Nhiều học sinh vui vẻ rủ nhau đi xuống canteen để mua đồ.
Đột nhiên loa ở từng lớp bắt đầu phát.
" Cuối buổi chiều, trường sẽ tổ chức giao lưu giữa các học sinh trong trường nhằm nâng cao tình đoàn kết. Các bạn học sinh sau khi học hết tiết của buổi chiều sẽ xuống dưới sân trường để có thể tham gia hoạt động."
Mọi người nghe vậy cũng xôn xao bàn tán. Họ cảm thấy rất vui, hiếm khi trường mới tổ chức.
Hân Nghiên quay sang nhìn Kỳ Minh đang đọc sách mỉm cười hỏi.
- Kỳ Minh, Kỳ Minh có ở lại chơi không?
- Không.
- Sao lại không? Vui lắm đó, sẽ còn được xem nhiều tiết mục hay. Trạch Dương đã cho mình ở lại chơi rồi, không phải làm bài tập.
- Cậu thích xem mấy tiết mục đó?
- Ừm, vui lắm nha. Trạch Dương cũng sẽ ở đó để chơi cùng mọi người đó.
- Không thích những chỗ đông người.
- À, vậy là Kỳ Minh không thích nhiều người sao? Nhưng mọi người ai cũng đáng yêu hết á. Sẽ vui lắm. Kỳ Minh tí nữa xuống nha.
- Biết vậy.
Hân Nghiên nghe vậy thì mím môi gật đầu. Cô suy nghĩ xem chiều nay sẽ có những tiết mục gì hay rồi tự cười một mình.
...
Trạch Dương ở phòng họp cùng mấy người trong Hội học sinh để thảo luận xem chiều nay sẽ tổ chức những gì để mọi người đều cảm thấy vui mà không bị nhàm chán như mấy năm trước.
Trạch Dương chả quan tâm lắm đến mấy chuyện này. Cậu còn mong họp xong sớm để về lớp.
Giang Hạ Vân vừa mới bày ra ý tưởng nói cho mọi người xong thì ai cũng gật đầu tán thành. Cô nhìn về phía Trạch Dương, cậu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời. Thật khó chịu...
Tỏ ra lạnh lùng cái gì chứ...
- Trạch Dương, cậu có ý tưởng gì không?
Tuy Trạch Dương để ý bên ngoài nhưng mọi lời nói cậu vẫn nghe rất rõ. Quay lại nhìn Giang Hạ Vân rồi nhìn mọi người.
- Tùy, tôi không phản đối gì. Ai thích làm gì thì làm.
Không khí trong phòng có phần ngột ngạt. Trạch Dương vẫn không để ý mọi người. Giang Hạ Vân đành phải lên tiếng.
- Vì để hoạt động thêm tính khách quan và vui vẻ hơn. Tôi nghĩ chúng ta nên có thêm phần làm quen để mọi người có thể vui vẻ hơn trong hoạt động. Nếu mọi người không chê thì tôi cũng có thể lên trình bày một bài hát để góp vui.
Giang Hạ Vân mỉm cười với tất cả mọi người. Tất cả nghe thấy cô bảo vậy còn vỗ tay tỏ vẻ đồng tình.
- Ai dám chê hoa khôi của trường chứ.
- Đúng đấy, cậu hát hay vậy mà mình lại quên mất.
- Ừ, Hạ Vân lên hát thì sẽ nhiều người để ý đến hoạt động hơn đấy.
Nghe mọi người nói vậy Giang Hạ Vân còn tỏ vẻ e thẹn. Cô còn giả vờ đỏ mặt nữa. Mỉm cười nhìn về phía Trạch Dương hỏi.
- Trạch Dương, cậu thấy thế nào?
- Không phản đối.
- Ừ, mọi thứ sẽ sắp xếp theo đúng như vậy nhé. Mọi người về lớp chuẩn bị cho tiết học đi.
Nghe vậy thì tất cả cũng đứng dậy rời đi. Trạch Dương cầm theo tập giấy để buổi chiều sẽ lên dẫn chương trình. Tuy chả mấy thích thú nhưng cậu vẫn phải đồng ý.
Còn đang đứng dậy đi về thì Giang Hạ Vân lại gọi cậu lại.
- Trạch Dương.
- Có chuyện gì?
- À thôi.
Thấy Trạch Dương tỏ rõ thái độ nên Giang Hạ Vân đành im lặng. Trạch Dương thấy vậy đi thẳng về lớp.
...
Buổi trưa, Trạch Dương thu xếp sách vở xong liền đi sang dãy nhà B. Cậu đi nhanh lên tầng hai để đưa Hân Nghiên đi ăn trưa.
Ở dưới canteen...
Cứ nghĩ sẽ được ăn riêng cùng Hân Nghiên ai ngờ đâu bà Diệp Lam lại đi đến. Không những vậy lại còn rủ thêm Thiệu Huy và Sở Tiêu đến ăn cùng. Một lúc sau thì Lãnh Huyền Nhi đi đến. Cô cũng thích thú nên gọi anh trai mình ngồi xuống ăn cùng. Hân Nghiên thì đương nhiên vui vẻ ngồi ăn với bọn họ. Chỉ có mình Trạch Dương tức muốn phát điên nhưng không làm gì được bọn họ.
- Hân Hân được Trạch Dương quan tâm thật đó nha.
Lãnh Huyền Nhi thấy Trạch Dương bóc vỏ ống hút rồi cắm vào hộp sữa đưa cho Hân Nghiên uống thì liền nói. Hân Nghiên vừa uống vừa gật đầu.
- Trạch Dương tốt lắm nha.
- Uống đi, nói ít thôi.
- Mình vừa mới khen Trạch Dương đó.
Trạch Dương đưa tay lên cốc đầu Hân Nghiên lạnh lùng nói. Hân Nghiên chu môi bất mãn, còn nhíu mày nhìn cậu.
Mọi người ăn xong còn rủ nhau chơi để giết thời gian.
...
Đến buổi chiều...
Sau khi kết thúc buổi học, các học sinh nhanh chóng lấy ghế xuống dưới sân trường để ngồi chơi.
Hân Nghiên vội vàng cất đồ rồi kéo Diệp Lam đi xuống cùng.
Trên sân khấu có chuẩn bị sẵn một chiếc đàn piano. Còn có cả phông lớn trang trí rất đẹp.
Mấy người trông hội chỉnh lại loa đài rồi mới đưa mic cho Trạch Dương. Cậu từ từ đi lên trên sân khấu để bắt đầu cho chương trình.
Dù chỉ là mặc đồng phục nhưng Trạch Dương đã khiến nhiều cô bạn hay nữa sinh trong trường đều phải gào thét lên vì quá đẹp.
Hân Nghiên thấy Trạch Dương đi lên liền đứng dậy vẫy tay với cậu.
- Trạch Dương ơi, mình ở đây nè.
Câu nói của cô lại làm cả trường phải chú ý tới. Hân Nghiên thấy mọi người nhìn mình liền run run ngồi xuống. Diệp Lam cảm thấy buồn cười nhưng vì cô bạn của cô đang ngại nên cố nhịn cười vậy.
Trạch Dương nhìn về phía Hân Nghiên, khóe môi cậu cũng cong lên. Chắc chỉ có mình Hân Nghiên của cậu mới làm mấy trò như vậy.
Cũng không nhìn về phía Hân Nghiên quá lâu, Trạch Dương cầm mic cùng với tờ giấy nhỏ để ghi chú. Tuy là cầm nhưng cậu cũng không cần phải nhìn vào đấy để đọc.
Có rất nhiều tiết mục hay khiến mọi người khen không ngớt lời.
Giang Hạ Vân ở bên trong đang chuẩn bị cho bài hát. Cố Nam là người sẽ đành đàn cho cô. Nhưng người cô muốn đánh đàn giúp lại là Trạch Dương. Cô biết Trạch Dương cũng có am hiểu một chút nên mới chọn bài háy có giai điệu nhẹ nhàng để có thể kiếm cơ nói cậu giúp đỡ phần tiết mục của cô.
- Cố Nam, cậu biết làm gì rồi chứ?
- Biết rồi, nhớ bài kiểm tra lần tới của mình đó nhé.
Cố Nam gật đầu rồi đi ra khỏi phòng. Cậu đi lên sân khấu nói nhỏ với Trạch Dương rằng cậu bị đau ở tay. Trạch Dương đành phải vào sau cánh gà để nghe mọi người bàn bạc. Dù không thích nhưng có mình cậu biết chơi đàn nên đành phải ra phụ họa giúp Giang Hạ Vân.
Tiết mục của Giang Hạ Vân làm màn kết cho hoạt động giao lưu lần này. Ai nấy xem xong tiết mục hát của Giang Hạ Vân thì đều khen ngợi hết lời. Hơn nữa họ còn nói Trạch Dương và Giang Hạ Vân rất đẹp đôi. Hai người còn vừa học giỏi vừa đẹp.
Đấy cũng chính là những điều mà Giang Hạ Vân muốn khi Trạch Dương đệm đàn cho mình. Chỉ thêm vài tin đồn thì mọi người sẽ nghĩ cô và Trạch Dương đang hẹ hò. Kế hoạch hoàn hảo chỉ cần Trạch Dương không có quá thân thiết với cô bạn thân của cậu ta thì mọi người sẽ nghĩ là thật.
Hân Nghiên về nhà còn khen Giang Hạ Vân hát hay còn xinh đẹp nữa. Trạch Dương cũng chả muốn nói gì với cô ngốc này. Cậu thật muốn hỏi cô có cảm thấy khó chịu trong lòng hay không nhưng nhìn thái độ và biểu cảm của Hân Nghiên là cậu cũng tự biết. Cô nàng này làm gì có nghĩ được đến những thứ như ghen tuông cơ chứ...