Hách Liên Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, cảm giác nóng rực trên lỗ tai còn đang nhắc nhở tính nghiêm trọng cảu việc cãi lời Hướng Linh Băng nên nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ chân nhẹ tay đến trước cửa rồi nhìn vào bên trong.
Trong thạch thất sáng như ban ngày, trên bốn bức tường đều là dạ minh châu, thi thể của Trương Nham ngay gần cửa đá, đầu trúng đạn, thân thể cũng có mấy vết đạn, máu tươi chảy đầy đất.
Tiếp tục nhìn, thân thể Ivan Dahl bị một tảng đá lớn đè lên, vẻ mặt dữ tợn.
Chỉ có Nhạc Hằng quỳ gối trước bàn đá, tựa hồ đang vuốt ve gì đó.
Lại nhìn xung quanh, đại khái có thể xác định không gặp nguy hiểm, nàng mới quay đầu nháy mắt, biểu thị hỏi ý kiến mà nhìn Hướng Linh Băng.
Hướng Linh Băng gật đầu, có chút do dự liếc nhìn Cổ Kỳ Xương còn đang cười khúc khích, cô thở dài, một tay cầm súng một tay lôi kéo Cổ Kỳ Xương, cẩn thận cùng Hách Liên Tiểu Bạch vào thạch thất.
Sau khi vào thạch thất, Hách Liên Tiểu Bạch và Hướng Linh Băng đều có chút ngây dại.
Trên thạch bích khảm đầy dạ minh châu, bên dưới điêu khắc vạn phật đồ*
*vạn phật đồ: phật nghìn mắt nghìn tay
Hướng Linh Băng chợt phát hiện một việc, thạch bích căn bản không phải thạch bích mà là một khối Bạch Ngọc, trên bạch Ngọc có khắc vạn phật đồ, trên vạn phật đồ có khảm dạ minh châu.
Ngoại trừ Bạch Ngọc, trong thạch thất còn đặt mười mấy cái rương, trong đó có mấy rương đã được mở ra, bên trong chứa rất nhiều pháp khí phật môn, mà những pháp khí này đều chế tác từ vàng ngọc.
Hách Liên Tiểu Bạch nhìn cũng không nhìn, từ đầu tới cuối lực chú ý đều đặt trên người Nhạc Hằng đang quỳ gối trước bàn đá.
Hướng Linh Băng cũng lấy lại tinh thần từ chấn động đối với những vật bồi táng kia, theo ánh mắt của Hách Liên Tiểu Bạch nhìn về phía Nhạc Hằng, cô buông Cổ Kỳ Xương ra, cầm xúc lục chậm rãi tới gần.
"Ha ha, nhiều quá nhiều quá." Cổ Kỳ Xương bỗng nhân nở nụ cười, chạy đến ngọc bích nhìn vạn phật đồ, nước bọt không ngừng chảy xuống.
Nhạc Hằng xoay người, hai mắt đỏ ngầu, giương súng muốn bắn Cổ Kỳ Xương, nhưng Hách Liên Tiểu Bạch sớm có chuẩn bị đánh rớt súng trong tay hắn một giây trước khi hắn nổ súng.
"Đây là tôi tìm ra, các người không ai được tranh giành!"
Nhạc Hằng thấy súng lục bị đánh rơi xuống đất, rống giận một tiếng, từ trên bàn đá chụp lấy một chiếc hộp bằng ngọc thạch, đỏ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn Hách Liên Tiểu Bạch và Hướng Linh Băng.
Hướng Linh Băng thấy hộp ngọc lập tức giật mình, lại nhìn những vật đặt ở xung quanh, một ý nghĩ không tưởng bỗng nhiên nảy lên trong đầu.
Cô đã từng thấy chiếc hộp bạch ngọc đó, nó dùng để cất giữ thánh vật phật môn - Xá Lợi Tử.
Nếu như, năm đó Thuận Trị quả thật không chết mà là đến Ngũ Đài Sơn xuất gia, sau khi chết đi được hỏa táng, lưu lại không phải tro cốt mà là Xá Lợi Tử thì sao?
Khang Hi thân là nhi tử sẽ làm thế nào?
Hướng Linh Băng nhìn xung quanh, càng xem càng cảm giác suy đoán của mình có khả năng rất lớn.
Nếu như chiếu theo sử sách ghi lại, từ thời gian Thuận Trị băng hà mà tính thì Thanh triều quả thật quốc khố eo hẹp, nhưng nếu như thực tế là Thuận Trị chết lúc Khang Hi tại vị vương triều đang thời kì cường thịnh thì sao?
Khang Hi là một hoàng dế hiếu thuận, bí mật xây mật thất đặt Xá Lợi Tử của phụ thân ở Hiếu Lăng, đồng thời chôn cất một số lượng lớn.
Sử sách quả thật có nói Khang Hi đã từng ở Hiếu Lăng tế bái phụ hoàng mình rất nhiều lần, nếu như lần đầu tiên tế bái thật ra không phải tế bái mà là mang Xá Lợi Tử vào thì sao?
Hướng Linh Băng càng nghĩ càng khẳng định, ánh mắt nhìn họp ngọc cũng càng thận trọng.
Xá Lợi Tử của Thuận Trị sau khi xuất gia làm tăng, thảo nào Nhạc Hằng sẽ như thế.
Sợ rằng sau khi mang ra ngoài sẽ khiến giới khảo cổ bùng nổ.
"Các người ai cũng không được đến đây!" Nhạc Hằng điên cuồng gào thét: "Xá Lợi Tử này là của tôi, là tôi phát hiện, nó là của tôi!"
Hướng Linh Băng không nói gì mà chỉ nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, ý tứ trong mắt rõ ràng chính là đang hỏi có cách nào để đoạt lại ảo vật từ trong tay Nhạc Hằng không.
Hách Liên Tiểu Bạch suy tư một hồi, đem kiếm Trạm Lô cắm vào bên hông, ngón cái tay trái dùng Thiếu Dương Kiếm đánh vào tảng đá đè trên thi thể Ivan Dahl, tảng đá bị kiếm khí đánh trúng phát ra một tiếng vang thật lớn.
Nhạc Hằng lập tức quay đầu nhìn tảng đá, Hách Liên Tiểu Bạch nhân cơ hội tiến lên, một tay nắm tay Nhạc Hằng, tay kia nắm lấy hộp ngọc, tiếp đó hất Nhạc Hằng sang một bên, nhấc chân đá vào đầu gối kiến Nhạc Hằng quỳ trên mặt đất, còn hộp ngọc thì vào tay nàng.
"A!" Nhạc Hằng gầm rú, lại chồm về phía Hách Liên Tiểu Bạch, hai tay nhắm phía hộp ngọc, Hách Liên Tiểu Bạch vững vàng cầm lấy hộp ngọc, chân linh hoạt né tránh Nhạc Hằng, thừa dịp động tác chưa kịp thu hồi, nàng vận khí đến chân phải, dùng lực đá vào ngực Nhạc Hằng, hắn lập tức bay đến bên cạnh thi thể Ivan Dahl, phun ra một ngụm máu tươi, nằm dưới đất thở hỗn hển: "Đó là của tôi! Là của tôi!"
Cho dù vào lúc này, Nhạc Hằng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hộp ngọ trong tay Hách Liên Tiểu Bạch, giùng giằng muốn bò đến chổ Hách Liên Tiểu Bạch. Hách Liên Tiểu Bạch nhíu mày, thối lui đến bên cạnh Hướng Linh Băng: "Tỷ tỷ, cái này."
Hướng Linh Băng liếc nhìn hộp ngọc, quả nhiên thấy bên trong có mấy viên xá lợi, trên hộp điêu khắc rất nhiều đồ án tinh mỹ, còn dùng chữ triện khắc hay chữ 'Hành Si'.
Quả nhiên là Xá Lợi Tử của Thuận Trị hoàng đế.
Xác định xuy đoán của mình, Hướng Linh Băng nhìn Nhạc Hằng còn đang không ngừng cố gắng bò đến chỗ các nàng, không khỏi nhíu mày: "Tiểu Bạch, đánh ngất anh ta đi."
" 'Xuy' một tiếng, Lục Mạch thần liếm của Hách Liên Tiểu Bạch phát huy công dụng, tiện tay dùng Thiếu Dương Kiếm đánh vào nghênh huyệt trên người Nhạc Hằng, Nhạc hằng chưa kịp hừ một tiếng thì đã hôn mê bất tỉnh.
Hướng Linh Băng thở dài, cung kính đặt hộp ngọc lên bàn đá, đồng thời chắ tay bái lạy, sau khi làm xong những việc này Hướng Linh Băng dựa vào bàn đá mà suy ngẫm.
Nếu như lúc trước hoàng đế Khang Hi đem xá lợi đặt trong mật thất này, như vậy thì làm sao ông rời khỏi đây được?
Bắt đầu suy nghĩ từ mộ thất đặt tro cốt của Đổng Ngạc Phi và Đông Phi, Hướng Linh Băng cố gắng sắp xếp lại manh mối.
Căn cứ lời nói của Vu Tiệm Hàng và những gì cô đã trải qua, mộ thất lúc đầu hẳn phải có hai thông đạo, một là nơi cô ngã xuống, một cái khác là thông đạo Trương Nham bọn họ kiên trì muốn đi.
Thông đạo Trương Nham đi qua cơ quan trùng trùng, đi đến cuối cùng thì không còn đường nữa.
ĐÃ biết những cơ quan dọc đường cô gặp phải đều là những câu đố có liên quan đến Thuận Trị sau kkhi xuất gia.
Thông đạo cô đã đi nhất định là con đường chính xác.
Nhưng... cạm bẫy ngay lúc đầu lại là thế nào?
Hách Liên Tiểu Bạch ngồi xuống cạnh Hướng Linh Băng, cánh tay của hai người dán sát vào nhau.
Giống tỷ tỷ....
Tựa hồ tất cả sắp kết thúc, thần kinh vẫn ở trạng thái căng thẳng cảu Hách Liên Tiểu Bạch hơi thư giãn, dán lại gần thân thể Hướng Linh Băng, ngửi hương thơm nhàn nhạt từ trên người cô nàng lại bắt đầu có chút hoảng hốt tự hỏi về phần thưởng lớn trước đó.
Phần thưởng lớn...
Suy nghĩ một chút, lồng ngực nóng rực, Hách Liên Tiểu Bạch âm thầm quan sát Hướng Linh Băng đang nhíu mày chăm chú suy nghĩ, đột nhiên có chút ngây dại.
...
Nếu như nói lúc trước Khanh Hi hoàng đế là từ thông đạo nào tiến vào để đặt Xá Lợi Tử, như vậy ông làm sao từ mộ thất xuống mật thất sâu bảy tám mét?
Hướng Linh Băng thu đầu gối lại, hai tay ôm ân, đang muốn tiếp tục suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh nóng hổi, quay đầu nhìn lại vừa lúc đối diện Hách Liên Tiểu Bạch đang dùng vẻ ạt si ngốc nhìn mình.
Hướng Linh Băng cười khẽ, một lần nữa tựa người về sau, sóng vai cùng Hách Liên Tiểu Bạch, ánh mát chưa từng rời khỏi người nàng, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Bạch đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn chị." Hách Liên Tiểu Bạch bị bắt quả tang đang nhìn trộm, không những không có lấy một chú xấu hổ mà còn không hề do dự dứt khoát trả lời.
"Trong mắt em, tôi rất xinh đẹp sao?" Biết rõ hoàn cảnh không thích hợp nhưng Hướng Linh Băng vẫn nhịn không được mà muốn trêu đùa nàng, cô nghiên đầu tựa cằm vào vai Hách Liên Tiểu Bạch, gần gũi mà nhìn nàng.
"Vâng." Lúc Hướng Linh Băng nói chuyện, nhiệt khí phả lên mặt khiến Hách Liên Tiểu Bạch đỏ mặt, nhưng vẫn thật ngoan ngoãn mà lên tiếng.
"Thật vậy sao?" Hướng Linh Băng phát hiện mình cực kì thích dáng vẻ ngốc nghếch lại có chút đáng yêu của Hách Liên Tiểu Bạch, nghĩ đến từ lúc rơi xuông địa thất này hầu như đều là Hách Liên Tiểu Bạch chiếu cố trấn mình, cô không khỏi ngượng ngùng, thuận tiện còn khinh bỉ bản thân.
Hướng giá sư luôn bình tĩnh lạnh lùng lại như vậy, nói ra sẽ làm nứt mắt kính của một đám người nha.
Lần trước bị tên cướp bắt đi, cô ôm tâm lý phải chết, từ đầu đến cuối một chút sợ hãi cũng không có, nhưng lúc này đây, cô rốt cuộc biết cái gì gọi là sợ chết.
Bởi vì trong sinh mệnh của cô đã có ràng buộc, khiến cô không có cách nào phóng khoáng như trước được nữa.
"Thật." Hách Liên Tiểu Bạch lại rất nghiêm túc gột đầu: "Em không lừa chị."
"A..." Hướng Linh Băng nhìn thẳng vào mắt nàng: "Em đã nói, tôi là yếu điểm của em, phải không?"
"Phải." Vẫn thẳng thắn trả lời dứt khoát.
"Vậy... Em là nút thắt của tôi." Hướng Linh Băng lại nhích sang một ít, khiến hai người càng thêm gần kề.
"A?" Hách Liên Tiểu Bạch khó hiểu mà nhìn cô.
Nút thắt?
Có ý gì?
"Tâm tựa chiếc lưới, có trăm nghìn nút thắt." Hướng Linh Băng chợt cảm thấy mìn thật văn vẻ.
Thơ tình cô biết rất nhiều, xưa nay không có ý định dùng đến, nhưng hôm nay lại dùng.
Trăm nghìn nút thắt?
Hách Liên Tiểu Bạch càng ngây người, môi khẽ động, nghiêm túc nhìn Hướng Linh Băng hồi lâu mới phun ra một câu.
"Giống tỷ tỷ, Tiểu Bạch chỉ có một, không có trăm nghìn a..."
Nụ cười trên mặt Hướng Linh Băng đông cứng lại, bất đắc dĩ ngưng mắt nhìn ngàng hồi lâu mới ôm lấy nàng.
"Phải, nút thắt có trăm nghìn, nhưng Tiểu Bạch chỉ có một."
"Em không muốn làm nút thắt gì đó!" Hách Liên Tiểu Bạch bất mãn phồng má.
Điểm yếu của nàng chỉ có hai người, một là Giống tỷ tỷ, một là tỷ tỷ.
Nhưng nút thắt của Giống tỷ tỷ lại có đến trăm nghìn, trong đó chỉ có một là nàng.
Nàng không muốn đâu!!!
Tỷ tỷ nói, không thể buôn bán lỗ vốn!!