• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thư Nhan, không thì sáng mai cậu tự mình xuống bếp, làm một tô mì cho anh Đại Lực ăn đi?”

“Tại sao tớ phải làm cho anh ta?” Hứa Thư Nhan vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc sáng.

“Dù sao thì anh Đại Lực cũng đã cứu mạng chúng ta, cũng như tính mạng của chú Hứa và dì Kiều, đây là ơn cứu mạng.” Khương Đường khuyên nhủ.

“Anh ta cũng chỉ đánh bậy bạ mà thôi...” Hứa Thư Nhan lẩm bẩm.

“Thư Nhan, tớ nghĩ sở dĩ anh Đại Lực không chịu nể mặt là vì cậu báo ơn không có thành ý, một phần đồ ăn sáng có bao nhiêu đâu, hơn nữa còn nhờ dì mua.” Khương Đường nói.

“Vậy làm sao có thể báo đáp ân tình? Chẳng lẽ muốn tớ lấy thân báo đáp, tớ không thèm đâu!” Trong xương tủy Hứa Thư Nhan vẫn không thích người thanh niên ở trấn nhỏ này.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy, ý tớ là cậu tự nấu bữa sáng, như vậy nhất định sẽ khiến anh Đại Lực cảm động nha!” Khương Đường tự tin vỗ ngực.

“Được rồi, sáng mai tớ sẽ thử xem......” Hứa Thư Nhan miễn cưỡng đồng ý.

Cô, Hứa đại tiểu thư, đời này chưa bao giờ nấu ăn cho bất cứ ai.

Sáng hôm sau, Hứa Thư Nhan nhờ hướng dẫn và hỏi ý kiến dì, cuối cùng cũng làm được một tô mì trứng cà chua nhưng lại phát hiện Ninh Thiên đã đi ra ngoài,

suýt chút nữa khiến cô tức chết.

Ninh Thiên ăn sáng ở phố ẩm thực xong thì đi dạo một vòng quanh câu lạc bộ Kim Cương.

Vì xảy ra án mạng nên câu lạc bộ đã bị niêm phong, trên cửa dán một tờ giấy niêm phong tạm ngừng kinh doanh.

Tuy nhiên, anh nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

“Bạch Kiêu chết rồi, Vương Ngân Hoa, chỉ bằng một người phụ nữ như cô mà có thể giữ vững được Kim Cương sao? Hôm nay cô nhất định phải ký, không ký cũng phải ký!”

Một giọng nói hung ác vang vọng khắp tiền sảnh. Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ tôi‎ tại‎ [‎ T𝘳U𝗆t𝘳u𝗒‎ ện.𝐕n‎ ]

Hơn mười tên xã hội đen đứng sau lưng một người đàn ông mặc âu phục, phần lớn họ đều có hình xăm trên người, trên mặt đều thể hiện vẻ hung ác, xem ra đều là dân xã hội đen.

“Trịnh Dương, Tứ Hải Bang của mấy người đã vượt qua ranh giới, câu lạc bộ Kim Cương bây giờ do tôi đứng tên, có chết cũng không bán cho anh!”

Vương Ngân Hoa đứng ở quầy lễ tân, trừng mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục, “Có gan thì giết tôi đi!”

“Mẹ nó cô cho rằng tôi không dám sao?”

Người đàn ông tên Trịnh Dương đi tới, túm lấy cổ Vương Ngân Hoa, chỉ vào bản hợp đồng ở quầy lễ tân rồi nói:

“Ký cho ông! Nếu không, ông đây sẽ cử người canh giữ ở đây 24/7, để nửa đời sau cô sẽ phải ăn, uống, ngủ, nghỉ ở đây!”

“Được thôi, có gan thì mỗi ngày cứ ở đây.” Thái độ Vương Ngân Hoa cứng rắn. Bốp!

Trịnh Dương đánh Vương Ngân Hoa bay ra xa, “Cho cô đường lui mà lại không biết điều. Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô biết Tứ Hải Bang lợi hại đến mức nào!”

“Anh... Anh muốn làm gì?”

Cơ thể Vương Ngân Hoa cuộn tròn lại, khóe miệng bị đánh rách, máu tươi chảy ra.

“Làm gì, cô nói xem?”

Trịnh Dương sờ cằm, cười trầm thấp nói: “ương Ngân Hoa, tôi nghe nói lúc trước cô bị Bạch Kiêu cưỡng bức? Nhiêu năm qua Bạch Kiêu cũng không thay người, chắc cô cũng không tệ nhỉ?”

Vương Ngân Hoa nghiến răng trừng mắt nhìn Trịnh Dương, tức đến toàn thân phát run!

Đúng lúc này, cửa chính câu lạc bộ Kim Cương từ từ mở ra. “Ở đây có chuyện gì vậy?” Một cái đầu tò mò thò vào hỏi. Chính là Ninh Thiên.

“Là cậu!”

Đồng tử của Vương Ngân Hoa đột nhiên co lại, như thể đã tìm được vị cứu tinh, cao giọng hét lên: “A Thiên, đi mau! Nhanh đi báo cảnh sát, họ muốn giết tôi!”

Vài tên xã hội đen của Tứ Hải Bang đang canh giữ cửa muốn đuổi Ninh Thiên đi.

Nhưng khi nghe thấy Vương Ngân Hoa hét lên, họ lập tức không có ý định thả anh đi nữa.

“Thằng nhóc này là người của Bạch Kiêu, lôi nó vào đây!” Trịnh Dương trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK