Cũng chính vì bức thư đó làm cho Tống Giang Nam ăn ngủ không yên, ngay cả Lạp Giang Nam và Chu Giang Nam ngày nào cũng phải sống trong lo sợ, bọn họ ám ảnh những gì mà Cố Vị Dịch đã làm với đám người bọn họ khi sang Nam Quốc.
Chỉ với một câu nói nhỏ nhoi của người Hoàng Hậu bé bỏng kia cũng đủ làm một đất nước bị sụp đổ... Bây giờ thì họ thật sự tin những lời truyền tai từ Nam Quốc rồi.
Ở Nam Quốc, bọn họ nói vị Hoàng Hậu nhỏ tuổi đó chính là mạng sống, trái tim, là tín ngưỡng duy nhất của Đức vua.
Nhà vua của Nam Quốc không sợ trời không sợ đất, giết vua cha cướp ngôi, giết huynh đệ hoàng thất của mình không hề chớp mắt, ấy vậy mà vị Hoàng Hậu ấy vừa biến mất đã ngay lập tức sai binh lính hoàng gia đi tìm, họ nói ngài ấy đã lật tung đất nước lên để tìm ngài ấy. Giang Nam chính là cái cớ để Hoàng Hậu ra mặt.
Nam Quốc.
Cố Vị Dịch ra lệnh tuyển thêm binh lính vào quân đội, tuyển thêm cả những thanh niên từ mười bảy tuổi trở lên.
Lần tuyển binh này quy mô lớn nên hắn sẽ là người ra mặt tuyển chọn, mở một cuộc tuyển chọn lớn.
Chính là ngày mai.
Tất cả những thanh niên từ mười bảy tuổi trở lên đều có thể tham gia vào quân đội, đây lag có hội duy nhất để bọn họ có được cuộc sống đầy đủ hơn.
Lần này, Khúc Tiểu Đàn cũng có mặt tại buổi tuyển chọn đó.
Do đã phát động từ mấy ngày trước đó, sẽ không sợ ai không tham gia được.
Ngày mới thật sự tới rất nhanh, buổi tiệc chọn bắt đầy vào lúc bảy giờ tại thao trường huấn luyện lớn.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn của thái giám:
"Hoàng Đế Bệ Hạ giá đáo. Hoàng Hậu Bệ Hạ giá đáo!!!"
Tiếng nói lớn vang vọng xuyên qua cánh cửa gỗ lớn của thao trường huấn luyện.
Ngay lập tức bọn họ đều dừng công việc đang còn dở dang của mình mà quỳ xuống mặt đất bụi bẩn.
Cánh cửa lớn được hai binh lính chuyên dụng của hoàng gia mở ra, bóng người dần hé lộ rõ.
Thân người cao lớn khoác trên mình bộ long bào vàng rực rỡ, bên cạnh là nữ tử thanh tú với chiếc áo phượng bào chói mắt người nhìn. Hai con người cao quý từ từ đi vào.
Chỉ vài ba bước đã nghe tiếng nói đồng loạt của tất cả những người ở đó.
"Tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, nsau i soi sánh cho đất nước.
Tham kiến Hoàng Hậu Bệ Hạ, hậu thuẫn cho người!"
Tiếng đồng loạt của hơn mấy chục ngàn người rất lớn, vang vọng khắp bốn bề không gian xung quanh.
Cố Vị Dịch nhìn sang nàng, Khúc Tiểu Đàn liền nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn đưa tay phải lên thay cho hai chữ 'miễn lễ'.
Đồng loạt bọn họ đứng lên nhìn rất đông đúc.
Cố Vị Dịch để nàng đi trước hắn một bước, như đã nói, đầu của hắn để nàng dẫm lên.
Cả hai đi trên một cái thảm đỏ trải dài từ chỗ ngồi cao nhất đến tận ở cánh cửa gỗ to lớn của thao trường hấu luyện.
Đi sau là một đám người tùy tùng, bao gồm sáu người thái giám, mười hai người cung nữ trong đó có A Nha đi cùng, phía sau nữa là một đám binh lính hoàng gia khoảng hai mươi người.
Đi đến chỗ cao nhất của thao trường, hai chiếc ghế được đúc bằng vàng đã được đặt ở đó sẵn rồi.
Đám tùy tùng đi sau cũng tự chia ra đứng bên cạnh hắn và nàng.
Dưới một bậc nữa có các quan đại thần trong triều. Khúc tướng quân, Tô Mộ Cường, cùng một số các vị quan khác.
Khúc Tiểu Đàn nhìn phụ thân của mình, trong lòng có chút xao động, kể từ hôm đó nàng chưa gặp lại phụ thân cùng phụ mẫu lần nào cả.
Cố Vị Dịch luôn luôn để ý đến Khúc Tiểu Đàn, chỉ vừa nhìn đã biết nàng đang suy nghĩ các gì trong đầu rồi.
Tuy có chút khó chịu khi nàng luôn để ý một người nào khác không phải là mình nhưng mà hắn phải bình tĩnh. Nắm nhẹ lấy tay nhỉ kế bên mình, Khúc Tiểu Đàn cũng quay sang nhìn hắn khó hiểu.
Cố Vị Dịch cuối thấp đầu xuống một chút, vừa vặn ngang vành tai của nàng, hôn nhẹ lên một cái, thấp giọng:
"Hoàng Hậu, nàng đừng để ý đến người khác nữa."
Lời nói của hắn mang chút gì đó khí chịu trong đó
Khúc Tiểu Đàn nhìn hắn, bản thân cũng không biết nên nói gì.
Bên cạnh thì thái giám bước đến, cuối người xuống
"Bệ Hạ, thời gia cũng đã đến rồi."
Cố Vị Dịch gật đầu.
Nhận được sự cho phép từ nhà vua, thái giám đi lên vài bước, hai tay để dưới phần bụng, nhìn xuống phía dưới.
"Thời gian cũng đã đến, hôm nay được sự cho phép của nhà vua và Hoàng Hậu. Cuộc thi tuyển được bắt đầu!!"
Vừa dứt lời của thái giám, ở giữa thao trường huấn luyện vang lên ba hồi trống lớn.
Mấy chục ngàn người ở dưới đều đồng loạt vỗ tay.
"Thể lệ của cuộc tuyển chọn như sau, không giới hạn người được chọn. Có tổng cộng năm vòng thi, thứ nhất là chạy, thứ hai là cưỡi ngựa, thứ ba là bắn cung, thứ tư là cầm kiếm, cuối cùng là kết hợp giữa ba cái là cưỡi ngựa, cầm kiếm, bắn cung trúng hồng tâm!"
Ba hồi trống lại vang lên khi người thái giám dứt câu, bên dưới có chút ồn ào, nhưng chỉ vài giây là hết.
Trên mặt một số người có xuất hiện sự lúng tung, có phải là thể lệ cuộc thi nằm ngoài sức họ không?
Khúc Tiểu Đàn nhỏ tiếng nói:. Harry Potter fanfic
"Bệ Hạ, ta nhìn thấy bọn họ chỉ là nam tử mới mười bảy tuổi, cùng lắm cũng chỉ bằng tuổi ta thôi, sẽ có những người thấy ngoài sức của mình."
Cố Vị Dịch nhìn nàng, đáy mắt hiện lên sự tĩnh lặng.
"Hoàng Hậu, nàng là Hoàng Hậu, họ không bao giờ có thể so sánh với nàng."
"Ta cảm thấy họ vẫn còn khá nhỏ."
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng vuốt ve
"Chiến trường chính là chiến tranh, tên, đao, kiếm không có mắt."
Dừng một chút, Khúc Tiểu Đàn gật đầu đồng ý lời mà Cố Vị Dịch nói.
Hắn nói đúng, những mũi tên, đao, kiếm làm gì có mắt để né những người họ?
Vã lại chiến tranh, chỉ có thể thắng không thể thua!
"Bệ Hạ, ta muốn cho họ một cơ hội từ bỏ. Được không?"
Cố Vị Dịch chỉnh lại cái vương miện trên đầu nàng, trầm giọng:
"Nàng đã dẫm lên đầu ta rồi, tất cả như nàng muốn, Hoàng Hậu!"
Lời nói mang chút ý cười trêu đùa, hắn vẫn tỉ mỉ chỉnh lại từng nếp tóc cho nàng
Là hắn không muốn ai chạm vào nàng.
Mặc cho Cố Vị Dịch đang làm gì với mình, Khúc Tiểu Đàn ngoắc tay gọi người thái giám ấy lại.
"Công Công, truyền lệnh ta xuống nếu ai cảm thấy không thi được thì quay trở về nhà đi, ta phụ trách tiền lộ trình cho họ."
Người thái giám tuy có chút bất ngờ nhưng cũng phải gật đầu nghe theo.
"Hoàng Hậu Bệ Hạ truyền lệnh, nếu ai cảm thấy thi không được thì có thể quay trở về nhà. Hoàng Hậu sẽ phụ trách tiền lộ trình do người nào bỏ cuộc."
Bên dưới được phen ồn ào, ai cũng nhìn nhau rôdi thảo luận sôi nổi, khá lâu sau thì tiếng ồn cũng dứt nhưng chẳng có một ai đứa lên và cũng chẳng thấy một cánh tay nào cả.
Bọn họ quyết định tham gia cho cuộc thi này.
Tô Mộ Cường khẽ cười, quay sang nhìn Khúc tướng quân, thấp giọng:
"Quả đúng là người của Nam Quốc, không sợ khó không ngại khổ!"
Khúc tướng quân cũng liền gật đầu đồng ý lời của Tô Mộ Cường nói.
Nam Quốc quả đúng là một đất nước hùng mạnh, những nhân tài vẫn còn đang ẩn mình dưới lớp vỏ nông dân.