• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lune

Ứng Tinh Uyên ngồi rất thư thái, trên tay phải hắn đang cắm kim truyền dịch, trong ống là chất lỏng màu lam.

— Đây có lẽ năng lượng mà bác sĩ nói đến.

Thiếu niên ngồi trên ghế run rẩy thấy rõ, vẻ mặt lập tức tái nhợt.

Ứng Tinh Uyên không thích ngôi sao kia, cũng không thích thiếu niên sẽ cười với người khác.

Nhưng trông dáng vẻ bị đả kích đến thương tâm của thiếu niên lúc này, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, trái tim hắn lại thấy nhoi nhói.

Rõ ràng đã đạt được mục đích nhưng hắn lại không thấy vui nổi.

Ứng Tinh Uyên không rõ nguyên nhân do đâu nên quy hết cho hai tên đã mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho mình.

Chỉ cần thiếu niên lộ ra vẻ mặt này, hai tên kia sẽ lập tức mềm lòng, thiếu niên nói cái gì thì bọn hắn sẽ làm cái đó.

Ứng Tinh Uyên cười khẩy.

Nha Thấu siết chặt tay, móng tay cấu vào lòng bàn tay để lại mấy vết đỏ.

Giờ tâm trí cậu rất rối bời.

Nếu kẻ tối đó thật sự là Cố Dung Thời, vậy tại sao hắn lại cứu mình? Tại sao lại tặng mình ngôi sao này? Và tại sao lại chủ động hứa hẹn sẽ dẫn cậu qua cửa.

Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, dạ dày sôi sục cảm thấy buồn nôn.

Cậu không muốn tin.

Cậu chủ bé bỏng ngốc nghếch đến giờ vẫn muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, gục đầu xuống.

Chẳng biết Ứng Tinh Uyên đã rút kim tiêm ra từ lúc nào, hắn xuống giường đi đến trước mặt Nha Thấu.

Chiều cao của hắn sau khi bị thu nhỏ còn thấp hơn Nha Thấu đang ngồi trên ghế. Lúc này hắn còn phải ngửa đầu lên nhìn cậu, trong mắt ánh lên những cảm xúc khó hiểu.

"Lúc ấy toàn bộ người chơi đều đã rời khỏi tòa dạy học, chỉ còn mình Cố Dung Thời tình cờ xuất hiện ở đó."

"Hơn nữa hôm nay ở ký túc xá, hắn đã đánh nhau với Phương Chí và Hứa Dã. Rõ ràng là một chọi hai không chiếm ưu thế nhưng hắn lại không chịu lấy vũ khí ra, cậu không thắc mắc vì sao à?"

Ánh mắt Ứng Tinh Uyên tối xuống, chậm rãi thở ra, từng câu từng chữ phá vỡ bức tường mà Nha Thấu cố gắng dựng lên.

"Còn chưa nghĩ ra nữa sao? Đồ ngốc này."

Đơn giản là vì cân nhắc chuyện Nha Thấu đang ở đây, Cố Dung Thời sợ lấy vũ khí ra sẽ bị cậu phát hiện nên mới giấu kín, do đó không thể đánh trả dưới cơn giận của Phương Chí và Hứa Dã.

Hắn không biết mục đích Cố Dung Thời vào phó bản, cũng không biết tại sao Cố Dung Thời đổi ý.

Nhưng dù có biết, Ứng Tinh Uyên cũng sẽ không nói cho thiếu niên.

Hắn chỉ cần đạt được mục đích của mình.

【một vạn câu mẹ nó trong lòng sắp lao ra ngoài, méo thể ngờ quả tui bắt chặt này lại xảy ra vấn đề, Cố Dung Thời bụng dạ khó lường thật đấy. Giờ tui chỉ muốn xông vào hỏi Cố Dung Thời xem rốt cuộc trong đầu anh ta đang chứa cái gì!】

【Phắc, đơn phương tuyên bố hành trình dốc sức theo đuổi vợ của Cố Dung Thời bắt đầu! Sau này anh sẽ bị trục xuất ra khỏi hàng ngũ theo đuổi vợ!】

【Hmm, tôi theo dõi phó bản này từ đầu sao không biết NPC Ứng Tinh Uyên này nhỉ? Theo những thông tin hiện có thì dường như hắn là một nhân vật rất quan trọng, vậy tại sao lúc chưa thấy bao giờ nhỉ.】

【Lầu trên quên à, trước đó làm gì có người chơi nào đạt tiến độ tìm thấy Ứng Tinh Uyên, lần đầu tiên hắn xuất hiện là trong phòng y tế, theo bình thường thì lúc đó toàn bộ người chơi đều đang trong lớp học, nếu không phải vợ đột nhiên phát sốt đến phòng y tế thì có khi cũng không đụng phải hắn.】

【Nói nhỏ một câu, hình như Ứng Tinh Uyên biết bé con là người chơi rồi phải không? Đây là lần đầu tiên mị gặp trường hợp NPC chủ động cung cấp manh mối cho người chơi thế này đấy. Nếu bé con vượt ải thành công thì tiến độ thăm dò phó bản và hoàn thành nhiệm vụ sẽ cao lắm, cũng sẽ đạt được điểm tích lũy siêu cao nữa, thế thì tốt quá, ra ngoài có thể thuê một căn phòng rộng rãi để ở.】

【Thế bà không nghĩ đến khả năng Ứng Tinh Uyên hào phóng nói cho bé con nhiều manh mối như thế là vì hắn vốn không có ý định thả bé con ra ngoài à.】

【...】

Bé bánh ngọt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, mấy ngón tay xoắn vào với nhau, lập tức phản bác: "Tôi không phải đồ ngốc."

Ứng Tinh Uyên nhíu mày nhìn cậu: "Vậy cậu còn muốn chọn hắn nữa không?"

"..."

Nha Thấu không biết, cậu hít mũi một cái, cúi thấp đầu xuống, mím môi rồi thì thầm.

"Cậu còn chưa nói cho tôi biết, vì sao cậu không có mặt ở đó nhưng lại biết rõ mọi chuyện như vậy?"

Cậu đưa ra một câu hỏi cực kỳ then chốt.

Biết rõ chuyện tối qua và sáng nay, hơn nữa còn có thể nói chi tiết chuyện Cố Dung Thời không sử dụng vũ khí lúc đánh nhau.

Cứ như thể mọi thứ xảy ra ở đây đều nằm trong sự kiểm soát của Ứng Tinh Uyên vậy.

"Không phải lúc trong phòng y tế cậu đã biết rồi à?" Ứng Tinh Uyên nghiêng đầu: "Cả phó bản này được duy trì nhờ năng lượng của tôi."

Cho nên chỉ cần là sự vật tồn tại trong phó bản, chẳng hạn như người hay sự kiện nào đó đều sẽ được người duy trì là Ứng Tinh Uyên biết rành mạch.

Tuy chưa nói hết nhưng Nha Thấu vẫn hiểu ý hắn.

Bé con xinh đẹp mím môi không nói gì, tâm trạng có vẻ sa sút.

"Bị dọa rồi à?" Ưu điểm của việc cơ thể thu nhỏ lại là Ứng Tinh Uyên làm gì cũng nhanh hơn nhiều, hắn rất tự nhiên mà chui vào trong ngực thiếu niên.

Cậu thật sự giống như chiếc bánh mới ra lò, không ngừng tỏa ra hơi nóng và có mùi thơm ngào ngạt.

Cơ thể Ứng Tinh Uyên thoáng cứng lại.

【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC Ứng Tinh Uyên giảm 10, tổng điểm thiện cảm: - 90】

Ứng Tinh Uyên trầm mặc một hồi, duỗi tay muốn gỡ mấy ngón tay đang xoắn cùng một chỗ của thiếu niên.

"Lúc nãy nói chuyện với bác sĩ không phải gan dạ lắm à? Sao giờ lại không nói gì?" Ứng Tinh Uyên tựa như rất tò mò với tay Nha Thấu, hắn vừa nói chuyện vừa xoa nắn ngón tay cậu: "Cừu nhỏ núp trong bầy sói, vừa bị bại lộ thân phận lại vừa không tìm được điều kiện để vượt ải."

"Tối nay sẽ có một hồi chạy trốn, đây mới là bài kiểm tra mà người chơi phải vượt qua."

Manh mối cứ thế bị lộ ra.

Điều không thiếu nhất trong phó bản sinh tồn là tàn sát, điều kiện tử vong chỉ là kèm thôi.

"Cậu sẽ làm gì trong tình huống này? Đi tìm Cố Dung Thời rồi hoàn toàn trở thành người chơi? Hay là..."

Hắn không nói tiếp nửa câu sau, động tác nhéo ngón tay Nha Thấu cũng rất nhẹ tựa như chỉ đơn thuần tò mò nên nhéo một cái rồi chuyển sang chỗ khác.

Cử chỉ mập mờ, dường như còn ẩn giấu chút gợi tình.

Rõ ràng đã bị thu nhỏ, nhưng vẫn khiến Nha Thấu không thể trốn thoát giống như lúc đầu hắn siết chặt cằm mình.

Nha Thấu không biết đây có phải là thái độ bình thường của NPC đối với người chơi hay không.

Cậu bỗng thấy choáng váng, đến khi phản ứng lại mới nhận ra cơ thể mình đang kháng nghị vì cảm xúc lên xuống dữ dội, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý, ánh mắt dần mơ hồ.

"... Các người đều bắt nạt tôi."

Cả người thiếu niên đang run rẩy, tiếng nức nở khẽ bật ra khỏi cổ họng như thể bị bắt nạt đến mức không chịu nổi.

Giọng nói vừa tủi thân lại vừa đáng thương khiến Ứng Tinh Uyên cứng lại, hắn cau mày nói: "Tôi bắt nạt cậu lúc nào?"

Thiếu niên phụng phịu: "Bây giờ."

Ứng Tinh Uyên: "..."

"Cậu đột nhiên ngất xỉu hai lần, đều là tôi đưa cậu đến nơi an toàn, thế mà cuối cùng cậu còn dọa tôi, cậu lấy oán trả ơn." Nha Thấu hơi đẩy Ứng Tinh Uyên ra, cảm giác khóe mắt mình hơi ươn ướt.

Cậu tranh thủ thời gian sắp vào học để kéo Ứng Tinh Uyên lên ghế sô pha, rồi còn đưa hắn đến phòng y tế, không ngờ Ứng Tinh Uyên còn đối xử với cậu thế này, ngay cả điểm thiện cảm cũng xuống tận - 90.

Liên tục giảm xuống khiến Nha Thấu cuối cùng cũng nhận ra điểm khác thường.

"Cậu cũng có đối xử tốt gì với tôi đâu, cậu cũng giống Cố Dung Thời thôi."

Ứng Tinh Uyên trầm mặc, hắn xoa nhẹ ấn đường, song cũng không tỏ vẻ gì như Nha Thấu tưởng tượng mà còn bình tĩnh trở lại.

Hồi lâu sau, hắn cười nhạt: "Tôi không khác gì hắn?"

Cơn váng đầu lại ập tới, lần này ngay cả mí mắt cũng trở nên nặng trĩu, đầu óc Nha Thấy dần mê man, còn chưa nhận ra điều gì đã hôn mê bất tỉnh.

Trước khi lịm đi hình như cậu trông thấy cơ thể Ứng Tinh Uyên bắt đầu lớn lên, nhưng ý thức quá mơ hồ nên không thấy rõ dáng vẻ trưởng thành của hắn.

Chỉ có thể nghe thấy lời nói sau cùng của hắn.

"Cậu thử nhìn xem thế nào mới là bắt nạt chân chính."

...

Lúc Nha Thấu tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Cậu ngồi dậy, thấy trên người ngoài chỗ cổ tay có vệt đỏ ra thì không còn gì khác thường.

Nhưng ngôi sao đeo bên hông đã bị lấy mất, thay vào đó là một quả cầu lông mượt mà.

Nhìn quả cầu này, Nha Thấu không hiểu rốt cuộc Ứng Tinh Uyên đinh làm gì nữa.

"001, tôi hôn mê bao lâu rồi?"

Mới tỉnh dậy nên giọng hơi khàn, giọng Nha Thấu vốn non nớt mềm mại, sau khi nhuốm thêm chút khàn nghe vào cứ thấy tê dại khắp người.

【... Một ngày.】

Lâu thế sao?

Nha Thấu xuống giường, kém rèm ra mới thấy trời đã tối thật.

Lúc này còn chưa kết thúc tiết tự học buổi tối, trong tòa dạy học vẫn sáng, hai bên đường im lìm, ánh đèn chập chờn, nhìn qua quái dị vô cùng.

Nha Thấu thấy hơi sợ.

【Thiếu chủ.】

Là tiếng của Hệ thống Tình yêu.

"Sao thế?"

Hệ thống Tình yêu không nói tiếp mà là 001 mở miệng:【Chúng ta cần phải nhanh lên.】

Nha Thấu gật đầu: "Tôi biết rồi."

Bác sĩ trong trường nói rằng người chơi nhiều nhất chỉ chống đến được tối nay, Ứng Tinh Uyên cũng nói qua tối nay sẽ có một màn chạy trốn.

Đây rõ ràng là một ngõ cụt.

Nhưng cậu muốn về nhà, nên nhất định phải thử xem có khả năng khác hay không.

Nha Thấy lấy giày trong tủ ra, lúc buộc dây giày hình như nghe thấy tiếng dây xích bị kéo rất khẽ.

Còn có tiếng đạp "rầm rầm".

Nha Thấu dừng lại, trong lòng cũng căng thẳng theo.

Cậu không bật đèn, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của cậu và nỗi sợ hãi vô tạn do cửa sổ mang đến.

Nha Thấu lẳng lặng nghe ngồi hôi lâu, xác nhận mình không nghe nhầm.

Âm thanh từ đằng xa cấp tốc lại gần, giữa chừng còn có tiếng mở ổ khóa.

Hình như có người đang loại bỏ từng phòng ngủ một.


Cùng lúc đó, Hệ thống Tình yêu mở miệng:


【Không phải như ngài nghĩ đâu.】


【Là đại thiếu gia, cũng chính là đại ca ngài, đã phát hiện ngài không còn ở trong khu Chinh phục Tình yêu nữa.】


【Ngài ấy đang tìm vị trí của ngài.】


Nha Thấu "à" một tiếng, do dự nói: "Anh tôi định qua đây à?"


【... Sắp rồi】Hệ thống Tình yêu nói:【Nếu ngài ấy tìm đến đây có lẽ sẽ xảy ra một vài chuyện mất kiểm soát.】


【Để tránh gây ra tranh chấp giữa hai khu, chúng ta cần phải nhanh chóng về nhà.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK