• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trấn Tây Vương Phủ?”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gõ bàn, cúi đầu suy nghĩ sâu xa một chút, sau đó lại lấy ít bạc vụn từ trong túi áo cho tiểu nhị: “Vất vả cho ngươi rồi, cho ta hai vò rượu ngon, số tiền còn lại thưởng cho ngươi”.

“Ai, cảm ơn khách quan, lập tức sẽ có rượu ngon cho ngài”, tiểu nhị ngẩn ra, vội vã nhận lấy bạc vụn Cố Thiên Mệnh đưa cho, cao hứng phấn chấn chạy đi bưng rượu cho Cố Thiên Mệnh.

Ông lão điên một mình uống rượu ngon, Cố Thiên Mệnh tùy ý uống vài ly, sau đó chuyển sự chú ý về hướng phố Bắc mà tiểu nhị nói.

Một luồng linh hồn bản mệnh của Yến Hàn chỉ về phía phố Bắc, mà thanh lâu cùng sòng bạc nổi tiếng ở phố Bắc này có lẽ không có quan hệ gì với Yến Hàn, như vậy cũng chỉ còn lại Trấn Tây Vương Phủ mà thôi.

“Xem ra, phải đi phố Bắc xem một chuyến”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm trong lòng.

Rượu qua ba tuần, ông lão điên tựa hồ uống đến sảng khoái, hài lòng nấc một cái, híp lại đôi mắt đục ngầu của mình.

Sắc trời còn sớm, Cố Thiên Mệnh không muốn lãng phí thời gian nữa, quay đầu nói với ông lão điên: “Chúng ta đi thôi!”

“Rượu... không đủ”, ông lão điên nhìn bình rượu trống rỗng trên bàn, lắc lắc vò rượu ngon trong ngực, lảo đảo đáp lại.

Cố Thiên Mệnh đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, sau đó quay đầu lại khẽ hô: “Tiểu nhị, mang tới hai vò rượu ngon”.

“Có ngay”, tiểu nhị lập tức đem hai vò rượu ngon tới, rất nhanh nhẹn.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh trả tiền rượu, liền bước khỏi tửu lâu. Về phần ông lão điên, một hơi uống cạn nửa vò rượu ngon trong ngực, sau đó ôm hai vò rượu kia, lảo đảo đi theo phía sau Cố Thiên Mệnh.



Hoàng Đô Mạch Dương Quốc phố Bắc, cực kỳ náo nhiệt.

Phóng mắt nhìn lại, đều là bóng người đông đúc, từng chiếc xe ngựa xa xỉ đến cực điểm chạy tới chạy lui, nhưng cũng không có vẻ chật chội.

Cố Thiên Mệnh vừa mới bước vào phạm vi phố Bắc liền nhìn thấy một tòa lầu các kim bích huy hoàng đứng sừng sững, ở giữa lầu các là một tấm biển sáng loáng- Liễu Trần Các.

Liễu Trần Các chính là nơi xa hoa nhất Hoàng Đô Mạch Dương Quốc, so với Bích Hoa Lâu của Thiên Phong Quốc đều cao hơn một cấp độ.

Ở cửa Liễu Trần Các, đứng hai hàng mỹ nữ trẻ tuổi uyển chuyển, làm cho người đi lại hai bên đường nhịn không được nhìn thêm hai lần, cổ họng khô khốc.

Cố Thiên Mệnh chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn Liễu Trần Các một cái liền bỏ qua nơi này, bởi vì linh hồn bổn mạng của Yến Hàn chỉ vào nơi sâu trong phố Bắc.

Trấn Tây Vương Phủ, là nơi cực kỳ trọng yếu của Mạch Dương Quốc.

Trấn Tây Vương Phủ uy danh trăm năm hiển hách, vì Mạch Dương Quốc lập được công lao lớn, củng cố địa vị đỉnh phong của Mạch Dương Quốc, làm cho Bách Quốc Chi Địa không dám vọng động.

Chỗ sâu nhất của phố Bắc, cơ hồ toàn bộ đều là địa bàn của Trấn Tây Vương Phủ, hàng rào tường cao ngăn trở một lượng lớn người muốn đi về phía trước.

“Trấn Tây Vương Phủ...”, nhìn phủ đệ to lớn cách đó không xa, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm một tiếng, đầu mày nhăn lại.

Ông lão điên ôm hai vò rượu ngon như đạt được chí bảo, không nói gì chỉ theo sát sau Cố Thiên Mệnh.

Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đứng ở cửa lớn của Trấn Tây Vương Phủ, nhìn thấy một đám hộ vệ có khí tức trầm ổn đứng canh ở cửa.



“Người không liên quan, mau rời khỏi nơi này”, ở cửa Trấn Tây Vương Phủ, một hộ vệ lưng hùm vai gấu trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng quát.

Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, tinh tế đánh giá Trấn Tây Vương Phủ một phen, sau đó cảm thụ được một luồng linh hồn của Yến Hàn.

“Qủa nhiên là ở nơi này”, luồng linh hồn bản mệnh của Yến Hàn chỉ vào Trấn Tây Vương Phủ, khiến đáy lòng Cố Thiên Mệnh không nhịn được căng thẳng.

“To gan! Còn không mau rời đi, chẳng lẽ ngươi muốn ăn đòn sao?”, hộ vệ ở cửa thấy Cố Thiên Mệnh không có ý định rời đi, tức giận đùng đùng rống lên, khí thế vô cùng bức người.

Khuôn mặt Cố Thiên Mệnh ngưng trọng, lạnh lùng nhìn đám hộ về ở cửa, trầm giọng nói: “Thông bẩm, Cố gia Cố Thiên Mệnh Thiên Phong Quốc, đặc biệt đến bái kiến Mạch Dương Quốc Trấn Tây Vương Phủ!”

Rầm!

Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời liền làm cho đám thủ vệ ở cửa Trấn Tây Vương Phủ ngây ngẩn cả người.

Cố gia Cố Thiên Mệnh Thiên Phong Quốc? Không phải là Thiên Vũ Hầu mà rất nhiều người đang bàn luận mấy ngày nay sao? Hơn nữa nghe đồn hắn còn là thiên kiêu tái thế, chẳng lẽ chính là thanh niên mặc áo trắng trước mặt này?

Hộ vệ giật mình trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại, cảnh giác nói: “Có gì chứng minh không?”

“Đi vào thông báo là được, một tên hầu trông cửa, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?”. Cố Thiên Mệnh cũng không muốn lãng phí thời gian vào đám người này, lạnh lùng quát lớn.

“Ngươi”, một hộ vệ mặt đen chỉ vào Cố Thiên Mệnh, muốn hung hãn mắng một tiếng. Thế nhưng khi hắn vừa nghĩ đến Cố Thiên Mệnh có khả năng thật sự chính là Thiên Vũ Hầu trong lời đồn, câu mắng chuẩn bị nói ra bị nghẹn lại, không dám chọc giận Cố Thiên Mệnh, bèn hừ lạnh nói: “Chờ một chút, ta lập tức đi thông báo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK