Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Anh ấy là bạn trai tôi

Hai người đang nói chuyên, rất nhanh đã tới trước biệt thự của Đường gia.

Đường gia không hổ là gia độc đệ nhất thành phố Vân Châu, biệt thự ở vào vị trí trung tâm nhất của tiểu khu, chiến diện tích hơn ngàn mét vuông, trên dưới tổng cộng có ba tầng, phong cách điển hình Bắc Âu.

Hai người xuống xe, đã sớm có người của Đường gia ở cửa ra vào nghênh đón khách quý, Đường Thanh Nhã vậy mà cũng ở trong đó.

“A, Diệp Trần! Tôi không nghĩ anh sẽ đến sớm thế? Tôi đang định sẽ đi đón anh ở ngoài cổng đây!”

Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Trần, ngay lập tức vẻ mặt ngạc nhiên bước nhanh tới.

Đường Thanh Nhã ngày hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm, đưa dáng người thon dài nổi bật kia của cô hiện ra vô cùng tinh tế, một đôi giày cao gót tinh thể dưới chân cô, gần như cùng chiều cao với Diệp Trần, tóc buộc kiểu đuôi ngựa bây giờ cũng xõa ra tung bay trên hai vai trắng nõn như ngọc, so với dáng vẻ học sinh ngây ngô bình thường, cả người trông cao quý và thanh lịch, giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy đôi mắt tỏa sáng, không thể không trêu đùa:

“Đường đại mỹ nữ mời, ta tự nhiên phải ra roi thúc ngựa chạy tới á!”

Đường Thanh Nhã hé miệng cười một tiếng,

“Bớt lắm mồm a, anh đến nhà tôi lần đầu tiên, tôi trước tiên mang anh đi thăm một chút!”

Nói xong, trực tiếp kéo cánh tay Diệp Trần, đi vào bên trong.

Tào Văn thấy cảnh này, lập tức cau mày,

Hắn nghìn tính vạn tính, nhưng không có tính toán, Diệp Trần thực sự có một mối quan hệ tốt với Đường Thanh Nhã như vậy!

Nếu như nguyên nhân bởi vì mối quan hệ với Đường Thanh Nhã, Diệp Trần thiên hướng về Đường Gia, liệu những nỗ lực cố gắng trước đây của hắn có vô ích không?

Tuy nhiên, hắn đã thay đổi suy nghĩ và nghĩ rằng Đường Thanh Nhã đã có hôn ước với vị công tử Mạc gia kia, nhưng bây giờ lại có mối quan hệ mập mờ với Diệp Trần, đến lúc đó hai bên làm mất lòng nhau, nói không chắc ngược lại Đường gia gặp phải họa cũng không biết chừng.

Đường Thanh Nhã trước tiên lôi kéo Diệp Trần đi thăm quan xung quanh biệt thự một vòng, giới thiệu với hắn một chút về hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới dẫn theo hắn tiến vào trong phòng.

Phòng khách của Đường gia rất rộng lớn, hơn nữa trang trí cũng rất xa hoa, không kém cỏi những khách sạn, câu lạc bộ tư nhân chút nào.

Lúc này đã có không ít khách nhân tới, bọn họ người đứng hoặc ngồi, trong đại sảnh chào hỏi, trò truyện với nhau.

Diệp Trần và Đường Thanh Nhã vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhất là Diệp Trần.

Hết cách rồi, một thân quần áo đồng phục được tẩy rửa tới bạc màu, ở trong bữa tiệc trong giới thượng lưu này, xác thực có vẻ hơi chướng mắt, và không phù hợp với không khí trước mắt cho lắm.

“Mau nhìn! Tiểu tử nhà quê này không biết xuất hiện từ nơi nào, rõ ràng mặc đồng phục học sinh bị hỏng để tới đây!”

“Cái thằng này nhìn cũng quá buồn cười đi!”

“Không nói chuyện này, cùng đi với tên này, dường như là vị tiểu công chúa của người con trai thứ hai Đường lão a?”

“Nghe nói vị tiểu công chúa này bây giờ còn đang học lớp mười hai, thằng nhà quê này hơn phân nửa là bạn học của cô bé đó!”

“Thực sự là một bông hoa tươi cắm vào bãi cứt trâu!”

Lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ, dĩ nhiên là có thể nghe thấy rõ ý kiến của mọi người, nhưng hắn ta không thèm quan tâm chút nào, trực tiếp tìm một góc không ai ngồi xuống, và sau đó mỉm cười với Đường Thanh Nhã cười nói:

“Thanh Nhã, nếu không cô đi chào hỏi những người khác đi, tôi có thể tự mình làm được!”

Không nghĩ tới, Đường Thanh Nhã lại lắc đầu và thậm chí ngồi xuống ghế bên cạnh anh, che miệng cười trộm nói:

“Thực ra, tôi không biết nhiều về những người này, trước đó chính là cảm thấy ở trong này quá ngột ngạt, vì vậy tôi mới đi ra ngoài để hít thở không khí. Sau đó, rốt cuộc có người ở lại bồi tiếp tôi đỡ buồn chán, oh!!!”

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, nghĩ thầm nói.

“Bà cô này, chẳng lẽ cô thực sự không biết, cô làm như vậy hoàn toàn là đang kéo cừu hận vào cho tôi sao! ”

Từ lúc Diệp Trần đi vào phòng khách lớn này cho đến bây giờ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thi thoảng sẽ có một vài ánh mắt muốn ăn người, nhìn về phía hắn.

Hết cách rồi, bản thân Đường Thanh Nhã công chúa nhỏ của Đường gia, hơn nữa lớn lên xinh đẹp như thế, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở Vân Châu đã đưa nàng coi là nữ thần trong lòng mình.

Mà bây giờ, nữ thần của mình rõ ràng cùng với một tên thiếu niên nào đó có cách ăn mặc theo kiểu nhà quê như thế, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ như thế, trong lòng làm sao lại không tức?

Ngay tại chỗ hai người không xa cách đó trên một cái bàn, một thanh niên tuấn lãng có thân hình cao lớn, ước chừng hai mươi tuổi, hai mắt đang nhìn chòng chọc vào cảnh Đường Thanh Nhã trò chuyện vui vẻ với Diệp Trần, hai mắt của hắn đều nhanh muốn phun ra lửa!

“Húc Dương, ông học cùng lớp với Thanh Nhã, thằng kia chắc ông cũng biết phải không? Cái thằng này đến cũng có lai lịch gì?”

Thanh niên tuấn lãng hướng về một thiếu niên bên cạnh mở miệng hỏi.

Mà thiếu niên kia, rõ ràng chính là Trần Húc Dương đội trưởng đội bóng rổ lớp 12a3!

Trần Húc Dương thật ra thì từ lâu đã để ý tới hai người Diệp Trần và Đường Thanh Nhã, chỉ có điều sau khi trải qua hai ngày trước sự kiện kia, hắn chợt phát hiện đối với Diệp Trần có chút nhìn không thấu.

Sau chuyện ở nhà hàng Diễm Dương hôm đó, Ba Mắt mất tích, mà Diệp Trần cũng mất tích hai ngày, hắn vốn cho rằng, Diệp Trần hơn phân nửa là bị Ba Mắt xử lý, nhưng bây giờ vẫn thấy vui vẻ xuất hiện ở đây, điều này làm cho hắn không thể không nhìn kỹ lại bạn học không đang chú ý của chính mình một chút

Nghe được thanh niên tuấn lãng bên cạnh hỏi, Trần Húc Dương chớp mắt, cố ý nói:

“Tên này a, hắn tên là Diệp Trần, là học sinh của lớp chúng ta, nghe nói là cô nhi, không cha không mẹ, nhưng có một dưỡng mẫu, hình như là mở một quán cơm nhỏ…”

Sau khi thanh niên tuấn lãng kia nghe xong Trần Húc Dương miêu tả, lập tức tròn xoe đôi mắt, đột nhiên trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn,

“Còn tưởng rắng có địa vị lớn như thế nào, hóa ra chỉ là một thằng ất ơ a! Chỉ bằng hắn, cũng xứng đánh chủ ý nữ thần của tôi? Xem ra tôi phải cho hắn một cái giáo huấn không bao giờ quên mới được!”

Nói xong lời này, thanh niên tuấn lãng cầm một ly Champagne ở trên bàn lên, sải bước hướng tới chỗ Diệp Trần và Đường Thanh Nhã đi tới.

Trần Húc Dương thấy kế sách của mình thành công, khóe miệng không thể không hiện ra nụ cười đắc ý,

“Từ Tuấn Kiệt này tuy rằng sự tàn nhẫn còn kém rất xa so với Ba Mắt, nhưng là ở loại trường hợp này, cũng đủ khiến mày phải xấu hổ trước mặt mọi người a?”

Diệp Trần đang tán gẫu với Đường Thanh Nhã, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một dáng người, cắt ngang câu chuyện của bọn họ,

“Thanh Nhã, đã lâu không gặp!”

Đường Thanh Nhã nhìn người nọ, đôi mi thanh tú không thể không nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy và nở một nụ cười lịch sự,

“Từ công tử, anh khỏe chứ!”

Từ Tuấn Kiệt cười nói:

“Thanh Nhã, hai nhà Đường gia và Từ gia chúng ta nhưng là thế giao, hai người chúng ta cũng coi là thanh mai trúc mã, anh nhớ được trước kia em thường gọi anh là anh Tuấn Kiệt, bây giờ làm sao mà lại khách khí như vậy a?”

Trên mặt Đường Thanh Nhã rõ ràng hiện ra vẻ không vui, mỉm cười lần nữa, trực tiếp lựa chọn im lặng.

Từ Tuấn Kiệt lập tức rất là xấu hổ, đành phải đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người của Diệp Thần đang đứng ở một bên, lại nói tiếp:

“Thanh Nhã, vị này là bạn của em à? Em không giới thiệu cho bạn cũ quen biết một chút sao?”

Diệp Trần tuy rằng đã nhìn ra cái tên này không có ý tốt, nhưng để cho Đường Thanh Nhã có thể diện, vẫn là từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Không nghĩ tới, hắn vừa mới đứng lên, Đường Thanh Nhã lại có thể ôm cánh tay của hắn, hướng về phía Tứ Tuấn Kiệt cười nói:

“Tốt lắm, vậy tôi chính thức giới thiệu cho anh biết một chút, đây là bạn trai của tôi, Diệp Trần!”

 

Chương 30: Từ Tuấn Kiệt khiêu khích

“Cái gì?”

Nghe thấy Đường Thanh Nhã nói lời này, chẳng những Từ Tuấn Kiệt tê liệt, ngay cả Diệp Trần cũng không khỏi đến nỗi sững sờ, chợt cũng càng thêm vững tin vào phán đoán của mình trước đó.

“Xem ra nha đầu ngốc này thật sự không biết, bữa tiệc ngày hôm nay căn bản không phải là bữa tiệc gia đình gì, mà làm lễ đính hôn của cô ta với Mạc Trường Vân!”

Sau khi Từ Tuấn Kiệp kịp phản ứng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lúc, hiện ra vẻ ghen ghét nồng đậm, thế nhưng dù sao bây giờ cũng là đang ở nơi đông người, hắn cũng không tiện nổi giận, đành phải cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, lạnh lùng nói:

“Hóa ra là Diệp tiên sinh! Vậy không biết nhà của Diệp tiên sinh ở đâu? Cha mẹ là làm việc gì?”

Diệp Trần đã sớm biết tên này không có ý tốt, thản nhiên nói:

“Chuyện này có liên quan với anh sao?”

“Đương nhiên là có liên quan a! Thanh Nhã thế nhưng là em gái của tôi, tôi tự nhiên muốn nghĩ tới hạnh phúc cho cô ấy, quyết không thể để cho một số tên ất ơ không biết trời cao đất rộng, lừa gạt tình cảm của cô ấy!”

Giọng nói của Từ Tuấn Kiệt đột nhiên đề cao lên tám độ, lập tức dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.

Rất nhiều người thấy Diệp Trần và Đường Thanh Nhã ở cùng nhau, đã sớm nhìn Diệp Trần không thuận mắt, bây giờ thấy Từ Tuấn Kiệt tìm hắn gây khó dễ, tự nhiên là thích nghe ngóng.

Đối với việc Từ Tuấn Kiệt giễu cợt một cách trắng trợn, Diệp Trần thì ngược lại không cảm thấy có chuyện gì to tác, mà Đường Thanh Nhã thì lại ngồi không yên,

“Từ Tuấn Kiệt! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, xin anh chú ý tới lời nói của mình!”

Từ Tuấn Kiệt thấy Đường Thanh Nhã rõ ràng bảo vệ Diệp Trần như thế, lập tức càng tức giận hơn,

“Thanh Nhã, anh là vì tốt cho em! Em cũng không nhìn cậu ta là loại mặt hàng gì một chút, cậu ấy làm sao xứng với em?”

Diệp Trần nghe được điều này, không khỏi cảm thấy buồn cười,

“Tôi không xứng, chẳng lẽ anh xứng sao?”

Từ Tuấn Kiệt ngang nhiên nói:

“Ít ra tôi so với loại người không cha không mẹ đứa nhà quê như cậu mạnh hơn nhiều!”

“Tuy rằng nội tình Từ gia tôi so với Đường gia thì kém, nhưng cũng là nhà có quyền thế ở Vân Châu, cha ta là phó thị trưởng thành phố Vân Châu, mẹ tôi cũng là một giám đốc cấp cao của một công ty đa quốc gia!”

“Cho dù không đề cập tới gia thế, Từ Tuấn Kiệt tôi từ lúc còn nhỏ đã đi theo danh sư tập võ, 13 tuổi đã trở thành võ gỉ Nội Kình, 16 tuổi được đặc cách chiêu mộ gia nhập bộ đội đặc chủng của quân đội, hiện tài còn chưa đến 17 tuổi, cũng đã có quân hàm Trung úy!”

“Vô luận là gia thế xuất thân, hay là năng lực cá nhân, phóng tầm mắt thanh niên tài tuấn toàn bộ Vân Châu này, có thể so sánh được như Từ Tuấn Kiệt tôi, một bàn tay là có thể đếm ra!”

“Mà cậu đây, bất quá chỉ là một học sinh cấp ba bình thường hơn cả bình thường, hơn nữa gia thế không có! Bối cảnh cũng không có! Năng lực chắc cũng không có! Cậu lấy cái gì ra để so sánh với tôi?”

Không thể không nói, các ăn nói của Từ Tuấn Kiệt này rất tốt, hơn nữa xác thực là hắn có lực lượng và tự tin như vậy, sau khi một phen giới thiệu bản thân xong, người toàn bộ đại sảnh đồng loạt cùng nhìn sang, thậm chí có ít người đã không nhịn được cao giọng lớn tiếng khen hay.

Từ Tuấn Kiệt muốn chính là cái hiệu quả này, thấy lời nói của mình, đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người tới, lại nói tiếp:

“Thanh Nhã, anh biết em đối với anh không có cảm giác, anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em, thế nhưng anh tuyệt đối không cho phép mình thua ở một người như vậy!”

Nói đến đây, Từ Tuấn Kiệt lại quay sang nhìn về phía Diệp Trần,

“Diệp Trần tôi nói đúng không? Từ Tuấn Kiết tôi không thích ỷ thế hiếp người, hôm nay tôi và cậu không so người thân, cũng không so bối cảnh, vậy so một chút năng lực đi!”

“Cậu nếu như là một người đàn ông, cùng tôi đánh một trận, chỉ cần cậu có thể ở dưới tay tôi chống nổi 5 phút, tôi coi cậu là một người đàn ông, sau này chuyện của cậu và Thanh Nhã, tôi sẽ không hỏi tới! Nhưng nếu như cậu không làm được, mời cậu rời khỏi Thanh Nhã, cút ra khỏi chỗ này! Cậu, có dám không?”

Từ Tuấn Kiệt vừa nói xong, toàn bộ người trong phòng khách của Đường gia, lập tức một mảnh xao động, một số người không sợ chuyện lớn, đã bắt đầu ồn ào,

“Hãy là một người đàn ông, đừng lo lắng!”

“Từ Tuấn Kiệt, đoạt lại nữ thần ở bên cạnh người tên này đi!”

“Tôi coi trọng ông!”

Khi đối mặt với sự ồn ào của đám đông, Đường Thanh Nhã nóng nảy dậm chân, dứt khoát nắm chặt cổ tay Diệp Trần,

“Diệp Trần, bọn họ kinh người quá đáng, anh không cần để ý tới bọn họ!”

Nói xong, muốn dẫn Diệp Trần rời khỏi phòng khách, không nghĩ tới sau khi kéo một phát, nhưng không kéo đi được.

Diệp Trần nhẹ nhàng tránh thoát cổ tay Đường Thanh Nhã, giống như cười mà không phải cười nhìn sang Từ Tuấn Kiệt,

“Anh chắc chắn muốn đánh nhau với tôi?”

Từ Tuấn Kiệt vênh lên, ngạo nghễ nói:

“Đương nhiên!”

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

“Được! Vậy tôi giống như anh mong muốn!”

Rất nhanh, hai người đi ra một mảnh đất trống ở ngoài phòng khách, mọi người cũng nhao nhao đi theo ra ngoài để xem.

Khiến Diệp Trần cảm thấy kỳ lạ là, ở Đường gia ngoại trừ mấy tên tiểu bối ở đây ra, những người khác từ đầu đến cuối không thấy lộ diện, bằng không cũng không thể nào để cho Từ Tuấn Kiệt làm loạn trong bữa tiệc của Đường gia.

“Cậu bé, tôi thật không nghĩ tới cậu lại có dũng khí đáp ứng, xem ở trên việc cậu coi như có mấy phần cốt khí, bản công tử không bắt nạt cậu, tôi chỉ cần dùng một tay, chỉ cần cậu có thể ở dưới tay tôi chống đỡ được một phút, tôi xem như cậu thắng!”

Từ Tuấn Kiệt nói xong, vậy mà thật sự thả lỏng tay phải về phía sau, chỉ cần cánh tay trái.

Diệp Trần thấy thể, không thể không lắc đầu, hai mắt nhìn xuống, nhìn qua trên mặt đất, thản nhiên nói:

“Anh căn bản không biết, mình đang đối mặt mới loại tồn tại nào!”

Sau khi nói xong lời này, khí chất trên cả người Diệp Trần đột nhiên thay đổi!

Tuyệt ngạo, cuồng bám miệt thị tất cả…đây chính là cảm giác mà Diệp Trần cho Từ Tuấn Kiệt vào lúc này.

Thậm chí hơn nữa, ngay cả Từ Tuấn Kiệt cũng không nói ra được tại sao, đối mặt với thiếu niên gầy yếu nghèo khó trước mặt này, hắn đột nhiên có một loại cảm giác không đánh mà chạy!

“Không đúng! Ảo giác! Cái này chắc chắn là ảo giác!”

Từ Tuấn Kiệt bỗng nhiên lắc đầu, đưa loại cảm giác kỳ quái trong lòng kia kia mạnh mẽ hất ra, sau đó hét lớn một tiếng, lao tới,

“Cậu bé! Tiếp chiêu!”

Oanh!

Từ Tuấn Kiệt không hổ là võ học kỳ tài, 13 tuổi đã ngưng tụ ra Nội Kình, bây giờ đã sắp tìm tới cánh cửa Ám Kình, sau khi cả người lao ra, giống như mãnh hổ xuống núi, khi thế như cầu vồng, thế không thể đỡ!

“Rống ~ ”

Từ Tuấn Kiệt vỗ ra một chưởng, trong cơ thể vậy mà phát ra một tiếng loáng thoáng giống như hổ gầm!

Đây chính là Hình Ý Hổ quyền sau khi luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, mới có thẻ xuất hiện như vây, đến loại cảnh giới này, lực đạo một chưởng vỗ ra, đã không thể kém hơn so với mãnh hổ chân chính, đủ để cắt đá đập nát kim loại!

“Chưởng pháp thật tốt!”

Trong số những người đang vây xem, có không ít người là cao thủ võ đạo, nhìn thấy một chưởng uy thế như vậy của Từ Tuấn Kiệt, nhịn không được vỗ tay bảo hay.

Mà đối mặt với một chưởng vô cùng uy thế này của Từ Tuấn Kiệt, Diệp Trần đối diện thì giống như sợ choáng váng, đứng tại chỗ không động đậy chút nào.

“Ầm!”

Một chưởng này không ngoài ý muốn chút nào rơi vào ngực Diệp Trần.

“Aizz, tên này xong rồi!”

“Nháy mắt giết a!”

“Thực lực chênh lức cách xa quá mức, căn bản không có bất luận cái gì có thể so sánh!”

“Cho nên nói, người a, phải tự biết mình!”

Trong ánh mắt của mọi người, đừng nói là Diệp Trần kiên trì một phút, cho dù là một giây đồng hồ cũng khó như lên trời.

Tại trong tiếng thở dài của mọi người, một bóng như bay ra như diều dứt dây, trực tiếp bay ngược ra đằng sau, sau đó nặng nề ngac ngửa vào trên mặt đất.

Thế nhưng sau khi mọi người nhìn rõ tình huống, ngay lập tức từng người, từng người trợn mắt há hốc cả mồm ra,

Hóa ra người vừa mới bay ra ngoài, nào đâu có phải là Diệp Trần, rõ ràng chính là người chắc chắn thắng lợi, Từ Tuấn Kiết!

“Cái gì…Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang