Bất kể người trên mạng nói thế nào, vẫn được quay đúng kỳ hạn, mà quả nhiên tổ tiết mục cũng rất có tiền như trong lời đồn, lần quay đầu tiên đã chọn ngay một trấn nhỏ trên núi ở nước B.
Chương trình mời sáu thành viên, bao gồm cả Diệp Thanh. Hai sao nữ, bốn sao nam, trong đó hai người có địa vị lớn nhất chính là Dịch Khải Liêm và Chu Tử Vũ.
Diệp Thanh nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy người đàn ông ngồi dưới ô che nắng, gương mặt ấy thực sự quá mức tinh xảo, cho nên cũng không khó hiểu khi nó có thể hấp dẫn được vô số người hâm mộ.
Khi chương trình bắt đầu các thành viên được chia thành hai đội, đi từ dưới chân núi của trấn nhỏ lên tới trên núi, đội nào đến trước thì thắng, buổi tối sẽ được ngủ ở trong nhà, còn đội thua phải tự giải quyết, trong trường hợp cả hai đội cùng chậm trễ, không nói cũng biết phải ngủ trên núi. Nhưng rừng rậm, núi dốc, hiểm nguy không thể tính, tóm lại cực kỳ kham khổ.
Sở dĩ có hai khách mời nữ, chính là để tự phân định thành hai nhóm, một bên do Diệp Thanh làm trưởng nhóm, bên còn Khúc Tử Yên dẫn dắt, số khách mời nam còn lại sẽ bốc thăm để chia đều vào hai đội. Thời điểm rút thăm chia đội.
Hai người nam trong nhóm khác là Tần Toàn và Duy Minh, thấy bản thân không cùng một đội với Diệp Thanh, đều thở phào nhẹ nhõm trong vô thức.
Ở đây ai cũng biết, Diệp Thanh có kĩ năng tự bôi đen chính mình.
Thấy kết quả rút thăm, hàng chân mày thanh tú của Dịch Khải Liêm hơi nhíu lại, nét không vui hiện rõ trên mặt, cùng nhóm với anh và Diệp Thanh, chính là Chu Tử Vũ. Chu Tử Vũ trêu đùa một câu: "Sao thế, chương trình vừa mới bắt đầu mà anh đã chê tôi rồi à?"
"Nói gì đó" nghe được câu này, Dịch Khải Liêm hơi nhếch môi: "Không phải là tôi chê cậu."
Diệp Thanh tựa người đứng bên cạnh, ngón tay quấn lấy một lọn tóc, nghe vậy, nói khẽ một tiếng.
Ừ, xem ra là chê cô.
Dịch Khải Liêm và Chu Tử Vũ là người đảm nhận phần độ hot cho chương trình, đương nhiên ống kính sẽ tự động di chuyển về phía hai người đang đứng. Ống kính theo ánh mắt của anh ta dời đến bên Diệp Thanh, nhân viên quay phim bỗng khựng lại.
Vì để tiện quay chương trình, Diệp Thanh chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, phối với đôi giày trắng, hai màu đen trắng được phối với nhau vô cùng tinh tế, mái tóc đen tuyền được cột lên, vài sợi tóc mảnh bung xõa tùy ý, ngẫu nhiên có một vài sợi dính lên làn da trắng nõn bên sườn mặt.
Con ngươi của cô hơi híp lại, người quay phim vốn đã quen thuộc gương mặt Diệp Thanh qua ống kính trên truyền hình rất nhiều lần, mà ở ngoài đời, cũng không nhịn được kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Nếu như bình thường cô gái này không làm gì cả, chỉ yên lặng làm một bình hoa, thì cũng sẽ có rất nhiều người hâm mộ thích nhan sắc của cô.
Đáng tiếc, thợ quay phim không nhịn được quay lâu một chút, sau đó mới di chuyển ống kính ra chỗ khác, người này không có năng lực gì thì thôi, lại còn não tàn, chỉ sợ làm ảnh hương tới hai đỉnh lưu là Chu Tử Vũ và Dịch Khải Liêm phải đi chăm sóc cho cô, anh ta lại di chuyển ống kính đến bên chỗ Dịch Khải Liêm.
Ngọn núi này rất cao, mà đường núi thì quanh co, muốn đi một mạch lên đó, tính cũng mất tầm nửa ngày.
Ngay cả quay phim cũng cảm thấy quá sức, chứ đừng nói đến mấy nghệ sĩ gần như không hề vận động.
Chân của Tần Toàn muốn mòn luôn rồi, nhưng vẫn tao nhã nói một câu: "Kiên trì chính là thắng lợi, Khúc Tử Yên, cô cố gắng lên, nhóm chúng ta nhất định sẽ lên được đỉnh núi trước đội A, mấy đường núi này chẳng là gì cả."
Ống kính ngay lập tức quay cận cảnh đội Khúc Tử Yên.
Từ đầu đến giờ Khúc Tử Yên vẫn là im lặng nhất, bởi vì cô biết điều quan trọng nhất bây giờ là giữ sức thì mới đi tiếp được. Hồi nhỏ căn nhà cô từng sống cũng nằm trên núi, đến khi lên 18, dù không còn ở trên núi, Khúc Tử Yên vẫn thỉnh thoảng cô vẫn về thăm mọi người nơi đó, cho nên đường núi cũng trở nên thật quen thuộc với cô. Nhưng kể từ cô trở thành diễn viên, bận rộn với công việc, với cả sống với đống ý nghĩ trả thù, thời gian trở về đây có thể nói là không còn, cho nên hôm nay trở lại leo núi, dường như trở nên quá sức với cô rồi. Đi liên tục cũng hơn ba tiếng đồng hồ, mãi không thấy tới đích, mà hai chân cũng sớm mỏi nhừ.
" Ừm, đội B chúng ta cùng cố gắng! " Khúc Tử Yên khó khăn nặn ra nụ cười.
Trong này, nếu như không phải chuyện thiết yếu, thì sẽ không có trợ giúp từ tổ làm chương trình, bất kể là phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, các nghệ sĩ vẫn phải tự mình giải quyết.
Nhóm A của Diệp Thanh vẫn luôn đi cùng nhau, cả Chu Tử Vũ cùng Dịch Khải Liêm đều mệt đến thở hồng hộc, đi theo sát đằng sau Diệp Thanh, cũng không có nhìn thấy được vẻ mặt của cô.
" Đội trưởng, nếu cô mệt thì chúng ta có thể dừng lại một lúc rồi đi tiếp cũng được! " Dịch Khải Liêm cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng. Khẳng định là Diệp Thanh mệt muốn khóc rồi nhưng vẫn cố giả vờ, coi như là anh làm điều tốt đi!
Diệp Thanh quay đầu lại, cười rất vui vẻ: " Không có a, tôi vẫn có thể đi tiếp, nhưng nếu hai người mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi! "
Nói thật, tâm trạng của Diệp Thanh rất rất thoải mái, lâu lắm rồi cô mới được leo núi đó.
Dịch Khải Liêm đây là mệt đến mức hồ đồ rồi, đến mức lãng tai nghe nhầm rồi sao? Diệp Thanh thế nhưng không có vẻ gì là mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn cực kỳ hăng hái?
" Cô... cô không mệt à? " Dịch Khải Liêm hỏi lại một lần nữa.
Diệp Thanh không trả lời, ánh mắt cô đánh qua gương mặt Chu Tử Vũ, gương mặt vã mồ hôi, cũng không còn sức để nói.
" Cậu cũng muốn nghỉ? "
Chu Tử Vũ gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ long lanh mà nhìn về phía cô.
Diệp Thanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: " Nếu hai người mệt thì chúng ta dừng lại nghỉ một chút! Một phút, đúng một phút chúng ta sẽ đi tiếp! "
Trong nháy mắt Dịch Khải Liêm rất muốn chửi bậy. Ống kính đặt ngay trước mặt, Dịch Khải Liêm tỏ ra ôn hòa: " Diệp Thanh, cô không nói đùa chứ? Một phút quá bằng vừa đặt mông xuống ngồi liền phải đứng lên ngay? "
" Nếu anh muốn đội chúng ta thua phải ngủ bên ngoài thì cứ nghỉ đến khi nào anh muốn! Anh nhìn xem đội chúng ta đã bị bỏ xa, nếu còn mất thời gian nghỉ ngơi thì 1% cơ hội thắng cũng không có! "
" Nhưng tôi thà ngủ bên ngoài còn hơn là mệt đến mức phải bỏ đi đôi chân này! "
Ánh mắt Diệp Thanh nhìn về phía xa xa, phát hiện ra gì đó, cô nhanh chóng gọi: "Đạo diễn --".
" A, hả? " Đạo diễn bị réo lên thì giật mình đáp trả. Sở dĩ ông đi cùng đội bên này là vì có hai nhân vậy đỉnh lưu và một nữ hoàng hotsearch, ở bên họ chắc chắn sẽ kích thích và thu hút lượt xem của khán giả hơn nhiều.
" Có phải chỉ cần lên núi là được, cho dù dùng cách nào cũng đều không tính là gian lận phải không? "
" Đúng... đúng là vậy! "
Diệp Thanh nghe được câu trả lời thì mỉm cười, sau đó quay lưng đi về một hướng khác.
Dịch Khải Liêm nghi hoặc nhìn cô: " Cô định làm gì? Không lẽ một mình đi lên đỉnh núi trước? Nhiệm vụ là cả nhóm cùng đoàn kết và đi cùng nhau! Cô không thể ích kỉ mà bỏ mặc chúng tôi lại như vậy! "
Nhưng Diệp Thanh không có để tâm, cô vẫn cứ tiếp tục di chuyển, mà hướng cô chạy tới có một chiếc xe đang đỗ lại. Thấy cô nói nói gì đó với người đàn ông, sau đó lại ra hiệu cho mọi người.
Tất cả đều cùng một ánh mắt nhìn nhau, sau đó vẫn là đi đến chỗ Diệp Thanh.
" Người này cũng trên đường lên đỉnh núi, cho nên tôi nhờ anh ấy đưa chúng ta lên đó, rất may là có đủ chỗ ngồi cho chúng ta nên anh ấy đã đồng ý! "
Đạo diễn kinh ngạc hỏi: " Diệp Thanh, cô biết nói tiếng nước B?"
" Không có, nhưng trước khi đến đây tôi có học một vài câu đơn giản, coi như là phòng trừ trường hợp không may. Chẳng lẽ mọi người không tìm hiểu à? " Diệp Thanh còn lôi ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại các câu từ giao tiếp đơn giản.
Mọi người ngại ngùng nhìn nhau, bởi vì có điện thoại nên ai cũng chủ quan, nhưng không ngờ tới khi quay thì bị tịch thu hết điện thoại, trong trường hợp khẩn cấp mới được sử dụng, vả lại nơi này lại không có sóng. Vả lại nghệ sĩ cũng chỉ thành thạo đến tiếng Anh, ngôn ngữ nước B này không hề phổ biến, nên cực hiếm người nào có thể nói được, thậm chí là không có ai. Cũng là nói không còn cách nào giao tiếp với người địa phương!
" Thôi được rồi, mọi người mau lên xe đi! Dù chúng ta không thể ngủ trong nhà nhưng ít ra chân mọi người sẽ không bị gãy! "
Chu Tử Vũ cả nửa ngày trời, đến bây giờ mới hé răng nói một câu: " Thanh Thanh, chị giỏi thật ý, đúng là một đội trưởng đáng tin cậy! "
" Đúng... đúng vậy... Diệp Thanh, cảm ơn cô...! Cũng xin lỗi cô vì hồi nãy hiểu lầm cô! "
" Không sao! Anh nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa còn nghĩ cách ngủ bên ngoài thế nào! "
Mười phút sau, chiếc xe cũng đưa bọn họ lên đỉnh núi, mà ở đó, nhóm của Khúc Tử Yên vừa tới nơi, chỉ là nhanh hơn đội cô đúng một phút! Nhưng biết làm sao được, dù sao đội Diệp Thanh cũng chịu chấp nhận thua cuộc và phải tìm cách xoay sở cho đêm nay.