lại
không dám để mất lòng con gái cưng: "Ta không có ý đó, chỉ là
ta...ta..."
Ây chà, có vẻ Liễu lão gia chính là điển hình của giai cấp sợ vợ a.
Thiên Mạc thấy Liễu Thiên Vân bị kẹp giữa hai người như vậy cũng
không đành lòng chèn ép liền nổi lòng tốt mở lời gỡ rối: "Cha à, cha đi
làm việc của cha đi, con không sao rồi." Trên mặt là một nụ cười hiền
từ nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn thấy rất giả tạo.
"Nhưng mà..."
"Chẳng phải con đã tỉnh rồi sao mẹ." Diệp Túy Linh đang định mở lời
phản đối thì Thiên Mạc đã cướp lời nói trước. Nàng ta nói nhiều quá, ta
nghe mệt lắm.
Diệp Túy Linh thở dài một hơi, quay sang liếc mắt nhìn Liễu Thiên
Vân bằng ánh mắt sắc như dao găm. Rồi ngay sau đó vui vẻ nói với Thiên
Mạc: "Vậy con nghỉ ngơi đi, ta cũng ra ngoài một lát. Nếu có gì bất tiện
thì kêu Thanh Ngọc nha."
"Vâng. Mẹ yên tâm." Ủa mà Thanh Ngọc là ai a?
Sau khi tận mắt nhìn thấy hai vị phụ huynh nối đuôi nhau ra khỏi phòng,
xác định là họ không có ở trước cửa rình mò (này này, nhà người ta thì
cần gì phải rình mò chứ =.=) Thiên Mạc lúc này mới nằm phịch xuống
giường thở phào nhẹ nhõm, vắt tay lên trán suy nghĩ sự đời.
Xem ra sống ở cái thế giới này thật không có gì là không tốt. Được cha
mẹ yêu thương như vậy thật thú vị. Trước đây ta luôn chịu sự ghẻ lạnh
của mọi người vì là trẻ mồ côi. Bây giờ thì tốt rồi, ta có cha mẹ hẳn
hoi, có gia đình đầm ấm, như vậy sau này ra ngoài đường có thể vênh mặt
lên mà đi rồi. Hắc hắc.
Mải mê suy nghĩ, Thiên Mạc không tự chủ được mà hé răng cười khúc
khích, báo hại mấy gia nhân đi bên ngoài xém giật mình ngã đâm đầu xuống
đất (lại tiếp tục xuyên qua :)), Thiên Mạc: cũng tốt, ta tạo việc làm
cho mấy tên kia...). Chìm đắm trong ảo tưởng một hồi, nàng cảm thấy thật
là khát nước. Có lẽ cái thân thể này mê man bất tỉnh mấy ngày rồi nên
không có uống nước. Vừa mới ra quyết định, còn chưa kịp bước chân xuống
giường thì đột nhiên cửa phòng mở toang ra. Tiếp ngay sau đó một nữ tử
vận y phục màu lam chạy vào, xông thẳng đến chỗ Thiên Mạc đang ngồi. Vừa
khóc vừa gào to: "Tiểu Thư!"
Nàng ta ôm lấy chân Thiên Mạc, khóc lấy khóc để nhưng xen trong đó
lại có tiếng cười. Vì vừa khóc vừa cười nên thanh âm của nàng ta phát ra
làm cho Thiên Mạc không khỏi có chút rùng mình.
Thiên Mạc thấy rằng người có thể làm ra cái hành động máu chó như
thế này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nàng ta chính là nha hoàn thân
thiết của nàng trước kia - Thanh Ngọc. Bình thường các nha hoàn khác sẽ
không biết kiêng nể mà lao như điên đến rồi gào khóc ầm ĩ như vậy đâu.
Sau một lúc rất lâu, tưởng chừng như cả cái phòng sắp ngập đến nơi
thì Thanh Ngọc mới buông nàng ra, vừa lau nước mắt vừa ngẩng mặt lên nói
với Thiên Mạc: "Tiểu Thư, người tỉnh rồi. Em còn tưởng người sẽ không
bao giờ tỉnh lại nữa cơ!" Vừa nói vừa nấc khiến cho giọng của Thanh Ngọc
có chút lạc đi.
Oaaa...đẹp a...nha hoàn Thanh Ngọc này mặc dù so với Diệp Túy Linh
có phần kém sắc nhưng cũng có thể coi là một mĩ nhân đi. Nha hoàn mà còn
đẹp vậy, khó trách chủ nhân lại có sắc đẹp điên đảo chúng sinh.
Quệt đi vệt nước miếng đang chảy ra khỏi miệng Thiên Mạc mở to hai mắt nói: "Ngươi là Thanh Ngọc?"
Nghe xong những lời này, Thanh Ngọc bày ra bộ mặt cứng đơ, không
khác thạch cao là mấy. Tiếp sau đó nước mắt từ từ rỉ ra rồi tiếp tục
trào tuôn như nước lũ: "Ôôô Tiểu thư ơi!...xem ra lời phu nhân nói là
thật rồi...tiểu thư bị hỏng não mất rồi...ôôô...khốn khiếp, chỉ tại cái
con bé kia mà giờ tiểu thư phải chịu khổ thế này...ôôô..."
Thiên Mạc ban đầu còn giả vờ vỗ vai nàng ta, lòng đầy cảm kích. Nàng
trước kia có thể dạy dỗ được nha hoàn dám nói những lời này, thật hảo
thông minh a. Ủa, mà hình như có gì đó bất hợp lí?
Sau khi nghe ra manh mối về tai nạn mà nàng trước kia gặp phải,
Thiên Mạc liền dựng Thanh Ngọc dậy, chau mày hỏi: "Ngươi nói gì cơ? Đã
có chuyện gì xảy ra với ra? Ai hại ta cơ?"
Thanh Ngọc sụt sịt rồi bày ra bộ dạng ngơ ngác hỏi: "Tiểu thư à.
Người đúng là hỏng não thật sao? Ngay cả chuyện đó cũng không nhớ?"
Thiên Mạc bắt đầu thấy bực mình. Nang ta thật là dai dẳng mà. Đã
biết ta không nhớ gì rồi còn cố tình gặng hỏi: "Ơ hay, cái con bé này.
Ta mà biết thì cần phải hỏi ngươi à? Mà ta không có bị hỏng não, chỉ tạm
thời bị mất trí nhớ thôi. Ngươi hiểu không hả?" Cứ mở mồm ra là hỏng
não này nọ. Đem óc nàng ví như óc heo không bằng, động một tí là hỏng.
Thanh Ngọc thấy tiểu thư to tiếng thì có hơi sợ hãi. Tiểu thư trước
giờ vẫn rất bình tĩnh a, không có động một tí là nổi nóng như thế này.
Vừa suy nghĩ mắt vừa nhìn chằm chằm Thiên Mạc.
"Còn nhìn cái gì? Mặt ta có dính gì sao? Không mau kể cho ta nghe."
Thiên Mạc thấy Thanh Ngọc không nói gì liền gắt gỏng hỏi. Nàng ta đúng
là điển hình của nha hoàn ngu ngốc mà.
"A. Thật ra thì chuyện là như thế này..." Thanh Ngọc giật mình, từ từ ngẫm lại chuyện đã xảy ra.
Khoảng mấy ngày trước, nàng là Thiên Mạc trước kia khi đang đi lễ
chùa thì bắt gặp Mộ Dung Phong. Hắn là đại thiếu gia, con của Mộ Dung
Thượng thư và cũng là biểu ca của hoàng thượng Hồ Tử Dương. Hắn vốn có
tình ý với Thiên Mạc từ lâu nên khi nhìn thấy nàng liền dính như kẹo cao
su không rời. Nàng vì nghĩ rằng hai gia đinh có giao tình nên không nỡ
đuổi hắn đi, đành bồi hắn đi dạo. Nhưng chẳng may sau đó bị Hồ San San
bắt gặp. Nàng ta chính là công chúa, em của Hồ Tử Dương nhưng lại có
tình cảm với biểu ca Mộ Dung Phong. Khi nhìn thấy cảnh hắn và Thiên Mạc
đi cùng nhau liền nảy sinh lòng ghen, quyết tâm trả thù nàng. Cơ hội đến
khi mấy ngày sau nàng ta hẹn riêng một mình Thiên Mạc ra hồ sen ngắm
cảnh. Hôm đó nàng đang sốt nhẹ nhưng vì nể tình nàng ta là công chúa nên
nàng nhận lời mời. Nào ngờ San San có ý đồ bất chính, thừa dịp nàng
không để ý liền đẩy nàng xuống hồ sen. Vì không biết bơi, bị sốt nhẹ
cộng với thời tiết lạnh giá, nàng lại vô tình đập đầu vào đá nên đã mê
man bất tỉnh mấy ngày. Đến hôm nay tỉnh lại thì đã mất trí nhớ rồi.
Sau khi gây án, San San liền bỏ đi. Sở dĩ Thanh Ngọc Biết được
chuyện này vì khi đang ngồi đợi Thiên Mạc về, nàng ta lúc đó cần đi nhà
xí gấp nên liền chạy đi. Lúc về, chẳng may đi qua đó nên đã chứng kiến
toàn bộ sự việc.
Hừ, cái cô công chúa San San chắc sau khi biết nàng mất trí nhớ thì
đắc ý lắm đây...Như chợt nhớ ra điều gì đó, Thiên Mạc quay sang hỏi
Thanh Ngọc: "Ngươi đã nói chuyện này cho ai chưa?"
"Dạ. Từ trước đến giờ Thanh Ngọc luôn nghe theo lệnh của tiểu thư
nên chưa có lệnh của tiểu thư Thanh Ngọc không dám nói linh tinh."
"Tốt!" Hắc hắc. Được rồi. Vì ta đã không biết liêm sỉ mà cướp đi cái
thân xác này nên ta sẽ giúp nàng ta báo thù. Coi như trả ơn đi.
Người xưa có câu "một điều nhịn là chín điều nhục". Hồ San San, ngươi xem ta xử lí ngươi như thế nào đây.