• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Không quan tâm chuyện của cô nữa

Anh lắng lặng cất vòng tay vào túi quần “Đế cô ấy đi đi, không ai được cán cô ấy!”

Kiều Phong Khang ra khỏi phòng ăn, thờ ơ nói, vẻ mặt rét căm căm.

Vừa dứt lời, bàn tay nắm tay kéo vali của Du Anh Tuyết siết chặt. Anh thật đáng ghét!

“Cậu chủ”

Di Lý không đành lòng, mặt Kiều Phong Khang không biểu cám.

“Đi thì đi!” Du Ánh Tuyết cắn môi, lườm anh một cái, kéo vali giận dữ rời khỏi biệt thự Cho dù con đường phía trước có mờ mịt đến đâu, cô cũng ép bán thân, tuyệt đối không quay đầu lại.

Dì Lý thở dài: “Cậu chủ, cô Du cô ấy…”

“Cần gì phái lo lắng? Không phái cô ấy đã tìm cho mình một đường ra rất tốt sao?” Giọng nói lạnh đến tận xương, ngực lại đau đớn mà ngột ngạt.

Ở bên cạnh, Tô Hoàng Quyên vẫn chỉ quan sát, không dám nói gì. Quen biết với Kiêu Phong Khang nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh tức giận đến thế. Chỉ là cơn giận này lại khiến còi báo động trong lòng cô ta kêu âm ï Là áo giác sao?

Cô ta cứ cám thấy, trong mắt anh, con nhóc Du Ánh Tuyết kia không giống với những người Khác.

Trước kia, bên cạnh anh hoàn toàn không xuất hiện cô gái có thế khiến cô ta lo lắng, thì ra, là bị anh giấu ở nhà?

Còn mười ngày nữa là đến kỳ thi đại học, Du Ánh Tuyết chuyến vào ký túc xá của trường.

Phùng Linh Nhi hỏi cô rốt cuộc đã xáy ra chuyện gì.

Cô chí nói là chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học.

Lý do như vậy cũng rất thuyết phục, Phùng Linh Nhi không hỏi nhiều.

Chỉ có điều, cô ấy cứ cám thấy con nhóc Du Ánh Tuyết này không bình thường. Tỉnh thần hốt hoảng thì thôi, còn liên tục hai ngày thi thử thành tích bị thụt lùi thê thám.

“Du Ánh Tuyết, cuối cùng thì cậu làm sao thế?

Còn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, tớ thấy cậu thật sự không thi đậu nối đại học An Lập đâu” Phùng Linh Nhi sốt ruột thay cô.

Du Ánh Tuyết nhìn thành tích không lý tưởng lắm trên bài thi, mặt mày ủ rũ, không nói lời nào Đều tại tên khôn Kiêu Phong Khang kia, nếu không phái do anh, sao bây giờ cô lại bất ổn như vậy.

“Tớ nói này, có phái cậu cãi nhau với Kiều Minh Đức của cậu hay không?”

“Chuyện này liên quan dì tới Kiêu Minh Đức?”

“Bộ dạng này của cậu hệt như thiếu nữ thất tình tan nát cõi lòng, làm gì cũng không có hứng thú, học thì không theo kịp “

Thất tình? Cô chí cãi nhau với Kiều Phong Khang mà thôi, liên quan gì tới thất tình chứ?

“Cậu bớt nói nhám đi, không đời nào, tớ với Minh Đức đang yên ổn”

Uế oải.

Nhớ tới ngày đó lúc ra đi, Kiêu Phong Khang kêu cô đừng bao giờ trở về nữa, trong lòng cô vẫn chua xót khó chịu.

E rằng Kiều Phong Khang thật sự mặc kệ sống chết của cô rồi.

Cũng đúng.

Thật sự mình cũng không có quan hệ gi với anh, trước kia nuôi cô là nể tình cha mẹ và Minh Đức, bây giờ mình và anh cãi nhau như vậy, sao anh còn quan tâm cô cho được?

Tuy rằng cô đã muốn chuyến ra ngoài từ lâu, thậm chí từ năm lớp mười đã náy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi cuộc sống của anh, nhưng bây giờ khi chính thức chuyến ra, trong lòng làm sao cũng không vui, ngược lại.

Không có sức lực gì.

Một bên khác.

Đêm khuya.

Kiều Phong Khang mệt mỏi ngả lưng trong xe ánh sáng sặc sỡ bên ngoài cửa số lướt qua mặt, rơi vào sâu trong mắt, chỉ còn lại một vùng đen tối không ánh sáng.

Đã năm ngày rồi, cô nhóc kia vẫn chưa trở về, cho đù hôm qua là cuối tuần.

Anh biết, cô đang ở trong ký túc xá của trường. Anh đã từng tới xem thử, điều kiện vật chất ở trưởng rất không tốt, tám người một phòng, cho dù bây giờ là mùa hè cũng ấm thấp lạnh lẽo, khắp nơi toàn là vết nước.

Sõng trong môi trường như vậy, sau này khó tránh khỏi sẽ để lại mầm bệnh.

Vì vậy, ngày thứ hai cô chuyến đến, mọi ký túc trong trường đều có thêm máy hút ấm. Cô không biết ở một góc nhỏ của môi máy hút ấm đều có mấy chữ “Tập đoàn Kiêu Thanh quyên tặng”

“Tống giám đốc Kiều, bây giờ trở về ạ?”

Nghiêm Danh Sơn ngồi ở ghế lái phụ hỏi Anh trầm mặc, cuối cùng nói: “Về công ty”

Ngôi biệt thự đó, không có cô, trông rông Cám giác đó sẽ lan thắng tới ngực, khiến anh trắng đêm khó ngủ.

Nghiêm Danh Sơn thở dài: “Lần này… Chẳng lẽ thật sự anh và cô Du cứ như thế?”

Không khỏi đáng tiếc.

Nhiêu năm như vậy, anh ta đã thấy rõ tình cám của sếp nhà mình.

Bên cạnh Kiêu Phong Khang luôn có không ít phụ nữ vây quanh, xinh đẹp hơn Du Ánh Tuyết, mê hoặc hơn, quyến rũ hơn, sẵn sóc hơn, đếm không hết, chọn ai cũng phù hợp, nhưng chỉ có điều Bọn họ không phái Du Ánh Tuyết.

Ánh mắt Kiêu Phong Khang thâm trầm nhìn cảnh đêm đen bên ngoài cửa số, sáng tối chìm nối, lát sau mới nhìn về phía Nghiêm Danh Sơn: “Bỏ đi”

Nghiêm Danh Sơn im lặng, không hỏi nữa.

Xe chạy về hướng tập đoàn Kiều Thanh. Lúc này điện thoại của Nghiêm Danh Sơn vang lên Anh ta bắt máy, áp vào tai nghe trong chốc lát mới quay đầu lại nói với sếp nhà mình ở phía sau: “Là giáo viên chú nhiệm của cô Du gọi điện tới”

Hai chữ “Cô Du” khiến Kiêu Phong Khang nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Báo là thành tích của cô Du thụt lùi rất nhiều, mời anh đến trường một chuyến”

Một bên khác.

Du Ánh Tuyết bị mời phụ huynh.

“Em về lớp trước đi, chút nữa phụ huynh của em đến, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy trước, đến lúc đó thì em lại tới “

Giáo viên chủ nhiệm rất coi trọng Du Ánh Tuyết, vô cùng xem trọng thành tích của cô Du Ánh Tuyết hỏi: “Cô đã qọi cho chú ba của em rồi ạ?”

“Ư, tối qua đã gọi điện, anh Kiều nói hôm nay sẽ tới. Thứ nhất, tôi muốn nghiêm túc nói chuyện của em, thứ hai, hiệu trưởng của chúng ta muốn đích thân cám ơn anh ấy”

“Cám ơn?”

“Em không biết à?” Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô với vé kỳ lạ: “Ngày thứ hai sau khi em chuyến vào, anh Kiều đã quyên góp mấy trăm cái máy hút ấm cho trường học. Anh ấy đối xử với em tốt như vậy, xây dựng môi trường học tập tốt như vậy cho em, em phái học hành chăm chỉ, không được mất tập trung. Sau này có tương lai rồi thì phái báo đáp anh ấy”

Du Ánh Tuyết im lặng Kiêu Phong Khang tốt với mình? Thật ư?

Nếu như vậy, tại sao lúc ấy anh lại báo cô cút?

Bây giờ có lẽ thấy cô phiên còn không kịp? Mấy trăm cái máy hút ấm, sao có thế là vì mình được?

Du Ánh Tuyết rời khỏi văn phòng, trên đường đi đều phiên muộn. Hôm đó mình cãi nhau với anh to như vậy, gần như là cắt đứt quan hệ với anh, hôm nay anh còn vì chuyện của mình mà đến trường sao? Chỉ sợ… Sẽ không đâu nhỉ.

Cô thở dài, nghĩ vậy, trong lòng lại có chút rầu rĩ.

Tiết học sau đó Du Ánh Tuyết có hơi ngơ ngác, luôn nghĩ rằng Kiều Phong Khang có xuất hiện hay không. Đợi đến lúc hết giờ, bạn học bàn phía sau vỗ vai cô: “Du Ánh Tuyết, giáo viên chủ nhiệm kêu cậu tới phòng làm việc, báo là người nhà của cậu đến rồi “

Kiều Phong Khang sao?

Du Ánh Tuyết cám thấy thấp thỏm, đặt bút xuống, đứng dậy.

Phùng Linh Nhi cho cô một ánh mắt đồng tình: “Chúc may mắn”

Kiêu Phong Khang không dê chọc, điêu này, cô rõ hơn bất kỳ ai.

Chỉ là giờ phút này trái tim đập nhanh, không giống như không yên, mà là… Một cảm xúc khó tá khác.

Chuẩn bị tâm lý xong, Du Ánh Tuyết đấy cửa, còn chưa tiến vào đã nghe thấy giọng nói: “Làm phiên cô chăm sóc cô Du, sau này nếu còn có chuyện gì, cô chỉ cân gọi cho tôi là được”

“Anh Kiêu bận rộn như vậy mà tôi gọi điện thoại thế này, vốn đĩ không nên. Nhưng thi đại học là chuyện quan trọng hàng đầu của một đứa bé, tôi không dám thờ ơ”

“Không sao. Anh Kiêu cũng rất xem trọng”

Bên trong đâu phái Kiều Phong Khang mà là Nghiêm Danh Sơn.

Chẳng hiếu sao tâm trạng của Du Ánh Tuyết lại mất mát, cô rũ mắt, đứng ở cửa, không tiến Vào.

Thật ra, đã sớm đoán được kết quá.

Vì vậy.

Nói thê thì, Kiêu Phong Khang thật sự không đế ý tới cô nữa rồi.

BỊ vứt bỏ ư?

Hình như cô… Lại biến thành cô nhi nữa rồi Cám giác này vô cùng khó chịu. Du Ánh Tuyết khịt mũi, không nói gì, quay người định đi Nghiêm Danh Sơn nghe thấy động tĩnh, vừa khéo bắt gặp bóng lưng của cô.

“Cô Du”

Du Ánh Tuyết đứng lại, Nghiêm Danh Sơn bước ra. Cô nghiêng mặt đi, giấu vẻ mặt vừa nãy rồi mới mở miệng: “Thật ra anh cũng không cần tới ” “Đây là ý của anh Kiêu ” Nghiêm Danh Sơn nói: “Anh Kiều còn nhờ tôi nói với cô, nếu như lần này cô thi đại học phát huy tốt, anh ấy sẽ xem xét việc cho cô đến đại học Bắc An”

Du Ánh Tuyết mắp máy môi, có chút tức giận báo: “Lúc anh ta muốn tôi thi đại học An Lập, tôi cũng chỉ có thế thi đại học An Lập. Bây giờ chê tôi phiên, thuận miệng đuổi tôi đến đại học Bắc An Anh ta quyền to thế mạnh, nói cái gì thì chính là cái đó, tôi có tư cách phán đối ư? Anh ta sắp xếp thế nào cũng được, không cần đặc biệt tới nói với Tôi.

“Cô hiếu lầm tống giám đốc Kiều rồi, từ trước tới nay anh ấy chưa từng chê cô phiên” Nghiêm Danh Sơn giái thích thay sếp nhà mình, giọng điệu có hơi bất bình.

“Là thế nào trong lòng tôi hiếu rõ, anh không cần nói thay cho anh ta” Tâm trạng Du Ánh Tuyết Suy SỤp: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi quay vẽ học đây”

Nghiêm Danh Sơn biết mình nói gì cũng vô dụng bèn gật đầu. Du Ánh Tuyết xoay người trở về lớp học.

Cô mở sách ban đầu, vùi đầu làm bài tập.

Làm bài thứ nhất, sai.

Phiền.

Làm bài thứ hai.

Lại sai.

“Xoạch” một tiếng, Du Ánh Tuyết khép sách lại ném lên bàn.

Càng phiền.

Phùng Linh Nhi mua kem ở căn tin đã trở về, vừa ăn kem vừa đi vào lớp, chia một chiếc kem cho cô, thấy dáng vẻ cô rầu rĩ không vui bèn hỏi “Bị chú ba của cậu dạy dỗ há? Án một cái đi, hạ nhiệt “

Cô cắn một cái, kem ngọt vào miệng cô lại không có mùi vị gi.

Chỉ nói: “Anh ta không hề tới, dạy dỗ cái gì?”

“Sao lại không tới? Tớ vừa đụng phái anh ta ở dưới lầu. Haiz, hôm nay chú ba của cậu lại đẹp trai tới cấp độ mới rồi!” Bộ mặt Phùng Linh Nhi mê Trai.

Du Ánh Tuyết nhíu mày: “Cậu nhìn thấy anh ta?” “Chuyện này còn giá được há? Cậu không tin thì tự xem đi, chiếc Bentley kia còn đô trong bãi xe trường học! Vừa nãy anh ta tán gẫu với hiệu trưởng trong sân thế dục, chậc chậc, thật sự khiến đám nữ sinh ở tầng một mê mãn tới vây quanh, suýt chút nữa tớ cũng không nhìn thấy Ánh Tuyết, không phái tớ nói cậu đâu, nhưng cậu đúng là có phúc mà không biết hướng, ông chú đẹp trai như vậy ở cùng cậu mà cậu không quý trọng, lại chuyến tới ký túc xá của trường đế bị tra tấn”

Phùng Linh Nhi còn chưa căn nhắn xong, Du Anh Tuyết đã nhét kem vào tay cô ấy, đứng dậy “Này! Cậu đi đâu vậy, vào học rồi đó!” Phùng Linh Nhi trách móc.

Du Ánh Tuyết rời khói phòng học, đứng trên hành lang, cúi đầu nhìn xuống sân thể dục.

Trồng không.

Chỗ đó không còn bóng dáng quen thuộc kia Đuôi xe Bentley vừa khéo biến mất trong đám Đông.

Anh đã đến, đúng là đã đến.

Có điều, không quan tâm đến chuyện của cô nữa. Vì vậy mới đuối cô tới Bắc An đúng không?

Lân này anh đến trường, có lẽ là tới đế hiệu trưởng đích thân nói cám ơn.

Chí lần này mà thôi.

Vì vậy.

Bây giờ, cá chú ba, người duy nhất cô có thế xem như người thân cũng không còn nữa.

Trong lòng chua xót, chẳng hiếu sao đỏ mắt Một giây sau, cô lại quật cường hít mũi hai cái Không còn thi không còn! Dù sao cô vẫn luôn là cô nhi, không phái đã quen từ lâu rồi à?

Tuy rằng nghĩ vậy, tự an ủi mình như vậy, Nhưng trong lòng lại rất đau khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK