• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diệp Thanh An, cậu quên tôi rồi sao?".

Một câu nói này của Diệp Thanh An quá khí khiến Diệp Thanh An của hiện tại đứng sững người.

Cậu muốn mở miệng hỏi tại sao cậu ta có thể nhìn thấy cậu, nhưng không được, lời nói đã đến bên miệng nhưng nó lại giống như bị một thế lực thần bí nào đó chặn lại vậy, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở miệng ra được.

Diệp Thanh An quá khứ cũng không có chờ đợi câu trả lời của cậu, cậu ta ngồi thẳng dậy mặc cho máu tươi trên cơ thể cứ thể tuôn ra nhuộm đỏ cả nền gạch dưới chân.

Cậu ta ngước mắt nhìn ra cửa sổ giọng nói chứ phần xa xăm: "Cậu vậy mà quên tôi rồi? Vậy thì... Hiện tại cậu vẫn nên nhớ lại đi thôi!".

Diệp Thanh An mở to mắt! Ngay lúc đó một lực kéo cực lớn lại léo Diệp Thanh An hiện tại trở về vị trí khi nãy, lồng giam vô hình kia lại xuất hiện kìm hãm hạn chế của cậu.

Lúc này Diệp Thanh An quá khứ đã nhắm chặt mắt, hơi thở có phần suy yếu.


Khung cảnh xung quanh bọn họ bắt đầu mờ nhạt dần, cuối cũng biến thành một mảng trắng xóa, sau đó lại một lần nữa hiện ra khung cảnh nhưng không còn ở bên trong căn phòng kia nữa mà là ở bên ngoài đường phố.

Chỉ thấy có một người đàn ông vội vã bước xuống phi hành khí, không thèm để ý tới bản thân vừa mới đụng ngã một người chỉ vội vàng chạy vào trong Lăng gia.

Lồng giam vô hình cũng bắt đầu di chuyển đưa Diệp Thanh An đi theo người đàn ông đó.

"Lăng tổng!! Không hay rồi, bên Liên Bang vừa đưa tin tức tới trùng tộc chuẩn bị tấn công tinh hệ của chúng ta!!".

Lăng Thần đang ngồi đùa với con trai Lăng Thượng Lâm (có nhắc ở c4) của mình, nghe được tin dữ không khống chế được mà đứng bật dậy.

"Biết thời gian chính xác bọn chúng tấn công không?". Hắn hỏi.

"Không có. Chúng ta phải mau chóng rời đi thôi!". Người đàn ông kia lau mồ hôi hột trên trán.

Tinh cầu của bọn họ chỉ là một tinh cầu thương nhân mà thôi sao có thể đủ sức đánh với bọn trùng tộc hung ác đó được?

Kế sách duy nhất chỉ có chạy mà thôi.

"Được rồi mau chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi đây!". Lăng Thần gấp gáp cho người gọi Ngoãn Bích Dao trở về rồi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ lên phi cơ riêng chạy trốn.

Có lẽ vì quá vội vàng chăng mà họ là quên mất trong tầng hầm còn có một người...

Sau khi Lăng Thần bọn họ rời đi được mấy tiếng, một tia sáng chói lóa lập tức vọt xuống tinh cầu Uranus, hàng trăm hàng ngàn con trùng tộc bắt đầu đổ bộ lên hành tinh, tàn sát tất cả những người còn sót lại ở nơi đây.

Diệp Thanh An lúc đó vẫn còn chưa hồi phục lại sau khi bị mất máu quá nhiều, chỉ đến khi cửa tầng hầm bị trùng tộc đánh hơi được mà đập liên hồi mới khiến cậu tỉnh lại được.

Diệp Thanh An không biết tại sao bên ngoài lại truyền đến tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ là có ai đó đến cứu cậu hay sao?

Diệp Thanh An đã tự gieo rắc cho mình một tia hy vọng như thế cho tới khi gương mặt kinh tởm của đám trùng tộc kia xuất hiện.

Gương mặt đầy máu cùng đám răng nhọn hoắc mọc lỉa chỉa của bọn chúng khiến Diệp Thanh An cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Bọn chúng sáp lại Diệp Thanh An, có chút chê bai cậu thật ốm yếu, nhưng cuối cùng vẫn há miệng ra cắn lấy cậu.

Diệp Thanh An tay chân đều bị xích chặt trên tường, cho dù cậu liều mạng vùng vẫy như thế nào đi nữa cũng không thể tránh thoát được cái miệng to lớn của nó.

"K...không... Không.." Vùng vẫy rồi lại vùng vẫy, tiếng xích kêu lên leng keng như đánh vào trong đầu Diệp Thanh An hiện tại đang đứng quan sát ở trên cao.

"A!!!" Cùng với tiếng kêu thảm thiết kia là một cánh tay bị tàn nhẫn xé xuống.

Diệp Thanh An hiện tại mở to hai mắt, nước mắt từ trong hốc mắt bắt đầu không kìm chế được mà tuôn ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thanh An đang nằm trong vũng máu lại nhìn chằm chằm bàn tay của mình.

Nỗi đau đớn thấu tim kia, nổi tuyệt vọng không gì sánh được kia... Sao nó lại... Chân thật đến thế?

Tiếng hét của Diệp Thanh An và mùi máu thu hút thêm vài con trùng tộc đến, bọn chúng muốn ăn thịt Diệp Thanh An nhưng Diệp Thanh An quá ốm yếu, một con ăn còn không đủ no sao có thể chia sẻ.

Thế là bọn chúng lao vào đánh nhau.

Trong lúc đánh nhau một con vô tình cắn vào mắc xích của Diệp Thanh An, hoàn toàn cởi bỏ xích dùm cho cậu.

Diệp Thanh An đau đến mặt mày trắng bệch ôm một bên bả vai đang chảy máu canh lúc bọn chúng không để ý lảo đảo chạy đi.

Bọn trùng tộc nào phải sinh vật ngu ngốc lập tức dừng lại trận đánh muốn đuổi theo Diệp Thanh An, chỉ là lúc này trần nhà răng rắc một cái, mảng bê tông không chịu nổi công phá của trùng tộc bắt đầu đổ sụp xuống đè chết bọn trùng tộc ở bên dưới.

Diệp Thanh An may mắn trốn thoát nhưng một cánh tay của cậu đã bị trùng tộc ăn mất, nếu như lại gặp một con nữa thì chỉ có nước làm bữa tối của nó.

Máu vẫn đang chảy ra không ngừng theo từng bước chân của cậu, cũng may Diệp Thanh An tìm thấy được một khoang chữa trị vẫn còn sử dụng được, vì vậy mới tránh được việc bị mất máu mà chết.

Cậu nhìn cảnh thành phố thương mại nổi tiếng hiện tại hoàn toàn sụp đổ, tay chân bị cắn đứt rải rác trên mặt đất, cảnh tượng chẳng khác nào thời mạt thế mấy vạn năm trước trong tư liệu cả.

"Mau lên mau lên, phi hành khí của ông đâu? Còn không mau lấy ra ông muốn cả nhà đều bị trùng tộc ăn thịt hết à?". Ở một góc khuất vang lên tiếng nói khe khẽ.

Diệp Thanh An mừng rỡ chạy đến. Tốt quá, cuối cùng cũng còn người sống rồi.

"Đợi một chút, đợi một chút, bà cũng biết không gian khí của tôi dạo này bị trục trặc mà!". Diệp Bình nghe lời vợ mình càm ràm rốt cuộc vẫn là trấn an một câu.


Chỉ là không ngờ ông vừa đảo mắt một cái lại nhìn thấy Diệp Thanh An đang kinh ngạc đứng đó.


"Ba!".


_________________


Hic (╥ᆺ╥;)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK