Beta: Kiwi
Lúc sau trở lại trường học, Ngôn Hoài tìm một cơ hội nói cho ba người bạn cùng phòng chuyện mình đã kết hôn.
Ba người phi thường khiếp sợ, tuy nói mấy năm nay chính sách kết hôn hợp pháp ở độ tuổi thấp được đưa ra, nhưng chưa gặp trường hợp có người đủ 18 tuổi liền kết hôn.
Không nghĩ tới mấy chuyện kết hôn như vậy lại xuất hiện ở trong ký túc xá của bọn họ.
Vì thế Chu Thịnh liền ồn ào muốn Ngôn Hoài mời khách, "Khó trách cậu đối bất luận kẻ nào đều không có hứng thú, cự người cách xa cả ngàn dặm*, thì ra cậu đã kết hôn, có lão công nha, xem ra học tỷ vẫn luôn theo đuổi cậu đành chịu thương tâm a, bất quá Ngôn Hoài, người có lão công có phải nên mời khách ăn cơm hay không nha."
(*) ngụ ý: cự tuyệt người khác
Kỳ thật hắn đối đối tượng kết hôn của Ngôn Hoài càng tò mò hơn.
Ngôn Hoài cười một chút, "Kỳ thật các cậu đã gặp qua anh ấy."
Vương Văn Bách ở một bên bỗng nhiên nói, "Là vị biểu ca lần trước đi cạnh cậu sao."
Ngôn Hoài: "Cậu như thế nào lại biết?"
Vương Văn Bách cười một chút, từ ánh mắt nam nhân kia nhìn Ngôn Hoài là có thể nhìn ra được, kia tuyệt đối không phải ánh mắt "biểu ca" nhìn "biểu đệ*".
(*) biểu ca/đệ: anh/em họ
Tràn ngập chiếm hữu, chỉ có Ngôn Hoài là không biết thôi.
Trần Trừng cũng phụ họa, "Đúng vậy, vậy cậu hẳn là nên mời khách ăn cơm, bất quá, lão công của cậu cũng hảo soái a."
Vương Văn Bách cười gằn tới gần Trần Trừng, "Cậu nói cái gì?"
Trần Trừng, "Bách ca cũng rất tuấn tú, không, anh soái nhất!"
Vương Văn Bách xoa xoa tóc của hắn, Trần Trừng thế mà cũng không né tránh.
Hai người thân mật như vậy, Chu Thịnh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hô, "Cho nên, hai người cũng là một đôi, phải không?"
Vương Văn Bách ừ một tiếng, thoải mái hào phóng thừa nhận.
Chu Thịnh hậu tri hậu giác*, "Các cậu đều có đôi có cặp, chỉ có tôi là một tên độc thân, tôi đây đã tạo cái nghiệt gì a, bốn người trong ký túc xá, ba người đều có đối tượng, tôi mặc kệ, tôi cũng muốn yêu đương, tôi không muốn về sau mỗi ngày phải ăn cẩu lương, tôi cũng phải tìm bạn trai, không đúng, tôi cũng phải tìm bạn gái."
(*) sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Tan học, thời điểm Cố Tiêu tới đón cậu, Ngôn Hoài liền cùng Cố Tiêu nói chuyện này, "Tiêu ca, anh chừng nào thì có thời gian, em tính toán muốn mời Lý Sâm cùng mọi người trong ký túc xá đi ăn cơm."
Cố Tiêu: "Mang theo tôi?"
Ngôn Hoài đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, em muốn giới thiệu một chút về lão công nhà em nha."
Ngày đó Cố Tiêu ở trước mặt nhiều người như vậy nói cậu là chồng nhỏ của hắn, những lời này cậu không quên, nếu Cố Tiêu có thể ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận cậu, như vậy cậu cũng muốn giới thiệu hắn cho bằng hữu của mình.
Chỉ là vừa rồi nói quá nhanh, thế mà lại khoan khoái nói ra hai chữ "lão công".
Còn may Ngôn Hoài lúc này đang bị Cố Tiêu ô trong ngực, không để hắn thấy bộ dáng bản thân mặt đỏ tai hồng.
Cố Tiêu lại không nghĩ buông tha cậu dễ dàng như vậy, đặc biệt là từ trong miệng cậu nghe được hai chữ kia, như là khởi động cơ quan nào đó, nâng cằm cậu lên, đem ánh nhìn ôn nhu tiến vào trong mắt cậu, "Em vừa mới gọi tôi là gì."
Ngôn Hoài: "Gọi là Tiêu ca a." Kiên quyết không thừa nhận.
Cố Tiêu cười một chút, "Tiểu phôi đản*, lại nói dối, xem ra tôi phải hảo hảo giáo huấn lại em, bạn nhỏ không thể ở trước mặt đại nhân nói dối."
(*) phôi đản: trứng thối
Nói xong liền cúi đầu hôn một cái, môi chạm môi, Cố Tiêu lại hỏi, "Vừa mới gọi tôi là gì, em lại gọi một lần."
"Tiêu ca, ngô......" Lại là một cái hôn thật sâu.
Không khí bên trong xe đột nhiên trở nên vô hạn kiều diễm*, Ngôn Hoài trong đầu đã ầm ầm nổ tung.
(*) kiều diễm: từ chỉ sắc đẹp của một người phụ nữ
Cố Tiêu lại hỏi, "Gọi tôi là gì?" Thanh âm Cố Tiêu trầm thấp mà lại dễ nghe, Ngôn Hoài nghe được liền cảm giác toàn thân mình tê dại, chân đều mềm nhũn.
"Tiêu ca, trong xe còn có người......" Ngôn Hoài túm lấy cà vạt hắn, cơ hồ là yêu cầu tha mạng.
Cố Tiêu thực ác liệt, nới lỏng cà vạt, môi nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai cậu, "Em sợ cái gì, che đậy bản* đã nâng lên, bọn họ ở phía trước nghe không thấy, bảo bảo, ngoan, ngươi vừa rồi kêu ta cái gì, ngươi lại kêu một lần hảo sao?"
(*) Tôi cũng ko rõ lắm...hình như là phần ngăn cách giữa ghế trước và sau xe....
Ngôn Hoài: "Tiêu ca......"
Cố Tiêu: "Không nghe lời nha......"
Lại là một cái hôn sâu, một lần lại một lần càng thêm nhiệt liệt.
Cố Tiêu ở bên tai cậu nhẹ giọng nói, "Em nếu như không gọi, tôi sẽ luôn ở gần em, gần đến khi nào em gọi lại mới thôi, đương nhiên tôi cũng có thể cho rằng......"
Ngôn Hoài hô hấp nặng nề: "Cho rằng cái gì......"
Cố Tiêu cười khẽ một tiếng, hơi thở ấm áp từng chút từng chút thở vào vành tai, toàn thân cậu rùng mình, hắn nói, "Tôi sẽ cho rằng em hy vọng tôi vẫn luôn muốn thân mật với tôi, cho nên mới không chịu gọi lại."
Ngôn Hoài:......
Cố Tiêu khi dễ cậu, không gọi đi, Cố Tiêu liền vẫn luôn thân mật với cậu, kêu lên đi, Ngôn Hoài đã nghĩ đến hậu quả, Cố Tiêu vẫn là sẽ tới gần cậu.
Cậu đã nghĩ tới, mặc kệ gọi hay không gọi, Cố Tiêu đều sẽ thân mật với mình, chính là nhân cơ hội đối cậu chơi lưu manh.
Nhưng nếu Ngôn Hoài gọi, Cố Tiêu hẳn là sẽ thật cao hứng đi, Cố Tiêu cao hứng cậu liền cao hứng.
Nói gì thì nói chính mình cũng thích Cố Tiêu, không có gì mà không thể nói.
Ngôn Hoài: "Lão công."
Cố Tiêu ngơ một lát, nhéo vành tai Ngôn Hoài, "Em lại gọi thêm một lần."
Thanh âm thực kích động.
"Lão công, lão công, lão...... Ngô ngô......" Chưa nói ra lời đã bị Cố Tiêu nuốt hết trong nháy mắt, giờ chỉ có sự thâm tình mà nhiệt liệt hôn môi.
Sau xe truyền đến tiếng vụn vặt rên rỉ cùng tiếng thở dốc.
Ngồi ở phía trước là Vương Khải cùng Trình Chiêu, mắt nhìn phía trước, giờ phút này bọn họ đều là người có thính lực cực kém, đặc biệt là Trình Chiêu đang lái xe, đã đem tay lái trong tay hòa hợp thành một thể.
Bọn họ cái gì cũng không có nghe thấy.
Chuyện hôn môi điên đảo rốt cuộc cũng kết thúc, Ngôn Hoài như là cá ở trên bờ cát, cơ hồ giống như hít thở không thông, Cố Tiêu vẻ mặt thoả mãn giúp cậu thuận khí, "Em vậy mà lượng hô hấp không được a."
Ngôn Hoài, "Anh làm, do anh làm, được chưa."
Cố Tiêu: "Tôi được chưa, em không phải biết hay sao."
Cái gì được chưa, nói sai trọng tâm rồi a.
Ngôn Hoài vòng trở về vấn đề ban đầu: "Cho nên, ca ca, chừng nào anh có thời gian thì cùng bọn em ăn cơm nha."
Cố Tiêu cảm thấy mỹ mãn, "Buổi tối ngày mai liền có thời gian, cần tôi đặt trước nhà hàng không?"
Ngôn Hoài: "Không cần." Đã hỏi qua bọn họ, đều muốn ăn xiên nướng ở gần trường học.
Nửa giờ sau, chiếc xe chạy đến trang viên Cố thị.
Bọn họ lãnh chứng xong đã có ghé qua trang viên Cố thị một lần, Cố lão phu nhân nhớ cháu trai cùng cháu dâu, muốn cháu trai mang theo cháu dâu về nhà ăn cơm, nhìn nhìn cháu trai lớn cùng cháu dâu.
Cho nên sáng sớm đã kêu con dâu gọi điện thoại cho cháu trai, Cố Tiêu bên kia nói được, buổi tối sẽ mang theo Ngôn Hoài trở về ăn cơm.
Lão phu nhân ăn xong cơm trưa liền bắt đầu để quản gia chuẩn bị cơm chiều.
Ngôn Hoài vào gia môn, lão phu nhân cùng Ôn phu nhân ở trong phòng khách ngồi nói chuyện phiếm, Ngôn Hoài tiến lên ngọt ngào kêu một tiếng "Nãi nãi*, mẹ, bọn con đã trở lại."
(*) bà
Lão phu nhân vui vẻ mà đối Ngôn Hoài vẫy vẫy tay, "Hài tử, mau tới đây, cùng nãi nãi nói chuyện ở trong trường học."
Ngôn Hoài chạy như bay tới, Cố Tiêu ở sau người nhắc nhở cậu, "Chậm một chút, đừng để ngã."
Ngôn Hoài quay đầu lại, "Em không có việc gì."
Ngôn Hoài ở trong phòng khách bồi lão phu nhân nói chuyện phiếm, cùng bà bắt đầu nói chuyện thú vị phát sinh trong trường học.
Lão phu nhân trêu ghẹo nói, "Tiểu Hoài nhà chúng ta lớn lên soái như vậy, ở trường học rất nhiều người đều thích con đi, có người theo đuổi con hay không a?"
Ngôn Hoài ân ân hai tiếng, "Nãi nãi nói đùa, không có."
Trong lòng khẩn cầu nãi nãi đừng nói nữa, nói thêm gì nữa, Cố Tiêu ghen tị, người xui xẻo chính là cậu nha.
Nãi nãi: "Không có việc gì, con nhỏ giọng nói cho nãi nãi, chúng ta không nói cho Tiêu Nhi, không cho nó biết."
Quả nhiên Cố Tiêu nhướng mày nhìn cậu, lặp lại lời nãi nãi nói, "Ân? Rất nhiều người thích em?"
Ngôn Hoài giả ngu: "Không có, em không biết, em chỉ thích một mình ca ca."
Nhìn Ngôn Hoài đỏ bừng mặt, lão phu nhân liền minh bạch, cháu trai mình lại dám "khi dễ" cháu dâu, vì thế vì Ngôn Hoài nói chuyện, "Tiểu tử thúi, không thể để con khi dễ Tiểu Hoài của chúng ta, Tiểu Hoài con không cần sợ, nó nếu dám khi dễ con, cứ nói cho nãi nãi, nãi nãi làm chủ cho con."
"Cảm ơn nãi nãi." Ngôn Hoài hướng Cố Tiêu cười cười thị uy, lộ ra một đôi răng nanh nhỏ.
Tiểu không lương tâm, cư nhiên học được cách tìm chỗ dựa.
Cách lúc ăn cơm còn có một thời gian, a di* bưng lên một mâm trái cây, là cherry mà Ngôn Hoài thích ăn nhất.
(*) dì giúp việc
Cậu cùng nãi nãi ở trong phòng khách nói chuyện, Cố Tiêu không biết đi nơi nào, hỏi người hầu một chút, người hầu nói Cố Tiêu ở trong thư phòng.
Vì thế Ngôn Hoài cầm một nắm cherry đến thư phòng tìm Cố Tiêu.
Ôn lão phu nhân thấy động tác nhỏ của Ngôn Hoài, nghĩ thầm tiểu hài tử này thật là quá ngoan, có cái gì ăn ngon đều nghĩ đến Tiêu Nhi, tiểu hài tử ngoan ngoãn như vậy, Ngôn gia như thế nào lại có thể nhẫn tâm đem người đuổi khỏi gia môn.
Mới vừa được 18 tuổi đã bị đuổi khỏi Ngôn gia, Ngôn Sơn Huy kia thật là thiếu đạo đức, càng sống càng hồ đồ.
Ngôn Hoài cảm tạ người hầu chỉ đường, mang một nắm cherry chạy đến thư phòng.
Cậu muốn cho Cố Tiêu một kinh hỉ, nghĩ đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, bịt kín đôi mắt hắn, sau đó đút cho hắn cherry, để hắn đoán xem là trái cây gì.
Tuy rằng hành vi ấu trĩ, nhưng cậu muốn làm như vậy.
Tay chân nhẹ nhàng sờ tới cửa thư phòng, vừa định đi vào, bên trong truyền đến thanh âm của Ôn phu nhân, hai người hẳn là ở bên trong nói chuyện, Ngôn Hoài không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện.
Đang muốn rời đi, lại nghe thấy Ôn phu nhân giống như nhắc tới chính mình, Ngôn Hoài dừng lại, "Tiêu Nhi, mẹ nhìn ra, Tiểu Hoài là một hài tử, các con hiện tại cảm tình thực hảo, mẹ cũng thực yên tâm, nhưng mà Tiêu Nhi, mẹ muốn hỏi con, người trong lòng kia, con đã quên chưa?"
Thanh âm Cố Tiêu thực bình tĩnh, "Người kia trong lòng con cùng Ngôn Hoài có liên hệ gì sao?"
Ôn phu nhân: "Lúc trước nãi nãi con một hai phải cho con đính hôn sự này, ta đã không muốn, bởi vì mẹ biết trong lòng con vẫn luôn có một người, nhưng là nãi nãi con nói hôn sự này là xung hỉ cho con, tuy rằng đối Tiểu Hoài mà nói đúng là không công bằng, nhưng ta lại còn đồng ý, không nghĩ tới con cư nhiên thật sự tỉnh lại."
"Con vừa tỉnh tới liền nháo muốn giải trừ hôn sự này, từ nhỏ con đã có ý nghĩ của chính mình, không ai có thể thay đổi, ta cùng nãi nãi con liền cũng tùy vào con. Ta cùng nãi nãi thậm chí nghĩ kỹ việc bồi thường Tiểu Hoài như thế nào rồi, ai biết được lúc sau con lại trực tiếp lôi kéo Tiểu Hoài đi lãnh giấy hôn thú, cho nên, mẹ liền thừa dịp Tiểu Hoài không ở đây, muốn hỏi một chút, Tiêu Nhi, con cùng Tiểu Hoài kết hôn, không phải là bởi vì thằng bé lớn lên giống người trong lòng kia đi?"
Cố Tiêu: "Mẹ, người tưởng cái gì đâu! Con không phải người như vậy."
Ôn phu nhân: "Ta chỉ là muốn cùng con nói, Tiểu Hoài là hài tử tốt, mẹ hỏi con, con cùng Tiểu Hoài là kết hôn thật hay vẫn là giả kết hôn?"
Cố Tiêu: "Kết hôn thật, nhưng bọn con ký hiệp nghị trong một năm."
Ôn phu nhân thở dài thật sâu, "Ta liền biết trong lòng con không quên được người kia, dù sao mặc kệ cuối cùng thế nào, con không được khi dễ Tiểu Hoài, cũng không cho bạc đãi thằng bé! Nếu không ta cùng nãi nãi con đều sẽ không đáp ứng!"
Cố Tiêu: "Mẹ, chuyện này người không cần nhọc lòng, cũng đừng ở trước mặt em ấy nhắc tới, Tiểu Hoài dễ dàng hơn mẹ tưởng nhiều."
Ngôn Hoài đứng ở cửa, gắt gao mà nắm chặt cherry trong tay, có mấy cái đã niết đến nát, nước sốt đỏ tươi theo khe hở ngón tay trượt xuống.
......
Lời editor: Ngược hay không ngược a? Nếu ngược thì tôi sẽ bỏ edit bộ này nhá, chịu hổng nổi đâu QAQ
׺°"˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×
(_/)
(•. •)
(>❤)