• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Hỏa Bạch Cốt Thú

– Vẫn là thế huynh cao minh, chiêu này một khi đã sử dụng thì thắng dễ như bỡn. Cho dù triều đình có điều tra thì cũng chỉ có thể trách là lần này mãnh thú quá kinh hoảng, sẽ không tra đến chúng ta.

Cao Vi lập tức hiểu ý của Hứa Thuận, rất là tán thưởng.

– Lợi hại, quả nhiên không hổ là người cầm binh đi đánh giặc. Mưu kế sử dụng so với những người như chúng ta cao hơn nhiều!

Dương Bưu thua ở trong tay Phương Vân, thể diện mất hết. Hắn giờ phút này chỉ còn có ý niệm là muốn giết chết Phương Vân. Cho nên cũng cảm thấy mưu kế của Hứa Thuận này quá sắc bén.

– Bọn người này thật là hèn hạ, muốn lợi dụng đàn thú kinh sợ để đối phó chúng ta. Đệ đệ, may mà ngươi phát hiện kịp thời để chúng ta đến kịp. Nếu không, e rằng bọn kia sẽ được như ý.

Ở một khối đá đối diện cái động kia, Phương Lâm nghe được những lời Hứa Thuận nói, sau lưng liền cảm thấy mồ hôi chảy ra. Bọn người kia thật âm độc, Phương Lâm hắn mặc dù võ công cường đại, nhưng một khi bị thú triều bao vây lại có Hứa Thuận kiềm chế, cũng rất khó khăn thoát ra, Dưới tình huống này, hắn lo thân mình còn chưa xong, sao chiếu cố Phương Vân được nữa.

– Người bất nhân, ta bất nghĩa. Nếu như bọn họ đã muốn làm như vậy, chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Đại ca, ta có một đề nghị.

Phương Vân lại tai của Phương Lâm, nhỏ giọng nói vài câu.

– Ừ, đệ đệ, cứ làm theo lời ngươi nói đi. Lấy đạo của người trả cho người thôi. Nếu bọn người kia đã muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, vậy cũng không cần khách khí nữa!

Hai người rất nhanh lại đi ra, tới một chỗ rồi đeo cung tên lên.

Cấm quân hành động quả nhiên rất hữu hiệu, rất nhanh sau đó, Phương Vân, Phương lâm cảm giác thấy tuyết xung quanh chấn động không ngừng, từng cơn tuyết từ trên lá cây rơi xuống.

Rung động rất nhanh đã chuyển thành chấn động, từ những cơn gió lạnh trong núi sâu, mơ hồ có thể nghe thấy từng tiếng rống của các mãnh thú.

– Chính là hiện tại! Lập tức ném đồ trong tay tới trước động!

Hứa Thuận hét lớn, rồi dẫn đầu đem mớ máu thịt tươi ném vào trong động tối đen, tiếp đó bọn người Cao Vi cũng động thủ. Vì sợ không thành công, thậm chí Dương Bưu còn đem cả mấy con thỏ đang bị nhốt, xé rách gân cốt của bọn nó rồi quăng vào trong động,

Làm trong những thứ này, năm người lập tức núp sau một hòn đá lớn, chỉ lộ đầu ra, quan sát trước động.

Ầm ầm!

Hỏa Bạch Cốt Thú còn chưa đi ra thì thú triều ở chung quanh đã chạy tới trước. Một lượng lớn các loài thú xuất hiện trên đỉnh núi. Các loài như sư tử, hổ, báo, gấu, cự viên, song dực phi hổ, tử lân xuyên sơn giáp….đang điên tiết tạo thành thú triều tràn xuống phía nam. Rất nhiều cành cây lớn bị thú triều này va trạm, răng rắc gãy, toàn bộ bị chấn nát.

– Tên cấm quân kia lợi hại như vậy sao, ngay cả loài thú dưới đất cũng có thể bị kêu ra!

Nhìn thấy Tử Lân Xuyên Sơn Giáp, Phương Vân trong lòng bị chấn động.

– Đệ đệ, ngươi đừng thấy cao thủ Trận Pháp cấp chỉ là hơn với ngươi hai bậc. Những người này rất lợi hại. Nội lực chuyển động là có thể làm cho một khối nham thạch nát bấy không còn. Những dã thú này tuy hung mãnh, nhưng dưới nội lực của các cao thủ Trận Pháp cấp có thể trong nháy mắt đem dã thú luyện hóa, ngay cả xương cũng không còn!

Phương Lâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của Phương Vân, giải thích. Giờ phút này thú triều đang chạy loạn, ồn ào vô cùng, cũng không cần lo lắng bị bọn người Hứa Thuận nghe được.

Rống!

Một âm thanh gầm gừ vang dội cắt đứt cuộc nói chuyện nhỏ của hai huynh đệ. Trong hang động đen nhánh, một con quái vật nửa thú nửa xương sọ từ trong khói lao ra, hơi nhảy lên, liền đã đứng trước động.

Con cự thú này cao hơn người rất nhiều, đụng tới đỉnh của động. Hai mắt to dài màu vàng, hai bên đỉnh đầu đều là màu trắng xóa không hề có một cọng lông. Nó có thân thể của sư tử nhưng bốn chân lại toàn là bạch cốt. Ở dưới bốn chân, có năm cái vuốt màu vàng rực, không tốn chút sức nào đã bắt dính vào bên trong nham thạch.

Răng rắc!

Miệng của Hỏa Bạch Cốt Thú chứa đầy máu thịt do bọn Hứa Thuận ném vào, trong cái mũi to không ngừng phì ra lửa. Lúc nó nuốt những đồ vật đó xuống, hai cái lỗ tai còn phì ra khói xanh nồng đậm. Cái miệng của Hỏa Bạch Cốt Thú này vô cùng lớn…mấy con sư tử, hổ, báo sau khi bị nó vồ liền bỏ vào trong miệng.

Mỗi khi nó nuốt vào một khối máu thịt, thì liền có một luồng máu chảy xuống ngay xương đùi của nó, sau đó lại biến thành một làn sương mù màu trắng phát ra,

Có máu thịt nuốt vào cũng không làm cho Hỏa Bạch Cốt Thú thỏa mãn, mà càng làm cho nó càng thêm đói bụng. Ăn xong đống máu thịt do đám Hứa Thuận ném vào, rất tự nhiên, ánh mắt của nó liền chuyển đến thú triều đang ào xuống cách đó không xa.

Hỏa Bạch Cốt Thú liền phát ra một tiếng gào thét, sau đó bốn chân dùng sức đạp một cái, lập tức như một tia chớp lao về phía đàn thú.

Băng!

Vào lúc này đây, có một mũi tên nhọn ở trên một gò tuyết cao phát xuống, mang theo một khí thế sắc bén bắn vào tảng đá to ngay cửa động. Mũi tên đó là do Phương Vân bắn.

Đột nhiên cảm thấy có kình phong ập vào mặt, Dương Bưu liền theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy có một mũi tên dài phá không đang bay đến. Ở ngay đầu mũi tên còn có một luồng khí xanh, rõ ràng là cương khí.

“Không tốt, có người mai phục!”

Dương Bưu quá sợ hãi, mũi tên này phát ra từ trên cao, nham thạch căn bản không có tác dụng chống đỡ. Cho nên hắn bắt buộc phải tránh, thân thể khẽ động, Dương Bưu nhanh như loài hổ báo, từ sau nham thạch nhảy ra.

Băng!

Dương Bưu vừa mới nhảy ra còn ở trên không trung thì một tiễn thứ hai gần như là cùng lúc cũng phát ra. Dương Bưu thân ở trên không trung, không có điểm tựa lực, chỉ có thể cương ngạnh chống đỡ.

Bịch!

Hai nắm tay bổ vào đầu mũi tên, rốt cuộc làm cho mũi tên bị chệch quỹ đạo, bay sượt qua bả vai của Dương Bưu. Mà Dương Bưu cũng bị ám kình của mũi tên làm cho lảo đảo một phen. Cùng lúc này, mũi tên thứ ba của Phương Vân đã bắn tới.

Băng!

Mũi tên dài xé trời, bắn thẳng vào bả vai của Dương Bưu. Dương Bưu nhất thời giận đến nỗi con mắt muốn nứt ra. Ba mũi tên phát ra, đã sớm làm bại lộ vị trí bắn. Dương Bưu liền nhìn lên phía đối diện, liền thấy Phương Vân đang nửa quỳ sau đống tuyết, giương cung lắm tên, đang chuẩn bị bắn ra mũi tên thứ tư.

– Phương Vân, ta muốn xé xác ngươi!

Dương Bưu gào thét một tiếng, ánh mắt đỏ lên rồi. Mấy tiễn này của Phương Vân, dụng tâm hiểm ác, rõ ràng là muốn đem mạng của hắn cho Hỏa Bạch Cốt Thú.

Hắn vốn định sắp bẫy làm hại Phương Vân. Không ngờ rằng, một đường tới đây lại bị Phương Vân, Phương Lâm theo ở phía sau, thiết kế mai phục lại.

Xoạt!

Tiễn cương phá vỡ cương khí hộ thể bên ngoài của Dương Bưu, đầu mũi tên trúng vào da thịt. Sâu đến nỗi có thể thấy xương lộ ra.

– Tiểu tạp chủng, ta nhất định phải giết ngươi!

Dương Bưu nghiến răng nghiến lợi nó, lòng bàn chân vừa mới chạm đất, Dương Bưu liền đạp một cái, đánh tới chỗ của Phương Vân. Hắn bị Phương Vân bắn ba mũi tên, kích nộ lửa giận trong lòng, muốn ỷ vào nhiều người đi thu thập Phương Vân.

– Ha ha, Dương Bưu, tốt hơn là ngươi nên nghĩ cách làm sao đối phó nó thì hơn!

Phương Vân từ trên cành cây nhảy xuống, ha ha cười một tiếng, sau đó chỉ vào Hỏa Bạch Cốt Thú mà nói.

– Thế tử, chạy mau a.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên tai Dương Bưu, nhất thời làm lửa giận của hắn xuống ba phần. Dương Bưu quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hỏa Bạch Cốt Thú đang ở ngoài hai mươi dặm, hai lỗ mũi phun khói ra, đang lao tới về phía mình. Mà ánh mắt của nó lại đang nhìn cánh tay chảy đầy máu tươi của mình, con mắt của nó cũng đỏ lên rồi.

– Không tốt!

Dương Bưu bị dọa sợ đến nỗi vong hồn xuất khiếu, cái gì sát niệm cũng biến mất, chỉ còn lại một chữ trốn. Lòng bàn chân đạp mạnh, nhằm về hướng nam mà chạy đi.

– Hứa thế huynh, mau ngăn chặn nó lại.

Lý Thần kêu lên, trong năm người này thì hắn là người tỉnh táo nhất.

Băng!

Chỉ thấy một mũi tên dài khoảng bốn thước phá không xuất hiện ngay trước mặt Hứa Thuận, ngăn cản Hứa Thuận lại.

– Phương Lâm.

Hứa Thuận giận dữ nhìn Phương Lâm thoáng nhảy từ tên cao xuống, biết rằng chính mình đã khinh thường hai huynh đệ Phương gia này rồi.

– Đại ca, chúng ta đi thôi.

Thấy mục đích đã đạt được, Phương Vân cũng không cùng bọn họ dây dưa nữa, Nói với đại ca Phương Lâm một tiếng, hai người nhanh chóng hướng về phía nam mà rút lui.

– A!

Ở nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm, Hỏa Bạch Cốt Thú rốt cuộc đã đuổi kịp Dương Bưu, cái miệng rộng hé ra, đã xé rách cánh tay đầy máu của Dương Bưu, Dương Bưu kêu thảm một tiếng, đau đớn đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, mà máu tươi trên bả vai lại chảy ra nhiều hơn.

– Mọi người lập tức lên ngựa, đuổi theo huynh đệ Phương gia. Bọn họ không mang theo ngựa, tuyệt đối chạy không xa!

Hứa Thuận hít sâu một hơi, thần trí rõ ràng rất nhiều. Nhanh chóng xuống liên tiếp ra lệnh, nhanh như tia chớp ào ra. Hứa Thuận này vừa động chân hỏa, lập tức cho thấy bản lãnh cao thủ Khí tràng cấp. Mấy động tác mau lẹ, nhanh như tia chớp vượt qua Hỏa Bạch Cốt thú. Một chưởng đã ấn vào trong bụng nó.

– Mở cho ta!

Khí tràng màu đen cuồn cuộn tuôn ra, thân thể khổng lồ Hỏa Bạch Cốt Thú không kịp đề phòng liền bị Hứa Thuận đẩy lăn ra ngoài. Hứa Thuận không ngừng chuyển động, liền bắt lấy Dương Bưu đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng ứa ra, nhanh chóng trở về.

Bịch!

Bàn tay vung ra liền đem Dương Bưu mất đi một cánh tay lên lưng ngựa, Hứa Thuận nhanh chóng phi thân lên lưng ngựa! Chát! Thúc vào bụng ngựa, Hứa Thuận như một tia chớp đuổi theo đám người Phương Vân, Phương Lâm.

Chát!

Cùng một thời gian, đám người Lý Thần, Cao Vi, Thái Phong cũng tìm được thiết kỵ của mình. Mới vừa rồi vì tránh làm kinh động tới Hỏa Bạch Cốt Thú nên năm người cũng để ở khá xa. Lúc này, phi thân lên lưng ngựa, ba người lập tức lấy ra cung tên trên lưng ngựa

– Phương Vân có thực lực kém nhất, mọi người cùng nhau bắn hắn!

Lý Thần dang chân ra, lập tức rút một mũi tên, sau đó thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đuổi theo. Thái Phong, Cao Vi cũng lắp tên vào, đuổi theo. Năm người bốn ngựa, nhằm về phía Phương Lâm, Phương Vân mà đuổi theo.

Nhìn thấy thú triều từ trên cao không ngừng đổ xuống, Phương Vân đột nhiên quát lớn một tiếng.

– Đại ca, đi theo ta!

Thân thể nhảy lên trời, trong hư không liền xuất hiện tiếng ngâm, Phương Vân lần nữa hóa thành Thanh Long, xông vào bầy thú, quanh quẩn liền rơi vào trên một đầu nai cường tráng, hai tay bắt lấy sừng của nó.

Ánh mắt Phương Lâm sáng lên, trong đầu liền tính toán. Liền bước vào bên trong bầy thú, trực tiếp đánh bay vài mãnh thú hung hãn, rồi bắt lấy một đầu Song Vĩ Vân Báo, bám chặt vào phần lưng của nó. Đầu Song Vĩ Vân Báo này tuy hung tàn, nhưng hơi thở của Phương Lâm lại áp chế nó, căn bản nó không dám có hành động khác gì.

– Hai tên tạp chủng!

Cao Vi, Thái Phong tức khí vô cùng, hai mũi tên liền bắn tới. Nhưng liền bị Phương Vân, Phương Lâm dễ dàng né tránh.

Rống!

Một tiếng thét to vang khắp trời, Hỏa Bạch Cốt Thú nhảu lên, liền từ dưới chân núi đã tới trên núi. Một kích toàn lực của Hứa Thuận lại không có làm bị thương nó chút nào. Ngược lại, máu từ Dương Bưu bị cụt tay chảy ra càng kích thích nó. Làm cho đầu Hỏa Bạch Cốt Thú này thêm đói bụng rồi.

=======

Chương 28: Hoàng Kim Giác Mãng

Gió cuồng gào thét, Hỏa Bạch Cốt Thú hóa thành một đạo lưu ảnh, đuổi theo đám người Cao Vi, Hứa Thuận. Tốc độ của nó cực nhanh, mỗi bước chạy chính là đến năm sáu trượng.

– Không tốt!

Nghe thấy tiếng huýt gió của Hỏa Bạch Cốt Thú, trong lòng Hứa Thuận trầm xuống. Cũng không còn tâm trí đối phó với huynh đệ Phương gia, thúc vào bụng ngựa, cũng xông vào bầy thú. Hiện tại, chỉ có thể dựa vào bầy thú mà kiềm chế Hỏa Bạch Cốt Thú thôi.

Phương Vân, Phương Lâm ở phía trước, đám người Hứa Thuận, Cao Vi ở phía sau, Hỏa Bạch Cốt Thú đuổi theo đuôi, nhất thời ba phương trở thành cục diện trước sau truy đuổi.

Song cũng không có người nào chú ý tới, trong lúc trận thú triều thu hút lực chú ý của mọi người thì….

Oa oa oa!

Trong một dãy núi sâu của Đông Giao, đột nhiên có vô số chim chóc bay lên, giống như là đang kinh sợ thứ gì. Vào lúc này, trên đỉnh núi, bỗng có một cỗ hấp lực cường đại phát ra. Mấy trăm loài chim bay trên không hóa thành một cơn gió, bay thẳng vào bên trong núi.

Ti ti!

Chỉ chốc lát sau, một con Cự Mãng ( rắn lớn) ngọa nguậy, từ trong lòng núi đi ra ngoài. Con Cự Mãng này to đến mức ba người ôm cũng không hết, cả ngoài là một lớp lân giáp màu vàng, trong lòng lân giáp còn có vài điểm đen. Khác với những con cự mãng khác, con cự mãng này ở đỉnh đầu có một cây sừng màu tím nhô lên, mà ở dưới bụng nó, còn có bốn phần da thịt hơi nhô lên, dường như là có vật gì đó đang muốn vươn ra,

Cự Mãng thò đầu từ trong động ra, tốc độ của cự mãng này cực nhanh, chỉ là mấy cái hô hấp, đã đi ra ngoài đến trăm trượng. Nơi nó đi qua, cổ thụ to cao bị ngã xuống. Những cây tùng, cây chương trên trăm năm, thậm chí hơn cả ngàn năm bị cự mãng va chạm, đều gãy đổ cả, thậm chí còn có phần gốc bị bung ra ngoài.

Oa oa oa!

Trong rừng núi, vô số dã thú, chim chóc cảm nhận được cỗ hơi thở của cự mãng, đều kinh hoảng rút lui. Cái cảm giác cỗ hơi thở kiinh khủng này không chỉ những con thú nhỏ cảm nhận được, mà cả những con thú dữ cường đại sâu ở trong núi, cảm thấy cỗ hơi thở này cũng run cả người lên, nhanh chân bỏ chạy.

– Ủa? Thứ gì vậy

Động tĩnh dưới chân núi khổng lồ hấp dẫn lực chú ý của một tên cấm quân, tên cấm quân này đứng ở trên đỉnh núi, trong tay cầm một cây kích màu đen hai đầu. Trong rừng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của thú vật. Ánh mắt của cấm quân này xoay chuyển, theo tiếng nhìn lại. Vừa nhìn, đã thấy một con cự mãng đáng sợ đang xuyên qua sơn cốc, đang vọt qua ngọn núi.

– Hoàng Kim Giác Mãng!

Nam tử này cũng hít vào một hơi lạnh, toàn thân rét run. Hoàng Kim Giác Mãng, vốn có da màu xanh, cứ năm trăm nay là lột da một lần, hóa thành màu tím, năm trăm năm nữa hóa thành màu hoàng kim. Từ đó, qua một ngàn năm nữa, sẽ có một cái sừng.

Cấm quân Đại Chu cũng đã có nghe một tin đồn từ trong hoàng cung. Đương kim Nhân Hoàng vào lúc còn là thế tử, đã từng muốn lên núi Đông Giao này bắt con Hoàng Kim Giác Mãng, muốn dùng máu huyết có thể so với thượng phẩm tiên đan của nó để tăng lên tu vi của mình. Nhưng tìm tòi hồi lâu cũng không có tìm được tung tích của con Hoàng Kim Giác Mãng này.

Hôm nay đã trải qua mấy chục năm, bốn chân dưới bụng con Hoàng Kim Giác Mãng này đã muốn thành hình rồi, một khi đã thành hình thì chính là lúc phi thiên hóa rồng. Một khi đã thành công, thì ngay cả cường giả Thoát Thai Cảnh cũng không phải là đối thủ của nó. Nhưng mà thời gian này cũng rất dài, ít nhất cũng phải là một ngàn năm nữa.

– Trước kia đã sớm nghe nói có một con Hoàng Kim Giác Mãng muốn hóa rồng, nhưng triều đình truy tìm cũng không thấy. Không ngờ rằng lại thật sự có, hơn nữa nó còn xuất hiện vào lúc này. Không được, núi Đông Giao hiện giờ còn có rất nhiều sĩ tử Đại Chu đang săn thú, phải mau thông báo cho Thống Lĩnh cùng với các huynh đệ khác, nếu không sẽ tạo thành đại họa!

Hoàng Kim Giác Mãng mặc dù không có tu luyện võ đạo, trong cơ thể cũng không có nội lực, nhưng lực lượng thân thể cực kỳ mạnh mẽ, so với cường giả Trụ Thai Cảnh không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Tên cấm quân này lập tức hét to cảnh báo.

Lê-eeee-eezz~!!

Một tiếng kêu to từ sâu trong dãy núi Đông Giao vang lên, chấn động cả bầu trời. Thanh âm này như kình tiễn xuyên qua bầu trời, quanh quẩn tứ phương, kéo dài rất lâu. Sâu bên trong dãy núi, một gã cấm quân triều đình cũng đang ở đỉnh núi, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

– Đã xảy ra chuyện, có thú dữ từ trong núi sâu đi ra!

Một gã nam tử mặc huyền giáp từ trên đỉnh núi tuyết nhảy xuống, tạo thành một bóng ảnh, chạy về nơi phát ra âm thanh.

– Ủa? Là Trương Linh, hắn đang làm gì vậy nhỉ?

Cũng ở trên đỉnh núi, một gã cấm quân triều đình đang ngồi trên đỉnh đá, nhìn về nơi phát ra âm thanh ở phía đối diện, trong lòng không hiểu lúc nào. Bỗng nhiên hắn nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ của cây cối ngã đổ.

– Thứ gì?

Tên cấm quân này lập tức đứng dậy. Nhưng ngay khi hắn đứng lên thì một cái đầu đáng sợ khổng lồ của cự mãng đột nhiên vươn ra, đánh tới hắn.

Ti ti!

Hoàng Kim Cự Mãng vừa há miệng ra liền phát ra một làn khói, tên cấm quân này vừa đứng lên, liền run rẩy không cử động được. Nhưng ngay sau đó, từ trong huyền giáp bỗng phát ra một chất lỏng màu xanh rơi xuống tảng đá. Chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, chiến giáp bằng huyền thiết rơi xuống, trong chiến giáp trống rỗng, ngay cả một gốc xương cũng không còn.

…….

Lúc này ở trên giáo trường của Đông Giao, Tào Báo đại tướng quân đang ngồi ở dưới lá cờ có chữ ‘Chu’, sớm đã có binh lính đem ghế lớn cho hắn ngồi. Tào Báo lúc này đang dựa đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt suy nghĩ.

Đông Giao săn thú hàng năm đều có một lần, cũng không biết đã bao nhiêu lần rồi. Mỗi một lần săn thú có cấm quân triều đình ở xung quanh cũng đủ rồi. Hơn nữa triều đình cũng cho phép có một số lượng nhất định sĩ tử chết đi hoặc bị thương, để đốc thúc các vương công tử đệ trong kinh thành. Có sự đồng ý ngầm như vậy, áp lực của cấm quân đúng là không quá lớn.

Lê-eeee-eezz~!! ——

Âm thanh to phá không từ trong núi Đông Giao truyền tới, vang dội tứ phương. Thân thể của Tào Báo run lên, hai mắt mở ra. Đôi mắt báo vô cùng to lớn, một mảnh tinh quang bắn ra.

– Hả? săn thú xảy ra vấn đề rồi!

Tào Báo sau khi mở mắt, bàn tay to khẽ chạm, thân thể khôi ngô lại vô cùng nhẹ, nhảy lên không trung, sau đó nhằm vào hướng đông của núi Đông Giao mà đi. Chỉ trong chốc lát đã không còn dấu vết gì, biến thành một cái chấm đen.

….

“Thanh âm gì vậy!”

Phương Vân nghe thấy âm thanh to đó, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy ở trên đỉnh núi lân cận có vô số chim chóc đang phát ra tiếng kêu chói tai. Đồng thời phía sau cũng có nhiều dã thú xuất hiện, chạy về hướng nam. Trong đó còn có cả những mãnh thú vô cùng cường đại.

Ngao! Rống!

Vốn Hỏa Bạch Cốt Thú vô cùng hung hãn, vẫn đang đuổi theo mọi người thì cũng gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt kinh hoảng nhằm một hướng khác mà chạy. Hiện tượng dị thường liên tiếp xảy ra lập tức hấp dẫn mọi người. Ngay cả Hứa Thuận cũng chẳng còn quan tâm đến việc đuổi giết huynh đệ Phương gia.

Từ bầy thú chạy tán loạn dị thường này, mọi người đều cảm nhận được một nguy cơ vô cùng lớn.

– Cái này….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Dương Bưu nhìn mãnh hỗn loạn bốn phía, lẩm bẩm nói. Hắn thậm chí đã quên đi cơn đau đớn trên bả vai. Trong tim của hắn dâng lên một cảm giác không yên tĩnh, loại bất an này thậm chí còn vượt xa qua Hỏa Bạch Cốt Thú.

Ô!

Đột nhiên, Hỏa Bạch Cốt Thú chạy ra được bên ngoài hơn mười trượng kêu thấp lên một tiếng, nằm trên mặt đất không hề động đậy. Thân thể của nó phát lạnh, giống như là gặp phải thứ gì vô cùng đáng sợ.

– Đệ đệ, Đông Giao săn thú lần này xảy ra vấn đề rồi. Mau rời đi!

Phương Lâm kêu lên, đủ loại dấu hiệu, đủ để cho hắn cảm nhận được tình trạng của lần săn thú này. Điều này làm cho hắn dâng lên một cảm giác bất an.

Ầm!

Phương Lâm vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một tiếng nổ kinh người. Mấy cây tùng to lớn ở trước Hỏa Bạch Cốt Thú bị đổ nhào xuống, bật cả rễ lên, rồi từ đó xuất hiện một con vật lớn có màu vàng óng ánh. Chỉ nghe thấy Hỏa Bạch Cốt Thú gào lên một tiếng, rồi đột nhiên bị con vật to đó nuốt vào trong miệng, từng chút từng chút một.

Ti!

Thấy con hung vật từ dưới đất chui ra này, tất cả mọi người đều là hít vào một hơi sâu. Thân thể khổng lồ, đồng tử màu vàng, cái sừng màu tím, dưới bụng hình như còn có bốn cái chân đang nhô lên. Tất cả đã nói lên thực lực của con cự mãng khổng lồ này —– Đây là một loài mãng yêu sắp hóa rồng.

– Đệ đệ! Chạy mau.

Phương Lâm gào thét lên, một cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng. Vào lúc này, hắn cũng chẳng còn quan tâm đến bọn Hứa Thuận.

Mà lúc này đây, con Hoàng Kim Giác Mãng cũng đã chú ý tới mấy người này, nháy mắt mấy cái, mang theo một cỗ kình phong từ dưới đất trào ra.

– Chạy mau!

Cũng không biết ai nói lên, mọi người điên cuồng chạy trốn. Đầu Hoàng Kim Giác Mãng này thật đáng sợ, một kích toàn lực của Hứa Thuận cũng không làm bị thương được Hỏa Bạch Cốt Thú, nhưng đến ngay cả nó cũng không dám động đậy trước con quái vật này. Cái này, căn bản là con người không thể ngăn cản được.

Thấy mọi người chạy trốn, trong mắt của Hoàng Kim Giác Mãng lại là hiện lên vẻ ghét hận, đột nhiên cái miệng to của nó hé ra, sinh ra lực hút. Một cỗ lực hút đáng sợ làm cho người ta phải biến sắc từ trong miệng nó phát ra, hơn mười đầu sư tử, hổ, báo, hùng, ngay cả trở mình còn chưa kịp liền rơi vào trong miệng nó. Vốn đã chạy ra ngoài hơn mười trượng nữa, thì mọi người bị cỗ hấp lực này hút về chỉ còn có hai mươi trượng. Toàn bộ đám người Hứa Thuận, Cao Vi, Thái Phong đều lập tức té xuống ngựa.

Ti!

Mí mắt của con Hoàng Kim Giác Mãng này lại chớp động, một lực hút lại sinh ra, lần này lực hút còn mạnh hơn nữa. Đầu tiên là bốn con chiến mã bị hút vào, sau đó ngoại trừ hai người Hứa Thuận, Phương Lâm, còn những người khác thì đã bị hút bay về phía Hoàng Kim Giác Mãng.

– Hứa Thuận, cứu ta!

Dương Bưu tuyệt vọng kêu lên, nhưng con Hoàng Kim Giác Mãng sắp hóa rồng này mạnh mẽ thế nào. Chỉ là một cái hút mà Dương Bưu đã bay vào trong miệng nó.

Ngâm!

Phương Vân hét to một tiếng, thân thể ở trên không trung thoáng cái đã biến thành Thanh Long, làm nghịch chuyển lực hút, chậm rãi bay ra phía ngoài. Mà Cao Vi, Thái Phong cũng là dang hai tay ra ôm lấy tảng đá lớn. Nhưng tảng đá lớn này cũng mấp máy, cũng sắp bị cuốn lên/

Thân thể của Lý Thần ở trên không trung, tay của hắn ôm mạnh một cái cành vươn ra của một cổ thụ, tưởng chừng như sắp chống đỡ không nổi thì lúc này có một tiếng quát như sấm từ trên trời xuống.

– Súc sinh! Còn dám quát tháo sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK