• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Em......" Ánh mắt anh di chuyển xuống người cô, yết hầu khẽ rung lên.

" Áaaa.....áaaaaaaa.... "

Thiên Nhạc nhìn xuống thân mới tá hỏa lên, vội giật tấm chăn che lại, hai má đỏ ửng như hai trái cà chua luộc chín, tự hỏi mình vừa làm trò gì vậy.

Mất mặt quá đi thôi!

Thấy anh chảy máu, cô lo lắng tới điên lên còn tâm trí đâu mà để ý bản thân đang trần như nhộng cứ thế chạy nhong nhong đi lấy hộp y tế cho anh. Cô thì ngượng còn anh thì được một món hời quá lớn, nở nụ cười gian manh.

" Anh đừng cười nữa mà. Này, đừng cười."

Cô càng xấu hổ anh càng cười chọc ghẹo, tức quá cô lấy gối đập vào đầu anh.

" Em nói anh đừng cười nữa, anh có nghe không hả? Người ta lo lắng cho anh mà anh cứ ghẹo người ta. Hức..... "

Anh dang tay ôm trọn cả người cả chăn vào lòng, dỗ ngọt.

" Được rồi. Không ghẹo em nữa. Anh là chồng em có gì mà em phải ngại. Thật là rất đẹp. "

" Anh..... Chồng à, em xin lỗi. Thật sự lúc nãy em.... em.....không kiểm soát được. Chuyện vừa nãy làm em nhớ lại đêm đó tại quán bar, em rất sợ hãi nên mới cắn anh. Em không muốn vậy đâu. Em.... hức... "

" Anh không đau. Em không sai. Em không làm gì sai cả. Xin lỗi em, làm em sợ rồi. "

Anh xoa nhẹ đầu cô dỗ dành, trong lòng tự trách bản thân đã khốn nạn, thô bạo với cô đêm đó như vậy. Cái đêm đó, những lời anh nói, hành động anh làm không khác gì một tên côn đồ sỉ nhục, ***** *** cô.

Vậy thì tình cảnh như bây giờ là anh đáng đời!

" Em đói rồi đúng không? Anh xuống dưới lấy đồ ăn ngon cho em. Đợi anh. "

Hàn Phong nhặt áo quần vương vãi dưới sàn mặc vào, cúi xuống nhặt đồ của vợ để lên giường để lát nữa vợ mặc vào rồi anh nhanh chóng đi ra ngoài.

Anh có thể gọi nhân viên mang đồ ăn lên, chỉ là anh đang kiếm một cái cớ ra ngoài để cô được thoải mái. Thiên Nhạc dĩ nhiên biết, cô cảm thấy đau lòng, chắc chắn anh sẽ tự trách nhiều lắm. Một người đàn ông bị vợ từ chối trong kì hưởng tuần trăng mật thì đương nhiên là thấy tự ái rồi, hơn nữa bản tính anh vốn rất kiêu ngạo giờ đây lại chịu nhún nhường chỉ vì nghĩ cho cô.

Nửa tiếng sau, anh mang theo một khay đồ ăn ngon lên, toàn những món cô vợ nhỏ của anh thích.

" Vợ à! "

" Dạ. Em tới ngay đây. "

Ăn xong, cả hai cùng xem TV, chỉ một lát mà cô đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, ai ngờ vẫn làm cô tỉnh giấc.

" Anh ôm em ngủ được không? "

" Sao anh lại hỏi thế. Mau ôm em. "

Ôm vợ ngủ mỗi đêm đã trở thành thói quen của anh rồi, không ôm vợ vào lòng, anh không ngủ được. Nhưng giờ biết được nỗi sợ của cô, anh lại càng cẩn thận, dè chừng sợ khiến cô khó chịu. Nghe câu trả lời của cô, anh vui mừng nằm xuống ôm lấy vợ, đặt lên trán bảo bối của anh một nụ hôn ngọt ngào kèm lời chúc ngủ ngon.

" Ngủ ngon, bảo bối. "

" Phong, anh trách em không? Đáng lẽ ra em không nên cư xử như vậy. "

" Bảo bối à, em không có lỗi. Lỗi ở anh đã sai với em trước. Anh không có tư cách để trách em. Anh sẽ yêu thương em nhiều hơn nữa để em dần chấp nhận anh. "

" Ông xã! "

" Hửm "

" Em yêu anh nhất. Hạ Thiên Nhạc em mãi mãi chỉ yêu một mình Hàn Phong anh thôi. "

" Anh yêu em, bà xã. "

Cứ yên bình như vậy, anh ôm cô đi vào giấc ngủ sâu. Thiên Nhạc nghe vậy cũng yên tâm phần nào nhưng anh cứ tự trách làm cô xót vô cùng. Kì trăng mật này lẽ nào cứ mãi trong không khí như vậy sao? Thật là cô và anh đều mong đợi nó sẽ thật ngọt ngào nhưng bây giờ lại thành thế này.

⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅

Sáng sớm thức dậy, Thiên Nhạc nhẹ nhàng gỡ tay chồng đang ôm eo mình ra, ngồi chồm dậy ngắm nhìn gương mặt đang say giấc. Đúng là hoàn hảo! Sao anh có thể đẹp tới như vậy chứ? Mới nhìn một khắc mà cô đã mê đắm rồi. Mỹ nam trước mắt đúng là chất làm cô nghiện.

Cô vào phòng đánh răng rửa mặt, không quên chuẩn bị sẵn cho chồng. Xong xuôi, xuống tầng dưới lấy bữa ăn sáng cho cả hai. Dáng người nhỏ nhắn trong chiếc váy hoa nhí suông cứ loay hoay, ngó nghiêng tìm món ăn trông thật đáng yêu làm sao.

Ảnh minh họa trang phục của Hạ Thiên Nhạc.

" Chồng mình thích ăn hủ tiếu không giá. Lấy cho anh ấy. Thêm soda bạc hà nữa. Còn mình sao món nào mình cũng muốn ăn hết vậy ta. Trông ngon thật. Lấy bún trộn, mì quảng xào, gỏi ngó sen, bánh bò hấp, bánh mì trứng, sữa chua, lê..... "

Cô lấy để lên khay cho nhân viên resort mang lên. Thấy khu bên kia có chả giò đậu xanh, cá sốt vang, bí sốt kem tươi, cô tiện lấy mang lên luôn. Anh nhân viên sững sờ vì niềm đam mê đồ ăn của cô. Bộ dạng thích thú khi tìm thấy món ngon của cô mang lại cho người nhìn cảm giác vui vẻ.

" Anh để lên bàn giùm em nha. Cảm ơn anh nhiều. Em sẽ đánh giá anh 5 sao. "

" Dạ, Phong phu nhân đã khách sáo. Chúc Phong tổng và phu phân bữa sáng ngon miệng. Tôi xin phép. "

" Được. Cảm ơn. " Hàn Phong gật đầu qua loa.

" Lúc nãy anh còn ngủ, em xuống dưới lấy đồ ăn sáng đấy. Anh mau tới ăn đi. "

Hàn Phong chậm rãi bước lại ghế, ngồi xuống, vẻ mặt không vui.

" Phong, anh sao vậy? "

" Vừa nãy vợ cười nói với tên đó vui lắm mà. "

" Thì em chỉ cảm ơn người ta thôi mà. Không nhờ người phục vụ thì làm sao mình em mang đống này lên được. "

" Cảm ơn có cần xưng anh gọi em ngọt như vậy không? "

" Người ta lớn hơn em thì em xưng hô vậy đúng rồi......Ừmm......Không có lần sau, anh đừng ghen nữa mà. "

Cô ôm cổ anh, lay lay làm nũng, hôn má anh xoa dịu.

" Đúng là chúa ghen tuông. "

" Em....." Nhéo hai cái má phúng phính của cô.

" Aaa. Đau.....Anh lại bắt nạt em. "

" Đây, anh ăn đi. "


" Sao em biết anh không ăn giá?. "


" Anh hỏi gì ngốc vậy? Em là vợ anh, không lẽ ông xã thích ăn gì, ghét ăn gì em còn không biết hả. Em đâu có vô dụng như vậy. Em thích anh lâu như vậy, sở thích của anh, em nắm trong lòng bàn tay này nè. "


Cô vừa nói vừa đưa bàn tay ra, vẻ mặt đắc ý. Anh cười tươi như hoa nhưng chỉ 5 giây sau, nụ cười chợt tắt khi nhìn đống đồ ăn trên bàn, e dè nói.


" Anh chỉ ăn hết tô hủ tiếu thôi nha. Còn lại là của em hết đấy. "


" Humm... Có phải em lấy nhiều rồi không? Món nào em cũng muốn ăn nhưng em ăn không hết. Anh phải ăn cùng em. Đây là mệnh lệnh của bà xã. Anh không được cãi. "


Hàn Phong im re, gật đầu. Nóc nhà anh đã nói, anh nào dám không nghe. Thử mà anh cãi coi tối nay đừng hòng ôm vợ ngủ. Lối sống của anh từ nhỏ đã nề nếp, bữa ăn rất quy tắc, không ăn nhiều món trong một bữa còn cô vợ nhỏ của anh thấy đồ ăn là mắt sáng lên nhưng mỗi món cô chỉ thèm một ít. Hồi đám cưới tới giờ, anh đã bị cô nuôi béo lên nhiều rồi với châm ngôn cô ăn thì anh cũng phải ăn, nếp sống chuẩn mực của anh cũng bị cô đảo lộn hết cả lên.


Xong bữa sáng no căng, hai vợ chồng nhà này đi chơi tận tưởng một ngày dài hạnh phúc bên nhau. Tất cả các công việc ở tập đoàn giao hết cho tên trợ lý đáng thương kia phải vùi đầu vào làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK