• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Chy thật sự nói không nên lời, nếu để Dương Lâm biết cô là người từng muốn sát hại anh ta thì không biết sao luôn đấy..

" Dương tổng, lâu rồi không gặp? " Dạ Phong Lệ đâu ra bước vào, tay nắm lấy tay cô. Khẳng định điều gì đó cho Dương Lâm thấy.

" Dạ tổng, lâu rồi không gặp..."

Dạ Phong Lệ và Dương Lâm, từng một thời gian cùng nhau đi trên con đường sự nghiệp, không ngờ bây giờ cả hai đều có vợ có con hết rồi.

" Đây là vợ tôi, khi nào anh khỏe lại chúng ta nên tổ chức bàn tiệc nho nhỏ để họp mặt nhỉ? " Dạ Phong Lệ nói.


Dương Nguyệt vẫn đang ngây ngô nhìn mọi người.

Doãn Chy thì chỉ biết lắc đầu, tính khí của anh đúng thật là...

...

Ngồi trên xe, Doãn Chy nhìn anh.

" Tại sao lúc nào có người tiếp xúc em, anh đều luôn muốn cho họ biết em là vợ anh chứ? Sao, vì em xinh đẹp quá mà sợ mất vợ sao? " Cô nói, dáng vẻ vừa trêu đùa anh.

" Ừ " Dạ Phong Lệ trả lời.

" Sao? Dạ Phong Lệ anh cũng sợ mất một thứ gì đó sao? " Người như anh cũng biết sợ mất đi gì đó sao?

" Đúng " Anh vẫn nhàn nhạt trả lời.

" Thế nói nghe xem? Anh sợ nhất cái gì? " Doãn Chy hỏi.

" Sợ mất em "

" Vậy để em rời xa anh, xem anh sợ như thế nào nhé? " Cô vẫn trêu đùa.

" Nếu em đi, tôi sẽ chặt chân em, để em cả đời này chỉ được ở cạnh tôi "

"!!!"

Lúc nãy rất dịu dàng...sao lúc này đáng sợ vậy chứ!!!

Về đến Dạ gia, cô đi vào trước anh, anh chỉ biết theo sau rồi lên phòng.

Cô ngã người lên giường, thở dài.

" Lúc nãy em nói nhiều lắm mà, mệt rồi sao? " Anh cũng ngã người xuống, nằm đối diện nhìn cô..

" Mệt chứ " Cô bĩu môi.

" Sao? Sao em mệt? Hửm? "

" Mệt vì phải dùng cả đời còn lạnh ở cạnh người chồng bất công với vợ như anh! "

Vợ chồng trẻ này, lúc nào mới hết những trò con nít này đây?

Dạ Phong Lệ chỉ biết lắc đầu, rồi đưa tay giữ lấy gáy cô, đặt lên cô một nụ hôn rất mãnh liệt.

Đánh dấu!

Bệnh viện.

" Dương tổng, anh nên ở lại bệnh viện vài ngày nữa " Tài Triệu khi nghe tin Dương Lâm đòi xuất viện, vội chạy đến ngăn cản, sức khỏe anh ta đã như vậy, xuất viện cho chết sao?

" Tôi không thể để Nguyệt Nguyệt mãi ở bệnh viện, sẽ rất nguy hiểm " Dương Lâm nói, kẻ thù muốn giết thì nhiều, anh ta không thể để con mình gặp nạn được, con bé là vô vàng đối với anh.


Cạch


Cạch


" Nếu anh đi khỏi phòng này, tôi bắn " Tài Triệu đưa súng lên đầu Dương Lâm, thẳng thắn nói.


Chời ạ! Sao toàn những người quyết đoán mạnh mẽ rồi dùng trò bạo lực hâm dọa vậy!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK