Từ xa, Tô Kiếm Hành sững sờ nhìn cơ giáp của Thời Dư giống như một thần chết đang vung lưỡi hái tử thần của mình để lấy đi sinh mạng của từng con quái vật.
Làm sao cô có thể điều khiển nó một cách linh hoạt như vậy? Đã hơn mười phút trôi qua, cô chiến đấu giống như không biết mệt mỏi là gì, chẳng những không có dấu hiệu mệt mỏi nào, mà còn ngày càng hăng hơn khiến cho dấu vết tổn hại của cơ giáp càng nhiều thêm.
Tô Kiếm Hành cảm thấy mình rất may mắn khi được điều khiển một chiếc cơ giáp có đầy đủ dụng cụ và thiết bị. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, anh cho cơ giáp ghi lại những tình huống xung quanh và truyền vào não, đây cũng là một thói quen anh hình thành từ trong các trận chiến.
Thời Dư càng đánh càng hăng, cô chém một con quái vật thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lục từ con quái vật bắn tung tóe khiến cô cảm thấy buồn nôn. Khi chiến đấu, sự mệt mỏi của Thời Dư chậm rãi tan biến, bây giờ cô cảm giác mình không phải đang chiến đấu, mà là đang thưởng thức chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Mọi người trên chiến trường đều đang chiến đấu nên không hề phát hiện ra trạm vũ trụ vừa phóng một quả tên lửa kì lạ vào bầu khí quyển. Sau khi đi vào bầu khí quyển, nó dùng tốc độ khủng khiếp va chạm với tuyến phòng thủ trên không, làm từng lớp phòng thủ vỡ vụn mà rơi xuống. Tên lửa cứ tiếp tục rơi với tốc độ nhanh chóng, cho đến khi cách mặt đất khoảng mười lăm ki-lô-mét thì nó bất ngờ phát nổ giữa không trung.
Cùng lúc đó, mạng lưới tình báo của tất cả các nơi trú ẩn nằm trong phạm vi phát nổ của tên lửa đều có tín hiệu trở lại.
Trong trạm không gian, các tín hiệu cầu cứu không ngừng được gửi đến, Phong Trác ngạc nhiên ngước nhìn radar và ra lệnh: “Phóng tất cả các tín hiệu và tên lửa còn lại ngay lập tức!”
Trước đây, mặt đất không thể liên lạc được với các trạm không gian bên ngoài là bởi vì khi bọn sinh vật không biết tên bay lơ lửng trên không trung chúng sẽ tiết ra một loại bột mịn, loại bột này bay lơ lửng trong không khí có tác dụng như một lớp màng ngăn cách giữa mặt đất và không trung gây cản trở việc truyền và nhận tín hiệu giữa hai bên.
Sau khi các nhà nghiên cứu vũ trụ phát hiện ra vấn đề này, họ lập tức tiến hành nghiên cứu về thành phần của loại bột mịn kia. Cuối cùng nghiên cứu đã thành công vào ngày hôm trước, họ mất thêm một ngày để hoàn thành việc chế tạo ra tên lửa chống lại chúng.
Khi vệ tinh xung quanh gửi những bức ảnh chụp được về, các nhân viên giám sát đều sửng sốt trước một tấm hình được chụp lại.
Đó là hình ảnh một cơ giáp rách nát đang chiến đấu với bọn quái vật, thậm chí tay trái đã gãy làm đôi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc chém giết bọn chúng. Thanh đại đao trên tay cơ giáp giống như lưỡi hái trên tay thần chết, không ngừng cướp đi mạng sống của những sinh vật kia. Trước sức mạnh to lớn đó, tất cả mọi người đều bị chấn động, trong lòng họ dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Những cơ giáp rách nát và cả những thanh kiếm bình thường nhất đã tạo nên một phong cảnh tươi đẹp.
Xác của những con quái vật với đầy đủ các loại màu sắc bị cô cắt ra thành từng đoạn và trải đều trên mặt đất. Nhìn từ trên cao xuống nó giống như một bức tranh nghệ thuật không có quy tắc, hoang dã nhưng tráng lệ.
Lũ quái vật dần phát hiện ra kế hoạch xâm chiếm nơi tị nạn của mình đã thất bại. Chúng muốn rút lui nhưng Thời Dư điều khiển cơ giáp mang theo thanh đại đao của mình, giẫm lên cái chân què của xác một con bọ ngựa xanh. Cô vừa đung đưa đao vừa mở kênh công cộng ra nói: “ Này! Người anh em, mọi người đừng vội đi! Chúng ta đánh thêm vài trận nữa nào! Không mất nhiều thời gian đâu!”
Tất cả những người đang ngây người đều tỉnh táo lại ngay lập tức, họ đều đồng loạt thốt ra một câu từ tận đáy lòng.
Mẹ kiếp, cô ta thật kiêu ngạo!
Làm sao cô có thể điều khiển nó một cách linh hoạt như vậy? Đã hơn mười phút trôi qua, cô chiến đấu giống như không biết mệt mỏi là gì, chẳng những không có dấu hiệu mệt mỏi nào, mà còn ngày càng hăng hơn khiến cho dấu vết tổn hại của cơ giáp càng nhiều thêm.
Tô Kiếm Hành cảm thấy mình rất may mắn khi được điều khiển một chiếc cơ giáp có đầy đủ dụng cụ và thiết bị. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, anh cho cơ giáp ghi lại những tình huống xung quanh và truyền vào não, đây cũng là một thói quen anh hình thành từ trong các trận chiến.
Thời Dư càng đánh càng hăng, cô chém một con quái vật thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lục từ con quái vật bắn tung tóe khiến cô cảm thấy buồn nôn. Khi chiến đấu, sự mệt mỏi của Thời Dư chậm rãi tan biến, bây giờ cô cảm giác mình không phải đang chiến đấu, mà là đang thưởng thức chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Mọi người trên chiến trường đều đang chiến đấu nên không hề phát hiện ra trạm vũ trụ vừa phóng một quả tên lửa kì lạ vào bầu khí quyển. Sau khi đi vào bầu khí quyển, nó dùng tốc độ khủng khiếp va chạm với tuyến phòng thủ trên không, làm từng lớp phòng thủ vỡ vụn mà rơi xuống. Tên lửa cứ tiếp tục rơi với tốc độ nhanh chóng, cho đến khi cách mặt đất khoảng mười lăm ki-lô-mét thì nó bất ngờ phát nổ giữa không trung.
Cùng lúc đó, mạng lưới tình báo của tất cả các nơi trú ẩn nằm trong phạm vi phát nổ của tên lửa đều có tín hiệu trở lại.
Trong trạm không gian, các tín hiệu cầu cứu không ngừng được gửi đến, Phong Trác ngạc nhiên ngước nhìn radar và ra lệnh: “Phóng tất cả các tín hiệu và tên lửa còn lại ngay lập tức!”
Trước đây, mặt đất không thể liên lạc được với các trạm không gian bên ngoài là bởi vì khi bọn sinh vật không biết tên bay lơ lửng trên không trung chúng sẽ tiết ra một loại bột mịn, loại bột này bay lơ lửng trong không khí có tác dụng như một lớp màng ngăn cách giữa mặt đất và không trung gây cản trở việc truyền và nhận tín hiệu giữa hai bên.
Sau khi các nhà nghiên cứu vũ trụ phát hiện ra vấn đề này, họ lập tức tiến hành nghiên cứu về thành phần của loại bột mịn kia. Cuối cùng nghiên cứu đã thành công vào ngày hôm trước, họ mất thêm một ngày để hoàn thành việc chế tạo ra tên lửa chống lại chúng.
Khi vệ tinh xung quanh gửi những bức ảnh chụp được về, các nhân viên giám sát đều sửng sốt trước một tấm hình được chụp lại.
Đó là hình ảnh một cơ giáp rách nát đang chiến đấu với bọn quái vật, thậm chí tay trái đã gãy làm đôi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc chém giết bọn chúng. Thanh đại đao trên tay cơ giáp giống như lưỡi hái trên tay thần chết, không ngừng cướp đi mạng sống của những sinh vật kia. Trước sức mạnh to lớn đó, tất cả mọi người đều bị chấn động, trong lòng họ dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Những cơ giáp rách nát và cả những thanh kiếm bình thường nhất đã tạo nên một phong cảnh tươi đẹp.
Xác của những con quái vật với đầy đủ các loại màu sắc bị cô cắt ra thành từng đoạn và trải đều trên mặt đất. Nhìn từ trên cao xuống nó giống như một bức tranh nghệ thuật không có quy tắc, hoang dã nhưng tráng lệ.
Lũ quái vật dần phát hiện ra kế hoạch xâm chiếm nơi tị nạn của mình đã thất bại. Chúng muốn rút lui nhưng Thời Dư điều khiển cơ giáp mang theo thanh đại đao của mình, giẫm lên cái chân què của xác một con bọ ngựa xanh. Cô vừa đung đưa đao vừa mở kênh công cộng ra nói: “ Này! Người anh em, mọi người đừng vội đi! Chúng ta đánh thêm vài trận nữa nào! Không mất nhiều thời gian đâu!”
Tất cả những người đang ngây người đều tỉnh táo lại ngay lập tức, họ đều đồng loạt thốt ra một câu từ tận đáy lòng.
Mẹ kiếp, cô ta thật kiêu ngạo!