Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 26: Sự Thật (3)
Tạ tam gia vừa hỏi, tâm trạng Tạ lão thái thái vừa mới bình tĩnh một chút, thì lại kích động.
"Không phải đuổi, không phải đuổi..."
Tạ Đạo Chi giống như là không thể tin vào những gì mình nghe: "Mẫu thân, người nói cái gì?"
"Con trai!" Tạ lão thái thái khóc thảm thiết nói: "Đây là đại ân hắn dành cho hai mẫu tử chúng ta, đại ân đó!"
Ngày đó hắn từ trong nha môn trở về, lập tức vào thư phòng.
Nàng đợi đến giờ tý vẫn không thấy người đến, đang định nghỉ ngơi trước thì hắn lệnh cho nàng đến thư phòng.
Trong thư phòng, thắp một ngọn đèn như hạt đậu.
Hắn đưa tay đứng ở trước cửa sổ, dường như gặp phải việc gì khó khăn, cau mày, trên mặt không có một chút biểu cảm.
Nàng không dám lên tiếng, chỉ giúp hắn đổ trà lạnh, thêm một chung trà nóng.
Trà bưng qua, hắn không nhận, ánh mắt dừng ở trên người nàng một hồi lâu, mới lạnh lùng nói: "Hưu thư ta đã viết xong, nàng thu dọn một chút mang theo con trai nàng rời đi đi."
Chén trà trên tay vỡ nát.
Nàng hoảng hốt, quỳ xuống đất khóc: "Ta làm sai gì mà lão gia lại muốn bỏ ta?"
Hắn trầm mặt không nói lời nào, gương mắt đầy sát khí.
Nàng nóng nảy, không quan tâm thể diện gì nữa, cầm lấy một mảnh vụn trên mặt đất, đâm lên cổ tay.
Hắn ngăn lại.
Nàng thấy hắn mềm lòng, mở to hai mắt: "Lão gia muốn bỏ ta, không bằng trực tiếp để ta chết đi."
Bốn mắt nhìn nhau.
Lần đầu tiên nàng không né tránh.
Thật lâu sau.
Hắn vỗ vỗ lưng nàng: "Triều đình có thể sẽ động đến ta, Yến gia chỉ e là khó giữ được."
"Cái gì?" Nàng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Những ai có thể đi, ta đều sắp xếp cho họ đi rồi, không thể đi... đó là mệnh của bọn họ."
Âm thanh của hắn không chút sợ hãi: "Ngươi cầm tờ hưu thư này rời đi, không ai có thể làm khó dễ ngươi được."
"Ta không đi, ta có chết cũng sẽ không đi."
"Hãy nghĩ về con trai nàng và tương lai của nó."
Hắn nói chuyện lúc nào cũng trúng tim đen nàng.
"Nàng là người nữ nhân sống thực tế nhất, biết tính toán nhất, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy?"
"Lão gia, ta nào có hồ đồ, ta là..."
"Là cái gì cũng không quan trọng nữa."
Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng.
"Điều quan trọng là nàng phải hiểu rằng con trai nàng là người duy nhất nàng có thể dựa vào trong tương lai."
"Vậy chàng làm sao bây giờ, các thiếu gia làm sao bây giờ?"
"Nữ nhân đừng xen vào chuyện của nam nhân, lo tốt chuyện của mình là được."
Hắn đột nhiên quát lớn, giọng nói vẫn nghiêm khắc như trước, nhưng nàng lại nghe ra vài phần dịu dàng từ bên trong.
Nàng sắp điên rồi: "Đang yên đang lành sao có thể như vậy, lão gia đắc tội với ai thế chứ!"
"Tiểu nhân!"
Ánh mắt hắn lạnh lẽo: "Nhưng dù có quay lại bao nhiêu lần, ta cũng sẽ mắng hắn."
"Lão gia không vì mình, cũng nên suy nghĩ cho người trong phủ chủ." Thật sự là điên rồi, nàng gần như nói mà không lựa lời.
"Vì sao không thể nhẫn nhịn một chút, để lại đường lui cho người cũng là để lại đường lui cho mình mà!"
"Nhịn một chút?" Hắn nhắm mắt lại, thở một hơi thật sâu, rồi lại mở ra: "Nàng theo ta hai năm, ta là loại người có thể nhẫn nhịn sao?"
Hắn không phải, hắn cũng khinh thường, trong mắt hắn không chứa được một hạt cát, hai năm cùng giường, nàng hiểu rất rõ tính tình hắn.
Hắn từ từ xoay người, đồng tử đen kịt.
"Ta để dành một khoản tiền tron một tiền trang ở kinh thành, không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ngàn lượng, mẫu tử nàng tiêu tiết kiệm một chút, cũng đủ để hai người sống mấy năm, về sau thì xem số phận của hai người rồi."
Hắn đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng nếu muốn đứa nhỏ kia có tiền đồ lớn, thì đừng để nó sống tốt, tính tình đứa nhỏ này ta thấy rất rõ ràng, cần phải ở trong nghịch cảnh mới có thể phất lên."
Nàng cảm giác tim mình sắp nứt ra rồi, đau đến không chịu được, bất chấp rụt rè, nhào tới liều mạng ôm lấy hắn.
"Lão gia, lão gia ơi!"
Hắn không đẩy ra, nhẹ nhàng gọi tên đầy đủ của nàng.
"Dương Tuệ, tính tình này của ta từ trong bụng mẫu thân mang ra rồi, sửa không được, cũng không muốn sửa, con người sống cả đời, mưu cầu thứ gì chứ, không phải mong được làm theo ý mình sao?"
"Lão gia là được làm theo ý mình, nhưng đi đến bước đường cùng thế này, chàng bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nàng ngoài miệng oán giận, cánh tay lại ôm chặt hơn.
"Thế đạo này là làm sao vậy? Vì sao người bị rơi vào đường cùng toàn là người tốt thế này? Còn những người xấu thì sao?"
"Không đến đường cùng thì không vùng lên được, có lẽ tính tình ta cũng sẽ thay đổi chăng?"
Hắn cười tự giễu, sau đó khẽ đẩy nàng ra: "Đi thôi, cầm lấy hưu thư, ngày mai rời đi."
Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhìn thật lâu cũng không chịu dời bước.
Hắn nheo mắt lại, cảm xúc trong đáy mắt đều thu lại: "Đừng cảm thấy hổ thẹn với ta, có một ngày con trai ngươi có quyền có thế, nhớ đưa tay giúp mấy tiểu súc sinh không thành tài của nhà ta là đủ rồi."
Nàng lau nước mắt, xoay người đi tới trước bàn học, cầm lấy tờ hưu thư kia lên rồi đột nhiên xé nát.
"Ngươi..."
"Ta tiến vào trong viện của chàng chẳng qua chỉ là một cái kiệu nhỏ, người được mang vào bằn kiệu nhỏ thì chỉ là một tiện thiếp, đuổi một tiện thiếp thì nào cần hưu thư?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chính xác nắm bắt được sự khiếp sợ trong mắt hắn.
"Lão gia, ta đời này tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân khác, nếu chàng bình an vô sự, nếu vẫn còn chỗ dung thân mẫu tử nhà ta thì chàng để một vị trí bên giường lại cho ta."
Hắn nhíu mày, ánh mắt trở nên không trong suốt, giống như bị phủ kín một tầng hơi nước.
"Nếu chàng thật sự xảy ra chuyện..." Nàng khóc không nói tiếp được: "Vậy... Hay coi như ta để lại cho mình một kỷ niệm đi."
Nếu không như thế, thì ta không sống nổi mất!
Cuộc đời quá dài, nếu như một chút kỷ niệm cũng không có, một chút hi vọng cũng không có, thì những ngày khổ sở nhìn không thấy điểm cuối, những đêm dài tịch mịch không ngủ, nàng làm sao chịu đựng được!
Gương mặt đầy ngạo khí của mặt, lần đầu tiên để lộ nụ cười thương tiếc dịu dàng với nàng, sau đó hắn nói câu nói cuối cùng trong kiếp này với nàng.
"Khôn khéo chỗ nào đâu, rõ ràng là rất ngốc."
Nàng cũng trả lời một câu cuối cùng kiếp này với hắn: "Đều học theo chàng đó."
Nói xong, nàng quỳ xuống đất hành đại lễ với hắn, sau đó vừa rơi lệ vừa đi vào trong tuyết lớn đầy trời.
Ngày hôm sau.
Cánh cửa dày nặng của Yến phủ dày khép lại, tiếng đóng cửa giống như đao nhọn sắc bén, nặng nề đâm vào ngực nàng.
Đau quá!
Cảm xúc đè nén hồi lâu lập tức sụp đổ, nàng gào khóc.
Giữa trời đất mênh mông, cuối cùng chỉ còn lại có nàng và nhi tử.
Nói xong một chữ cuối cùng, lão thái thái lại ngừng rơi lệ.
Đối với nàng mà nói, khi nhớ lại những chuyện này, mỗi một hình ảnh đều là sự hoài niệm và áy náy của nàng đối với hắn.
"Đây mới là toàn bộ chân tướng, đặt ở trong lòng ta suốt bốn mươi năm."
Giọng nói của nàng như kẻ chết đuối thở hổn hển: "Con trai, ông ấy không nợ chúng ta, là chúng ta nợ ông ấy, trả không hết, bao nhiêu đời cũng trả không hết."
Trong sự tĩnh mịch đến chết lặng, Tạ Đạo Chi phát hiện tai mình ù lên.
Hắn nghe không rõ bất kỳ âm thanh nào chung quanh, chỉ cảm thấy ngực rất đau, đau đến mức dạ dày hắn không ngừng co rút.
Có người đang vỗ vai hắn, Tạ Đạo Chi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy là lão tam, trong ánh mắt lão tam tràn đầy lo lắng, miệng mở ra khép lại, hình như đang nói cái gì đó.
Nhưng hắn lại nghe không rõ.
Rất kỳ quái, tuy rằng không nghe thấy gì, nhưng cuộc sống hai năm ở Yến gia, lại hiện lên từng cảnh như tranh vẽ.
Ông mắng chữ của hắn viết như chó bò...
Ông nói hắn đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi...
Ông mắng văn chương hắn viết không tồn...
Hắn mắng từ mẫu bại nhi, không muốn ở Yến gia thì cút ra ngoài...
Tạ Đạo Chi sờ một góc bàn, cố gắng đứng lên, hốc mắt sung huyết nhìn chằm chằm lão thái thái.
"Vì sao không nói sớm?"
"Tại sao lại giấu con lâu như vậy?"
"Con... Con có cơ hội giúp được ông mà, có cơ hội mà!"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 26: Sự Thật (3)
Tạ tam gia vừa hỏi, tâm trạng Tạ lão thái thái vừa mới bình tĩnh một chút, thì lại kích động.
"Không phải đuổi, không phải đuổi..."
Tạ Đạo Chi giống như là không thể tin vào những gì mình nghe: "Mẫu thân, người nói cái gì?"
"Con trai!" Tạ lão thái thái khóc thảm thiết nói: "Đây là đại ân hắn dành cho hai mẫu tử chúng ta, đại ân đó!"
Ngày đó hắn từ trong nha môn trở về, lập tức vào thư phòng.
Nàng đợi đến giờ tý vẫn không thấy người đến, đang định nghỉ ngơi trước thì hắn lệnh cho nàng đến thư phòng.
Trong thư phòng, thắp một ngọn đèn như hạt đậu.
Hắn đưa tay đứng ở trước cửa sổ, dường như gặp phải việc gì khó khăn, cau mày, trên mặt không có một chút biểu cảm.
Nàng không dám lên tiếng, chỉ giúp hắn đổ trà lạnh, thêm một chung trà nóng.
Trà bưng qua, hắn không nhận, ánh mắt dừng ở trên người nàng một hồi lâu, mới lạnh lùng nói: "Hưu thư ta đã viết xong, nàng thu dọn một chút mang theo con trai nàng rời đi đi."
Chén trà trên tay vỡ nát.
Nàng hoảng hốt, quỳ xuống đất khóc: "Ta làm sai gì mà lão gia lại muốn bỏ ta?"
Hắn trầm mặt không nói lời nào, gương mắt đầy sát khí.
Nàng nóng nảy, không quan tâm thể diện gì nữa, cầm lấy một mảnh vụn trên mặt đất, đâm lên cổ tay.
Hắn ngăn lại.
Nàng thấy hắn mềm lòng, mở to hai mắt: "Lão gia muốn bỏ ta, không bằng trực tiếp để ta chết đi."
Bốn mắt nhìn nhau.
Lần đầu tiên nàng không né tránh.
Thật lâu sau.
Hắn vỗ vỗ lưng nàng: "Triều đình có thể sẽ động đến ta, Yến gia chỉ e là khó giữ được."
"Cái gì?" Nàng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Những ai có thể đi, ta đều sắp xếp cho họ đi rồi, không thể đi... đó là mệnh của bọn họ."
Âm thanh của hắn không chút sợ hãi: "Ngươi cầm tờ hưu thư này rời đi, không ai có thể làm khó dễ ngươi được."
"Ta không đi, ta có chết cũng sẽ không đi."
"Hãy nghĩ về con trai nàng và tương lai của nó."
Hắn nói chuyện lúc nào cũng trúng tim đen nàng.
"Nàng là người nữ nhân sống thực tế nhất, biết tính toán nhất, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy?"
"Lão gia, ta nào có hồ đồ, ta là..."
"Là cái gì cũng không quan trọng nữa."
Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng.
"Điều quan trọng là nàng phải hiểu rằng con trai nàng là người duy nhất nàng có thể dựa vào trong tương lai."
"Vậy chàng làm sao bây giờ, các thiếu gia làm sao bây giờ?"
"Nữ nhân đừng xen vào chuyện của nam nhân, lo tốt chuyện của mình là được."
Hắn đột nhiên quát lớn, giọng nói vẫn nghiêm khắc như trước, nhưng nàng lại nghe ra vài phần dịu dàng từ bên trong.
Nàng sắp điên rồi: "Đang yên đang lành sao có thể như vậy, lão gia đắc tội với ai thế chứ!"
"Tiểu nhân!"
Ánh mắt hắn lạnh lẽo: "Nhưng dù có quay lại bao nhiêu lần, ta cũng sẽ mắng hắn."
"Lão gia không vì mình, cũng nên suy nghĩ cho người trong phủ chủ." Thật sự là điên rồi, nàng gần như nói mà không lựa lời.
"Vì sao không thể nhẫn nhịn một chút, để lại đường lui cho người cũng là để lại đường lui cho mình mà!"
"Nhịn một chút?" Hắn nhắm mắt lại, thở một hơi thật sâu, rồi lại mở ra: "Nàng theo ta hai năm, ta là loại người có thể nhẫn nhịn sao?"
Hắn không phải, hắn cũng khinh thường, trong mắt hắn không chứa được một hạt cát, hai năm cùng giường, nàng hiểu rất rõ tính tình hắn.
Hắn từ từ xoay người, đồng tử đen kịt.
"Ta để dành một khoản tiền tron một tiền trang ở kinh thành, không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ngàn lượng, mẫu tử nàng tiêu tiết kiệm một chút, cũng đủ để hai người sống mấy năm, về sau thì xem số phận của hai người rồi."
Hắn đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng nếu muốn đứa nhỏ kia có tiền đồ lớn, thì đừng để nó sống tốt, tính tình đứa nhỏ này ta thấy rất rõ ràng, cần phải ở trong nghịch cảnh mới có thể phất lên."
Nàng cảm giác tim mình sắp nứt ra rồi, đau đến không chịu được, bất chấp rụt rè, nhào tới liều mạng ôm lấy hắn.
"Lão gia, lão gia ơi!"
Hắn không đẩy ra, nhẹ nhàng gọi tên đầy đủ của nàng.
"Dương Tuệ, tính tình này của ta từ trong bụng mẫu thân mang ra rồi, sửa không được, cũng không muốn sửa, con người sống cả đời, mưu cầu thứ gì chứ, không phải mong được làm theo ý mình sao?"
"Lão gia là được làm theo ý mình, nhưng đi đến bước đường cùng thế này, chàng bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nàng ngoài miệng oán giận, cánh tay lại ôm chặt hơn.
"Thế đạo này là làm sao vậy? Vì sao người bị rơi vào đường cùng toàn là người tốt thế này? Còn những người xấu thì sao?"
"Không đến đường cùng thì không vùng lên được, có lẽ tính tình ta cũng sẽ thay đổi chăng?"
Hắn cười tự giễu, sau đó khẽ đẩy nàng ra: "Đi thôi, cầm lấy hưu thư, ngày mai rời đi."
Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhìn thật lâu cũng không chịu dời bước.
Hắn nheo mắt lại, cảm xúc trong đáy mắt đều thu lại: "Đừng cảm thấy hổ thẹn với ta, có một ngày con trai ngươi có quyền có thế, nhớ đưa tay giúp mấy tiểu súc sinh không thành tài của nhà ta là đủ rồi."
Nàng lau nước mắt, xoay người đi tới trước bàn học, cầm lấy tờ hưu thư kia lên rồi đột nhiên xé nát.
"Ngươi..."
"Ta tiến vào trong viện của chàng chẳng qua chỉ là một cái kiệu nhỏ, người được mang vào bằn kiệu nhỏ thì chỉ là một tiện thiếp, đuổi một tiện thiếp thì nào cần hưu thư?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chính xác nắm bắt được sự khiếp sợ trong mắt hắn.
"Lão gia, ta đời này tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân khác, nếu chàng bình an vô sự, nếu vẫn còn chỗ dung thân mẫu tử nhà ta thì chàng để một vị trí bên giường lại cho ta."
Hắn nhíu mày, ánh mắt trở nên không trong suốt, giống như bị phủ kín một tầng hơi nước.
"Nếu chàng thật sự xảy ra chuyện..." Nàng khóc không nói tiếp được: "Vậy... Hay coi như ta để lại cho mình một kỷ niệm đi."
Nếu không như thế, thì ta không sống nổi mất!
Cuộc đời quá dài, nếu như một chút kỷ niệm cũng không có, một chút hi vọng cũng không có, thì những ngày khổ sở nhìn không thấy điểm cuối, những đêm dài tịch mịch không ngủ, nàng làm sao chịu đựng được!
Gương mặt đầy ngạo khí của mặt, lần đầu tiên để lộ nụ cười thương tiếc dịu dàng với nàng, sau đó hắn nói câu nói cuối cùng trong kiếp này với nàng.
"Khôn khéo chỗ nào đâu, rõ ràng là rất ngốc."
Nàng cũng trả lời một câu cuối cùng kiếp này với hắn: "Đều học theo chàng đó."
Nói xong, nàng quỳ xuống đất hành đại lễ với hắn, sau đó vừa rơi lệ vừa đi vào trong tuyết lớn đầy trời.
Ngày hôm sau.
Cánh cửa dày nặng của Yến phủ dày khép lại, tiếng đóng cửa giống như đao nhọn sắc bén, nặng nề đâm vào ngực nàng.
Đau quá!
Cảm xúc đè nén hồi lâu lập tức sụp đổ, nàng gào khóc.
Giữa trời đất mênh mông, cuối cùng chỉ còn lại có nàng và nhi tử.
Nói xong một chữ cuối cùng, lão thái thái lại ngừng rơi lệ.
Đối với nàng mà nói, khi nhớ lại những chuyện này, mỗi một hình ảnh đều là sự hoài niệm và áy náy của nàng đối với hắn.
"Đây mới là toàn bộ chân tướng, đặt ở trong lòng ta suốt bốn mươi năm."
Giọng nói của nàng như kẻ chết đuối thở hổn hển: "Con trai, ông ấy không nợ chúng ta, là chúng ta nợ ông ấy, trả không hết, bao nhiêu đời cũng trả không hết."
Trong sự tĩnh mịch đến chết lặng, Tạ Đạo Chi phát hiện tai mình ù lên.
Hắn nghe không rõ bất kỳ âm thanh nào chung quanh, chỉ cảm thấy ngực rất đau, đau đến mức dạ dày hắn không ngừng co rút.
Có người đang vỗ vai hắn, Tạ Đạo Chi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy là lão tam, trong ánh mắt lão tam tràn đầy lo lắng, miệng mở ra khép lại, hình như đang nói cái gì đó.
Nhưng hắn lại nghe không rõ.
Rất kỳ quái, tuy rằng không nghe thấy gì, nhưng cuộc sống hai năm ở Yến gia, lại hiện lên từng cảnh như tranh vẽ.
Ông mắng chữ của hắn viết như chó bò...
Ông nói hắn đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi...
Ông mắng văn chương hắn viết không tồn...
Hắn mắng từ mẫu bại nhi, không muốn ở Yến gia thì cút ra ngoài...
Tạ Đạo Chi sờ một góc bàn, cố gắng đứng lên, hốc mắt sung huyết nhìn chằm chằm lão thái thái.
"Vì sao không nói sớm?"
"Tại sao lại giấu con lâu như vậy?"
"Con... Con có cơ hội giúp được ông mà, có cơ hội mà!"