Nghe vậy, Quốc chủ Đại Chu cũng chỉ biết thở dài.
Trong số các Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử là người có thiên phú nhất, cũng là người ông ta coi trọng nhất.
Nhưng không ngờ, con trai xuất sắc mọi mặt, sau khi gặp Liễu Mộng Nghiên thì lại say nắng, thậm chí cả trí não cũng
bắt đầu kém thông minh.
"Thôi, nàng ta biết hay không bây giờ không quan trọng
nữa. "Sau này ngươi định xử lý thế nào?" Quốc chủ Đại Chu hỏi. Ngũ Hoàng tử nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng.
Bây giờ cậu của mình chắc đã động thủ với nhà họ Trần, tin tốt nhất là thành công, tin xấu nhất là thất bại.
Nếu thất bại, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không chịu để yên.
"Phụ vương, theo con thấy, chúng ta cần chuẩn bị hai phương diện."
"Cho dù cậu thành công hay không, chúng ta cũng cần chuẩn bị sẵn sàng."
"Một là chuẩn bị để thương lượng, dập tắt cơn giận của nhà họ Trần, chúng ta có thể đổ tại cậu, giả vờ như không hề hay biết."
"Mặt khác, nếu nhà họ Trần hung hăng, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết."
"Cho dù phải liều cả mạng, cũng không thể ngồi đợi chết." Ngũ Hoàng tử nói sau khi suy nghĩ.
Nghe được lời Ngũ Hoàng tử nói, Quốc chủ Đại Chu gật đầu hài lòng, quan điểm này không khác mấy so với ông ta.
Dù sao cũng là con trai mà ông ta coi trọng, về trí tuệ quả thực là hàng đầu.
"Cậu ngươi rất thương yêu ngươi đấy."
"Ngươi không sợ sau việc này, cậu sẽ oán hận ngươi à? Thậm chí hy sinh cả người cậu yêu quý ngươi này?" Quốc chủ Đại Chu hỏi.
"Mặc dù cậu rất thương con, nhưng con là người của hoàng tộc, đối với con, hoàng tộc mới quan trọng nhất."
"Bất đắc dĩ, chỉ có thể hy sinh cậu, con tin cậu sẽ hiểu cho con.
"Dù vô tình, nhưng làm việc lớn, cần phải biết lựa chọn." Ngũ Hoàng tử trầm giọng nói.
"Không sai, thực sự cần phải biết lựa chọn, nhưng suy nghĩ của ngươi vẫn còn hơi non nớt."
"Ồ? Không biết phụ vương có cao kiến gì?"
"Thượng Thanh Tông có thể xem như là trợ lực lớn nhất của hoàng tộc chúng ta, cậu ngươi tuy chỉ là Tam trưởng lão, nhưng đừng quên, ông ngoại của ngươi là Thái thượng trưởng lão"
"Và thực lực ngang ngửa với vị lão tổ tông của hoàng tộc chúng ta, vì vậy, từ bỏ cậu của ngươi là điều không thể."
"Huống hồ, lần đính hôn này của ngươi, ta còn mời cả những người của thế gia."
"Dù sao, Đại Chu chúng ta có thể thành lập được, phải nhờ những người của thế gia ủng hộ phía sau, họ sẽ không ngồi
yên đâu."
"Đến lúc đó, nếu nhà họ Trần chịu chấp nhận xin lỗi, chấp nhận hòa giải, thì mọi việc đều tốt đẹp."
"Nếu không chịu, thì liên kết tất cả lực lượng có thể liên kết, tiêu diệt nhà họ Trần!"
"Nhưng… đó tuyệt đối là sự lựa chọn cuối cùng."
Thế gia?
Ngũ Hoàng tử tuổi còn trẻ, hiểu biết về thế gia không nhiều lắm, chỉ nghe qua vài lần, nhưng chỉ tiết bên trong thì không rõ.
"Thì ra thế gia là chỗ dựa phía sau của chúng ta ư?"
"Nhưng nhi thần luôn nghe nói, người giúp chúng ta hồi đó không phải là…"
"Thượng Thanh Tông à? Giả đấy, người thực sự giúp đỡ chúng ta, là thế gia."
"Ở vùng Bắc Vực này, kẻ thực sự năm quyền kiểm soát là vài gia tộc thế gia."
Tại Bắc Vực, thế gia làm vua, nhưng thường các thế gia có tranh chấp, tổn thất khá lớn, cuối cùng đã nghĩ ra một cách.
Thế gia làm bàn cờ, vương triều làm quân cời
Những mâu thuẫn nhỏ của thế gia có thể dùng cuộc chiến trong vương triều để phân thắng bại.
Như vậy, tổn thất của thế gia có thể hạ xuống mức thấp nhất.
"Ra là như vậy, thế chúng ta chỉ là quân cờ trong tay người †a thôi à?" Ngũ Hoàng tử hơi không phục nói.
"Nếu không thì sao? Nếu có ý đồ khác, với khả năng của thế gia, ngày mai Đại Chu này có thể thay đổi triều đại luôn đấy.
"Được rồi, đó không phải vấn đề ngươi nên bận tâm bây giờ.
"Truyền lệnh của ta, huy động tất cả binh mã gần kinh thành, chuẩn bị ứng phó mọi tình huống."
"Vâng, phụ vương!"