Nàng không ngủ được.
Mượn lương không phải một việc dễ dàng, cho mượn như thế nào, khi nào cho mượn đều phải tính toán kĩ.
Quang minh chính đại mang lương sang cho Hộ Bộ là cách ngu xuẩn nhất. Như vậy không khác gì công khai phản bội Thái Tử, Thái Tử lòng dạ hẹp hòi, sau này nhất định sẽ tìm mọi cách làm khó nàng.
Nàng muốn thoát ly Thái Tử, cũng không nên dùng cách ngu ngốc như vậy.
Huống chi, cứ cho Hộ Bộ mượn lương như vậy, ngoại trừ có được một câu khen ngợi của phụ hoàng, nàng không kiếm được lợi lộc gì cả. Lý Thuật chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Nàng muốn an toàn rút lui khỏi Thái Tử, hơn nữa...... Tốt nhất có thể âm thầm cho Thái Tử ăn một vố đau. Như vậy mới không uổng công mình làm chó của Thái Tử nhiều năm như vậy.
Chỉ là phải làm như thế nào, mới có thể vừa khiến Thái Tử không ghi hận mình, lại vừa có thể làm phụ hoàng hài lòng?
Lý Thuật khoác áo đứng một đêm, không có chút ý tưởng nào, thẳng đến lúc mặt trời mọc, chuyện này vẫn đè trong lòng nàng như một cuộn chỉ rối, khiến nàng không buồn ngủ chút nào.
Nàng tùy ý ăn một chút, sau đó tản bộ dọc theo bờ hồ trong phủ, đang suy tư thì Hồng Loa chạy tới bẩm: "Công chúa, Thẩm đại nhân lại tới nữa......"
Hồng Loa chần chừ: "Công chúa muốn gặp không ạ?"
Trải qua cung yến, thái độ của công chúa đã thay đổi, Hồng Loa hiện giờ cũng không chắc Lý Thuật định đối với Thẩm Hiếu như nào.
Lý Thuật nghe vậy dừng chân.
Sau khi nghe được cái tên Thẩm Hiếu, một tia sáng nào đó vụt qua. Đủ loại đay rối đêm qua bỗng tìm ra đầu mối —— Nàng có thể dùng Thẩm Hiếu mà.
Thẩm đại nhân thật đúng là người tốt, nàng đang lo lắng chàng ta lại tự mình dâng đến cửa
Lý Thuật cong môi cười.
"Đương nhiên muốn gặp."
*
Thẩm Hiếu theo Hồng Loa vào phủ, như cũ phải đi qua một hành lang dài khúc khuỷu, vòng qua ảnh bích rẽ sang đông viện, lại thêm một hành lang dài ngoằng nữa, chàng mới có thể đi tới ven hồ.
Chỉ là lần này không ở đình thủy tạ.
Ven hồ có một cây ngô đồng lớn, Lý Thuật ngồi dưới bóng tàng cây, đang câu cá.
Hồng Loa dẫn Thẩm Hiếu đi qua, sau đó nhẹ chân chạy biến.
Thẩm Hiếu đứng phía sau Lý Thuật, chắp tay: "Hạ quan tham kiến Bình Dương công ——"
"Suỵt......"
Lý Thuật bỗng nghiêng đầu, ra dấu im lặng: "Ngươi dọa cá của ta chạy mất bây giờ."
Dứt lời nàng nhấc cần câu lên, quả nhiên dưới lưỡi câu mồi đã không còn. Nàng nhìn Thẩm Hiếu bằng ánh mắt oán hận.
Thẩm Hiếu vội vàng ngậm miệng.
Vì thế Thẩm Hiếu chỉ đành đứng sau lưng Lý Thuật, im lặng không nhúc nhích xem nàng câu cá hết nửa canh giờ, đừng nói là cá, đến cần câu động cũng chưa từng động.
Cũng không biết là trong hồ không có cá, hay là vị công chúa này câu cá quá kém đi.
Thẩm Hiếu chờ có chút nóng nảy.
Thời gian còn lại để mượn lương ngày càng ngắn, nhưng hai mươi vạn thạch thiếu sót vẫn chưa thấy ít hơn được tí nào.
Huống chi chàng không biết, Lý Thuật đang thật sự câu cá, hay chỉ muốn làm chàng tốn thời gian.
Thời gian của nàng còn nhiều, nhưng chàng thì không.
Thẩm Hiếu không quan tâm cá chim gì nữa, chàng lại mở miệng: "Công chúa, hạ quan hôm nay tới tìm người, là muốn thương lượng chuyện mượn lương."
Chỉ thấy Lý Thuật ảo não kêu "Ôi trời" một tiếng, cần câu mới vừa giật giật, kết quả Thẩm Hiếu lại mở miệng rồi, nàng nghiêng đầu trừng mắt nhìn chàng một cái: "Thẩm đại nhân, ngươi lại dọa cá của ta!"
Thẩm Hiếu bị Lý Thuật trừng, câu nói tiếng theo liền nghẹn lại trong bụng.
Hóa ra Bình Dương công chúa còn biết trừng mắt như vậy? Nàng không phải chỉ biết nhạo báng người ta hay sao.
Đấy là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thẩm Hiếu.
Chàng nhanh chóng xua tan suy nghĩ đó, cảm thấy mình bị Lý Thuật xoay đến ngu người, đến cái chuyện nàng trừng hay không trừng cũng muốn quan tâm.
Lý Thuật nhấc cần, sau đó một lần nữa thả vào trong nước, tiếp tục câu cá.
Lại thêm một khắc nữa trôi qua, nhưng cần câu vẫn không có dấu hiệu cắn động. Chàng sợ rằng có chờ đến hết ngày, Lý Thuật cũng không câu được con cá nào.
Thẩm Hiếu tâm đã định, cũng mặc kệ nàng đang câu cá:
"Trên chiếu chỉ quyên lương mà Bệ hạ viết, nhà giàu tại Quan Trung đều phải nộp lương, thần tới bái kiến công chúa mấy lần, nhưng công chúa năm lần bảy lượt kháng cự."
Thẩm Hiếu trở giọng uy hiếp: "Công chúa muốn chống đối bệ hạ ư?."
Lý Thuật nghe vậy, mới dời mắt từ trên cần câu lại đây, nàng cười nhạo một tiếng:
"Chống đối phụ hoàng? Thẩm đại nhân tâng bốc ta quá, không dám nhận."
"Nếu như thế, còn mong Thẩm đại nhân chỉ điểm, bổn cung hiện giờ phải làm sao? Căn cứ vào chiếu quyên lương, bổn cung phải giao ra bao nhiêu lương thực?"
Thẩm Hiếu ngẩn ra, tiện đà vội trả lời: "Căn cứ chiếu lệnh, công chúa hẳn là phải nộp ba vạn thạch lương thực."
"Ba vạn thạch?"
Lý Thuật nhướng mày: "Thẩm đại nhân, ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to.
Thẩm Hiếu giải thích:
"Số lượng không phải do thần tự định ra, đây là căn cứ vào số thực ấp ruộng đất công chúa sở hữu. Công chúa gia sản phong phú, tất nhiên so với người khác phải nộp nhiều hơn."
"Bổn cung gia sản phong phú?"
Lý Thuật tỏ ra tức giận bất bình, như thể nàng đang tiếc chỗ gạo phải giao ra:
Lý Thuật tức tối: "Thẩm đại nhân, một năm thực ấp của bổn cung cũng chỉ có một vạn thạch, ngươi mở miệng một cái đã đòi ba vạn thạch, có khác gì đòi ba năm cơm ăn của ta."
Nghĩ đến điều gì đó, Lý Thuật bật cười: "Hay là ngươi cảm thấy đây là bổn cung nợ ngươi? Ba năm trước Thẩm đại nhân hầu ngủ một đêm, giờ phải đòi bổn cung ba vạn thạch lương thực bồi thường?"
Thẩm Hiếu nghe xong cứng người.
Lý Thuật "Phụt" một tiếng: "Ba vạn thạch...... Giá trị con người Thẩm đại nhân thật đúng là cao. May là lúc trước bổn cung chỉ triệu ngươi ngủ một đêm, nếu là hai ba đêm, bổn cung có khi giờ không đứng dậy nổi."
Sắc mặt Thẩm Hiếu hết xanh lại trắng.
Đường cong từ mũi đến cằm căng lại, bàn tay trong ống áo gắt gao siết chặt, Thẩm Hiếu đanh mặt, không nói một lời.
Giá trị con người?
Bình Dương công chúa đang xem chàng như hạng người bán mình trong chốn kỹ viện sao!
Thật sự lúc này chàng có loại xúc động muốn phất tay áo bỏ về cho nhanh.
Thẩm Hiếu luôn bình tĩnh trầm ổn, chỉ khi ở trước mặt Lý Thuật mới thất thố.
Lúc lâu sau, Thẩm Hiếu phun ra một ngụm buồn bực, ép tất cả xúc động xuống.
Giờ không phải lúc tức giận.
Hôm nay chàng tới để mượn lương.
Thẩm Hiếu nói: "Ba vạn thạch lương thực đối với công chúa mà nói, chỉ như chín trâu mất sợi lông."
Hai tháng đi mượn lương khắp nơi, chàng cũng nghe nhiều mấy câu kiểu này, những người đó không oán phải nộp nhiều, thì lại nói trong nhà nghèo khó không có gạo.
Dù sao khuyên can mãi, chính là không cho mượn lương.
Thẩm Hiếu lại khuyên giải: "Công chúa từ trước đến nay giàu có, số lượng lương thực đều đã tính kĩ rồi, công chúa đúng là phải nộp chừng ấy."
Chàng dừng một chút: "Công chúa nếu rảnh, có thể đi ngoài thành nhìn một cái, sẽ biết hiện giờ tình hình hạn hán nghiêm trọng như thế nào. Người nghèo ai nấy đều xanh xao vàng vọt, vứt bỏ ruộng nương đi chạy nạn; còn kẻ giàu......"
Thẩm Hiếu liếc nhìn cần câu trên tay Lý Thuật, ánh mắt ẩn ẩn khinh thường: "...... Lại cả ngày không làm chuyện đứng đắn."
"Nếu chuyện hạn hán xảy ra tình trạng giàu nghèo bất bình đẳng, thì chuyện quyên lương cũng chia theo giàu nghèo. Nghèo nộp ít, giàu nộp nhiều. Công chúa, bởi vậy ——"
"—— Suỵt! suỵt......"
Lý Thuật lại một lần nữa cắt lời chàng, nàng thấp giọng cảnh cáo: "Đừng nói chuyện!"
Tựa hồ có cá cắn câu.
Thẩm Hiếu thật là bị Lý Thuật chọc tức!
Chàng nói nhiều như vậy, Bình Dương công chúa căn bản không có nghe! Nàng đang lấy chàng ra làm trò tiêu khiển.
Câu cá, có gì vui mà câu với chẳng cá!
Lý Thuật đang chuyên tâm thu cần, bỗng thấy có một đôi tay vươn tới đoạt lấy cần câu của mình.
Thẩm Hiếu sắc mặt trầm như sắt, ném cần câu sang một bên:
"Công chúa thứ tội, chỉ là...... mong công chúa nghe thần nói hết!"
Nói xong còn cong người chắp tay thi lễ.
Ngữ khí thập phần cường ngạnh.
Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu, lại nhìn chiếc cần bị hắn quẳng một bên dưới đất.
A~ hay cho ngươi cái đồ Thẩm Hiếu kia, ngươi dám quát ta! Còn dám vứt đồ của ta!
Thật to gan quá!
...... Nàng thích.
Nếu Thẩm Hiếu không có dũng khí, mưu tính của mình chẳng phải sẽ vô ích sao.
Lý Thuật nhìn lòng bàn tay mình, bị cần câu vẽ ra vài vết đỏ, bất đắc dĩ mà buông tay: "Được, được, ngươi nói, ngươi nói."
Nàng đứng dậy, ôm cánh tay đối diện Thẩm Hiếu: "Ngươi nói đi, bổn cung nghe."
Nàng dừng đôi mắt sắc sảo tinh anh kia trên mặt chàng, tựa hồ cũng không tức giận. Chỉ ôm cánh tay ung dung nhìn chàng. Thẩm Hiếu nhìn thấy đôi mắt nàng thật lãnh đạm.
Chàng lạnh mặt: "Công chúa, căn cứ vào chiếu chỉ quyên lương, người cần giao nộp ba vạn thạch lương thực."
Lý Thuật bất đắc dĩ:
"Những lời này ngươi đã nói rồi. Mỗi thế mà ngươi vứt cần của ta?"
"Là do công chúa không đáp lại thần hẳn hoi."
"Ngươi muốn đáp án đúng không?"
Lý Thuật nói: "Ngươi nhặt cần câu của ta lên trước đã."
Thẩm Hiếu cắn răng, khom lưng nhặt cần câu lên, đưa cho Lý Thuật, Lý Thuật lại vẫn ôm cánh tay, không lấy.
"Đáng lẽ ta sẽ câu được ba con cá, thế mà lại bị Thẩm đại nhân dọa chạy."___ Nàng hếch cằm về phía hồ: "Ngươi câu ba con cá lên cho ta."
"Ta ——" Thẩm Hiếu khó chịu, đang muốn phản bác.
Chàng có phải người hầu của nàng đâu, câu cái gì mà câu!
"Ba con cá, đổi lấy ba vạn thạch lương thực......"
Lý Thuật cong môi cười cười: "Vụ mua bán này thế nào?"
Thẩm Hiếu sửng sốt, quả thực không thể tin được bản thân vừa nghe thấy cái gì.
Này...... Nàng định nộp lương thật à?
Trước đây nhắc tới mượn lương, Bình Dương công chúa đều là một bộ tránh còn không kịp, hận không thể ném người ra xa mười trượng. Hôm nay sao lại trở chứng rồi?
Thẩm Hiếu nhíu mày, trực giác tựa hồ hôm qua trong cung yến đã xảy ra chút biến hóa, khiến cho thái độ của Bình Dương công chúa thay đổi.
Thẩm Hiếu nắm chặt cần câu: "Công chúa nói thật?"
Lý Thuật lại không nói trọng tâm, vẫn như cũ chỉ mặt hồ: "Câu cá."
Nàng giơ ba ngón tay: "Ba con."
Thẩm Hiếu không làm ngay, nhất định phải có được một lời hứa xác thực:
"Ba con cá, đổi ba vạn thạch lương thực?"
Lý Thuật gật đầu: "Ba con cá, đổi ba vạn thạch lương thực."
"Nhưng công chúa hối hận thì làm sao?"
Thẩm Hiếu mới không tin Lý Thuật có thể quân tử nhất ngôn.
Ba năm trước chàng thị tẩm cho nàng, trước khi lên giường nàng nói sẽ ban chức quan, xuống giường liền trở mặt không nhận người.
Thẩm Hiếu không tin Lý Thuật.
Lý Thuật thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc, lại cười lắc đầu:
"Ngươi mà còn nhì nhằng không câu, ta hối hận thật đấy."
"Thẩm đại nhân, chỉ có ba con cá thôi, ta mà hối hận ngươi cũng chẳng mất gì. Hơn nữa......"
Nàng cười mỉm: "Bất luận ta có hối hận hay không, ngươi có lựa chọn khác sao?."
Thẩm Hiếu nghe xong cứng người lại.
Đúng, chàng không có lựa chọn nào khác.
Lý Thuật không nộp lương, các thế gia khác cũng không sẽ không cho mượn. Thẩm Hiếu chỉ có thể chờ chết. Bất luận ba con cá này có thể đổi lấy ba vạn thạch lương hay không, chàng cũng không còn cách nào.
Cứ cho là Lý Thuật muốn trêu chọc chàng, chàng cũng không có biện pháp.
Lý Thuật thấy Thẩm Hiếu hãy còn nhíu mày suy tư, thúc giục: "Thẩm đại nhân, bổn cung chờ ăn canh cá đấy, ngươi có biết câu không?"
Thẩm Hiếu vội phục hồi tinh thần.
Hiện giờ nàng chiếm ưu thế, chàng chỉ có thể nghe lời.
Vung cần, mồi rơi vào trong nước, Thẩm Hiếu đứng dưới bóng cây, thân hình thẳng tắp.
Tư thế câu cá rất thành thạo, không hổ là người Giang Nam.
Mới qua một nén nhang, cần câu đã giật giật, có cá cắn câu.
Thẩm Hiếu đang muốn thu cần, Lý Thuật bên cạnh chợt lên tiếng: "Lâu không gặp, hình như Thẩm đại nhân gầy hơn rồi nha."
Nàng ngắm nghía Thẩm Hiếu một lát: "Cũng đen đi nữa."
Cá lập tức bị dọa chạy.
Thẩm Hiếu cắn chặt răng, không biết Lý Thuật cố ý hay vô tình.
Chàng nghiêng đầu nhìn, Lý Thuật đang ngồi thảnh thơi bên cạnh, bóng cây rơi trên người nàng, loang lổ đốm sáng trên mặt, trên cổ, như thể ánh lên sắc ngọc trong suốt.
Lý Thuật ngồi trên ghế gấp, chống cằm nghiêng đầu nhìn Thẩm Hiếu. Vẻ mặt vô tội.
Thẩm Hiếu bỗng nhớ tới giấc mơ ngày ấy, chàng vội vàng dời ánh mắt đi, chuyên tâm nhìn mặt hồ, một lần nữa vung cần, tiếp tục sự nghiệp câu cá.
Không đến nửa khắc thời gian, cần câu lại giật, Thẩm Hiếu đang muốn thu, bên cạnh lại truyền đến thanh âm.
"Trong phủ Thẩm đại nhân không có nữ quyến sao, không biết có ai chăm sóc ngươi không nữa."
Cá lại một lần bị dọa chạy.
Thẩm Hiếu siết cần câu.
Lý Thuật rõ ràng cố ý!
Chàng lạnh giọng: "Không có. Đa tạ công chúa quan tâm."
Nếu không phải còn có cấp bậc quân thần đè đầu, Thẩm Hiếu lúc này thật sự muốn phát hỏa. Chàng sống ngần ấy năm bình tĩnh, lại cứ bị Lý Thuật liên tiếp trêu đùa.
Hít sâu một hơi, Thẩm Hiếu lại lần nữa vung cần.
Một nén nhang sau, cần câu động đậy, Thẩm Hiếu lại lần nữa thu cần ——
"Thẩm đại nhân tuổi cũng không nhỏ, sao trong phủ một người phụ nữ cũng không có? A, hay là Thẩm đại nhân có lí do gì khó nói ra?"
Lý Thuật liếc mắt về phía hạ thân Thẩm Hiếu. Chẳng lẽ ba năm trước trong lúc thị tẩm nàng đã để lại cho Thẩm Hiếu bóng ma quá lớn, khiến chàng ta hoàn toàn đánh mất hứng thú với phụ nữ rồi?
Lần thứ ba, cá bị dọa chạy.
"Công chúa!"
Thẩm Hiếu chợt xoay người, chân mày giật giật:
"Người có thể im lặng một lát được không, chờ thần câu xong cá rồi hãy nói?!"
Lý Thuật bị Thẩm Hiếu mắng, lại không tức giận, nàng cười:
"Ban nãy không phải ngươi cũng dọa mất cá của ta ba lần sao......"
Không cho người ta trả thù một tí à.
Thẩm Hiếu nghe xong muốn ngất.
Coi chàng mù rồi à, nàng câu lâu như thế, có con cá nào tới cắn câu??
Thẩm Hiếu không thèm nhìn Lý Thuật, chàng xách theo cần câu và giỏ tre, tìm chỗ nào cách Lý Thuật xa nhất mà đứng.
May là Lý Thuật cũng không đuổi theo, nàng vẫn ngồi tại chỗ, dưới hàng liễu rủ, ánh mắt dõi theo chàng đi xa.
Thẩm Hiếu không để ý nữa, hết sức chuyên chú, rất nhanh đã câu được ba con.
Cá trong hồ phần lớn là cá chép, sống trong hồ không có thiên địch, tùy tiện câu cũng được ba con rất béo.
Thẩm Hiếu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, xách theo giỏ tre đi về phía Lý Thuật.
Nhưng lúc chàng lại gần, mới phát hiện Lý Thuật thế mà...... ngủ rồi.
Nàng ngồi trên ghế, đầu gối co lại trước người, thân thể nửa dựa vào thân cây. Những đốm sáng loang lổ xen qua tầng lá rơi xuống người nàng, nàng mặc một bộ thường phục từ vải Tùng Giang, chỉ lộ ra phần cổ thon dài và cổ tay trắng trẻo.
Nàng thật trắng.
Thẩm Hiếu ngây người, nhìn trái phải, thấy thị nữ đều đứng rất xa. Chủ tử nói chuyện, hạ nhân không được ở bên.
Thẩm Hiếu muốn chạy qua gọi thị nữ lại đây, nhưng mới vừa động đậy, Lý Thuật dường như phát hiện, nhíu nhíu mày.
Nhưng chung quy vẫn không tỉnh.
Thẩm Hiếu không dám động nữa.
Lúc nàng ngủ có vẻ rất an tĩnh, mí mắt khép chặt, che đi sự sắc bén trong đôi mắt, cả người tỏa ra sự nhàn nhã tĩnh lặng.
Thẩm Hiếu cảm thấy mình dường như lại thấy được một dáng vẻ khác của nàng.