• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo sư Sprout nhìn đồng nghiệp trẻ tuổi, không nhanh không chậm nói:

"Severus, Harry là một đứa bé ngoan. Cậu nhóc thích cậu cũng không phải chuyện xấu, ít nhất --- cậu không cần phái có thái độ đặc biệt kém với đứa nhỏ đúng không?"

Cuộc trò chuyện của ba học sinh vừa rồi khá lớn, hoàn toàn không chú ý rằng sau lưng còn hai vị giáo sư ư? Trong đó còn có nhân vật mà họ thảo luận nữa!

Snape nghe thấy bà năn nỉ thay Potter, chỉ cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: "Ta không muốn phải ủy khuất bản thân để làm nó vui vẻ."

Trên mặt hắn đầy sự chán ghét, ném áo choàng ra đằng sau rồi nhanh chóng rời đi.

"......"

Giáo sư Sprout chỉ có thể lo lắng lại tiếc nuối thở dài.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
3. Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta, Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về

4. Thanh Xuân Rực Rỡ Nhưng Lỡ Lạc Mất Anh
=====================================

Công tác nhiều năm tại Hogwarts nên bà cũng biết rõ chuyện của nhóm bốn người Potter và hắn. Tất nhiên biết được điều Snape đang cánh cánh trong lòng, tại sao dùng thái độ như vậy đối xử với con trai của Potter.

Hắn bị hận thù che mờ đi đôi mắt ---- tất cả giáo sư trong trường này chắc, chỉ trừ Snape, thì ai mà không thấy rõ?

- -- bé cưng Harry và Potter lớn, trừ gương mặt kia, là hai người hoàn toàn khác nhau.

......

Snape rời đi nhanh chóng, vội vàng đến phòng học dưới tầng hầm. Hắn chỉ tận dụng giờ tan học mà sang đấy một chuyến, giờ phải trở về tiếp tục dạy học.

Vốn dĩ sự kiện mấy ngày trước đã khiến lòng hắn áy náy, rồi lại không nói được câu xin lỗi, chỉ có thể yên lặng quan sát tình trạng của Potter.

Không ngờ lại nghe thấy ---

Snape bỗng dừng bước, cố gắng thả lỏng cơ mặt --- nhưng hắn cũng không biết đã bao lâu mình chưa lộ ra vẻ mặt bình thản như vậy, cuối cùng mặt hắn thành giống như bị đau răng.

Snape phát ra tiếng cười trào phúng, khôi phục thành dáng vẻ âm trầm hà khắc, tiếp tục hùng hổ nhanh chóng rời đi.

Kể từ hôm nay, tuy nhóm sư tử không phát hiện có gì đó bất ổn, nhưng Harry lại nhạy cảm nhận thấy thái độ Snape đói với mình đã thay đổi.

Hắn vẫn âm trầm hà khắc như cũ, nhưng không còn nhắm vào cậu nữa, cũng không phải là loại hoàn toàn lơ luôn sự tồn tại của đối phương, hắn như đang cố thay đổi thái độ của bản thân --- hắn thậm chí còn không thèm trừ điểm của cậu! Phần lớn sự trừng phạt đều đổi thành cấm túc.

Mà điều tương phản chính là hắn trừ điểm các học sinh Gryffindor khác nhiều hơn.

- -- điều này thật sự khiến Harry căng não suy nghĩ.

Không lợi dụng mình để trừ điểm Gryffindor nữa là có ý gì? Căn bản chưa hết giận mà!

Harry rối rắm tiếp tục suy nghĩ về tương lai.

Vào tiết Độc Dược, Harry cố tình ngẩng đầu liên tục, ánh mắt mang ý muốn nói lại thôi liên tục nhìn về người đàn ông áo đen.

Quả nhiên Snape vẫn không kiên nhẫn: "----- Potter! Cho dù đôi mắt của trò có vấn đề, ta cũng sẽ không cho trò tí độc dược đâu!"

Harry không nói lời nào, chỉ cúi đầu, muốn nói rồi lại thôi.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều bị hấp dẫn lại đây.

"Có gì thì nói nhanh lên!" Snape lạnh lùng nói.

Harry lập tức lấy hết can đảm, nói lớn: "Giáo sư Snape! Con rất cảm kích vì người đã thay đổi thái độ với con mấy ngày nay! Con nghĩ ----"

Ánh mắt của Ron và Hermione đột nhiên trở nên sợ hãi.

Mặt Snape lập tức đen lại.

Hắn nhận ra Harry cư nhiên muốn thổ lộ trước mặt nhiều người như vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi rít gào:

"Harry Potter! Sao trò lại có suy nghĩ này! Trừ Gryffindor 10 điểm! Tiết sau ở lại phòng học dọn dẹp!

- --- Gryffindor ngu xuẩn! Hắn không trừ điểm vì sự kiện trước đây! Tại sao Potter lại cho rằng hắn cam chịu loại tình cảm đáng chết này!

Còn định bày tỏ trước mặt nhiều người như vậy?! Cái đầu đó còn ngu hơn của Mandrake!!

Snape cực kỳ xấu hổ mà buồn bực nghĩ.

Nhưng sau khi học xong hai tiết Độc Dược, Harry cụp đuôi, ủ rũ ở lại dọn dẹp các dược liệu và vạc nấu. Snape đưa lưng về phía cậu đang bận rộn, không nói một lời.

Snape quay đầu ầm trầm nhìn cậu từ trên cao xuống.

Harry đứng dưới ánh mắt này cũng không lùi bước, tiếp tục nói lắp bắp:

"Con biết người ghét con, nhưng mà con --- con rất muốn được người công nhận, loại tình cảm con dành cho người không, không, không giống nhau -----"

- --- thật sự, tất cả đều là lời trong lòng. Snape sao có thể không ghét một Potter, người đối với bản thân có một loại tình cảm đặt biệt?

Nên, trừ điểm nhanh đi nào.

Mấy ngày nay hắn trừ điểm cậu quá ít, điểm do bảo vệ Hòn đá Phù thủy còn đúng nhiều luôn chứ!

Snape chỉ dùng vẻ mặt vô hồn nhìn cậu bé đang thấp thỏm bất an, trong mắt không có tức giận hay khó chịu.

Hắn thậm chí còn trầm mặc trong chốc lát, có chút biệt nữu nói:

"---- ta biết."

Lần này đến phiên Harry mờ mịt.

"......"

Ngươi biết? Nếu đã biết rồi thì sao không trừ điểm?


Rốt cuộc ngươi biết cái gì?


Hơn nữa sắc mặt cũng lạ mà cũng không lạ, hôm nay chắc chắc mình không hề bình thường!


- ----------------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Snape: Ta có thể hiểu rằng trò muốn khôi phục mối quan hệ tình cảm trong tương lai, nhưng ---- có nhất thiết là phải bày tỏ trước mặt mọi người không! Đồ ngu xuẩn Gryffindor!!


- --------------------------------------


Mint: Chúc mọi người có một ngày Tết vui vẻ bên người thân và bạn bè nhaa. Dạo này mình rảnh rỗi được chút nên cố bão chương cho mọi người luôn:33

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK