Khi nghe thấy Bạch Lưu Tô nói ra câu này, Tô Kỳ đang uống một ngụm nước cũng không nhịn được mà phun ra.
"Ấy, Tô Kỳ cậu đừng có mà không tin, tuy rằng trường Hoàng gia và trường Trọng Vũ luôn cạnh tranh với nhau, nhưng điều này không có nghĩa là những thứ nghe được đều là chuyện không đúng Tớ có người quen học ở Trọng Vũ, truyền thuyết này là sự thật đó!"
Đứng bên cạnh, Tư Tề cũng gật đầu đồng ý.
Tô Kỳ tiếp tục im lặng uống nước, ngày hôm qua thực sự vất vả, cô bận rộn cả buổi tối, cuối cùng đến 9 giờ mới tan tầm.. Dì Tô còn nói cái gì mà chỉ có giờ tan tầm mới có vài khách thỉnh thoảng đến ngồi, thế mà gọi là thỉnh thoảng ư! Chỉ thỉnh thoảng mà mới một lát đã hết chỗ ngồi rồi sao? Phải biết rằng cả cửa hàng chỉ có cô và dì Tô, còn có hai đầu bếp làm bánh ngọt, tất nhiên, đầu bếp chỉ cần phụ trách làm bánh thôi, còn người chạy việc vặt đều do cô làm. May thay, cô đã học karate được ba năm, kỹ xảo đánh nhau gì đó thì không có chỗ dùng nhưng lại có được thể lực, nếu không thì ngay ngày đầu tiên đi làm cô đã mệt bơ phờ rồi.
"Tô Kỳ, Tô Kỳ.. Tô Kỳ! Cậu không tin tớ hả, nếu không thì chúng ta đi thử đi?" Bạch Lưu Tô cực kì hứng thú lắc lư cánh tay của Tô Kỳ, còn Tô Kỳ chỉ vô lực nằm sấp trên bàn.
Nhưng, khi nghe thấy Lưu Tô nói câu này, phản ứng của Tư Tề tương đối rõ ràng, Tô Kỳ nhìn thấy Tư Tề đang đứng bên cạnh Lưu Tô chợt ngơ ngẩn rồi lập tức hóa đá.
Chơi với Lưu Tô lâu như vậy rồi, người tinh mắt đều có thể nhìn ra Tư Tề thích cô ấy, nhưng cô ấy thì ngốc nga ngốc nghếch khiến người khác vừa lo vừa tức.
"Ầy.." Tô Kỳ thở dài một tiếng, đau lòng nhìn Tư Tề một cái, biểu thị cô rất thông cảm cho anh ấy, sau đó lại tiếp tục nằm sấp lên bàn.
"Thật sự không hiểu được, sao Bạch Lưu Tô lại chơi với người như vậy chứ."
"Phải biết rằng, những kẻ kỳ quái đều giống nhau, ha ha ha.."
Cách đó không xa có một đám nữ sinh đang bàn tán xôn xao, Tư Tề cũng nghe thấy, anh ấy rất không vui. Bạch Lưu Tô kéo kéo tay áo của anh ấy, ý bảo không sao, lúc này Tư Tề mới không làm ra bất cứ hành động nào.
"Tô Kỳ, cậu không cần để ý đến bọn họ, bọn họ là một đám không có não!"
Tô Kỳ hữu khí vô lực ngẩng đầu lên nhìn..
"Thật ra.." Bỗng nhiên, Bạch Lưu Tô nghiêm túc nhìn Tô Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, tớ cảm thấy cậu rất xinh đẹp, chỉ cần da cậu trắng thêm một chút là được, Thật ra thì cậu chỉ cần chăm dưỡng da thì sẽ đẹp thôi, nếu không thì để tớ giúp cậu nhé!"
Tô Kỳ cau mày, sau đó uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu, tớ cảm thấy thế này rất tốt. Không phải chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được sao? Không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác làm gì, nếu.. Nếu như cậu là bởi vì chuyện này mới cùng tớ.."
"Không có, không có, tớ tuyệt đối không có ý đó!" Bạch Lưu Tô lập tức xua tay nói: "Tớ chỉ cảm thấy.. Cậu tháo kính ra thì sẽ rất đẹp, lông mi của cậu thật là dài! Mắt cũng rất đẹp, tại sao phải che đi chứ.. Thật ra thay đổi ngoại hình cũng tốt mà.."
"Được rồi, Lưu Tô, cậu đừng nói nữa.. Không phải cậu muốn đi đến trường Trọng Vũ xem cái hồ trong truyền thuyết kia sao, tớ đi với cậu!" Sau khi nói xong câu này trong lòng cô đã thấy hối hận.
Chỉ thấy mắt của Bạch Lưu Tô bừng sáng: "Thật sao?"
Lưu Tô chưa nói xong thì Tư Tề đã nhanh chóng cắt ngang: "Tớ cũng đi!"
Lưu Tô không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Cứ như vậy, ba người hẹn gặp nhau vào lúc mười giờ tối ở cổng trường Trọng Vũ.
Sau khi Tô Kỳ hoàn thành công việc ở Romance House, theo thời gian đã hẹn cô đến trường Trọng Vũ. So với thường ngày thì hôm nay Bạch Lưu Tô càng xinh đẹp và dễ thương hơn. Cô ấy mặc quần jean phối cùng một đôi boot, phía trên là một chiếc áo choàng nhỏ màu trắng có hai chiếc nơ bộ đồ này đã thể hiện ra sự nghịch ngợm của cô ấy. Nhưng vẫn có thể nhận thấy khí chất khác biệt với người thường, cũng không giống với khí chất kiêu ngạo của Lâm Khả Duy, mà đó lại là sự an tĩnh.. Bỗng nhiên Tô Kỳ ngạc nhiên vì suy nghĩ của chính cô, phải biết rằng, dùng từ an tĩnh cho Bạch Lưu Tô thì không hề phù hợp chút nào.. À, có thể nói đó là hơi thở âm nhạc. Còn Tư Tề thì mặc một bộ quần áo có mũ trùm đầu, nhìn rất đơn giản và nhàn hạ.
Trường Trọng Vũ vẫn giống như trước đây, vẫn mang dáng vẻ uy nghiêm và trang trọng. Ngay từ đầu Bạch Lưu Tô đã nói cô ấy có tin tức nội bộ, cũng biết cách làm sao để vào trường, nhưng khi bọn họ đến cổng sau thì chỉ thấy tuyệt vọng.
"Rõ ràng ở cửa sau sẽ không có bảo vệ! Cậu ta đã nói với tớ như thế mà!"
"Được rồi, được rồi, đừng có lừa dối bản thân nữa. Khắp nơi đều có nhân viên bảo vệ." Thật ra thì Tô Kỳ đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này, dù sao thời gian cô học ở Trọng Vũ cũng không phải là ngắn. Nếu như ngay cả hệ thống an ninh cũng không có thì làm sao Trọng Vũ lại được xem là một trong những trường đại học tốt nhất thế giới chứ?