Cậu không muốn bị thương hại, cậu cũng không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, chỉ như vậy thôi.
"Sao mà anh biết được nhỉ?" Anh Vương dở trò lươn lẹo, nặn ra nụ cười gượng gạo, ném vấn đề lại cho cậu sau đó xoay người chạy lẹ, cậu còn chưa kịp nói lời tạm biệt, anh ta ngồi vào xe sau đó nhấn chân ga vọt đi.
Cậu nhìn anh Vương rời khỏi, lại nhìn đôi giày thể thao, có hơi dở khóc dở cười, cậu nào có đáng sợ như vậy chứ, sao lại bị dọa đến mức đó?
Có khi là sợ Tô Hoan Trạch ấy nhỉ?
Cậu xách giày quay về chỗ ngồi của mình, nóng lòng xỏ chân vào đi thử, đôi giày vừa khít với chân của cậu, ngầu đến mức cậu hận không thể ra ngoài chạy quanh một vòng ngay bây giờ.
Cậu cũng rất thích nghiên cứu mấy đôi giày này, nhưng vì phải trang trải chi phí sinh hoạt và tiết kiệm một khoản cho những trường hợp bất ngờ nên cậu vẫn luôn chắt chiu từng đồng từng cắc, cậu hiếm khi mua mấy đôi giày xa xỉ như vậy, chủ yếu là mua bừa một đôi ở mấy cửa hàng bán giày dép, loại đắt nhất cũng không quá năm trăm tệ.
Cậu mang giày vào, dùng điện thoại lên mạng tra giá của nó và tính toán tỷ giá hối đoái, cậu chết trong lòng nhiều chút... Một đôi giày mà hơn năm ngàn tệ, có cần phải ảo ma canada như vậy không?
Cậu nhìn lại đôi giày, thấy cũng rất thích nó, cuối cùng cắn răng mở vở của Tô Hoan Trạch ra viết giấy nợ cho cậu ta, tỏ vẻ trong vòng hai tháng sẽ trả lại tiền cho cậu ta.
Thật ra cậu có đủ tiền mặt trong tay, nhưng mà vài hôm nữa cậu phải trả tiền thuê nhà, tháng sau có thể rút tiền trên web, bảo trả tiền trong vòng hai tháng nghe khá đáng tin cậy.
Cậu viết xong giấy nợ, còn ký tên rồi đặt trên bàn Tô Hoan Trạch.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng, mấy đôi giày phiên bản giới hạn này không phải niêm yết trên trang web chính thức bao nhiêu tiền sẽ có giá trị ngần ấy, cung không đủ cầu thì tất nhiên sẽ bị độn giá lên cao, không biết đôi giày này có mua bằng số tiền kia không nữa.
Cho dù là mua với cái giá này thì cũng phải chạy đến rất nhiều cửa hàng, hoặc phải đứng xếp hàng mới có thể mua được.
Cậu bắt đầu tự trách bản thân vì đã rảnh rỗi sinh nông nổi, đi thử giày của người ta làm gì không biết, còn để người ta phải mua cho cậu một đôi, không phải giờ lại thiếu một món nợ nhân tình rồi sao?
Khi cậu còn đang ngẩn người ra, Tô Hoan Trạch xách theo một túi đồ ăn vặt về lớp, thấy Tiết Diệc Sâm đã đổi giày, tình cờ hôm nay cậu ta cũng đi đôi giày này, hai người mang giày y chang nhau, còn mặc đồng phục học sinh, cứ như là... đang mặc đồ đôi vậy.
Cậu ta ngồi vào chỗ, cúi đầu nhìn giấy nợ một cách tỉ mỉ, chỉ thấy chữ của Tiết Diệc Sâm viết rất đẹp.
"Hai tháng sau tôi sẽ trả tiền cho cậu, chờ tôi dư dả tiền đã, cậu thấy vậy có được không?" Tiết Diệc Sâm chủ động hỏi.
Tô Hoan Trạch không trả lời, đưa mắt nhìn cậu sau đó gấp giấy nợ bỏ vào túi của mình, rồi tỏ vẻ: "Không sao."
"Thật ra cậu cũng không cần làm vậy đâu, khi ấy tôi thấy đẹp nên muốn xỏ thử chút thôi à."
"Đã thích thì phải có được."
"Cũng tùy người chứ, người không có tiền như tôi thỉnh thoảng tưởng tượng chút là được rồi."
"Nhưng tôi thích cái gì rồi thì nhất định phải có được." Tô Hoan Trạch nói, nhìn cậu một cách nghiêm túc, thành thật mà nói thì ánh mắt nghiêm tục này khiến cậu thầm cảm thấy sởn tóc gáy, cứ có cảm giác không được tự nhiên.
"Ò..." Cậu hơi ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào mới phải, vốn dĩ Tô Hoan Trạch có thể tự tin như vậy là vì cậu ta có cơ sở, nhưng mà cậu thì không. Nếu Tô Hoan Trạch cứ như vậy, cậu cũng không thể trả tiền nổi mất, đây là phiền não chung khi làm bạn với đại gia sao, "Vậy cậu cứ tiếp tục như vậy đi, không cần để ý đến tôi đâu, bao giờ tôi thật sự muốn thì tôi sẽ chủ động nhờ cậu mua giúp tôi nhé."
Tô Hoan Trạch cũng không khăng khăng nữa, gật đầu rồi mở túi đồ ăn vặt của mình ra hỏi cậu: "Muốn ăn không?"
Bình thường cậu cũng hay làm ít đồ ăn vặt cho Tô Hoan Trạch ăn, cho nên ăn mấy thứ này cậu cũng không thấy ngại lắm, chọn một vài món rồi ăn, đồng thời mở sách ra học thuộc văn bản.
Như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên cậu quay đầu sang hỏi: "Cậu nói với anh Vương chuyện tôi muốn thuê nhà hửm?"
Động tác của Tô Hoan Trạch khựng lại vài giây, nhưng nhanh chóng khôi phục và trả lời cậu: "Ừm, tôi có nhắc tới."
"Ò... Lần trước tôi dùng máy tính của cậu tra cứu mà quên tắt web à?"
"Ừm, tôi bảo anh ta chú ý giúp."
"Có căn nào tốt không?"
"Khi nào có sẽ báo cho tôi."
"Vậy cảm ơn cậu trước nha!" Cậu nở nụ cười ngọt ngào với Tô Hoan Trạch, khiến cậu ta cau mày lại, thấy vẻ mặt ghét bỏ của Tô Hoan Trạch, cậu còn đùa nhây mà quăng cho cậu ta một cái hôn gió.
Tô Hoan Trạch cũng không để bụng, chỉ lẩm bẩm: "Quả thật rất dễ dãi."
Cậu cười khúc khích, không thèm để ý nữa.
Lúc này thầy Ngô đưa mắt thăm dò quanh lớp, thấy Tiết Diệc Sâm thì vẫy vẫy tay với cậu: "Tiết Diệc Sâm, trò ra đây một lát."
Cậu lập tức đứng dậy đi theo thầy Ngô đến văn phòng của ông, thầy Ngô đưa cho cậu một tấm poster: "Trường chúng ta muốn tham gia vào một chương trình so tài kiến thức trên TV, có thể cử ra 100 học sinh, đa số là học sinh lớp 11 lớp 12, chỉ có vài học sinh lớp 10 thôi, tôi muốn để cho trò tham gia."
Tiết Diệc Sâm đã từng xem qua chương trình này, người tham gia đến từ tất cả các trường, có cuộc thi cho cấp hai và cả cấp ba, chọn ra tổng cộng một trăm học sinh tham gia. Hội trường chính bao gồm 10x10 ô vuông đơn vị, mỗi học sinh ngồi trong một ô vuông, ai nấy đều có một cái bảng, người dẫn chương trình đặt ra câu hỏi xong thì đến lượt học sinh viết đáp án lên bảng, hết giờ thì giơ bảng lên, trả lời chính xác thì ở lại, trả lời sai thì bị đào thải.
"Những câu hỏi bọn họ đưa ra khá đa dạng, em không tự tin!" Cậu nhìn tấm poster, cảm thấy bản thân mình không toàn năng đến thế, muốn thử một lần cũng không dám, lỡ đâu mới câu hỏi câu đầu tiên đã không biết, trở thành người đầu tiên rớt đài thì xấu hổ biết bao?
"Trò không cần biết nhiều, tôi chỉ muốn để trò lộ mặt để bọn họ biết diện mạo học sinh trường chúng ta không thua kém ai thôi."
"Em đảm đương bộ mặt đúng không?"
"Cũng không hoàn toàn là vậy." Thầy Ngô chỉ vào tấm poster trên tay cậu, "Trò đã nhìn tiền thưởng chưa, chỉ cần có trả lời đúng một số lượng câu hỏi nhất định thì sẽ có tiền thưởng, nếu phá kỷ lục thì được học bổng năm mươi ngàn, có thể tham gia vào vòng thi đấu giữa các trường thì học bổng lên đến ba trăm ngàn đấy, đã thế còn có cơ hội ra nước ngoài với tư cách là học sinh trao đổi, hoàn toàn miễn phí."
Tiết Diệc Sâm cũng nhìn poster một cách tỉ mỉ, cậu biết câu đầu tiên của thầy Ngô hơn phân nửa là nói đùa, ông chỉ muốn cậu tham gia để có cơ hội nhận được chút học bổng, coi như cũng có lòng lắm.
"Lớp chúng ta chỉ có mình em tham gia ạ?" Cậu hỏi, nếu một mình cậu đi thì cô đơn lẻ bóng lắm.
"Có Bao Sảng nữa."
"Ồ, cô ấy cũng là học sinh được miễn giảm học phí nhỉ."
Nhắc đến Bao Sảng, thầy Ngô lập tức thở dài, thuận miệng trả lời một câu: "Trò ấy à, hoàn cảnh cũng không khác trò mấy, tôi không biết trò ấy có học xong được ba năm này không, nói không chừng ngày nào đó có phải bỏ học đi làm mướn kiếm tiền nuôi anh em trai trong nhà."
"Anh trai còn cần em gái mình nuôi?"
"Trọng nam khinh nữ ấy mà, còn phải mua nhà cho anh trai mình cưới vợ nữa!"
"Nếu trọng nam khinh nữ như thế, tại sao không để thằng con mình kết hôn cùng đàn ông ấy, cớ gì lại làm hại con gái nhà người ta?"
Thầy Ngô vừa nghe lời này, không khỏi vung tay đuổi Tiết Diệc Sâm: "Đi đi đi, dạt sang một bên, không biết đứng đắn, hai người đàn ông sao mà kết hôn được, chỉ biết nói xàm xí! Trò có biết để giữ được tư cách nhận học bổng cho trò tôi phải tốn bao công sức không? Sau này phải nghiêm túc cho tôi đấy, có nghe chưa hả? Sắp tới đây dành ra ít thời gian đến thư viện đọc sách đi, bổ sung kiến thức."
"Vâng vâng vâng, chân thành cảm ơn thầy! Thầy Ngô đáng kính."
"Mau cút đi, cả ngày chỉ biết cợt nhả không đứng đắn chút nào."
Cậu cũng không ở lại nữa, cầm poster quay người rời đi, lại bị thầy Ngô gọi lại: "Này! Tiết Diệc Sâm, tôi cảnh cáo trò đấy, trò đừng có mà yêu sớm, ngày nào cũng có một đám nữ sinh vây quanh, bị giáo viên quản lý ghim rồi đấy."
"Đâu phải em chủ động!" Tiết Diệc Sâm cảm thấy vô cùng oan ức.
"Bớt điêu ngoa đi, nếu trò dứt khoát từ chối thì mấy trò ấy còn vây quanh trò nữa hử? Da mặt con gái mỏng lắm, có biết không?"
Cậu không nhịn được đùa bỡn thầy Ngô: "Thầy Ngô, e rằng thầy độc thân lâu quá rồi nên không biết, bây giờ bọn con gái còn đen tối hơn con trai đó, nói mấy chuyện hạn chế độ tuổi còn lưu loát hơn cả tụi em, lúc mấy cô ấy đùa giỡn nam sinh em còn phải hoài nghi nhân sinh luôn đấy."
"Tôi độc thân trò quản được sao?! Hửm?!" Thầy Ngô bắt đầu rít gào.
Cậu không khỏi bật cười, nín nhịn cầm poster chạy đi.
*
Hôm nay cậu dùng lý do bị thầy Ngô cảnh cáo, không tiếp tục lăn lộn với bọn Vu Hải Lang nữa, vừa hết tiết tự học tối thì quay về phòng ký túc xá livestream.
Hôm nay cậu muốn khiêu chiến tựa game kinh dị góc nhìn thứ nhất "OutLast".
Tiết Diệc Sâm vừa điều chỉnh giao diện trò chơi vừa nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Tôi đã mua trò này lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa được chơi, vì tôi ở nhà một mình nên tôi sợ buổi tối mình không dám đi vệ sinh. Đừng cười đừng cười, thật đấy, không phải con trai không gì không làm được đâu, tôi còn chưa trưởng thành nữa cơ mà, tối nay có bạn cùng phòng bên cạnh nên tôi mới dám chơi nè. Trước đây tôi cũng đã xem những streamer khác chơi trò này rồi, còn lượm nhặt được một ít hướng dẫn qua màn..."
Trước lúc tiết tự học tối kết thúc, cậu đã nói với Tô Hoan Trạch là mình phải livestream, bảo cậu ta lúc quay về phòng ngủ thì đi nhẹ nói khẽ giúp mình, ngoài ra còn nhờ cậu ta mua đồ ăn khuya hộ cậu.
Tiết Diệc Sâm: "Trước đây tôi từng chơi Assassin's Creed cũng do nhà sản xuất game này phát triển, để tôi nhớ lại, hình như thuộc studio Red Barrels thì phải. Chất lượng trò chơi khá ổn, ít nhất thì tôi không có gì để bắt bẻ, đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm dạng game thế này, hít sâu nào.. được rồi, chúng ta bắt đầu thôi..."
Trò chơi bắt đầu bằng một đoạn cốt truyện, đoạn phim giới thiệu bối cảnh của câu chuyện, đang lúc xe phóng viên chạy đến cổng bệnh viện tâm tâm thần, cậu hít một hơi thật sâu, vừa chuẩn bị bắt đầu thì chợt nghe phòng ngủ phát ra tiếng "Bốp", cậu sợ tới mức hai tay run lên, mém tí nữa là quăng con chuột luôn rồi.
Cậu nghiêng đầu qua nhìn thử thì thấy Que Kem ngồi trên bàn máy tính đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt sáng long lanh, cậu lập tức thầm mắng bản thân mình căng thẳng quá rồi.
Mới chơi được một lúc, cậu đã bắt đầu vừa hoảng vừa la hét, vốn tay chân cậu đã lạnh, bầu không khí đầu thu còn khiến cậu thấy lạnh hết sống lưng.
Một lát sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Hoan Trạch xách đồ ăn khuya về.
"Tô... Tô Hoan Trạch, cậu mau tới đây ngồi bên cạnh tôi nào." Tiết Diệc Sâm vội vàng xin giúp đỡ, có người ngồi bên cạnh khiến cậu cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
Tô Hoan Trạch không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đến bên cạnh cậu ngồi xuống, còn lấy cơm hộp ra đặt trước mặt cậu.
"Tôi đang livestream chơi game kinh dị, dọa chết tôi rồi, cậu sờ tay tôi nè, lạnh như băng luôn." Cậu nói xong thì trực tiếp nhét tay mình vào trong lòng bàn tay của Tô Hoan Trạch, quả nhiên tay của cậu trai cao to này rất ấm áp, khiến tay cậu không còn cứng đờ như lúc nãy nữa.
Tô Hoan Trạch không thay đổi nét mặt nắm tay cậu, Tiết Diệc Sâm nhanh chóng rút tay ra, xem thử màn đạn phòng phát sóng trực tiếp, sau đó cười thành tiếng không khác gì một tên mắc bệnh tâm thần.
Ngô Mộc Tử: Tui không nghe nhầm đó chứ, bạn cùng phòng của Bác Sĩ tên là gì cơ, Bệnh Nhân Tô?
(Tên Tiết Diệc Sâm phiên âm là /Xuē Yì Sēn/, na ná với từ bác sĩ 医生 /Yī Shēng/ nên ẻm đặt tên trên mạng của mình là Bác Sĩ Tiết, tên Tô Hoan Trạch có phiên âm là /Sū Huān Zé/, đọc gần giống với bệnh nhân 患者 /Huàn Zhě/)
Bé Mạc Thanh Tân Của Tui: là biệt danh đúng không? Ai tên Bệnh Nhân cơ chứ?
Vận Mệnh Kyoko: Đây là tổ hợp Bác Sĩ và Bệnh Nhân đó ư?
Thấy cái tên này, Tiết Diệc Sâm cười như điên, có thể nói là không chút tiết chế, ngay sau đó có fans đánh giá tiếng cười của cậu.
Say Chuếnh Choáng: Lần đầu tiên tui nghe Bác Sĩ cười như thế này.
Cung Điện Bóng Đêm: Nghe rén vãi cả chó mèo...
Vu Trạch: Còn cười đến mức nấc lên, thái độ kinh sợ hét ầm trời lúc nãy mất tiêu đâu rồi?
Tác giả có điều muốn nói:
Ôm rồi, nắm tay rồi, ừ thì... chương sau ngủ chung một giường [Gương mặt chính trực]