• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Lâm thần sắc cả kinh tâm can không khỏi giật bắn ra ngoài, đối phương vậy mà lại có cơ duyên với bọn hắn đến vậy.

Nhưng tại sao hắn ta lại mò được tung tích thì không ai có thể dám chắc. Lúc này Tống Điểm đằng xa tiến tới, vẫn bộ mặt đáng ghét đấy, cười lên hắc hắc nhe răng liếm mép mà kêu to:

_ Chúng ta đúng là có duyên thật ha! Ta đang phát tiết lên không biết là tên nào to gan lớn mật dám cướp thú săn của ta. Ai ngờ ông trời đúng là có mắt lại để ta gặp phải các ngươi, xem thử lần này có mà các ngươi chạy đằng trời.

Nói xong hắn ta vung kiếm mà lao tới, sự thực cách đây nhiều ngày về trước lúc hắn ta tỉnh lại trong đầu có chút choáng váng. Nhìn ngó một hồi không thấy Lưu Minh đâu, đọc qua mảnh giấy mà tên Lưu Minh để lại thì tâm thần bất định.

Mặc dù trong thư Lưu Minh có nói rõ không phải tìm, cứ tự nhiên mà đi về quê nhà an cư. Nhưng cảm tình huynh đệ của hắn đối với Lưu Minh không chỉ có vậy, biết huynh đệ đi vào chỗ hiểm mà thoái lui thì hắn ta không làm được.

Thực tình thì cũng chả biết trong bụng Lưu Minh chẳng hề coi hắn ra cái gì cả. Vậy mà liên tục dò xét phương hướng nhiều ngày, để tìm đến nơi có thể xem giúp ích được gì không?

Nhưng trớ trêu thay hắn ta cái gì cũng biết, duy chỉ có phương diện tìm đường thì hoàn toàn mù tịt. Cố gắng nhớ lại đường cũ mà trở về, càng tìm thì càng đi xa so với địa điểm ban đầu. Nhưng cũng vì vậy mà khí số chưa đến lúc tận, nếu hắn ta tìm thấy thì chắc hẳn cũng sẽ bỏ lại mạng ngay lúc đó.

Cuối cùng nhiều ngày trời không có tăm hơi. Hắn ta lúc này mới hoàn toàn suy sụp, đoán chắc vị huynh đệ đó của hắn lành ít dữ nhiều.

Toàn bộ uất hận vậy mà dồn hết lên cả nhà Trương Sâm, quyết phải ăn thịt lột da đối phương mới hả lòng hả dạ.

Sau cùng hắn lưu lạc tại vùng núi này, nhiều ngày liên tục nghe ngóng tình hình. Sáng thì đi khắp các núi phụ cận tìm kiếm, đến đêm thì trở về nơi đây nghỉ nơi.

Cho đến tối hôm nay khi hắn quay trở lại, vội nghe thấy tiếng con thú nào đó dính bẫy như mọi hôm. Do có nhiều thức ăn dự trữ, hắn ta vẫn dáng bộ dửng dưng nghĩ chưa cần thiết phải đi kiểm tra vội.

Cũng vì thế mà hội Nguyên Lâm với Lang Bát không chạm trán ngay từ đầu. Lúc đã ăn uống no say, Tống Điểm hắn mới mon men đi về hướng chiếc bẫy ban đầu phát ra tiếng kêu.

Thì đập vào mắt hắn là một cãi bẫy trống trơn chẳng còn lại một chút vết tích, uất hận trong lòng không có chỗ phát tiết. Đằng này lại có thêm sự vụ này, hắn tức đến thất khiếu bốc khói.

Chiếm cứ vùng núi này cả nửa tháng nay, chưa đi cướp của người ta thì thôi. Đằng này còn có người không màng sống chết đến cướp đồ của hắn, bèn vội vàng xách dao kiếm đi tìm tung tích của kẻ không biết trời đất là gì kia.

Do ở đây được một thời gian, nên hắn cũng chẳng mất chút thời gian đã tìm đến được nơi mà hội Nguyên Lâm đang ẩn náu. Trong lòng hắn lúc này thầm nửa mừng nửa lo, không biết liệu mình có đang hành sự lỗ mãng không nữa.

Mừng vì vốn cất công tìm kiếm bấy lâu, nay tự dưng kẻ thù lại chẳng mất tý sức tự tìm đường đến nộp mạng.

Lo vì sợ Trương Sâm vẫn còn đang đâu đây ẩn nấp, lần trước hắn đã được tha cho một mạng. Lần này có khi chỉ chờ hắn tâm cơ bất thiện lộ diện, thì kích sát không chút phản kháng.

Tính toán đắn đo một hồi, hắn ta ngồi yên một góc kiên nhẫn chờ đợi từ chập tối cho đến nửa đêm. Mãi vẫn không thấy phu phụ Trương Sâm xuất đầu.

Lúc này mới dám khẳng định chắc nịch trong lòng, nhất định Trương Sâm cũng đã ô hô rồi, thì mới để cho ba đứa trẻ tự sinh tự diệt như này. Hắn ta yên chí bước ra, cầm trên tay thanh kiếm không ngại ngần mà tiến tới.

Nguyên Lâm ở ngay bên tuyến trên hét to:

_ Ta không dễ chết, sẽ giữ chân hắn, các người chạy đi!!!

Lang Bát với Yên Nhi ánh mắt trợn ngược, nhưng vẻ mặt Nguyên Lâm không một chút động lòng. Hai người đằng sau nghe vậy nhất nhất tuân theo ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.



Một phần vì khá tin tưởng Hãm Long Côn trên cơ thể Nguyên Lâm, chỉ cần một kích không tan xương nát thịt thì sẽ khôi phục nên có chút yên tâm.

Yên Nhi thấy Nguyên Lâm xả thân lao ra không tiếc tính mạng vì mình mà hi sinh. Trong tâm can có chút cắn dứt, đưa ánh mắt cảm động lòng người rưng rưng nước mắt ứa nhẹ trên khuôn mặt kiều diễm nhìn lại.

Nguyên Lâm thấy vậy thì hét to thêm làm cô bé bừng tỉnh:

_ Còn không mau chạy!

_ Nay ở đây, không có sự cho phép của ta thì không ai được rời đi nửa bước.

Tên Tống Điểm cũng không ngồi yên, với hắn mấy đứa nhóc này cũng chỉ là mấy con kiến con. Chỉ một cái nhấn nhẹ là chết ngay rồi, tuy hiện tại đã cụt mất chân, cước bộ đã chậm hơn xưa rất nhiều nhưng vẫn đủ nhanh để đón được đầu của Lang Bát và Yên Nhi.

Hắn không ngại ngần mà vung kiếm chém xuống, tiếng kiếm chém gió rít lên một thanh âm "vìu" kề ngay trước cổ họng Yên Nhi.

Từng sợi tóc rơi xuống, Nguyên Lâm đằng sau hét to thảm thiết không thôi. Nước mắt giàn giụa không ngừng, Lang Bát cũng vì vậy mà đứng hình.

Bỗng nhiên tên Tống Điểm như sực nhớ ra điều gì, vội vàng thu chiêu để lại một ánh mắt vô hồn nhìn thẳng về phía Yên Nhi, giọng nói chậm rãi:

_ Con gái!

Hắn kêu vậy không phải bởi vì Yên Nhi là con gái của hắn, mà là nét cô bé trước mắt đây rất giống với đứa con nhỏ mà hắn đã để lại sau khi bỏ nhà ra đi.

Hắn ta thất thần nhớ về hình ảnh người con ở quê nhà, nếu không phải do đi đã quá lâu và quá xa, thì hiện tại hắn cũng có thể chứng kiến con gái của hắn lớn lên.

Có lẽ giờ cũng đã lớn đạt trạc tầm tuổi cô bé Yên Nhi trước mặt rồi. Nhất thời không thể xuống tay hạ thủ được. Ánh mắt để lại một vẻ sầu khổ bi thương, trên gò má nhẹ nhàng rơi xuống vài giọt lệ.

Nhân lúc này Yên Nhi cũng cảm thấy nhớ ra điều gì, cùng đồng dạng nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương. Tuy không dám chắc, nhưng cô bé vẫn đủ biết được người trước mắt đây không phải cha mình.

Chẳng để chờ lâu Lang Bát nhanh chóng kéo tay Yên Nhi chạy về phía xa, để lại tên Tống Điểm đứng im như khúc gỗ, đôi tay buông lỏng.

Bỗng nhiên phập một tiếng, một cây cọc sắc nhọn khoảng vài tấc nhanh chóng cắm xuyên qua ngực từ đằng sau khiến hắn ta bừng tỉnh, máu từ từ tuôn ra theo hướng cây cọc mà chảy thẳng về phía sau. Rút trong người hắn hấp thu trực tiếp lên trên cánh tay của Nguyên Lâm.

Đây là lần đầu tiên cậu ta trực tiếp ra tay ám sát người, nên có chút run sợ không thôi. Nhắm vào tim mà đâm, nhưng lại lệch đi một chút khoảng nửa tấc. Nếu không, tên Tống Điểm trước mặt chết không bàn cãi.

Hắn ta bây giờ vẻ mặt thất kinh biến sắc, khi thấy mình vậy mà bị đứa trẻ đánh lén. Nhưng khi thấy máu của chính mình, thế mà lại bị đối phương một mạch hút đi thì hồn phách lại càng bạt vía, kêu to mấy tiếng trước khi dùng cánh tay tạt nguyên một chiêu trước vùng miệng làm Nguyên Lâm bay ra xa:

_ Huyết Thuật!!!

Nguyên Lâm tự nhiên lúc này sức lực lại trở nên dồi dào, lau nhẹ vết thương trên khoen miệng. Có chút vui sướng trong lòng, không ngờ tên Tống Điểm vậy mà lại là đối tượng thứ ba sau con linh dương và Liêm Chung xấu số kia để cậu thí nghiệm cái gọi là Huyết Thuật này.

Con linh dương thì không nói vì không có linh trí trong người, nên nhất thời không quan tâm tác hại đối với bản thân. Nhưng tên Tống Điểm thì khác, hắn ta cũng có một thân nội lực.

Nếu thí nghiệm lần này hút máu không có tác dụng gì, thì từ nay về sau cậu sẽ chẳng ngại mà đại triển thần uy cứu giúp thế gian, kể cả có mang tiếng là quỷ hút máu thì cũng được.



Bản chất của phụ thuật không xấu, quan trọng là cách dùng của người thi triển. Miễn sao bản thân không làm chuyện đại ác để lại tiếng xấu là được.

Nhưng giả sử nếu có tác dụng phụ cậu cũng sẽ có thời gian mà nghiên cứu cách bài trừ kịp thời cùng lắm thì không sử dụng nữa, nhất cử lưỡng tiện.

Mà cái tên Tống Điểm kia vẫn sẽ còn có chút uy hiếp, nhất thời ban nãy đối phương không để ý cậu mới dễ dàng đắc thủ. Hiện tại chắc chắn không có chuyện ngon ăn như này nữa.

Trong đầu nghĩ thầm "quân tử có tiến ắt phải có lui", Nguyên Lâm thẳng thừng ôm cước bộ chạy một mạch về hướng ngược lại.

Tống Điểm lúc này đã bị trọng thương vô cùng nghiêm trọng, hắn ta đã phạm phải đại kỵ đó là lâm trận phân tâm. Hiện tại nếu rút thanh cọc cắm trên người ra, sẽ bị mất máu mà chết ngay tức khắc.

Nhưng nếu không rút ra thì không thể cứu chữa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không thể chu toàn được. Hắn ta dồn nén mọi sức lực nhắm hướng Nguyên Lâm chạy mà đi.

Sau một hồi cũng đã đuổi kịp được Nguyên Lâm lúc này đang bên bờ vực một vách núi, bên dưới là một con sông to hướng thẳng ra đại hải.

Chính Nguyên Lâm cũng không thể ngờ, vô số đường vậy mà mình lại đen đủi đến mức chạy hướng này. Tìm không ra đường khác mà đi, ngó xuống bên dưới thì thấy vách núi sâu đến mấy chục trượng.

Tuy cậu có thứ giúp khôi phục nguyên trạng cơ thể, nhưng cũng không đến mức chơi liều mà nhảy xuống, lỡ như chẳng may vỡ đầu nó lại không khôi phục được thì coi như xong. Lúc này Nguyên Lâm mới cau mày nhăn nhó với tình thế trước mắt.

Mong sao số thuốc mê của Lang Bát, nhanh chóng có tác dụng thì mới có thể cứu được tánh mạng. Bởi lẽ cây cọc mà cậu cắm lên ngực tên Tống Điểm chính là đầu ngọn lao đã tẩm thuốc kia.

Tống Điểm bây giờ đầu óc đã loạng choạng, ánh mắt mơ màng nhìn không rõ nhân tướng. Tay ôm lấy cây cọc trước ngực vẫn đang chảy máu ròng ròng. Chân trước dẫm chân sau, quẹo phải quẹo trái mà tiếp tục tiến bước.

Dáng bộ vô cùng thảm hại, trên miệng có hiện tượng sủi bọt mép, tròng mắt trắng lạnh. Hắn đã phát hiện cây cọc này có chút dị thường ngay từ đầu, lôi công lực ra áp chế mới có thể đuổi đến được nơi đây.

Không thể ngờ được số thuốc được bôi kia lại có dược lực mạnh đến vậy. Bình thường có thể dễ dàng ép ra không chút sức, nhưng nay thì vạn nhất không thể.

Cơ thể lúc này đã không còn nghe lời của hắn chân tay mềm nhũn, hắn dồn hết sự uất hận về phía Nguyên Lâm. Mà chẳng hề biết đằng sau cậu ta chính là vực thẳm. vung toàn bộ sức bình sinh mà chém tới.

Nguyên Lâm toàn bộ tình tiết trước mắt nhìn không thiếu lấy một chi tiết. Phát hiện thần trí bất bình thường của đối phương. Vội vàng cởi áo ra giơ về phía bên cạnh không ngừng dùng tay rung rung lên để đối phương nhìn nhầm.

Tên Tống Điểm lúc này đã không còn phân biệt được thật giả, trong ánh mắt mọc ra vô số Nguyên Lâm trước mặt. Vội vàng hướng về thứ động đậy nhiều nhất mà chém tới.

Đó lại chính là cái mà Nguyên Lâm vừa bày ra, thân xác của cậu lúc này do hút được chút tinh huyết của hắn nên nhanh nhẹn hơn bao giờ hết.

Vội vàng đơn giản mà né được chiêu sát thủ vừa rồi, tiện thể theo quán tính một bước chân đá thẳng đối phương không một chút phản kháng rơi xuống vực.

Nguyên Lâm lúc này ngồi bệt xuống thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng hét thất thanh của đối phương, trong cậu tự nhiên lại toát ra vẻ cảm thấy tiếc số máu kia của hắn. Nhưng sau một tiếng hừm lạnh thì nhẹ nhàng quay người đi.

Lúc cậu định quay đi tìm lại Yên Nhi và Lang Bát, thì bỗng nhiên từ dưới vực bay lên một sợi dây. Đây lại là thứ hậu chiêu mà tên Tống Điểm lôi ra để kéo đối phương đồng quy vu tận.

Sợi dây như là dây thép cứng, vừa mỏng vừa dẻo, có giằng thế nào cũng không đứt được. Nhanh chóng siết lấy cổ của Nguyên Lâm kéo xuống, toàn thân Nguyên Lâm lúc này ra sức chống cự.

Nhưng nếu chống cự sợi dây cũng sẽ vì vậy mà xiết đến đứt cổ của cậu. Không còn cách nào khác, cậu cũng đành buông lỏng rơi xuống cùng với Tống Điểm không rõ tăm hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK