• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu nhìn Văn Mặc có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không có vẻ gì là tức giận.

Văn Mặc cũng không vào chủ đề sâu hơn nữa, hắn quay lại nói: "Giờ nấu ăn sẽ có khói, em ra phòng khách ngồi đi."

"Không cần, tôi ở lại đây, nói không chừng còn có thể giúp anh một tay." Cậu là khách, lại đi để cho chủ nhà lủi thủi nấu nướng một mình thì không nên, cậu không thể nào ngông nghênh ra phòng khách ngồi chơi trong khi chủ nhà đang tất bật trong bếp như vậy được, da mặt cậu cũng không có dầy đến như vậy

Nhưng Văn Mặc cũng không có ý nghĩ muốn để cậu đứng trong bếp, đem cậu đẩy ra ngoài, còn đóng cửa bếp lại.

Tô Chiêm thấy Văn Mặc đứng dưới ánh đèn ấm áp trong nhà bếp, nét mặt tuấn tú, thâm trầm còn có chút ôn nhu.

Tô Chiêm đứng trước cửa phòng bếp một lúc lâu, nên ra phòng khách thôi.

Cậu có lòng muốn giúp đỡ, nhưng phòng khách đã được dọn dẹp lại sạch sẽ, cậu không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi trên ghé sofa chờ Văn Mặc.

Cậu trầm mặc một chút, dứt khoạt lấy điện thoại ra, muốn tìm xem chỗ nào có thể xét nhiệm DNA.

Không đến quá mười mấy phút, Văn Mặc liền bưng ba món mặn một món canh ra, có cơm còn có cả sủi cảo siêu ngon.

Bữa tối hết sức phong phú, ngón trỏ của Tô Chiêm động đậy.

Cậu không chút do dự khen ngợi: "Anh đỉnh thật."

Văn Mặc nhướn mày: "Chỉ thế thôi?"

Tô Chiêm suy nghĩ một chút, lại thổi rắm cầu vồng*: "Còn rất sáng tạo và hấp dẫn nữa."

(Rắm cầu vồng:Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng. Nguồn google:>)

Văn Mặc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, âm cuối hơi cao lên, như muốn ám chỉ gì đó.

Tô Chiêm suy nghĩ một chút, lúng túng nói: "Cái đó, cảm ơn anh đã nấu cơm cho tôi, tôi......"

"Có thích không?" Văn Mặc chậm rãi hỏi.

Tô Chiêm sờ mũi, vẫn còn chút ngạo kiều: "Cái đó, cũng không tồi, tôi rất thích."

Văn Mặc rũ mí mắt xuống, rốt cuộc cũng hài lòng, đưa cho cậu một đôi đũa: "Ăn cơm thôi."

Tô Chiêm cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lúc ăn Văn Mặc cũng không bày trò quái quỷ gì khác, chỉ cùng Tô Chiêm nói chuyện phiếm, bầu không khí hết sức hài hòa.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau bỏ bát đũa vào bên trong máy rửa bát.

Văn Mặc nhìn đồng hồ chỉ đến tám giờ tối, đang muốn thảo luận một chút liên quan đến chuyện "thù lao" nấu cơm với Tô Chiêm, chợt nhận ra sắc mặt cậu không đúng lắm.

Lông mày Tô Chiêm nhíu chặt lại, sắc mặt cậu trắng bệch, giống như đang vô cùng đau đớn.

Sắc mắt Văn Mặc thay đối, hỏi cậu: "Em sao vậy?"

Tô Chiêm lắc lắc đầu, đau đến mức không nói nên lời, đứng cũng không vững.

Văn Mặc đỡ lấy cậu: "Em sao vậy, đau chỗ nào?"

Tô Chiêm ôm chặt bụng, cảm giác đau đớn đến xé ruột, giống như có thứ gì đó ở trong bụng muốn xé nát dạ dày của cậu, cậu đau đớn đôi mắt trở nên đen kịt, trán đổ đầy mồ hôi.

Văn Mặc nhìn cậu một mực ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt.

Văn Mặc cau mày, thấp giọng nói: "Em chịu đựng một chút."

Hắn vừa dứt lời, tin tức tố trên người Tô Chiêm không được khống chế cứ thế phát tán ra.

Trong lòng hắn căng thẳng, tin tức tố của alpha mơ hồ cũng bị câu dẫn muốn xông ra theo bản năng.

Văn Mặc lập tức kiềm lại cảm giác này, ôm Tô Chiêm đặt lên ghế sofa, từ cặp Tô Chiêm lấy ra miếng dán ngăn chặn mùi hương, rồi xịt thêm mấy lần thuốc ngăn mùi, lại đem theo thuốc ngăn mùi bên cạnh người để phòng ngừa, sau liền ôm Tô Chiêm chạy ra ngoài.

(truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nốn lừng mong manh)

Ý thức Tô Chiêm mơ hồ, co rúc trong lòng Văn Mặc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Văn Mặc ngồi trên xe taxi, không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút, hắn lo lắng ôm Tô Chiêm, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, thấp giọng an ủi gì đó.

Tô Chiêm mơ hồ có thể nghe được lời Văn Mặc nói bên tai cậu: "Em đợi một chút, rất nhanh sẽ hết đau thôi, sẽ không có chuyện gì......"

Cái giọng nói chan chứa ân cần cùng lo lắng.

Tô Chiêm cảm thấy trong lòng cậu giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, giống như vào mùa hè, gió thổi vi vu, lá rơi trên mặt hồ, theo gió dần dần chuyển động, mang theo những rung động bé nhỏ.

**

Tháng chín, Tô Chiêm vào bệnh viện Cố Cung.

Lần này Văn Mặc đưa cậu tới bệnh viện tư nhân có điều kiện rất tốt, khi cậu tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường bệnh, bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ..

"Hình như trước đó bệnh nhân đã uống thuốc làm chậm phân hóa, nên giai đoạn phân hóa của bệnh nhân đến rất muộn, các dấu hiệu khác của omega phát triển không được tốt, đáng lẽ ra bệnh nhân phải uống thuốc nội tiết để thúc đẩy sự phát triển, nếu không hệ bài tiết bên trong của nạn nhân sẽ bị rối loạn, rất khó để phân hóa thành một omega bình thường, có thể là tint ức tố của cậu đã vô tình tiếp viện cho sự phát triển của bệnh nhân."

Văn Mặc thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao hôm nay em ấy lại đau đến ngất đi như vậy?"

"Là như vầy." Tiếng của người vừa rồi tiếp tục giải thích: "Cậu mới vừa nói bệnh nhân có phản ứng đặc biệt với tin tức tố của cậu, tôi đoán bệnh nhân có chứng ỷ lại tin tức tố cần phải phụ thuộc vào tin tức tố của cậu, còn cần tin tức tố của cậu để kích thích thời kì phân hóa để phát triển. Mấy hôm trước cậu vừa đánh dấu tạm thời cho bệnh nhân, hôm nay lại để cho cậu ấy hấp thụ nhiều tin tức tố, có lẽ là lượng tin tức tố ấy đủ để kích thích sự phát triển của bệnh nhân...... À, cậu cũng biết đấy, omega mà chuẩn bị cho thời kỳ khoang sinh sản phát triển, sẽ bị đau bụng dưới, hẳn là do sự phát triển của khoang sinh sản."

Chửi thề một tiếng!

Tô Chiêm nghe xong, thiếu chút nữa ngồi bật dậy.

Cậu quả thực không biết những điều mà người kia nói làm trong lòng cậu tan vỡ một chút.

Có phải Văn Mặc đã nhận ra được chứng ỷ lại tin tức tố của cậu, cơ thể cậu đang bắt đầu phát triển khoang sinh sản, rất nhanh cậu sẽ trở thành một omega nam có thể sinh con.

Cậu vô cùng suy sụp, nhưng vì để tránh xấu hổ, cậu nhắm mắt lại, cố gắng làm bộ như chưa tỉnh, nếu như tỉnh dậy sáu con mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hình ảnh này quá đẹp rồi cậu không dám tưởng tượng đến.

Văn Mặc hỏi tiếp: "Vậy triệu chứng của em ấy có nghiêm trong không, có cần phải chữa trị gì không?"

"Ngược lại không có gì nghiêm trọng." Một người khác giải thích: "Bây giờ khoang sinh sản của cậu ấy bắt đầu phát triển, không phải vấn đề quá lớn."

Tô Chiêm nghe đến đoạn này không nhịn được nữa, cậu mở mắt hỏi bác sĩ: "Vậy thì chứng ỷ lại tin tức tố của cháu có phải đã khỏi rồi hay không?"

Ánh đèn chân không trong phòng bệnh rất sáng, Văn Mặc đang đứng bên cạnh một vị bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng, Văn Mặc mím môi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, ngũ quan dưới ánh đèn hiện lên mấy phần ác liệt.

Kiểu tóc với quần áo của Văn Mặc có chút lộn xộn, Tô Chiêm mơ hồ nhớ lại hình như cậu ngồi trên xe taxi đau bụng dữ dội, kéo theo quần áo của Văn Mặc, đem quần áo của hắn nắm thành cái bộ dạng này.

Trong lòng cậu cảm thấy có chút áy náy.

Văn Mặc thấy cậu tỉnh, lập tức quay lại ân cần hỏi: "Em cảm thấy thế nào rồi?"

Tô Chiêm cảm thấy cơ thể mình không tốt lắm, thành thật nói: "Chỉ là, trong bụng có chút căng, cũng không phải rất đau, cũng không có gì khác."

Văn Mặc thở phào nhẹ nhõm, hỏi bác sĩ: "Tình huống hiện tại của em ấy như thế nào?"

Bác sĩ hỏi Tô Chiêm vài vấn đề, sau lại tiến hành kiểm tra đo lường, sau đó nói: "Nếu không đau thì cũng không có vấn đề gì, đau đớn trong quá trình phát triển là chuyện bình thường, không cần phải quá lo lắng, nếu như không phát triển hết cùng một lúc, thì sẽ không đau đến như vậy."

Văn Mặc hỏi tiếp: "Nếu như lại tiếp tục đau, liệu có biện pháp gì có thể giải quyết không?"

Bác sĩ suy nghĩ chốc lát: "Loại đau đớn này là do tốc độ truyền tin tức tố nhanh chậm tạo thành, đối với cậu ấy tin tức tố của cháu tương đương với thuốc kích thích trưởng thành, trước nhận không đều đặn, gần đây lại nhận quá nhiều tin tức tố. Cậu ấy hấp thụ quá nhiều nên đã bị kích thích ngay lập tức, nếu như sử dụng tin tức tố của cháu để điều trị theo kế hoạch thì tình trạng đau đớn kịch liệt này sẽ không còn xuất hiện nữa."

Trước mắt Tô Chiêm tối sầm, không còn mặt mũi nào nghe bác sĩ nói, cái gì mà hấp thụ quá nhiều, cậu hấp thụ quá nhiều tin tức tố alpha của Văn Mặc, hấp thu quá nhiều?

Cậu tuyệt vọng hỏi: "Bác sĩ, không phải là cháu đang bắt đầu phát triển sao, hẳn là không nhất thiết phải hấp thu tin tức tố của alpha chứ?"

Đoán chừng bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, thở dài một cái, ánh mắt đầy nhân ái nhìn cậu: "Đứa nhỏ này cháu đã hiểu lầm rồi, cháu đã bắt đầu phát triển, lại càng cần đến tin tức tố alpha của cậu Văn Mặc đây hơn, hệ thống phát triển trên cơ thể cháu có chút rối loạn, cần phải có tin tức tố của alpha ở bên ngoài để kích thích mới có thể phát triển bình thường, nếu như không phát triển tốt, tương lai sẽ rất đau đớn, giống như cơ thể khi thiếu một bộ phận vậy......"

Tô Chiêm: "..."

Không còn ánh sáng trong cuộc sống. jpg (thấy pic này cũng na ná tâm trạng A Chiêm nên tôi gắn vô luôn heehh)



Cậu phải dựa vào tin tức tố của kẻ thù cũ trước kia mới có thể miễn cưỡng phát triển bình thường, thật sự mà nói...... một lời khó mà nói ra hết được.

Văn Mặc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, sắc mặt hắn không đổi hỏi bác sĩ: "Nếu như tin tức tố của tôi làm theo kế hoạch dành cho Tô Chiêm, thân thể của em ấy có phải sẽ không có vấn đề gì nữa không?"

"Về mặt lý thuyết thì không." Bác sĩ suy nghĩ một chút: "Bất quá cơ thể con người giống như một cỗ máy hết sức tinh vi, tôi muốn nói là cũng không ổn lắm. Nếu như cháu cần, tôi có thể kê theo một kế hoạch cụ thể cho cháu, cháu dựa theo kế hoạch này để tiến hành chữa trị và được kiểm tra định kỳ, như vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì."

Văn Mặc nhìn bác sĩ một cái, cũng không nói có đồng ý hay không, chỉ hỏi bác sĩ: "Còn có chuyện gì khác cần phải chú ý không?"

Bác sĩ hiểu ý của Văn Mặc, đặc biệt tự giác nói: "Trước mắt thì tạm thời sẽ không có, nếu như bạn học nhỏ Tô Chiêm lại đau nữa, thì cậu nên bế cậu ấy đến đây. Nếu như đau nặng, có thể cho cậu ấy uống ibuprofen*, giờ tôi sẽ đến khu khám bệnh trước, nếu như Văn Mặc cháu có việc gì cần tôi thì chỉ cần nhấn chuông ở đầu giường kia là được."

Sau khi bác sĩ đã rời đi, trong phòng bệnh nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc.

Tô Chiêm ngại không nói nên lời, Văn Mặc ngồi ở cái ghế bên cạnh giường cậu, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không thấy hắn nói gì.

Không khí ngột ngạt dần dần lan ra trong không gian, mơ hồ xen lẫn một chút mập mờ.

Tô Chiêm cực kỳ không được tự nhiên, Văn Mặc đã biết được chứng ỷ lại tin tức tố của cậu rồi, cậu cảm thấy tất cả mọi thứ của cậu như được bày ra hết trước mặt Văn Mặc, có một loại xấu hổ bị bạo lực lộ ra, làm cho cậu bây giờ không dám nhìn Văn Mặc.

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp n*ng l*n mong manh)

Cậu yên lặng nằm trên giường, cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút không đúng, làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Trong lòng cậu âm thầm mong đợi Văn Mặc sẽ nói chút gì đó, nhưng Văn Mặc chỉ ngồi trên ghế, cái gì cũng không nói.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Tô Chiêm rốt cuộc không chịu nổi nữa, hỏi Văn Mặc: "Tại sao anh không nói gì?"

Văn Mặc ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn Tô Chiêm, chậm rãi trả lời: "Xế chiều hôm nay tôi vừa mới hứa với em."

Tô Chiêm: "... Hứa gì?"

Văn Mặc: "Không đề cập tới, ừm, em biết mà, tôi hứa sẽ không đề cập đến những chuyện kia."

Lúc này Tô Chiêm mới nhớ lại, buổi chiều cậu tức Văn Mặc, Văn Mặc hứa với cậu sẽ không nhắc lại chuyện tin tức tố.

Tô Chiêm: "......"

Tức giận giống như một con cá nóc nhỏ.

Cậu làm sao biết được khi mà lúc đó cậu đang tức giận, giờ lại mang nó đập vào chân mình.

Cậu thật sự chỉ muốn đem mặt chôn trong gối, không muốn nhìn nữa.

Tô Chiêm muốn khóc ra nước mắt, cậu làm sao mà biết được sẽ gặp phải chuyện quái gở đến như vậy, thực sự thì cậu đã hấp thu quá nhiều tin tức tố, sau đó khoang sinh sản omega của cậu liền phát triển, chuyện trở nên như thế này, bí mật nhỏ của cậu đã hoàn toàn phơi bày trước mặt Văn Mặc.

Cậu nhìn Văn Mặc không buông tha, cũng không đề cập tới chuyện này, cậu cắn răng, cuối cùng vẫn đỏ mặt nhỏ giọng nói: "À, cái đó, anh có thể nhắc đến rồi."

Văn Mặc chậm rãi hỏi: "Cái gì? Tôi nghe không rõ."

Tô Chiêm thẹn quá hóa giận: "Văn Mặc!"

Văn Mặc không trêu chọc cậu nữa, chủ động nói: "Tôi đồng ý phối hợp trị liệu cho em."

Tô Chiêm sửng sốt một chút, cảm thấy tay chân đều lúng túng, cậu trầm mặc một chút, nhỏ giọng nói: "Như vậy không ổn lắm, rất phiền tới anh."

Dưới ánh đèn chân không của bệnh viện, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chiêm lộ ra vẻ đẹp trong suốt, thoáng qua giống như một viên ngọc lưu ly dễ vỡ, chạm nhẹ một cái liền vỡ.

Trên người cậu đắp một cái chăn mỏng, thiếu niên tuấn tú có vẻ ngại ngùng, trên mặt cậu vẫn còn mang theo chút chật vật từ trận đau đớn kịch liệt lúc nãy, nhỏ yếu lại vô cùng quật cường.

Văn Mặc nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu, cảm thấy có chút đau lòng.

Hắn không biết Tô Chiêm tỉnh dậy lúc nào, có nghe hết mọi chuyện hay không, nhưng bác sĩ vừa mới nói qua cho hắn biết, chuyện này của Tô Chiêm cậu có thể lựa chọn chữa trị tin tức tố, nhưng để chữa trị cần được cha mẹ đồng ý, Tô Chiêm đã chọn từ bỏ việc nói cho cha mẹ biết chuyện này.

Tô Chiêm thận trọng lựa chọn dựa vào tin tức tố của hắn để chữa trị, thậm chí còn không tiếc mua áo của hắn trên diễn đàn cũng không nghĩ đến chuyện sẽ nói cho cha mẹ cậu, trong nhà Tô Chiêm nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Thẳng thắn mà nói, Tô Chiêm như vậy làm hắn rất đau lòng, một mình gồng gánh trên lưng rất nhiều chuyện, nhưngTô Chiêm làm như vậy, cũng làm khơi dậy bản năng độc chiếm thuộc về alpha của hắn.

Dù cho bây giờ nếu như Tô Chiêm chọn chữa trị tin tức tố, hắn cũng có biện pháp khác để vòng qua cha mẹ cậu mà đồng ý, hắn cũng không muốn để Tô Chiêm dùng thuốc kích thích tin tức tố.

Là omega của hắn, chỉ có thể dùng tin tức tố alpha của hắn.

Hắn trầm mặc nhìn Tô Chiêm, đôi mắt đen láy vô cùng u ám, Tô Chiêm không biết hắn đã nhìn lâu chưa, cậu cảm nhận được trong đôi mắt ấy rất đỗi dịu dàng.

Văn Mặc nói: "Không quan trọng, chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, nếu như lúc ấy tôi không đánh dấu tạm thời cho em, em sẽ không xuất hiện loại triệu chứng này, tôi nguyện ý gánh vác trách nhiệm, giúp em chữa trị, em không cần phải cảm thấy có bất kỳ gánh nặng nào khác."

Tô Chiêm đỏ mặt, có coi như cậu mặt dày cũng không tiện tiếp nhận chuyện này, nếu như lúc ấy Văn Mặc không đánh dấu tạm thời cho cậu, vậy thì so với bây giờ hẳn là cậu sẽ còn thảm hơn.

"Cái đó..." Tô Chiêm vẫn cảm thấy không tốt lắm, bản năng của cậu không muốn làm phiền người khác: "Như vậy sẽ không tốt đối với anh, nếu anh phối hợp chữa trị, nói không chừng sẽ làm anh mất rất nhiều tin tức tố alpha......"

"Vậy chỉ cần em mua đồ bồi bổ cho alpha tôi đây là tốt lắm rồi." Văn Mặc dùng lời nói của hắn chặn lại lời cậu: "Chuyện này quyết định như vậy đi, thân thể em nhất định phải được nhận trị liệu, nếu không tương lai sẽ rất khó chịu."

"Có thể, nhưng mà......" Tô Chiêm vẫn cảm thấy như vậy không tốt lắm, cậu nợ Văn Mặc quá nhiều, Văn Mặc cũng không có nghĩa vụ giúp cậu chữa trị.

Nhưng Văn Mặc không nói nhiều, trực tiếp đứng lên: "Tôi sẽ cùng bác sĩ bàn bạc lại cụ thể hơn, em cứ nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lúc đi."

Tô Chiêm muốn đi cùng hắn, nhưng trên người cậu không còn chút khí lực nào, vẫn còn đang truyền nước muối, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ này.

Sau khi Văn Mặc đi, một mình cậu nằm trên giường bệnh, che trán, cậu thật sự không biết mọi chuyện có thể phát triển thành như thế này.

Lúc trước người cậu vốn cho là kẻ thù, bây giờ lại đang tận tâm giúp đỡ cậu.

Vốn dĩ những người được cho là người thân của cậu, lại không hề quan tâm đến cậu.

Tù lúc cậu mang cặp sách rời khỏi nhà, Tô Bằng Sính trừ việc kêu cậu về kiểm tra cơ thể, cũng không có một chút lời nói quan tâm nào khác, còn Nhiếp Uyển Như thì một câu cũng không hỏi đến.

Con người sẽ trở nên rất yếu đuối khi họ bị bệnh.

Tô Chiêm đã ngất đi vì cơn đau trước đó, bây giờ nằm trong bệnh viện, người chăm sóc cậu là người mà cậu chỉ mới quan vài tháng, cũng không phải là quan hệ bạn học thân thiết, trong lòng cậu thật ra cũng cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Cũng rất cảm kích Văn Mặc, hôm nay nếu như không có Văn Mặc giúp đỡ, chắc chắn cậu sẽ không biết phải đi đâu, lúc đau đớn mất đi ý thức cậu sẽ gặp phải chuyện gì.

Mặc dù Văn Mặc đã dùng tin tức tố để trấn áp cậu, nhưng, ừm, Văn Mặc cũng đã nói xin lỗi rồi, cũng không làm gì cậu......

Như vậy, Văn Mặc đối xử với cậu coi như cũng không tệ, tốt đến mức vượt qua phạm vi bạn học bình thường.

Cậu khó chịu suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, Văn Mặc giúp cậu đã có không ít bận bịu, cậu phải nghĩ cách để cảm ơn Văn Mặc mới được.

Cậu suy nghĩ một chút, đăng nhập vào wechat, thấy fan của Văn Mặc còn đang thảo luận xem tặng quà sinh nhật nào cho hắn, cậu thật lòng hỏi: "Văn Mặc có sở thích gì không?"

Mọi người trong nhóm này đều biết cậu là 'Phấn cứng rắn' của Văn Mặc, hiện tại Tô Chiêm cũng không muốn giải thích hiểu lầm này, nên cậu chỉ đơn giản hỏi việc này lấy danh là 'phấn cứng rắn'.

Chủ nhóm trà sữa nhỏ Văn Mặc reply lại cậu: "Thật ra thì bọn tôi đa thảo luận rất lâu, cũng không biết Văn Mặc thích gì, có người đã chủ động hỏi bạn của Văn Mặc là Tưởng An Hành, Tưởng An Hành lại nói bọn tôi đừng phí tâm, Văn Mặc rất ít nhận quà từ người khác, bởi vì nếu như nhận sẽ gây hiểu nhầm, trước kia trong trường chúng ta cũng có người tặng quà cho Văn Mặc, nhưng anh ấy lại chia cho các thầy cô với bạn học.

Mười năm nóng lạnh:.....

Tô Chiêm nhức đầu, Văn Mặc cái gì cũng không thích, cậu nên tặng hắn cái gì, cảm ơn như thế nào?

Trà sữa nhỏ Văn Măc nói tiếp: "Nghe nói Văn Mặc cũng tiêu rất nhiều tiền tiêu vặt, quần áo giầy dép gì đó cũng khoonng kể đến, còn mua cổ phiếu để đầu tư, thật sự thì cái gì cũng không thiếu - vừa mới sinh ra đã ngậm thìa vàng - số mệnh được sắp đặt từ lúc mới sinh ra.

Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, không muốn nói gì, cậu cũng không biết nên tặng cái gì.

Không thì cậu hỏi người khác?

Cậu còn nhớ hình như Cố Tuân với Văn Mặc có quen biết nhau.

Nếu không thì cậu đi hỏi thử Cố Tuân một chút?

Vận mệnh thật sự rất kỳ diệu, mấy tuần trước cậu còn có loại cảm giác mông lung đơn phương yêu mến với Cố Tuân, mấy tuần sau, cậu lại cảm thấy mình với Cố Tuân có thể trở thành đôi bạn omega tốt, hỏi Cố Tuân xem Văn Mặc thích gì.

Cậu đang tập trung suy nghĩ, Văn Mặc đẩy cửa ra đi vào, nhìn ánh mắt cậu có chút mờ mịt, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Tô Chiêm giật mình vội cất điện thoại, không dám để cho Văn Mặc biết cậu tham gia vào nhóm fan của Văn Mặc.

"Cái đó..." Cậu nuốt nước miếng, cảm thấy một ngày cuối tuần này quả thật cậu đã làm phiền Văn Mặc quá nhiều: "Thật xin lỗi, tôi đã phá hỏng ngày cuối tuần của anh rồi, tiền thuốc thang với tiền taxi hết bao nhiêu, tôi trả lại cho anh."

Cậu với Văn Mặc chính là quan hệ bạn cùng phòng, không nên chiếm tiện nghi của người ta, mặc dù cậu biết là Văn Mặc khong thiếu chút tiền này nhưng cậu không thể không trả lại.

Tô Chiêm vẫn có nguyên tắc của riêng mình.

"Cái này." Văn Mặc nói: "Bệnh viện không lấy tiền, bệnh viện này do cha tôi đầu tư, tôi đưa em đến đây khám không mất tiền."

Tô Chiêm sửng sốt một chút, giờ cậu mới phản ứng được cậu đang nằm ở một phòng đơn, điều kiện rất tốt, trong phòng còn có phòng vệ sinh riêng, còn có ghế sofa.

Hóa ra là một bệnh viện tư nhân, thật sự đã làm phiền rồi.

Văn Mặc nói tiếp: "Mới nãy tôi nói chuyện khác, chắc hẳn em cũng không biết, nên tôi nói lại cho em một chút. Em ngất trên taxi, tôi đưa em tới bệnh viện này, em được truyền nước, chờ một lúc nữa truyền xong thì không sao, em có thể chọn ra viện để về, hoặc là ở lại đây một đêm."

Tô Chiêm sửng sốt một chút.

Văn Mặc chậm rãi nói: "Bác sĩ nói cơ thể em đang phát triển, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, còn lại thì không có gì khác."

Không biết có phải là ảo giác của Tô Chiêm hay không, cậu luôn cảm thấy Văn Mặc cao lớn nói ra mấy câu kia rất kỳ quái, rất đơn giản nhưng hình như còn có hàm nghĩa khác.

"Tôi, cái đó......" Thực ra cậu cũng không biết mình nên đi đâu, về nhà thì không được: "Bằng không hay là tôi ở lại bệnh viện một đêm đi, hôm nay làm phiền anh rồi, anh có thể về được rồi."

"Vậy cũng được." Văn Mặc không có ý kiến, chỉ nói thêm: "Tôi ở lại với em."

Tô Chiêm sững sờ: "Không cần đâu, cái này thực sự là phiền anh rồi."

"Tại sao lại không cần?" Văn Mặc nhướn mi nhìn cậu: "Em là một omega thành niên, tôi không thể để em lại bệnh viện một mình được."

Nói rất hay, như thể hắn là một alpha thành niên vậy.

"Không có vấn đề gì nha." Tô Chiêm cảm thấy cậu có thể: "Anh cũng không cần lo lắng đâu."

"Không được." Thanh âm Văn Mặc phát ra rất ôn hòa, nhưng lại vô cùng kiên quyết: "Nếu không thì chúng ta cùng về nhà."

Tô Chiêm: "Về nhà?"

Cái từ về nhà này, có chút là lạ?

Văn Mặc nói là 'cùng nhau về nhà', hai người họ từ khi nào đã có nhà chung?

Cậu không muốn để cho Văn Mặc ngủ ở đây, Văn Mặc cao tận một nét tám mấy, nếu để hắn ngủ trên ghế sofa bên cạnh, thật sự thì cậu có chút không đành lòng.

Tô Chiêm biết Văn Mặc là người rất chú ý đến phong cách sống, nhìn ký túc xá được hắn bày trí lại cũng đã đủ hiểu, để cho Văn Mặc ngủ lại trong phòng bệnh này, cậu cũng không đành lòng.

Cậu muốn Văn Mặc về, nhưng đối phương lại đứng bất động, nhớ lại lúc ăn cơm Văn Mặc đã nói qua với cậu đã dọn dẹp xong phòng cho khách, cậu mềm lòng, nói: "Vậy thì chúng ta cùng nhau về thôi."

Văn Mặc nhận được câu trả lời hài lòng, gật đầu rất tự nhiên nói: "Được, chờ truyền nước xong, chúng ta cùng nhau về nhà."

Tô Chiêm không biết có phải bản thân lại bị ảo giác hay không, hình như Văn Mặc vừa nhấn mạnh mấy chữ 'cùng nhau về nhà'.

Tô Chiêm không thể cưỡng lại Văn Mặc được, cho nên vừa mới truyền nước xong, cậu thành thành thật thật cùng Văn Mặc về nhà.

Hai người đón taxi về, không biết có phải là lo lắng cho thân thể Tô Chiêm hay không trên đường về Văn Mặc cũng không nói gì khác, chỉ giống như một mối quan hệ bạn bè rất thân thiết, hành động hắn tự nhiên dắt cậu về phía phòng cho khách.

Nhà Văn Mặc rất lớn, ba tầng, ừm, nghe nói tầng ba là không gian riêng của hai cha của Văn Mặc, tầng hai là chỗ ngủ của Văn Mặc có phòng cho khách và phòng tập thể dục, còn có một hồ bơi nhỏ ở sau vườn, nhưng không có thời gian để tham quan.

Văn Mặc chuẩn bị phòng cho Tô Chiêm ở ngay bên cạnh, trong phòng đã được trải ga giường màu xanh nhạt với một tấm chăn mỏng, còn chuẩn bị sẵn một bộ dụng cụ rửa mặt, Văn Mặc không làm yêu quái nữa, thái độ hắn trở nên ôn hòa, hai người ở chung cảm thấy rất thoải mái, Tô Chiêm không tự chủ mà buông lỏng phòng bị, sau khi rửa mặt xong liền nằm xuống ngủ.

Buổi tối hôm đó, có lẽ là do nhớ thương thân thể của Tô Chiêm, Văn Mặc rất ôn nhu nhẫn nại, rất có tính người, nhưng đến sáng hôm sau hắn lại trở về nguyên hình.

Sói đuôi to vẫn là soi, dưới vẻ ngoài lịch sự kia thật ra là một kẻ bại hoại.

Sau khi ăn sáng xong, Văn Mặc cầm 'phương án trị liệu' mà bác sĩ đưa, nghiêm túc thảo luận với Tô Chiêm.

Tô Chiêm trợn tròn hai mắt kinh ngạc, giống như một con vật hỏ đáng yêu sợ hãi do dự không dám tiến lên, Văn Mặc nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu, bản tính ác liệt của alpha lại toát ra, biểu tình nghiêm trang của hắn nói: "Không phải hôm qua chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?"

Trong lòng Tô Chiêm muốn nói ai cùng anh thương lượng xong, rõ ràng là anh tự quyết định, nhưng chuyện này lại liên quan đế bệnh tình của cậu, cậu suy nghĩ một chút, cậu lúng túng nói: "Ừm, đúng."

Thật sự thì chẳn qua là, ừm, cậu cũng không quá hy vọng về chuyện này.

Văn Mặc đã chuẩn bị xong, cầm ra bản kế hoạch đưa lên trước mặt Tô Chiêm nói: "Bác sĩ nói, tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện theo phương pháp này."

Tô Chiêm lấy dũng khí nhìn phương án mà bác sĩ đã kê ra, ngay sau đó mặt cậu đỏ rực.

Cái phương án trị liệu chết tiệt này, viết những gì vây?!

Hai tuần thì đánh dấu tạm thời một lần, mỗi ngày đều mặc quần áo của Văn Mặc.

Đây không phải là đem cậu với Văn Mặc buộc chung lại một chỗ sao?

Ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời sẽ càng ngày càng sâu, đến cuối cùng alpha dù là không thihcs omega đó, cũng sẽ dựa theo bản năng mà chiếm hữu muốn ở chung một chỗ.

Giữa alpha với omega sẽ tạo thành một loại quan hệ tương tự như đánh dấu vĩnh viễn.

Cậu, cậu có bị ràng buộc với Văn Mặc không?

Hơn nữa còn có cái quái gì được kê trên các biện pháp phòng ngừa trong quá trình điều trị, omega có thể sẽ xuất hiện triệu chứng đau hông chân mềm nhũn tin tức tố không ổn định giống triệu chứng của kỳ phát tình, cần phải có tin tức tố của alpha xưa nay trấn an.

Cái quái gì đây!

Tóc gáy Tô Chiêm dựng hết lên, không kiềm được hỏi: "Phải trị liệu như vậy sao, nhất thiết phải đánh dấu tạm thời mới được sao, nếu như vậy...... không tốt với anh cho lắm."

Thật ra thì cũng không cần đánh dấu tạm thời, lúc đó bác sĩ còn ám chỉ một cách uyển chuyển với hắn, nếu như không muốn có quan hệ mật thiết với omega, thì chỉ cần rút tin tức tố alpha của hắn ra tiêm vào cơ thể omega là được.

Nhưng Văn Mặc kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn bắt buộc bác sĩ không được nói cho Tô Chiêm biết.

Hắn cảm thấy đánh dấu tạm thời là niềm vui lớn nhất của hắn trong quá trình trị liệu này, sao hắn lại có thể buông tha.

Hắn sẽ tuyệt đối cất giữ lại, không thể để cho Tô Chiêm biết còn có những biện pháp giải quyết khác.

Biểu tình hắn bình tĩnh hỏi Tô Chiêm: "Sao vậy, em vẫn không thích tin tức tố của tôi, hay là không thích bị tôi đánh dấu tạm thời, cảm thấy việc bị tôi đánh dấu là một chuyện xấu hổ?"

Trong lòng Tô Chiêm như có vật gì đó rơi xuống 'lộp bộp' một cái, mặc dù nhìn biểu tình của Văn Mặc giống như rất bình tĩnh, giọng nói của hắn không có một chút ý tứ trách cứ cậu, nhưng lại vô tình làm cho cậu cảm thấy có chút áy náy.

(truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp n*ng l*n mong manh)

Văn Mặc cũng chỉ là giúp cậu chữa trị, thái độ của hắn cũng đã rất tốt rồi, không cười nhạo cậu, cậu còn muốn nhiều hơn như vậy sao......

Thật ra thì đến bây giờ, cậu cũng không bài xích việc bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời, ừm, nhiều lắm thì cũng có chút ngượng, nhưng tuyệt đối cậu sẽ không chê.

"Chẳng qua tôi cảm thấy, vì giúp tôi chữa trị mà anh đã bỏ ra quá nhiều." Tô Chiêm nâng đôi mắt màu hổ phách lên nhìn Văn Mặc: "Đánh dấu tạm thời nhiều lần, anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ bây giờ cũng là do bị đánh dấu tạm thời ảnh hưởng nên anh mới muốn giúp đỡ tôi."

Văn Mặc bật cười: "Em là omega nửa mùa còn hiểu biết những thứ này?"

Tô Chiêm đỏ mặt, không phục nói: "Tôi cũng đã nghiêm túc tìm hiểu một vài điều trong AO thông thường, anh không nên gạt tôi."

Văn Mặc cụp mắt, không tiếng động mà mỉm cười.

Thật ra thì Tô Chiêm căn bản không biết, sở dĩ hắn đánh dấu tạm thời lần đầu tiên, không phải là bởi vì Tô Chiêm cần, mà là bởi vì người đó chính là Tô Chiêm.

Nếu đổi lại là một người khác, căn bản hắn sẽ không làm như vậy.

Nhưng hắn cảm thấy bây giờ vẫn không thể để cho Tô Chiêm biết chuyện này, quan hệ giữa hai người vừa mới được hòa hoãn, phải từ từ, chầm chậm đến gần.

Bằng cách này, thì con mồi sẽ không thể nào trốn thoát.

Văn Mặc rũ mi mắt, hứng thú nói: "Nếu nhìn từ trên xuống mà nói, dường như là tôi có chút thua thiệt."

Tô chiêm: "......"

Chết tiệt, hình như cậu lại thấy được Văn Mặc bại hoại xuất hiện.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Chiêm: Tôi muốn tin tức tố của anh.

Văn Mặc: Không được, bác sĩ nói phải dựa theo kế hoạch, không thể cho em khi em muốn, như vậy em cũng có thể duy trì.

Tô chiêm: Tức đến phồng mồm trợn mắt như cá nóc. jpg




*ibuprofen: Ibuprofen (INN) (phát âm / aɪbju ː proʊfɛn/ hay / aɪbju ː proʊfən /) là một thuốc chống viêm non-steroid (NSAID) ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm. Ibuprofen còn được biết là một thuốc chống kết tập tiểu cầu, mặc dù tác dụng này tương đối yếu và ngắn so với aspirin hay các thuốc chống kết tập tiểu cầu khác. Ibuprofen là một thuốc cơ bản có trong danh mục thuốc thiết yếu của Tổ chức Y tế Thế giới dành cho y tế cơ sở.



Edit có lời muốn nói: clm 6k3 từ tôi ngất đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK